Trải qua một phen được Lý
Thừa Dục điều độ, dân chạy nạn quanh kinh thành coi như là được yên ổn. Nhưng
mà hậu quả của lũ lụt phía Nam lây lan rất rộng, trước mắt vẫn còn có hàng loạt
dân chạy nạn vẫn còn chạy lên phía Bắc.
Đồng thời, nghe nói tặc ở Tây Sơn đang hoạt động thường xuyên, quấy nhiễu dân
chúng khắp nơi, binh quan phái đến dẹp trừ kêu than bất lực.
Mấy ngày nay Nhiếp Thanh Lan đều đi đến phủ Thừa Tướng đã thành thói quen. Mặc
dù tự biết mình cũng không giúp được nhiều nhưng ngồi bên cạnh xem hắn làm việc
cũng có cảm giác mình không phải là kẻ vô dụng, có thể yên tâm hơn một chút.
Có một hôm, nàng thấy hắn loay hoay mãi không để ý đến giờ cơm, liền đề nghị:
“Nếu không tìm ra người thì không bằng để ta đi Tây Sơn giúp ngươi trừ phiến
loạn vậy.”
“Ngài?” Lý Thừa Dục kinh ngạc nhìn nàng, lắc đầu một cái: “Tuyệt đối không
được. Bây giờ thân phận ngài chưa xác định mà vô cớ xuất binh. Mà thần thì nhất
quyết không để cho ngài tùy tiện dẫn binh để người khác lấy cớ.”
Lý Thừa Dục gấp thư lại khẽ thở dài: “Ước chừng có thể duy trì được sáu bảy
ngày.” “Bộ Hộ bên kia có thể chống đỡ được bao lâu?” Nàng biết những điều này
là do mấy ngày nay hắn một mực tích cực phân phát tiền và lương thực cho các
nơi bị thiên tai. Nhưng mà quốc khố trống không, những thứ được quý tộc ủng hộ
từ trước không tránh khỏi miệng ăn núi lở.
Sáu bảy ngày? Cũng chỉ có vài ngày ngắn ngủi, qua mấy ngày nữa thì nên làm gì
bây giờ? Nhiếp Thanh Lan không hỏi, nàng biết trong lòng hắn tất nhiên cũng
nóng nảy bất an, không nên lại hỏi hắn vấn đề này lại làm phiền hắn.
Một ngày kia, Dương Phàm kích động chạy tới, lớn tiếng gọi với nàng: “Tướng
quân! Bệ hạ phái người mang đồ tới rồi!”
“Tặng đồ?” Nàng không hiểu nhìn Dương Phàm. Nếu Tư Không Thần đưa ít đồ thì
thuộc hạ của nàng sẽ không hưng phấn mà gọi to như vậy.
Quay đầu nhìn lại, thấy Lý Thừa Dục cũng đang nhìn mình, giống như là đang đợi
câu trả lời của nàng.
Nàng vội nói: “Ta đi xem một chút.” Vừa ra phủ Thừa Tướng, nàng không khỏi
gngây người. Chỉ thấy mười dặm trùng điệp chỉ toàn xe la, xe ngựa như đem những
đường trong kinh thành Huyết Nguyệt chen đến nước chảy không lọt. Trên lưng tất
cả la ngựa chất đầy gạo và bột mỳ cứu tế.
“Đâu… Đây là… Chuyện gì xảy ra?” Nhiếp Thanh Lan thấy một quan viên mặc
quan phục của Tư Không Triều đang đi đến trước mặt mình.
“Nhiếp Tướng quân, bệ hạ nghe nói Huyết Nguyệt gặp thiên tai, nói hai nước vốn
là lân bang, tuy có thù cũ, nhưng lúc này cũng nên đưa tay tương trợ. Bệ hạ ba
ngày ba đêm không ngủ, thân chinh phân phối những tư vật này. Xe ngựa ngày đêm
rong ruổi để đến đây, giờ xin Tướng Quân kiểm nhận.” Nói xong, hắn móc ra một
phong thư, đưa cho nàng.
Trong thư vẫn là chữ viết quen thuộc, nhìn thấy khiến trái tim nàng đập mạnh.
Trong lòng nàng hiểu, Tư Không Thần đưa đồ là giả, trợ giúp mình đứng vững ở
Huyết Nguyệt mới là thật. Cái lễ lớn như thế này nếu như Huyết Nguyệt không
muốn cũng không thể không nhận. Mà nhận lễ thì nợ Tư Không Triều một đoạn ân
tình, tất nhiên cũng sẽ đối xử trọng thị với nàng hơn.
Ý định này của Tư Không Thần có thể nói là tận lực mà nghĩ.
Bất chợt tiếng nói của Lý Thừa Dục vang lên: “Xin chuyển cáo với bệ hạ quý
quốc, nói Thừa Tướng Huyết Nguyệt Lý Thừa Dục thay mặt chúng dân Huyết Nguyệt
đa tạ quý quốc đã hảo tâm tương trợ. Ân đức này suốt đời khó quên.”
Giờ khắc này trong lòng Nhiếp Thanh Lan vô cùng vui sướng, đã quá nhiều phiền
não rồi, mắt đã thấy tình hình Huyết Nguyệt sẽ tốt lên khi có phần trợ giúp
này. Vậy cũng là chuyện tốt.
Nàng quay lại định nói với Lý Thừa Dục vài điều nhưng lại thấy mi tâm của hắn
nhẹ cau lại.
Chẳng lẽ từng này lương thực còn chưa đủ? Hay hắn không muốn tiếp nhận tiếp
viện của Tư Không Triều?
Nhưng lúc nàng chớp mắt xong lại thấy dường như hắn cảm thấy ánh mắt của nàng
liền thu hồi những điều không vui kia, lộ ra nụ cười khiến cho nàng nghĩ mình
vừa nhìn nhầm.
Một đêm Nhiếp Thanh Lan cùng với Lý Thừa Dục kiểm hàng hóa, trên trời có chút
gợn mây che phủ lên ánh trăng.
Nàng phát hiện thân thể hắn xiêu vẹo như muốn ngã xuống, vội vàng đỡ hắn cười
và nói: “Ta nhớ ngươi xuất thân từ trên lưng ngựa, sao thân thể lại mảnh mai
thế này?”
Hắn chỉ cần một phát có thể bắt lấy tay nàng, cúi đầu cười khổ: “Mấy ngày nay
không ngủ ngon. Hôm nay có lương thực này thì Huyết Nguyệt có thể duy trì một
tháng trở lên, thần có thể thở phào một cái rồi. Điện Hạ, tối nay thần nên mời
ngài uống rượu.”
“Sao vậy? Không phải là ngươi sợ uống rượu sao?” Nàng cười rồi nhìn qua bốn
phía, trừ Dương Phàm và Thiết Hùng đang đứng canh cách đó không xa thì không có
ai khác. “Nơi này không có người ngoài, không cần mở miệng một tiếng “Điện Hạ”,
hai tiếng “Điện Hạ” gọi ta. Từ nhỏ ta đã quen gọi người khác là “Điện Hạ”, chưa
bao giờ nghĩ tới chuyện có ngày sẽ có người gọi ta như vậy, rất buồn cười.”
“Tư Không Thần là nguời dễ chung sống sao?” Hắn cố lơ đãng buông tay nàng,
thuận miệng hỏi.
Nhưng nghe đến tên người đó đã kịp chạm đến nỗi đau của nàng, nàng cũng buột
miệng: “Cũng may hắn đối với người ngoài tương đối hiền hòa.”
“Vậy à? Thế đối người của hắn thì như thế nào?” Người nhạy cảm như Lý Thừa Dục
mà hình như cố ý không nhìn thấy đôi môi cứng nhắc và lời nói miễn cưỡng của
nàng, cố tình hỏi tiếp.
Nàng chỉ đánh giá khách quan: “Đối với người mình, gặp chuyện, nếu là chuyện
trọng đại hắn cũng sẽ không nể mặt mũi.”
“Chẳng lẽ nàng đã từng bị hắn quát?”
Nàng cười khổ nói: “Dĩ nhiên, hắn là chủ, ta là thần.”
Nghe vậy, ánh mắt hắn lóe lên: “Giống như ta và nàng bây giờ.”
Nhiếp Thanh Lan lắc đầu một cái: “Chúng ta không giống. Bất kể quá khứ hay
tương lai, chúng ta cũng sẽ không phải là quan hệ quân thần.”
“Lời này khiến cho ta hết sức lo sợ, không phải quan hệ quân thần, vậy sẽ là
gì?”
“Ngươi giống như là lương sư của ta, ta chỉ mong có thể làm bạn tốt với ngươi
là được rồi.”
Lời của nàng mặc dù giống như đùa giỡn nhưng lại vô cùng chân thành khiến Lý
Thừa Dục vô cùng ngớ ngẩn, vội nói: “Ta đây không dám, ta có thể có cái gì dạy
nàng?”
“Ngươi đã dạy ta rất nhiều.” Nhiếp Thanh Lan mỉm cười nói, “Ngươi không phải
cần phải lo lắng, sợ ta nói châm chọc. Lời nói của ta đều từ tấm lòng của
mình.”
“Nói như vậy, ta thật nên kính nàng một ly rượu, cảm tạ nàng đã đánh giá ta cao
như thế này.” Lý Thừa Dục phân phó: “Thiết Hùng, đem rượu quý ta cất trong bầu
lấy ra.”
Hắn nhìn về phía này một chút rồi đi ra ngoài.
“Thiết Hùng đi theo ngươi bao lâu?” Nàng nhìn bóng lưng Thiết Hùng hỏi: “Người
này nếu ở trên chiến trường, chắc chắn là một viên mãnh tướng, nhưng mà đối tên
của hắn hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Nàng không cần phải nhớ đến hắn làm gì, hắn xem như là gia nô của ta. Từ nhỏ
lớn lên cùng nhau, trên chiến trường theo ta như bóng hình, không cần thiết sẽ
không lộ diện.” Hắn lại hỏi: “Muốn uống trong phòng hay ra ngoài sân?”
Nhiếp Thanh Lan cười nói: “Ngươi nên biết thói quen của ta, ta thích nhất là
uống rượu dưới trăng, nhưng mà mấy hôm trước không phải ngươi bảo ta không nên
uống say sao?”
“Có ta cùng uống, nàng sẽ không say vì ta sẽ không để cho nàng say.” Hắn khẽ
mỉm cười, nhìn quanh bốn phía một lượt.
“Tìm cái gì?” Nàng tò mò hỏi.
Lý Thừa Dục cười khổ nói: “Khi trời tối, ta không thể xác định phương hướng,
đúng rồi, cái bàn ở bên này.” Hắn bước tới ngồi xuống cái ghế cạnh bàn.
Nhiếp Thanh Lan nhìn thấy Thiết Hùng mang đến một bầu rượu nhỏ, nhưng lại làm
bằng da trâu, loại này ở Huyết Nguyệt hay Tư Không Triều đều rất hiếm gặp.
“Đây là đồ gia truyền nhà ta.” Lý Thừa Dục giải thích: “Năm đó cha ta lưu lạc ở
đây rồi gặp mẹ ta, sau đó sinh ra ta. Vì gia tộc mẹ ta phản đối nên cha ta chán
nản rời đi, chỉ để lại bầu rượu xem như là vật đính ước.”
“Thì ra trong đời có nhiều chuyện bất lực như vậy.” Nhiếp Thanh Lan chủ động mở
bầu, một dòng hơi bay ra xông vào mũi khiến cho nàng không khỏi than: “Haizz,
thật là rượu ngon.”
Thiết Hùng từ trước đến giờ đều vô cùng ít nói, giờ lại thốt lên: “Rượu này
toàn bộ Huyết Nguyệt chỉ có một bầu này, ngươi không phải muốn uống một hơi hết
đấy chứ?”
Nàng nháy mắt cười với Thiết Hùng: “Khá lắm hộ vệ trung thành, nếu là chủ nhân
ngươi mời ta uống rượu, ta cứ uống hết thì ngươi làm gì được ta?”
“Rượu này dễ say, uống một chén là được.” Lý Thừa Dục ở bên khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Lan như là bị người ta khích tướng, càng không phục: “Lạ nhỉ? Là
ngươi mời ta uống rượu nhưng lại chỉ cho ta uống một chén! Thật không hiểu
ngươi là người đứng đầu triều thần mà lại hẹp hòi!”
“Thiết Hùng, ngươi đi ra ngoài đi.” Hắn nhỏ giọng phân phó.
Nàng cũng nói: “Dương Phàm, ngươi ra ngoài đi, không cần nhìn ta chằm chằm như
là đề phòng cướp vậy.”
“Chúng ta đều có một thuộc hạ trung thành và tẫn trách nhiệm.” Lý Thừa Dục nhìn
bóng lưng của Dương Phàm và Thiết Hùng đang song song rời đi: “Có lẽ một ngày
nào đó, bọn họ bỏ qua sự cố chấp của mình thì có thể trở thành bằng hữu, giống
như ta và nàng.”
“Chúng ta bây giờ không phải là bằng hữu sao?” Nhiếp Thanh Lan tự mình rót một
ly rượu, cẩn thận nâng lên môi nếm thử. Mùi rượu nồng đậm, chỉ cần nhấp một
ngụm chảy qua cổ họng đã thấy có lửa đốt khiến nàng vô cùng thỏa mãn.
“Chúng ta bây giờ không phải là bằng hữu.” Hắn đúng là thật sự chỉ để cho nàng
uống một chén mà thôi, cầm lấy bầu rượu đậy nút bầu lại: “Bởi vì trong lòng
nàng, chúng ta không còn là bằng hữu.”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể nhìn thấu lòng của ta?” Nàng liếc xéo hắn một cái:
“Nam nhân không phải là cái đồ tự cao tự đại, tự cho là có thể nhìn thấu nữ
nhân?”
Hắn nhẹ nhàng nói: “Tư Không Thần như thế nào ta không biết, nhưng ta thừa
nhận, ta không nắm chắc có thể nhìn thấu nàng.”
“Làm gì mà luôn luôn nói đến hắn?” Nhiếp Thanh Lan cảm thấy cảm giác say dâng
trào, một tay vỗ mặt bàn, chẳng lẽ hắn không có đề tài nào để mà uống rượu cùng
sao? Chẳng lẽ đêm nay trăng sáng không đáng giá xem một chút? Nhất định phải
nói đến để giết phong cảnh sao?”
Lý Thừa Dục mỉm cười nói với nàng: “Nơi đây cũng không phải là chân trời đại
mạc, cũng không phải nơi núi cao sông dài, không nói đến người trước mắt chẳng
lẽ cứ yên lặng mà ngồi đối ẩm?”
“Hắn sao có thể coi là người trước mắt? Người trước mắt nên chỉ có ta và ngươi
mới đúng.”
Nàng lại uống một hớp rượu, chén tràn đầy đã vơi đi một nửa.
“Mặc dù hắn không có ở đây nhưng hiện đang ở trong lòng nàng, rất gần.”
Không biết có phải nàng có chút say hay không mà nàng nghe giọng của Lý Thừa
Dục có cảm giác bồng bềnh lảo đảo, như gần như xa. Nàng không khỏi đưa tay ra
phía trước quơ quơ rồi cười nói: “Thút vị, rượu này uống say so với độc dược
còn lợi hại hơn, chẳng lẽ bên trong ngươi hạ độc thủ?”
Hắn lại đến gần trước mặt nàng, cặp mắt hoàng kim kia phát sáng rạng rỡ: “Có lẽ
là ta hạ độc, nhưng không phải độc dược mà là xuân dược, ngươi có tin hay
không?”
Nàng lắc người một cái, ngay sau đó cười cười vỗ vỗ mặt hắn: “Không cần gạt ta,
ngươi không phải là loại người đó, ta cũng không phải nữ nhân ngươi thích.
Ngươi không cần phải giả vờ nguy hiểm như bọn đàn ông nhìn thấy nữ nhân nhất
định sẽ động chân động tay.”
“Nếu thực sự muốn sẽ có, thật sự cũng khác một chút.” Hắn đột nhiên cầm lấy cổ
tay của nàng, không biết là cổ tay của nàng quá nóng, hay là lòng bàn tay của
nàng quá lạnh mà phần da thịt tiếp xúc nhau khiến nàng run lên: “Thanh Lan,
nàng say, để ta đưa nàng hồi cung.” Hắn ngữ điệu êm ái, giống như âm thanh
trong mộng ảo.
“Say, say, rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng
sầu hơn. Ta chỉ hận mình không thể say nhiều hơn một chút.” Nàng đứng lên, vụng
về rút đao hoa đào múa đao dưới ánh trăng.
Lúc này tay áo nàng bồng bềnh, ánh trăng đã chiếu khắp nơi nơi, chiếu lên toàn
thân nàng sáng lên như ngọc thanh khiết khiến cho ánh mắt hắn phải nhộn nhạo.
Hai người một tĩnh một động một hồi lâu, đột nhiên nàng buông tay xuống, đao
pháp rối loạn, cười hì hì nói: “Ta hát trăng bối rối, ta múa bóng tản ra. Ta
muốn sớm noi theo cổ nhân làm một lần, tối nay rốt cuộc làm được.” Bước chân
của nàng hư không, thần trí biến đâu mất giống như đang dẫm chân vào nhau suýt
ngã.
Hai cánh tay hắn vươn ra ôm lấy thân thể nàng vào trong ngực: “Thanh Lan, nàng
đã say rồi.”
“Say? Được rồi, cuộc đời có mấy khi được say. Cảnh đẹp thế này lại có ngươi làm
bạn tri kỷ, ta được say rượu dưới trăng múa đao cũng là điều hạnh phúc.” Nàng
nói nhỏ, phần lớn cũng là lẩm bẩm mà thôi, rốt cuộc mí mắt ngày càng nặng và
bắt đầu lâm vào trong mộng đẹp.
Dương Phàm nghe thấy trong viện hồi lâu không có động tĩnh, ngó vào thì thấy
Nhiếp Thanh Lan đang tựa vào vai Lý Thừa Dục mà ngủ say. Mà bàn tay Lý Thừa Dục
rất lúng túng đỡ vai và thắt lưng nàng mà không biết nên đẩy ra hay ôm lại.
Tướng quân lăn lộn nhiều năm trong đám nam nhân nhưng có ít khi thoải mái như
vậy, mặc dù hắn cũng cảm thấy nàng dựa vào người ngoài như Lý Thừa tướng ngủ là
có chút không ổn. Nhưng cũng không giống như nam nhân và nữ nhân đang thân mật
nên cũng không cảm thấy trái với đạo lý.
Hắn đi lên trước, đưa tay ra nói: “Thừa tướng, để ta đưa Tướng quân hồi cung.”
Lý Thừa Dục như vừa tỉnh mộng, nhìn hắn một cái sau lại nhìn nàng đang ngủ say,
nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Không, hay là ta tự mình đưa nàng cùng ngươi hồi
cung vậy, để tránh trên đường có người làm việc bất lợi với Điện Hạ. Thiết
Hùng, ngươi đi trước dẫn đường.”
Thiết Hùng không nói tiếng nào bước đến, bế Nhiếp Thanh Lan, mỗi bước đi đều
nhẹ nhàng linh hoạt như gió xuân.
Dương Phàm đi phía sau âm thầm kinh hãi và kính nể Lý Thừa Dục. Có thể bước như
vậy thì khinh công chắc cũng ở mức thượng thừa tuyệt đỉnh cao thủ rồi, mặc dù
chưa từng thấy hắn biểu diễn. Nếu sau này hai bên trở mặt giao chiến thì hắn
chưa chắc đã có thể thắng nổi.
Huống chi, bên cạnh Lý Thừa Dục còn có cái tên như cột chống trời là Thiết
Hùng.
Tuy Tướng quân lười phòng bị nhưng hắn vạn lần không thể lơi là. Bất kể là Lý
Thừa Dục hay Thượng Quan Vinh, trong mắt hắn đều giống nhau là kẻ địch luôn phải
đề phòng.
Có khoản chi viện này của Tư Không Thần, Lý Thưa Dục đã ổn định đại cục trong
nước. Sau đó hắn ban bố pháp lệnh cho phép dân chạy nạn ở Phương Bắc khai khẩn
đất hoang, xây dựng làng mạc. Phần lớn dân chạy nạn sẽ được từ từ di chuyển
sang hướng Tây Bắc, cách xa kinh thành làm giảm áp lực cho kinh thành.
Nhưng tai họa vẫn chưa được hoàn toàn giải trừ.
Bởi vì tình hình sơn tặc Tây Sơn đã vô cùng cấp bách, không thể không diệt
được.
Nhiếp Thanh Lan vẫn đến phủ Thừa Tướng, nàng thật tò mò, Lý Thừa Dục mỗi ngày
đều bề bộn nhiều việc, ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít sao có thểdư thừa tinh
lực để đối phó đến mấy chuyện cùng một lúc?
Sau đó nàng mới phát hiện, sau mỗi lần hoàn thành xong một việc, vừa dứt lời sẽ
luôn nhắm mắt ngủ, cho dù là nửa tuần trà cũng sẽ nghỉ ngơi.
Nàng chưa từng thấy người nào có thể chuyên cần được như thế, mặc dù Tư Không
Thần có nhiều thủ đoạn nhưng phía dưới vẫn có nhiều thần tử tài giỏi giúp đỡ,
cũng không đến mức khổ cực như vậy.
So sánh lại thấy người này thật sự quá khổ rồi, thậm chí nàng nghĩ nếu hắn có
tư cách thừa kế ngôi vị, nàng thà đem ngôi vị Hoàng Đế tặng luôn cho hắn. Bởi
vì nàng nghĩ, thật sự không có ai có thể làm được như hắn, vắt kiệt hết tinh lực để chăm lo, luôn cúc cung tận tụy đến
thế.
Hôm nay nàng đến phủ Thừa Tướng có hai vị khách đã an vị ở đó là Công
Lãnh An và Đoan Mộc Cầu.
Vẻ mặt Lý Thừa Dục trịnh trọng, ngữ điệu thành khẩn đang cùng thương lượng với
Công Lãnh điều gì đó, nàng cứ đứng chờ ngoài cửa viện.
Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Vinh cũng tới, hắn tới có chút vội vàng, đến tóc
tai cũng không thèm để ý, trang phục có chút rối rắm.
Hắn vọt tới cửa thì chợt đứng lại, quay đầu lại nhìn nàng: “Mặc dù là Lý Thừa
Dục đưa ngươi trở về nhưng ngươi nên biết, trong triều hắn cũng không phải là kẻ
có vị trí nhất ngôn cửu đỉnh. Trước tiên phải qua cửa ải của các vị Hầu gia. Ta
muốn cho hắn một ý kiến hay, vừa có thể khỏi phải bàn bạc ầm ĩ, lại có thể cho
ngươi thuận lợi lên ngôi, làm thỏa ước nguyện của hắn. Ngươi có muốn biết chủ
kiến này là gì không?”
Nhiếp Thanh Lan lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Thượng Quan Vinh cảm thấy nàng có vẻ lạnh lùng đầy địch ý, mặc dù nụ cười có
chút xấu hổ, nhưng vẫn đắc ý cười: “Ta khuyên hắn sớm định ra Hoàng Phu của
Huyết Nguyệt cho ngươi, danh phận và quan hệ ngươi cũng không tính là người
Huyết Nguyệt chúng ta, nhưng khi có Hoàng Phu ngươi sẽ không bị hoài nghi là kẻ
phản quốc chạy trốn, hoặc là kẻ bán Huyết Nguyệt. Dĩ nhiên, người được chọn làm
Hoàng Phu có thể phải chọn một trong cả ngàn người người, một là người có gia
thế trong sạch hai là trung thành với Huyết Nguyệt mà quan trọng nhất là không
cùng một lòng với ngươi.” Lời cuối của hắn cố ý nghiến răng nghiến lợi như có
ngụ ý.
Nàng vẫn không để ý tới hắn, một mình đến góc viện ngồi.
Hắn cười khan hai tiếng, đẩy cửa đi vào.
Nhiếp Thanh Lan mặc dù cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng rối rắm
rồi.
Hoàng phu? Từ này thật xa lạ, có quan hệ gì với nàng đâu? Cả đời này, thật sâu
trong suy nghĩ của nàng chỉ mong làm một người vợ bình thường. Nguyện vọng này
tan biến thì nàng cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ gả cho ai đó, thậm chí còn
chưa nói đến người bị người ta an bài điều khiển.
Nhưng nếu Lý Thừa Dục thật muốn nàng tới để nói chuyện này thì nàng nên làm thế
nào? Một mực cự tuyệt?
Nghĩ đến hắn mấy ngày nay đều có vẻ mệt mỏi, hắn đối xử với mình rất thành khẩn
và ân cần, trong lòng nàng không khỏi thương cảm. Nếu không phải bất đắc dĩ,
nàng biết hắn sẽ không cố ý cưỡng bách và làm khó người khác. Nhưng nếu hắn lên
tiếng, quả thật nàng không biết nên từ chối hắn thế nào để không tổn thương
hắn.
Giống như đã qua thật lâu, cửa phòng lần nữa mở ra, Thượng Quan Vinh vừa nhảy
lên ngựa vừa cười ha hả, như vừa gặp được chuyện gì vô cùng vui vẻ.
Đoan Mộc Cầu vỗ vỗ vào bả vái hắn: “Lần này thật lợi cho tên tiểu tử như
ngươi.”
Lòng Nhiếp Thanh Lan vô cùng căng thẳng, nhìn vào trong nhà.
Chỉ thấy Công Lãnh An và Lý Thừa Dục vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện, hình
như Lý Thừa Dục đang cảm tạ. Công Lãnh An nhíu mày rậm hỏi hắn: “Có thật là
ngươi muốn làm? Chuyện này không cần phí sức cảm tạ, nếu ngươi muốn tiếp nhận
chuyện xui xẻo này thì ta cũng muốn giúp ngươi một chút.”
Lý Thừa Dục cười khổ: “Hầu gia cảm thấy sau này ta sẽ tốt sao? Việc đời khó dò,
một bước nói, một bước đi, chỉ mong Hầu gia có thể giúp ta lần này.”
“Được.” Công Lãnh An trầm muộn đáp một tiếng, lúc ra cửa lại nhìn Nhiếp Thanh
Lan một cái.
Trong lòng nàng rất lo âu, vừa sải đẩy cửa vào vừa cất giọng hỏi: “Ngươi đang
bàn chuyện gì với bọn họ?”
Không nghĩ tới nàng chờ ở bên ngoài, Lý Thừa Dục sửng sốt một chút, lại ngồi
xuống: “Tới lúc nào? Vẫn một mực chờ ở cửa sao?”
Nhiếp Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt hắn, chờ hắn mở miệng nói về chuyện Hoàng
Phu nhưng hắn đang chăm chú nhìn vào bản đồ rất lớn, không biết đang nghĩ điều
gì.
Nàng cúi đầu nhìn, trên góc tấm bản đồ kia viết: bản đồ bí mật vùng Tây Sơn.
Nàng ngẩn ra: “Các ngươi đang nói về chuyện phiến loạn Tây Sơn?”
Lý Thừa Dục gật đầu một cái: “Đã lâu la như vậy bây giờ mới quyết định.”
Nhiếp Thanh Lan thở dài một hơi, cũng thay hắn vui mừng: “Công Lãnh An đồng ý
cho ngươi mượn binh rồi sao?”
Hắn gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Hắn chịu cho ta 7000 người
ngựa, đã xem như là khó lắm rồi.”
“Tướng lãnh binh cũng đã chọn rồi sao?”
“Rồi.”
“Người nào?”
Lý Thừa Dục ngước mắt, phun ra một từ: “Ta.”
Nhiếp Thanh Lan cho là mình nghe lầm, sững sờ một hồi lâu, lập tức nói: “Nói
giỡn gì vậy? Ngươi đi trừ phiến loạn? Triều chính này ai quản?”
“Triều chính thì ai cũng có thể, lục bộ ai cũng có chức của người nấy, không
quá khó làm. Lại có ba vị Hầu gia nữa, cũng có thể ổn định được không đáng
ngại.”
“Hoang đường!” Nàng chợt tức giận đập bàn: “Nào có chuyện đường đường một nước
Thừa tướng lại đi trừ phiến loạn, võ tướng ở lại hậu phương để giữ mạng mình
hay sao? Thừa tướng có thể rẻ mạt đến thế? Sao có thể chịu được uất ức?”
Hình như hắn bị những lời của nàng động chạm, trong nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn
nàng một cái. Trong mắt đầy vẻ ưu thương cùng mệt mỏi khiến cho nàng chợt hối
hận vì những gì mình đã nói. Sớm biết là hắn không thể làm gì thì việc gì phải
nói ra cho hắn tủi nhục?
Lý Thừa Dục chỉ cái ghế bên cạnh bảo nàng ngồi xuống: “Thanh Lan, đạo lý ở đây
nàng không hiểu thì ta sẽ nói cho nàng nghe.”
Hắn mỗi lần hắn gọi tên nàng thì trái tim nàng như một bông hoa ấm áp. Những
phiền não tạm thời gác qua một bên.
Thấy nàng chịu ngồi xuống, hắn liền nghiêm túc giảng giải cho nàng: “Mấy ngày
nay nàng cũng đã nhìn ra được tình cảnh của Huyết Nguyệt, ta sẽ không nói nhiều
nữa. Sơn tặc Tây Sơn nhất định phải tiêu diệt, mọi người ai cũng bận tâm đến
lợi ích của mình, không ai muốn phải đi lội vũng bùn này. Mà nếu không làm thì
kêu ca sẽ biến thành phiến loạn, khi đó tất còn khó đối phó hơn đám nạn dân
trước đó. Bây giờ ta mới làm Thừa tướng, trong triều rất nhiều người không phục
ta, ta phải làm một chút chuyện chận miệng họ lại, ngồi vững vàng vị trí Thừa
Tướng, để phụ tá nàng lên ngôi thuận lợi, nàng hiểu chưa?”
Nhiếp Thanh Lan nhìn hắn: “Chẳng lẽ sẽ phải hy sinh chính ngươi để đổi lấy tất
cả điều đó?”
“Ta cũng không phải chết ở Tây Sơn, sao có thể nói là hi sinh?” Lý Thừa Dục
cười một tiếng.
Nàng nhíu mày, một tay chặn miệng hắn lại: “Trước khi chiến đấu kiêng kỵ nhất
là nói điều đại kỵ này, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Đôi mắt hắn giờ đây sáng rạng rỡ, chậm rãi cầm tay nàng: “Ta không nghĩ nhiều
như vậy.”
Không nhận thấy tay mình bị hắn đang lặng lẽ cầm trong lòng bàn tay, nàng nhìn
bản đồ tỉ mỉ nghĩ ngợi: “Địa hình Tây Sơn phức tạp, ngươi định dùng binh như
thế nào?”
“Sơn tặc Tây Sơn đã giao chiến với triều đình nhiều năm, chúng ta có nhiều
người đã giao chiến với chúng tất sẽ chú ý đến bọn chúng. Cho nên ta định chia
thành mười đội, cải trang nấp ở các hốc núi, nghe hiệu lệnh thì cùng nhau động
thủ.” Lý Thừa Dục cũng đứng dậy, thân thể của hai người lơ đãng dựa vào
nhau.(chưa chi đã đòi ăn đậu hũ rồi)
Nhiếp Thanh Lan vừa nghĩ vừa bày mưu tính kế: “Kế sách của ngươi có chút nguy
hiểm, nếu sơn tặc đem các ngươi phân ra mà tiêu diệt thì làm sao bây giờ? Huống
chi đây là cả vạn binh mã, sao không khiến cho người ta chú ý được? Theo ta
thấy, hay là cầm vài ngàn binh mã làm tiên phong dụ sơn tặc xuống núi…”
Hai người tỉ mỉ bố trí, thảo luận cặn kẽ, một lượt đã nói hơn hai canh giờ, nói
đến lúc miệng nàng phải khô đắng.
Cuối cùng, nàng nhìn chằm chằm bản đồ thở một hơi: “Ta thấy ngươi còn thiếu
người tiên phong, không bằng ta đi vậy.”
“Không được.” Vẫn đối với nàng ý kiến nói gì nghe nấy, nhưng với điều này Lý
Thừa Dục lại quả quyết cự tuyệt: “Trước kia cũng đã nói, hiện tại cũng không để
cho nàng cầm binh hay vô cớ mà xuất binh.”
“Ta theo ngươi, dùng tên giả xuất chinh, không làm người khác chú ý, được
không?”
Thế nhưng thái độ hắn vẫn kiên quyết: “Tuyệt đối không được, mặc dù sơn tặc
không nhiều nhưng vô cùng hung ác, ta không thể khó khăn lắm mới mời được nàng
đến lại khiến cho nàng gặp nguy hiểm.”
Nhiếp Thanh Lan cười nói: “Ngươi sợ ta gặp nguy hiểm? Ta ở Tư Không Triều thống
lĩnh mười vạn đại quân cũng không phải là lần đầu tiên đi tiên phong xông trận
noi gương cho binh sĩ?”
Lý Thừa Dục nhìn nàng thật sâu, nói rành rọt từng chữ: “Ta không phải là Tư
Không Thần, ta sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm, cuộc đời này ta chỉ có thể
làm tất cả vì nàng là để bảo vệ an nguy của nàng, không bị kẻ nào quấy nhiễu.”
Hắn những lời ấp áp, nhẹ nhàng này, cũng không phải là những lời kinh thiên
động điạ nhưng lại có lực làm vỡ nát hết lớp phòng bị của lòng nàng.
Nàng sống trong quân đội, sống chết đã quen thói chém giết từ lâu, không cảm
thấy có điều gì đó không đúng cả. Cùng Tư Không Thần đi xuất chinh thì nàng cảm
thấy mình nên làm tiên phong, bảo vệ hắn khỏi nguy hiểm. Nàng chưa bao giờ nghĩ
tới có một ngày sẽ có một người muốn đem nàng kéo ra phía sau để mình đứng
trước toàn tâm toàn ý bảo vệ cho nàng.
Lý Thừa Dục cùng với nàng cũng chỉ là một tháng tương giao, thế nhưng hắn lại
xem nàng quan trọng đến mức đó chỉ vì đưa nàng lên làm Nữ Hoàng Huyết Nguyệt
hay sao? Hay là…
Đôi mắt hoàng kim kia như ánh sao sáng chói, thói quen mấy ngày nay ở bên cạnh
hắn, chỉ cần nhìn đôi mắt này cũng đã thấy an lòng.
Hôm sau hắn đi diệt sơn tặc, có thể bình an trở về hay không nàng không biết,
nhưng mấy chục ngày nàng sẽ không thấy đôi mắt này… Không khỏi phiền não và
bất an, nàng muốn níu kéo hắn lại, bảo hắn không nên đi.
Nhưng nàng cũng biết, hắn có ngàn vạn lý do phải đi, nàng không có quyền lực để
ngăn cản.
Lúc này, nàng chợt lần đầu tiên hi vọng mình có thể là một Nữ Hoàng, có thể
vênh mặt hất hàm sai khiến sai khiến thần tử Huyết Nguyệt đi gánh vác trách
nhiệm của bọn chúng mà không được đem tất cả trách nhiệm đè nặng lên người Lý
Thừa Dục.
“Huyết Nguyệt quá cô phụ ngươi!” Hồi lâu, nàng mới khe khẽ thở dài.
Lý Thừa Dục không nghĩ tới nàng sẽ nói lời này, ngẩn người rồi khẽ mỉm cười:
“Nhưng vì thần dân Huyết Nguyệt mang nàng đến đây cũng là hạnh phúc của ta.”
Lời này nghe như có chút mập mờ, Nhiếp Thanh Lan không dám ngẫm nghĩ. Tơ tình
với Tư Không Thần còn chưa chặt đứt, nhiệm vụ nàng tới Huyết Nguyệt còn chưa
thành, sao nàng có thể để hồn mình bay đi nơi khác được?
Có lẽ, tất cả chỉ là do nàng nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Bao lâu sẽ đi?” Nàng hỏi.
“Chậm nhất là… cuối ngày mai.”
Cũng còn không tới hai ngày. Nàng cúi đầu, cởi thanh bội kiếm bên hông mình ra.
Tùy thân của nàng từ trước đến giờ sẽ có hai vũ khí đó là Hoa Đào Đao và Minh
Nguyệt Kiếm.
Giờ phút này, đem nàng Minh Nguyệt kiếm đưa cho Lý Thừa Dục: “Thanh kiếm này,
là tiên phụ ban cho, vẫn bảo vệ bình an cho ta, hiện tại cho ngươi mượn, cũng
mong ngươi có thể khải hoàn trở về.”
Hắn đáo nhìn thanh kiếm kia, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng nếu ngày sau ta không trả
thanh kiếm này, nàng có tức giận không?”
Nàng cười tươi sáng cười: “Không nhìn ra ngươi là người tham lam như vậy? Được,
nếu ngươi có thể bình an trở về ta sẽ tặng nó cho ngươi.”
Lý Thừa Dục cũng cười theo nàng, nhận lấy thanh kiếm nhẹ nhàng nói: “Đây không
phải là lần đầu tiên nàng đưa đồ cho ta.”
“Trước mấy lần cũng không phải là đưa cho ngươi, không tính.” Nàng cho là hắn
nói đến vòng tay và Hoa Đào Đao.
Hắn cẩn thận đem kiếm ôm vào trong ngực, như ôm lấy tình nhân dịu dàng, sau đó
lặng lặng ngắm nhìn nàng như có bí mật khó nói đang chôn sâu trong đáy lòng
hắn.