Âu Dương Phỉ Phỉ xoay xoay cây bút máy trên tay, nhìn hắn với cặp mắt đầy sát khí, Hoàng Dũng tự mình thiết kế và được cả một đội an ninh đến kiểm tra. Cô không dám nói là hệ thống an ninh không có lỗ hổng nhưng chắc chắn tên bảo vệ Vương Dung này không thể tìm ra được, vì hắn chỉ chắp tay sau lưng và đảo qua đảo lại vài lần.
Tuy nhiên Âu Dương Phỉ Phỉ là một Tổng Giám đốc nên cô làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc cho khuôn mặt mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
– Vương Dung, nếu anh thật sự tìm ra được lỗi thì phiền anh kiểm tra tổng thể lại một lần nữa và làm thành một bản báo cáo gửi cho tôi.
– Chuyện này không thể được vì hệ thống an ninh ở đây bị lỗi nhiều lắm, nếu phải làm thành văn bản báo cáo thì tôi sợ một tuần cũng không làm xong đâu.
Vương Dung đứng dậy nhìn xung quanh phòng cô, sau đó dạo một vòng và nói:
– Hơn nữa tôi cũng sợ rằng sau khi tôi làm xong bản báo cáo thì cô lại nói rằng, Tiểu Vương à, anh làm việc cũng không tồi, tháng này sẽ thưởng cho anh một triệu đồng, tiếp tục cố gắng thì tôi sẽ tình nguyện giúp anh kiếm ra tiền, cho dù anh làm sai cũng không thành vấn đề.
Âu Dương Phỉ Phỉ vừa mới lấy lại được một chút bình tĩnh thì nhất thời lại nổi điên lên, cô cố gắng kiềm chế bản thân mình nếu không thì đã phóng chiếc bút máy trong tay vào mặt hắn rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi nói:
– Được, vậy thì tôi cũng muốn nghe xem anh có cao kiến gì?
Trong lúc họ đang nói chuyện thì lại có tiếng gõ cửa, có một cô gái khá xinh đẹp đưa nửa người nhìn vào và nói:
– Tổng Giám đốc, đội trưởng Hoàng Dũng có việc cần gặp cô, cô thấy sao ạ?
Âu Dương Phỉ Phỉ vừa nghe xong thì thầm nghĩ Hoàng Dũng đến thật đúng lúc, vậy thì cùng nhau nghe cao kiến của Vương Dung. Ít nhất thì cũng cần có Hoàng Dũng nhận định xem lỗi đó có đúng hay không. Trên phương diện an ninh thì Âu Dương Phỉ Phỉ cũng không hiểu, nếu hắn nói hươu nói vượn thì cô cũng không thể đánh giá được.
Theo quan điểm của Âu Dương Phỉ Phỉ thì với năng lực của một người lãnh đạo không cần phải tự thân vận động cũng như không cần phải biết hết mọi thứ.
Nghĩ đến cảnh Hoàng Dũng nghiêm mặt lật tẩy trò lừa đảo của hắn thì trong lòng cô vui vẻ hắn lên, sắp có kịch hay rồi. Cô đứng thẳng người dậy, nói với giọng rất oai:
– Thư kí Lí, mời đội trưởng Hoàng vào.
Hoàng Dũng ở bên ngoài cũng nhấp nhổm không yên, ông ta có thể coi là một người đàn ông có kiến thức rộng rãi nhưng trên đời này chưa bao giờ gặp qua một người con gái giống như Âu Dương Phỉ Phỉ, cô ấy là người đầu tiên khiến hắn tương tư nhiều đến vậy.
Mỗi ngày Hoàng Dũng đều chờ đến giờ đi làm, lúc đi làm lại mong tình cờ gặp được Âu Dương Phỉ Phỉ, cho dù là chỉ nhìn thấy bóng dáng thôi cũng được. Tuy nhiên, nói thế nào thì ông cũng là một người đàn ông từng trải nên có thể hiểu được nếu có thái độ vồn vã quá đáng thì rất dễ khiến cho Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận và gia tăng thêm khối lượng công việc cho mình. Vậy nên ông cố gắng làm thật tốt công việc của mình, đồng thời cứ cách ba ngày thì lại tìm Âu Dương Phỉ Phỉ để báo cáo công việc.
Thứ nhất là để thể hiện cho cô thấy thành quả công việc của ông, thứ hai là trao đổi một chút về vấn đề thiết kế hệ thống an ninh. Nhưng quan trọng nhất chính là có cơ hội để ở gần cô, ở chung với cô trong một phòng để thể hiện sự hấp dẫn, năng lực cũng như phong độ trưởng thành của mình.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên ở chung phòng với Âu Dương Phỉ Phỉ nhưng mỗi lần đến đây Hoàng Dũng đều bị rơi vào cảm xúc khó tả, chỉnh sửa lại mũ áo, ông cố gắng lấy lại tinh thần cho mình.
– Tiểu thư Âu Dương….
Hoàng Dũng gõ cửa và đưa đầu của mình vào trước, nụ cười được tập luyện từ trước rất tuyệt vời, nhưng chỉ mới vừa nhoẻn miệng cười thì ông ta liền bị đơ ra giống như tượng gỗ.
– Đội trưởng Hoàng, thật là khéo gặp à.
Vương Dung đứng trong căn phòng này giống như là phòng khách ở nhà mình vậy, niềm nở chạy đi lấy ấm cà phê rót cho Hoàng Dũng một ly.
– Mời ngồi, mời ngồi, nếm thử chút thượng phẩm Lam Sơn của sếp đi.
Âu Dương Phỉ Phỉ thực sự rất đau lòng khi thấy số cà phê mình tích trữ không được nhiều, lại không có tiền mua cái mới……..hắn có cần phải nhiệt tình như vậy không?
– Vương Dung.
Giọng nói của Hoàng Dũng có phần tức giận và run lên.
– Anh, tại sao anh lại ở đây?
– Tôi hả?
Vương Dung cười lớn.
– Tôi cũng giống anh thôi, đến tìm sếp để báo cáo công việc.
Báo cáo công việc? Hoàng Dũng nghiêm mặt nhìn hắn, hắn vừa mới vào làm bảo vệ đã tìm đến Tổng Giám đốc để báo cáo công việc rồi sao? Cho dù là báo cáo công việc thì không phải là tìm ông cũng được hay sao? Đây là văn phòng của Tổng Giám đốc, là nơi hắn có thể tới sao? Đây là nhà hắn sao?
Vốn dĩ ông đã rất chướng mắt với tên này, nếu lúc này mà đang ở trong phòng mình thì ông đã sớm dạy dỗ cho hắn một trận nên thân rồi, nhưng chợt nhớ ra đây là văn phòng của tiểu thư Âu Dương nên ông cần phải giữ hình tượng, chỉ dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn chằm chằm vào Vương Dung và lạnh lùng nói:
– Tôi không uống cà phê, anh đã báo cáo công việc xong chưa?
Trong lòng ông thầm nghĩ, nếu anh biết điều thì mau biến đi.
– Đúng là đáng tiếc, cà phê ngon lắm đấy.
Vương Dung tự mình thưởng thức cà phê, sau đó lại ân cần lấy gói thuốc ra:
– Vậy một điếu thuốc thì sao? Tôi phải khó khăn lắm mới dám bỏ tiền ra mua một gói thuốc ngon đấy.
Mặc dù ánh mắt của Hoàng Dũng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng hắn thì chưa bao giờ để ý đến cả.
Hắn dám giở trò nịnh nọt tâng bốc trước mặt nữ thần mà mình yêu quý nên sắc mặt của Hoàng Dũng càng lúc càng khó coi, cố nén giận lại, trầm giọng nói:
– Tôi không hút thuốc lá, hút thuốc lá sẽ làm ảnh hưởng đến hệ hô hấp, giảm thể lực. Thân là nhân viên an nình thì lúc nào cũng cần phải duy trì thể lực để có thể đối phó với những tình huống bất ngờ xảy ra.
Những lời này hình như là ông đang nói với Âu Dương Phỉ Phỉ thì phải.
Với Âu Dương Phỉ Phỉ thì đó chính là phong cách, tác phong làm việc mà cô yêu thích, cô dành cho Hoàng Dũng một cái nhìn tán thưởng, sau đó chen ngang vào câu chuyện của họ:
– Đội trưởng Hoàng, anh đến thật đúng lúc, vừa rồi Vương Dung nói tìm thấy sơ hở của hệ thống an ninh lầu một, ba chúng ta cùng nhau nghiên cứu và thảo luận một chút nhé.
Lúc nãy Hoàng Dũng vẫn còn thả lỏng người được một chút nhưng khi nghe thấy như vậy người ông ta liền đứng thẳng lên, nhìn ông như một con mãnh thú với cặp mắt nảy lửa, vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Vương Dung, gằn từng tiếng:
– Anh nói tìm ra được sơ hở trong hệ thống an ninh của tôi à?
– Ồ, hóa ra hệ thống an ninh này là do đội trưởng Hoàng thiết kế à?
Vương Dung hiểu ra, gật đầu tán thưởng.
– Khó trách được hệ thống bảo an ở đây lại nghiêm ngặt, tỉ mỉ cẩn thận như vậy.
Biểu hiện của hắn lúc này chẳng khác nào là một lãnh đạo đang vỗ vai cấp dưới và nói: “Được, anh làm việc rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé”.
Những lời này của hắn cũng không hẳn là lời nói nói đùa. Mặc dù vừa rồi chỉ nhìn qua vài phút, không thể đưa tất cả ra ánh sáng hoặc thu vào tầm mắt được, nhưng có câu nhìn lá rụng thì biết mùa thu đến nên Vương Dung cũng có được nhận định riêng cho mình. Theo như lời hắn nói thì thiết kế này đúng là rất cẩn thận, nghiêm ngặt, chu đáo, chặt chẽ nên người thiết kế tất nhiên sẽ nghĩ rằng để tìm ra được sai sót là điều không dễ dàng gì.
Đối với lời khen của Vương Dung thì Hoàng Dũng chẳng cảm thấy vinh dự gì cả, ngược lại đó là cảm giác bị làm nhục, người như hắn mà cũng xứng đáng để được đứng đây mà bàn luận về khoa học kĩ thuật, về hệ thống an ninh hay sao? Ông ta và Âu Dương Phỉ Phỉ đều nghĩ giống nhau, họ tin rằng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì hắn không có khả năng nhìn thấu được hệ thống an ninh của mình.
Cơ mặt của Hoàng Dũng run lên, sự nhẫn nại của ông dường như đã đạt đến cực hạn. Nếu đây không phải là văn phòng của Âu Dương Phỉ Phỉ thì ông đã xông lên và túm lấy áo quật hắn ngã xuống đất, đá vài phát vào người hắn thì trong lòng mới thoải mái hơn được.
Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn thấy vậy thì nhíu mày, hơi lo lắng, sợ rằng Hoàng Dũng không kiềm chế được sẽ ra tay đánh người. Mặc dù cô cũng rất chướng mắt với tên Vương Dung này nhưng cũng không hề mong muốn hắn bị đánh. Tức thì cô ho lên hai tiếng và nói:
– Đừng nói nhiều nữa, Vương Dung, mời anh hãy nói ra phát hiện thứ nhất của mình đi, nếu đội trưởng Hoàng đồng ý thì tôi sẽ gọi cho bên Tài vụ thưởng tiền cho anh ngay lập tức.
Thứ nhất? Cơ mặt của Hoàng Dũng lại giật liên tục, nghiến răng nói:
– Được, Hoàng Dũng tôi xin rửa tai lắng nghe.
Vương Dung vẫn ung dung đốt điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, bước thong thả đến sát bên cửa sổ, gõ nhẹ hai cái vào tấm kính và cười ha ha nói:
– Kính cường lực này tuy rất khó để phá vỡ nhưng đáng tiếc là nó không thể ngăn được những viên đạn.
– Đạn?
Âu Dương Phỉ Phỉ sửng sốt.
– Đúng vậy, tôi đã xem qua rất nhiều bộ phim.
Vương Dung ưỡn người nói:
– Tôi tin là hai người cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh một tay súng đứng ở tòa nhà cao tầng đối diện và bắn xuyên qua lớp kính, kết quả là viên đạn sẽ bắn trúng nơi này.
Hắn mô phỏng quỹ đạo của viên đạn, bước một bước dài và đặt ngón tay mình lên thái dương của Âu Dương Phỉ Phỉ, hạ giọng nói:
– Đoàng… Tổng Giám đốc Âu Dương xinh đẹp của chúng ta sẽ bị viên đạn bắn trúng.
Bị hắn diễn tả như thật khiến Âu Dương Phỉ Phỉ chợt rùng mình, tay nắm chặt vào gấu áo, bả vai rụt lại, trong lòng sợ hãi, thẹn quá hóa giận nên trừng mắt nói:
– Đây chính là sai sót đầu tiên mà anh phát hiện ra hả?
– Đúng vậy, đúng là lỗ hổng chết người đúng không? Có thể coi như là tôi đã cứu cô một mạng đấy.
Vương Dung thọc tay vào túi quần ra vẻ khách sáo nói:
– Tuy nhiên cô không cần quá cảm kích đâu, trả tôi một triệu là được rồi.
– Cảm….cảm kích cái đầu anh.
Âu Dương Phỉ Phỉ không kiềm chế được, mặt trắng bệch nói với Vương Dung:
– Vương Dung, anh cho rằng đây là một bộ phim à? Ai dám đứng ở tòa nhà đối diện mà bắn vào đầu tôi hả?