Nhiếp Thanh Lan cũng
không phải là đơn thuần là kẻ ngu, cho dù không chân chính trải qua đấu đá
nhưng cũng biết về đạo lý: “Đối với lời nói chỉ nói ba phần ý, không thể đưa ra
hết lòng.”
Lần đầu tiên gặp mặt Lý Thừa Dục đối với nàng đó là lần giao chiến đầu tiên.
Lần này là lần va chạm để mối quan hệ thêm gắn bó, rất dung hòa với nhau. Nhưng
đây chỉ là mặt ngoài, sự thật vẫn còn ẩn giấu khiến cho nàng tuyệt không thể lơ
là.
Đầu tiên nàng giao binh khí tùy thân cho những thần tử Huyết Nguyệt mang địch ý
với nàng, nhưng Lý Thừa Dục lại xảo diệu đem binh khí trả nàng. Bất kể là theo
ý hắn vì an toàn cho nàng hay trước mắt vẫn để cho nàng duy trì thân phận Nữ
Tướng Quân Tư Không Triều để chuôi Hoa Đào Đao này trở về tay nàng cũng không
phải là vấn đề có thể xem thường.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng rời hành cung tiến về phía kinh thành, tự dưng phát
hiện những thuộc hạ của nàng vẫn cầm đao kiếm bảo vệ xe ngựa cho nàng nhưng lại
đổi sang mặc binh phục của Huyết Nguyệt.
“Chuyện gì xảy ra?” Nàng nhỏ giọng hỏi phó tướng của mình là Dương Phàm.
Dương Phàm trả lời: “Đêm qua Lý Thừa Dục tới tìm chúng mạc tướng, nói nếu vẫn
mặc y phục của Tư Không Triều sau khi tiến vào kinh thành sẽ trở thành cái bia
công kích của kẻ khác. Quân lính Huyết Nguyệt bảo vệ tại chính đất nước của
mình sẽ không cảnh giới cao, cho nên thay đổi y phục là cần thiết. Mạc tướng
thấy hắn nói cũng có đạo lý nên đồng ý.”
Nhiếp Thanh Lan không nói gì nữa, xa xa có thể thấy Lý Thừa Dục đang ở đội ngũ
đầu tiên, hắn không tới nói chuyện với nàng nữa. Đợi tất cả người ngựa chuẩn bị
xong, đoàn xe chậm rãi đi về phía kinh thành Huyết Nguyệt.
Lần này nàng tới Huyết Nguyệt có yêu cầu lớn nhất đó là: “Tất cả giản lược”.
Điều này không chỉ vì bản tính nàng chán ghét xa hoa lãng phí và hào hoa phô
trương mà đúng dịp là quốc tang của Huyết Nguyệt, thân phận của nàng khá đặc
thù, nếu lúc này mà gióng trống khua chiêng vào kinh tất nhiên sẽ khiến nhiều
người ghét.
Nhưng cố làm ra vẻ bình thường như vậy nhưng cả đoàn trăm người vẫn gây chú ý
cho người dân.
Sau khi tiến vào kinh thành, nàng nghe được bách tính hai bên đường bàn tán ầm
ĩ, thậm chí có người nào nghe được tin tức người ngồi trong xe là nàng liền từ
bàn tán thành xôn xao. Cho đến có người kích động.
“Nàng là người của Tư Không Triều, nghe nói còn là người thân mật với Hoàng Đế
Tư Không Triều, sao có thể trở thành Nữ Hoàng của Huyết Nguyệt chúng ta?”
“Coi như nàng có huyết mạch của Huyết Nguyệt Hoàng tộc nhưng trong lòng nàng đã
có họ Tư Không rồi, không nên trở về!”
“Nữ nhân này đã giết chết bao nhiêu người của Huyết Nguyệt chúng ta? Sao nàng
còn có lá gan vọng tưởng làm Nữ Hoàng của chúng ta?”
Nhiếp Thanh Lan mỉm cười ngồi trên ghế trong buồng xe nghe Dương Phàm đang phân
phó thủ hạ của mình: “Chuẩn bị không để cho quá nhiều người chen trước cửa xe
ngựa.”
Đúng lúc này lại có rất nhiều người cưỡi ngựa từ xa chạy tới, có người lớn
tiếng nói: “Chiêm Hoa phụng mệnh, ở chỗ này chờ đón Nhiếp Tướng quân.”
Lý Thừa Dục vốn đứng ở đầu đoàn chẳng biết từ lúc nào đã đứng gần xe nàng, nhàn
nhạt trả lời: “Làm phiền Chiêm Tướng quân.”
Vì vậy, đoàn xe của Nhiếp Thanh Lan bị mấy trăm tên lính tráng bao vây tứ phía.
Dân chúng mặc dù xúc động phẫn nộ nhưng theo tình hình vẫn biết cân nhắc lợi
hại, chỉ dám mở miệng chứ không ai dám tiến về phía trước.
Đoàn xe vẫn vào bên trong hoàng cung, sau hai tầng cửa cung mới dừng lại.
Lý Thừa Dục tự mình mở cửa xe, chờ đón Nhiếp Thanh Lan: “Điện Hạ, nơi này chính
là nhà sau này của ngài.”
Hắn yên lặng, giữ câu sau không nói ra với nàng.
Sau này là nhà? Nàng chưa từng nghĩ tới phải coi một tòa hoàng cung là nhà. Nếu
nhớ lại từng có một giấc mộng đã qua rất xa vời rằng nàng ở Tư Không Triều,
sống trong cung, cùng làm bạn với hắn cầm tay đến giai lão. Không phải là ở đất
nước lạ, hoàng cung lạ lẫm, trong đó đầy kẻ xa lạ có thể nhìn thấy cả nước trên
dưới hô hấp cũng nhìn ra tràn đầy địch ý.
Lý Thừa Dục nhìn thấy vẻ mặt nàng có vẻ hơi thẫn thờ, nhẹ giọng nói: “Điện Hạ
xin chuẩn bị kỹ lưỡng, một lát nữa mấy vị Hầu gia cùng trọng thần cũng sẽ tới
gặp Điện Hạ, Điện Hạ không cần e ngại gì hết nhưng không nên trở mặt với bọn
họ. Mặc dù xin Điện Hạ hồi triều là ý kiến của thần nhưng tất cả bọn họ đều
đồng ý. Lúc này Điện Hạ đã về triều, nếu làm khó dễ sẽ e gặp những chuyện không
đáng.”
“Nếu đã lựa chọn con đường này, ta sẽ không hối hận.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi
không phải cần phải lo lắng cho ta về bất kỳ điều gì, ta biết rõ cần đúng mực.”
Hắn nhìn nàng thật sâu trong chốc lát, cúi người nói: “Vậy thần sẽ thay mặt dân
chúng Huyết Nguyệt, trước tiên cảm tạ Điện Hạ đã đại lượng tha thứ.”
Nhiếp Thanh Lan lại cười một tiếng: “ Dân chúng Huyết Nguyệt có lẽ không cần
biết ơn ta, bọn họ hận ta không ít hơn so với bọn quý tộc này đâu.”
Lý Thừa Dục khẽ lắc đầu: “Bọn họ bây giờ do ngu muội không hiểu, nhưng sau này
nhất định có thể hiểu tấm lòng của Điện Hạ. Thần rất kính nể Điện Hạ, ngài đã
biết rõ trên người bị mang bao nhiêu oán hận nhưng vẫn theo đuổi việc nghĩa,
không chùn bước mà đến Huyết Nguyệt. Chỉ cần điều này thì người bình thường đã
không thể làm được rồi.”
“Ngươi cũng vậy, biết rõ gọi ta đến đây là khó khăn nặng nề nhưng vẫn làm. Sự
dũng cảm kiên quyết của ngươi cũng khiến ta kính nể.” Nói xong cảm thấy những
lời này có chúng giả tạo khiến nàng không khỏi nhìn nhau mà cười một tiếng.
“Thừa tướng đại nhân, Thượng Quan Hầu gia đến.” Cung nữ tới trước bẩm báo.
Mi tâm của hắn bao phủ lên một tầng mây đen: “Hắn tới gây sự.”
“Thượng Quan… Vinh?” Nàng đối với Huyết Nguyệt hoàng triều cũng không phải là
không biết gì cả.
Ở Huyết Nguyệt có ba vị Hầu gia, theo thứ tự là Công Lãnh An, Thượng Quan Vinh
cùng Đoan Mộc Cầu. Trong ba vị này, Công Lãnh An và Đoan Mộc Cầu là lão nhân
trên năm mươi duy chỉ có Thượng Quan Vinh trẻ tuổi vừa kế thừa tước vị của cha.
Nghe nói trong ba vị Hầu gia, Thượng Quan Vinh là kẻ xảo trá thâm hiểm nhất,
khó có thể đối phó. Nếu hắn là người đầu tiên vào cung để bái kiến nàng thì có
thể khẳng định chắc chắn rằng chẳng phải việc vui.
“Điện Hạ, hôm nay ngài là người đứng đầu trong cung, có muốn gặp Thượng Quan
Vinh hay không đều do ngài quyết định.” Lý Thừa Dục nhìn nàng.
Nàng không nghĩ ngợi quá nhiều: “Nếu người ta cố ý tới, thuận tiện thì mời vào
thôi.”
Truyền lời xuống sau, chỉ chốc lát Thượng Quan Vinh đã đến, theo chế độ của
Huyết Nguyệt, Hầu gia phải mặc áo màu xanh lá cây. Nhưng nhìn gương mặt kiêu
ngạo, đôi mắt xếch nhìn xung quanh luôn lộ vẻ tà khí làm cho người ta không
thoải mái. Mặc áo triều phục màu xanh lá cây càng lộ vẻ cợt nhả.
Hắn vừa vào viện môn, đầu tiên là nhìn Nhiếp Thanh Lan ra vẻ ngẩn người, sau đó
quỷ quyệt mà nói: “Ta thật không nghĩ rằng, Nhiếp Tướng quân khi cởi quân phục
đổi thành nữ trang lại khuynh quốc khuynh thành như vậy.” Hắn vừa liếc nhìn Lý
Thừa Dục: “Khó trách Thừa tướng liều chết muốn nỗ lực bảo vệ vị trí Nữ Hoàng
này cho ngài.”
Nhiếp Thanh Lan đầu tiên nhìn thấy người này liền không có hảo cảm. Đối phương
ném câu khiêu khích như vậy nàng cũng chỉ lạnh nhạt hưởng ứng: “Tôn phụ Thượng
Quan Hầu gia từng cùng ta ở trên chiến trường có duyên gặp mặt một lần, lão hầu
gia là người cẩn thận, làm việc đoan chính, là người khiến ta rất khâm phục.”
Thượng Quan Vinh nhíu mày một cái: “A? Vậy sao? Ngài cũng không cần lừa gạt ta,
nếu không phải vì trận nhiến ở Sơn Nhất, cha ta bị bại bởi tay ngài thì cũng
không lâm vào sầu não mà chết. Lại nói, ngài chính là kẻ thù gián tiếp giết
chết cha ta.”
“Hầu gia, trong viện gió lạnh, ngài có muốn vào trong điện nói chuyện?” Lý Thừa
Dục nhẹ nhàng linh hoạt cắt đứt đối thoại của bọn họ.
Thượng Quan Vinh liếc xéo của hắn: “Thừa tướng đại nhân, đừng trách ta lại nhắc
nhở ngươi, nàng là nữ nhân của Tư Không Thần, ngươi đem nàng vào cung không
khác nào đem trọn Huyết Nguyệt chắp tay tặng cho Tư Không Triều. Ta không cần
biết ngươi dùng cách nào để thuyết phục mấy lão già đầu óc mụ mị kia. Nhưng với
ta, sẽ không vui vẻ mà đi phục vụ Nữ Hoàng bệ hạ tương lai!”
“Ước hẹn ban đầu là do Hầu gia đích thân ký tên.” Lý Thừa Dục lẳng lặng nhìn
chăm chú vào hắn, trong không khí an tĩnh của đình viện to lớn chợt có một lực
lượng bức người vô hình: “Nhưng nếu hiện tại Hầu gia đổi ý chỉ sợ người đời chê
cười.”
“Tùy ngươi nói thôi.” Thượng Quan Vinh vòng quanh Nhiếp Thanh Lan một vòng, lại
hì hì cười một tiếng: “Thật ra ta có một ý kiến có thể trấn an lòng người trên
giới trong triều.”
“Hầu gia có lời gì, nếu không ngại xin nói luôn.” Lý Thừa Dục rất là khách khí.
“Để nàng gả cho ta không được sao? Ta làm Hoàng Phu, mọi người tất sẽ an tâm.”
Hắn chỉ tay tựa hồ như chạm vào mặt nàng.
Nhưng nàng không tránh, ánh mắt lạnh lùng khiến cho nụ cười càn rỡ của hắn
không khỏi phải thu lại.
“Hầu gia nói đùa.” Lý Thừa Dục vẫn là nhàn nhạt khách khí.
Lúc này có mấy viên quan trong triều đến, Thượng Quan Vinh lặng lẽ bước sau
lưng Nhiếp Thanh lan, nhỏ giọng nói: “Ta không cần biết mục đích của ngài đến
đây làm gì, nhưng ta khuyên ngài, nếu muốn tìm đối tượng liên thủ, tìm Lý Thừa
Dục chi bằng tìm ta. Ngài không dựa vào hắn được đâu.”
“Ta không cần cùng bất kỳ kẻ nào liên thủ.” Nàng nghiêng người tránh, không
thích hơi thở kẻ kia phả vào gáy mình.
Thượng Quan Vinh hừ một tiếng: “Không biết phân biệt thì tự mình chịu thiệt
thôi.”
Nhiếp Thanh Lan thẳng lưng, ánh mắt kiên nghị nhìn những người đang chậm rãi đi
tới.
Những người kia là thần tử của Huyết Nguyệt, nàng có thể nhận ra vì ở trên
chiến trường từng giao chiến. Có một ít nàng không biết, đoán chắc là quan văn
trong triều.
Nhưng bất luận là ai nhìn thấy nàng nét mặt đều có vẻ cứng nhắc và miễn cưỡng.
Hiển nhiên để chấp nhận nàng và thân phận tương lai của nàng với bọn họ mà nói
sẽ là chuyện vô cùng khó khăn.
Nàng chỉ là bình tĩnh gặp mặt mọi người, nhẹ nhàng thăm hỏi. Nàng thấy có rất
nhiều người lúc rời đi cùng Lý Thừa Dục đều nhỏ giọng hỏi hắn, có lúc hắn sẽ
mỉm cười trả lời, có lúc cau mày lại. Nói những gì tất nhiên nàng không thể
biết nhưng nàng thừa hiểu họ sẽ không muốn cho mình biết những điều họ đang
nói.
Phó tướng Dương Phàm vẫn đi theo nàng, lặng lẽ đi tới, lo lắng hỏi: “Tướng
Quân, nơi này hổ lang vây rình, tuyệt đối không thể phớt lờ, tối nay thuộc hạ
sẽ dẫn người bảo vệ bên ngoài cung.”
Nghe được đề nghị của Dương Phàm, Nhiếp Thanh Lan cười khẽ: “Có cần giống lâm
phải đại địch như vậy không? Nói nhỏ lại thành to, không cần đâu.”
Ở trong mắt thuộc hạ, Nhiếp Thanh Lan là người từ trước đến giờ đều cười nói
nhưng thật ra nàng là người hành sự vô cùng thận trọng. Cho nên không để người
khác nhìn ra mình cảnh giác và đề phòng chính là không khiến sự khẩn trương của
mình ảnh hưởng đến người khác.
Nàng biết rõ tính khí của thủ hạ mình, cho dù khuyên Dương Phàm nhưng hắn vẫn
cười thầm và vẫn bảo vệ hoàng cung này.
Mà chính nàng, dĩ nhiên cũng sẽ không hoàn toàn không đề phòng. Chuôi Hoa Đào Đao
này so với trường đao của nam tử bình thường nhỏ hơn năm tấc nhưng lại có thể
che giấu dễ dàng, tối nay nàng sẽ để nó dưới gối.
Hai cung nữ thân cận chăm sóc nàng đó là Thải Nhi và Yến Nhi, đều là người
Huyết nguyệt. Thải Nhi tính tình hoạt bát, Yến Nhi có vẻ trầm lặng một chút,
hai người đều không phải là người nhiều lời, nếu nàng không chủ động gọi thì họ
sẽ không quấy rầy nàng.
Muộn một chút, nàng bảo họ chuẩn bị cho nàng chút sử sách của Huyết Nguyệt để
tìm hiểu.
Trăng treo giữa trời thì Thải Nhi đưa một ngọn nến đến nhỏ giọng hỏi: “Tướng
quân, ngày đã qua rồi, nên nghỉ ngơi một chút.”
Nhiếp Thanh Lan ngẩng đầu cười với nàng: “Đa tạ, ta muốn xem hết mấy quyển
này.”
Yến nhi ở sau lưng Thải Nhi kéo nàng một cái, nói giọng trách cứ: “Sao ngươi có
thể nói như vậy?” Sau đó đem bát cháo gạo đỏ đặt lên bàn.
“Cháo gạo đỏ?” Nhiếp Thanh Lan thấy bát cháo kia, hai mắt sáng lên.
Yến nhi mỉm cười nói: “Thừa tướng đại nhân nói tướng quân thích nhất ăn loại
cháo này, cho nên bảo Ngự Thiện Phòng sớm chuẩn bị tốt.”
Trong lòng Nhiếp Thanh Lan căng thẳng, không chỉ kinh ngạc mà còn cảnh giác.
Sao ngay cả chuyện nhỏ như thế này mà Lý Thừa Dục có thể biết rõ ràng như vậy?
Còn bao nhiêu chuyện mà nàng không để ý còn hắn thì nắm rõ trong lòng bàn tay?”
Nhìn kỹ bát cháo kia, trong đó không chỉ có có gạo đỏ, gạo nếp, còn có cả táo
đỏ căng mọng động lòng người. Phương thức kết hợp đặc sắc như vậy là của dân
chúng Tư Không Triều, hiển nhiên ngự trù làm ra món này cũng đã tỉ mỉ chuẩn bị
qua.
Mùi thơm xông vào mũi khiến nàng không thể không bưng cháo lên, múc một muỗng
cháo đưa lên môi, ngẫm nghĩ rồi thả xuống.
Yến Nhi khẩn trương hỏi: “Mùi vị cháo không tốt sao ạ?”
“Không phải, chỉ là hiện tại không đói bụng, không muốn ăn chút nào.” Nàng mỉm
cười, vẻ mặt ôn hòa nói: “Yến Nhi, đoạn đường này nhờ có ngươi cùng Thải Nhi
chăm sóc ta, mà ta cũng chẳng có gì hồi báo ngươi, bát cháo này ta nhường cho
ngươi vậy.”
Yến Nhi nhất thời đổi sắc mặt, lui về phía sau một bước, vội vàng lắc đầu nói:
“Nô tỳ là thân phận gì sao có thể dùng cháo của ngài? Cháo này là Thừa Tướng
sai làm cho ngài, nô tì vạn lần không dám dùng.”
“Thừa Tướng? Lý Thừa Dục…” Nhiếp Thanh Lan chớp mắt: “Chẳng lẽ Lý Thừa Dục
thiên tân vạn khổ đưa ta đến Hoàng Cung Huyết Nguyệt chỉ vì cho ta bát cháo độc
này sao?”
Sắc mặt Yến Nhi tái nhợt, lập tức ngồi rũ xuống đất.
Một bên vẫn không hiểu chuyện gì, Thải Nhi cũng tái mặt, giọng run rẩy hỏi:
“Này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Yến Nhi tỷ tỷ… Ngươi, ngươi không
phải thật…”
Ánh mắt của nàng đột nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Lan, “Đúng, ta
phụng mệnh bỏ độc vào cháo của ngươi. Vì ca ca ta hay vì tất cả lính bị Tư
Không Triều giết. Trong chiến trận, ngươi chính là hung thủ sát hại ca ca ta!
Thử xem làm sao ta có thể toàn tâm toàn ý mà phục vụ ngươi?”
Nàng đứng lên, giọng thê lương, lúc này Dương Phàm đang đứng canh ngoài điện đã
dẫn người xông vào.
Yến Nhi vừa thấy sự việc bại lộ liền đoạt lấy bát cháo uống ừng ực vài ngụm to,
sau đó nàng lau khóe môi, cười cười định nói thêm điều gì thì hai mắt trợn lên,
mặt xanh tím và ngã xuống.
Thải Nhi cả kinh tại chỗ muốn hét rầm lên, bị Dương Phàm che miệng.
Hắn trầm giọng hỏi: “Tướng quân, làm sao bây giờ?”
Nhiếp Thanh Lan nhìn thẳng vào thi thể đã ngã xuống ngay trước mặt mình. Nàng
không phải là người chưa từng gặp người chết, đối với việc sống chết nàng đã
sớm chai sạn. Nhưng đây là lần đầu tiên có người gần như vậy kêu thống hận
nàng, lấy tính mạng để nói lên hận ý.
Nàng là một người làm cho người ta chán ghét, căm hận như thế sao? Hận đến mức
thà làm ngọc vỡ?
“… Bảo thái giám trong cung, cho truyền Lý Thừa Dục đến.” Nàng trầm ngâm chốc
lát rồi quyết định.
Dương Phàm không tán thành: “Tướng quân, chuyện này chỉ sợ Lý Thừa Dục không
thoát khỏi liên quan, ngài gọi hắn tới đối chất, mà chuyện đã bại lộ như thế
hắn liệu có ngoan ngoãn thừa nhận? Không bằng thuộc hạ mang theo mấy tên thủ hạ
thanh toán hắn cho rồi!”
Nhiếp Thanh Lan hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Chúng ta tới Huyết Nguyệt, không
phải vì làm thích khách. Đi gọi Lý Thừa Dục, chuyện này ta sẽ xử trí với hắn!”
Nàng cực ít tức giận, lúc này giọng nói nghiêm khắc không thể xen vào được,
Dương Phàm mặc dù ngàn vạn lần không tình nguyện nhưng cũng đành phải tuân lệnh
mà làm.
Lý Thừa Dục nghe được tin tức liền vội vã vào cung, theo sau vẫn là người mặt
sắt là Thiết Hùng.
Tiến vào tẩm cung của Nhiếp Thanh Lan quá mau khiến Lý Thừa Dục suýt nữa vấp
phải cửa mà ngã, may mà có Thiết Hùng kéo lại. Hắn nhìn thẳng vào cỗ thi thể
đang nằm ngang trong điện, thần sắc ngưng trọng.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Thừa Tướng đại nhân nhận ra nữ nhân này không?”
Hắn chậm rãi đến gần, nghiêm túc nhìn nàng: “Nhận ra, đây là tì nữ thần chọn
cho Điện Hạ là Yến Nhi.”
“Một nữ hài nhi vui vẻ thế mà đã biến thành thi thể lạnh băng như vậy, đại nhân
có suy nghĩ gì?”
Bị Nhiếp Thanh Lan chất vấn cũng không khiến cho Lý Thừa Dục rối loạn, hắn
ngẩng đầu lên dừng mắt ở Thải Nhi hỏi: “Chuyện bát cháo là như thế nào?”
Thải Nhi run run trả lời: “Phải… Là Yến Nhi tỷ tỷ oán hận sâu đậm với Nhiếp
Tướng Quân, âm thầm hạ độc vào cháo, bị Tướng Quân phát hiện liền đoạt lấy bát
cháo và uống.”
Nhiếp Thanh Lan nói: “Đại nhân muốn hỏi chuyện bát cháo có thể hỏi ta, chẳng lẽ
đại nhân không tin ta sao?”
“Điện Hạ là chủ, Thừa Dục là thần, không có đạo lý thần tử tra hỏi chủ tử.” Lý
Thừa Dục quay đầu sang Thiết Hùng nói: “Thông báo người nhà nàng, nói nàng vì
bệnh mà chết, vì trung thành và chịu khổ cực thưởng hai trăm lượng rồi mang về
quê hậu tang.”
Nàng không khỏi cười lạnh: “Người lòng dạ khó lường, ý đồ hành thích chủ tử như
vậy mà ngài lại đối xử tử tế? Thừa Tướng đại nhân, không phải ngài để nàng ta
thua thiệt gì đấy chứ?”
“Xác thực có chút thua thiệt.” Lý Thừa Dục ngồi xổm xuống, vuốt lại mái tóc rối
loạn cho Yến Nhi: “Thân thế nàng khổ sở, vất vả chịu đựng đến lên vị trí này, nếu
thần để nàng ta đến bất kỳ cung nào thì nàng ta đã không chết sớm như vậy, đáng
tiếc…”
Nhiếp Thanh Lan vẫn cười lạnh: “Đại nhân, chẳng lẽ ý của ngài là chuyện này
không liên quan gì đến ngài sao?”
Hắn ngẩng đầu lên: “Điện Hạ chẳng lẽ ngài nghĩ thần có tội?”
Nàng cắn chặt khóe môi, nhìn hắn hồi lâu mới nói: “Ta cần một lời giải thích!”
Lý Thừa Dục thở dài nói: “Thần đã cảnh báo với Điện Hạ, chỗ này nhất định sẽ
nguy hiểm.”
“Ý ngươi nói là, chuyện ta bị bỏ thuốc độc là chuyện đương nhiên? Có thể thoát
được xem như là do ta mệnh lớn?” Đối với lời giải thích của hắn, nàng vô cùng
không vui.
“Điện Hạ muốn biết là ai là chủ mưu chuyện này? Thật ra thần biết.” Hắn cười cổ
quái: “Nhưng thần không thể nói.”
“Lời này là có ý gì? Ngươi cố ý trêu chọc ta sao?” Nhiếp Thanh Lan vẻ mặt rét
rum, không tự chủ sờ bên hông, chợt không thấy gì mới nhớ rằng mình đã đặt Hoa
Đào Đao ở dưới gối: “Nếu đã biết hắn làm chuyện đó thì người ngu hay sao mà bao
che cho hắn?”
“Bởi vì thần không thể nói.” Lý Thừa Dục thẳng thắn nhìn ánh mắt sắc bén của
nàng: “Thần không có chứng cớ rõ ràng thì không thể tố cáo người kia, một khi
đã nói ra đối với Huyết Nguyệt chỉ có trăm hại mà không có một lợi. Cho nên
Điện Hạ, xin người thông cảm cho sự khó xử của thần.”
Nhiếp Thanh Lan hận không thể nhìn thấu được người trong lòng người này đang
nghĩ gì: “Huyết Nguyệt có đại ân gì với ngài mà ngài có thể chịu nhục và ủy
khuất như vậy?”
“Thần từ nhỏ chính là nhìn sắc mặt người mà lớn lên, cho nên những điều này
chính là nguyên tắc làm người của thần.”
Hắn không khỏi cười khổ.
Nàng nghi ngờ quan sát hắn, không thể nào tin lời hắn được. Người trẻ tuổi như
hắn, lại khí chất cao nhã, giơ tay nhấc chân đều rất ung dung, càng nhìn càng
không giống kẻ chỉ nhìn sắc mặt người khác mà lớn lên, cái kiểu nhịn nhục,
không phải kiểu chịu ủy khuất vì toàn cuộc.
Lúc này Dương Phàm không khách khí cắt đứt đối thoại của hai người: “Nếu có
nhiều cung nữ nguy hiểm như vậy thì từ nay về sau bên cạnh Tướng quân không
được có người Huyết Nguyệt đến gần. Sự an toàn của tướng quân có thuộc hạ bảo
vệ là đủ.”
Lý Thừa Dục quay sang hắn: “Ta có thể hiểu trong lòng ngươi không tin và tức
giận đối với Huyết Nguyệt. Nhưng không để cho người Huyết Nguyệt đến gần Điện
Hạ là không thể nào. Ngài trở lại chính là vì làm một người Huyết Nguyệt. Như
thế này vậy, sau này đội thị vệ thân cận ngài là do các ngươi đảm nhiệm, ra
ngoài Hoàng Cung, các ngươi có thể mang theo binh khí tùy ý.”
Dương Phàm vẫn bất mãn, quay sang nhìn Nhiếp Thanh Lan ý định là muốn nàng ra
lệnh bắt Lý Thừa Dục.
Nàng đưa mắt nhìn Lý Thừa Dục hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Nếu như Thừa tướng có
thành ý và muốn tạ lỗi thì ta có một yêu cầu.”
“Điện Hạ, mời nói.”
“Cùng ta ra ngoài viện uống một chén.” Vừa nói nàng liền đi ra ngoài điện. Đi
vài bước, thì thấy không nghe được tiếng bước chân đi theo lại quay đầu lại
thấy Lý Thừa Dục vẫn còn đứng ở tại chỗ, vẻ mặt có vẻ khó khăn.
Bên cạnh hắn, Thiết Hùng cũng nhỏ giọng nói: “Thừa tướng, hay là thôi đi…”
Nhưng Lý Thừa Dục giống như là quyết tâm, cắn răng mà nói: “Không, ngươi ở nơi
này chờ ta.”
Liền vội vàng đi theo, cất bước đi ra cửa điện.
Nhiếp Thanh Lan cười hừ: “Uống một chén còn phải tính toán chi li? Ta còn không
sợ ngươi âm thầm ám toàn thì ngươi còn sợ ta hại sao?”
Hắn cười nói: “Bởi vì tửu lượng của thần quá kém, chỉ sợ uống say làm trò hề,
lại khiến Điện Hạ chê cười.”
“Ta mới không tin ngươi có thể làm trò hề.” Nàng đưa tay lên, “Nâng cốc đi.”
Hai cái chén, một bầu rượu được đặt lên bàn đá giữa sân. Hắn cẩn thận đi tới,
mà khi nàng đưa chén rượu cho hắn tay của hắn súyt không cầm nổi.
“Chưa uống đã say, Thừa Tướng nói thật đúng.” Nhiếp Thanh Lan không khỏi giễu
cợt.
Lý Thừa Dục khẽ mỉm cười: “Thần trước đây bị say một lần làm ra sai lầm lớn,
bây giờ sợ say, nhìn thấy bầu rượu là sợ hãi.” Cầm cái chén lên, hắn uống liền,
uống hết luôn.
“Điện Hạ, đây là lần thứ hai ngài mời thần uống rượu.” Ánh mât của hắn có chút
mơ màng: “Ở Huyết Nguyệt, có thể cùng một người cộng ẩm ba lượt, thì có thể đem
đối phương thành bằng hữu sống chết có nhau được.”
“A? Vậy sao?” Nhiếp Thanh Lan cười cười: “Đáng tiếc ta bây giờ còn không là
người chính gốc Huyết Nguyệt. Ở Tư Không Triều, chỉ cần là người nhìn thuận mắt
cũng có thể cùng hắn uống rượu, huynh đệ uống cùng ta không có 1000 thì cũng
đến 800 rồi.”
“Điện Hạ là một người không câu nệ.” Lý Thừa Dục nắm lấy chén rượu, nhìn nàng
thật sâu trong chốc lát như có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ nắm cái
chén, không mở miệng.
“Ngươi biết hiện tại trong lòng ta đang suy nghĩ gì sao?” Nàng ngước đầu, nhìn
lên ánh trăng trên bầu trời, hắn cũng nhìn theo nàng, ngẩng mặt lên, nhẹ ngâm:
“Nguyện cầu nhân thế trường hoài, thuyền quyên chấp cánh.”(mong lâu dài mãi cùng
người, uyên ương bên nhau)
Nhiếp Thanh Lan đột nhiên chấn động, thu hồi ánh mắt, cố làm ra vẻ tiêu sái
cười nói: “cùng người nào lâu dài? Trên đời này làm gì có chuyện gì lâu dài?
Hôm nay có rượu thì say hôm nay, cuộc sống trăm năm cũng chỉ có thế mà thôi.”
Lý Thừa Dục bình tĩnh nhìn nàng, đến gần một bước lấy cái chén từ trong tay
nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chớ uống say. Ngài bây giờ không phải là Thanh Long
Tướng quân, thân ngài không phải chịu thắng bại của việc quân mà là sớm chiều
hưng suy. Ngài nhất định phải để đầu óc mình luôn thanh tỉnh, uống rượu chỉ là
dung túng mình mê man thôi.”
Trong lòng Nhiếp Thanh Lan rất phức tạp, chấn động nói không ra. Từ khi chào
đời đến nay, nàng chưa từng bị người nào giáo huấn qua như vậy.
Cho dù biết rõ những lời hắn nói rất đúng, nhưng những lời này từ miệng của một
người từng là kẻ địch thì có chút quái dị, làm nàng không biết nên cảm động hay
nên cảnh giác nữa.
Lý Thừa Dục này là người trầm ổn, tinh tế, suy nghĩ kín đáo, nàng đã lĩnh giáo
qua, càng không ngờ hắn còn rất nhẫn nại và khách khí trong đối nhân xử thế.
Nếu hắn là người của Tư Không Triều chắc hẳn là tốt rồi. Tư Không Thần có một
thủ hạ như vậy là phúc lớn của Tư Không Triều…
Đột nhiên ý thức mình lại nghĩ đến Tư Không Thần, trong lòng nàng không khỏi co
rút đau đớn.
Câu nói vừa nãy của Lý Thừa Dục chính là vết thương trong tim nàng.
Người đã không thể cùng nhau lâu dài, mà ánh trăng sáng trên cao kia…cũng
không thể cùng làm bạn được rồi.
Nỗi đau này của nàng ai có thể thấu hiểu?
Trong lòng khẽ thở dài, nàng xoay người không kìm lòng được cầm lấy bầu rượu
nhưng không cầm được.
Vừa nhấc mắt đã thấy Lý Thừa Dục một tay cầm lấy cái chén, một tay cầm bình
rượu chuyên chú nhìn mình.
Vì vậy nàng chỉ có thể cười khổ: “Được, nghe lời ngươi, tối nay ta không say
nữa.”
“Về sau cũng đừng say nữa.”
Đôi mắt hắn vì ánh trăng sáng mà càng thêm sáng chói, màu vàng kia tỏa sáng dịu
dàng vây quanh nàng khiến cho lòng nàng phiêu lãng, giống như là đang đắm chìm
trong một đầm nước sâu, đau đớn qua đi, chôn hết trong tận đáy lòng.