Lòng dân chúng Huyết
Nguyệt quả thực đã bị loạn rồi.
Trên đường Nhiếp Thanh Lan từ phủ Thừa Tướng trở lại hoàng cung đã cảm thấy vô
cùng rõ ràng ánh mắt dân chúng nhìn nàng có vẻ biến hóa khác thường.
Trước đó tất cả mọi người khi gặp nàng đều nhiệt tình gọi nàng là “Bệ Hạ”,
“Thừa Tướng Phu Nhân”, “Nhiếp Tướng Quân” lẫn lộn cũng không xác định thân phận
thực sự của nàng là gì.
Nhưng hiện tại từ phủ Thừa Tướng ra ngoài có rất ít người chào hỏi, mọi người
từ xa nhìn thấy nàng liền né tránh sau đó là bàn luận xôn xao. Nhất định là nói
về chuyện nàng và Lý Thừa Dục.
Nàng không có cách nào để giải thích cùng dân chúng chỉ có thể tạm thời im
lặng, đây cũng là yêu cầu của hắn.
“Thanh Lan, bây giờ không phải là lúc nàng ra mặt nói, bởi vì bất luận nàng có
nói gì thì cũng giống như đang vì ta mà ngụy biện. Lúc nàng nhất động không
bằng nhất tĩnh.” Lý Thừa Dục dặn đi dặn lại.
Thật ra thì nàng không hề muốn nhịn, không muốn để cho Thừa Dục chịu nhiều uất
ức vì bị mọi người hiểu lầm. Cũng bởi vì chuyện này mà nàng sinh ra ý hận với
Tư Không Thần. Quá khứ nàng còn có chút áy náy với hắn nhưng hiện tại vì kế độc
của hắn mà đã hóa thành hư không.
Nếu bây giờ nàng không phải là nữ hoàng nàng thật muốn giục ngựa trở lại Tư
Không Triều chất vấn trước mặt Tư Không Thần vì sao hắn không thể thả cho nàng
một con đường sống?
Đến trước cổng hoàng cung nàng xuống ngựa, vừa định đi vào thì sau lưng có
người chần chừ gọi nàng: “Nhiếp Tướng quân.”
Giọng nói này rất quen thuộc làm nàng tưởng là mình nghe lầm, xoay người lại
nhìn hóa ra là thuộc hạ cũ của nàng Dương Phàm.
“Ngươi đến đây làm gì?” Nàng cau mày, không phải vì lúc trước hắn rời đi mà là
vào lúc này hắn không nên xuất hiện ở đây.
“Bệ hạ sai thuộc hạ tới là vì đưa cho ngài một phong thư.” Hắn một tay dắt
ngựa, một tay dâng cho nàng một bức thư.
Vào thời điểm nhạy cảm như thế này sao Tư Không Thần lại sai người mang thư
tới?
Nàng nhận lấy lá thư rồi mở ra, trong thư chỉ có sáu chữ nhưng sáu chữ này lại
chọc giận nàng…
“Ngươi quay đầu, ta thu tay lại.”
Cười lạnh một tiếng, nàng đem phong thư vò thành một cục ném trả lại Dương
Phàm: “Bệ hạ quá khinh thường ta Nhiếp Thanh Lan rồi, ta lúc đầu đi theo hắn,
không phải là vì phú quý của hắn, bây giờ ta rời hắn đi là vì hạnh phúc đời sau
của ta. Quay đầu lại? Sao có thể gọi là quay đầu lại? Xin chuyển cáo bệ hạ,
Nhiếp Thanh Lan ta đời này làm việc gì cũng sẽ không cho phép bản thân phải
quay đầu lại, hắn muốn gì xin cứ tự tiện! Ngược lại ta còn muốn xem ngoài
chuyện ám sát trung lương hắn còn bày ra thủ đoạn hạ lưu nào nữa?”
Dương Phàm vội vàng giải thích: “Tướng quân, ngài hiểu lầm bệ hạ, bệ hạ… Là
thật sự thương tâm vì ngài. Nghe nói ngài gả cho Lý Thừa Dục mà cả đêm bệ hạ
một mình ở trong cung không thể say giấc. Cho đến bây giờ bệ hạ đã hạ mình để
van xin ngài trở về, có thể thấy trong lòng bệ hạ thật sự có ngài!”
Nhiếp Thanh Lan ngẩng đầu lên: “Trong lòng hắn có ta? Không, Dương Phàm, ngươi
quá xem trọng hắn. Vài chục năm rồi, trong lòng ta vẫn có hắn, thế nhưng hắn
lại biết rõ trong lòng ta có hắn mà không làm gì. Hiện tại mới nghĩ đến chuyện
hối hận thì đáng tiếc đã quá muốn rồi, trong lòng ta… đã có người khác rồi.”
Dương Phàm vội vàng nói: “Tướng quân! Bệ hạ cố ý sai thuộc hạ mang theo món đồ
này…” Hắn lấy trên lưng ngựa của mình một món đồ đưa cho nàng.
Là Hoa Đào Đao.
Đột nhiên thấy đao này con ngươi của nàng mở to, bao nhiêu ký ức vọt lên trước
mắt.
Nàng buồn bã cười một tiếng: “Bệ hạ cho là ta còn tiểu cô nương mười mấy tuổi
sao? Tức giận thì chỉ hò hét là được? Bệ hạ còn không hiểu ý nghĩa mà ta muốn
trả cây đao này, ta muốn trả đâu chỉ là mỗi cây đao? Còn có cả đoạn tình của ta
và hắn. Dương Phàm, ngươi có thể đem lòng ngươi phân thành hai nửa tặng hai
người sao? Giống như là bệ hạ cùng ta, ngươi phải trung thành với người nào,
cũng phải lựa chọn là trung thành với một người và buông tha cho một người.”
Dương Phàm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Nàng trầm giọng nói: “Bảo bệ hạ chôn cây đao này thôi. Nếu hắn còn lưu luyến ta
vì vài phần tình cảm và thể diện thì cũng không cần bằng tất cả mọi biện pháp
giở trò lên trượng phu của ta, bởi vì làm tổn thương hắn là làm tổn thương ta.
Trong lòng bệ hạ thật sự có ta thì sao nỡ làm tổn thương ta đến khôn cùng?” Dạ
dày nàng lại co rút đau, không tự chủ đè tay vào chỗ đau bỏ lại Dương Phàm xông
vào cung.
“Bệ hạ, sắc mặt của ngài sao lại tái nhợt như vậy?” Thải Nhi ra đón nhìn thấy
mặt nàng không có chút máu, bộ dạng mồ hôi lạnh chảy ròng không khỏi bị dọa sợ.
“Không sao… Bệnh cũ.” Nhiếp Thanh Lan khoát tay, nhưng cơn đau tăng lên khiến
nàng muốn bất tỉnh.
Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, thân thể của nàng mới vừa cử động nhẹ
liền bị ai đó giữ lại.
Một giọng ấm áp vang lên bên tai: “Chớ lộn xộn, muốn gì ta sẽ mang đến cho
nàng.”
Nhiếp Thanh Lan mở mắt ra liền nhìn thấy con ngươi Lý Thừa Dục tràn ngập ân cần
đang gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào nàng.
“Thừa Dục, bên ngoài… thế nào rồi?” Chuyện đầu tiên nàng nghĩ tới là hắn.
“Đừng lo lắng, tất cả đều tốt.” Hắn dịu dàng trấn an.
“Không, không thể nào có chuyện tất cả đều tốt được! Khi ta trở về thấy vẻ mặt
bách tính cũng đã thay đổi!” Nàng nỗ lực ngồi dậy: “Bên ngoài giày vò thế nào
ta không sợ nhưng nếu dân chúng kinh thành đã náo động thì khó mà thu xếp được
ổn thỏa.”
“Nàng vì quan tâm quá nhiều cho nên gần đây dạ dày nàng mới đau nhiều.” Lý Thừa
Dục khẽ thở dài một tiếng: “Xin lỗi Thanh Lan, ta không ngờ sẽ mang tới khốn
nhiễu nhiều thế này, ta chỉ muốn cho nàng vui vẻ.”
Nàng một tóm lấy tay của hắn: “Vợ chồng là gì? Chỉ có thể nguy nan hoạn nạn mới
có thể cùng nhau. Thừa Dục, ta hiểu chàng đang nghĩ cho ta, không muốn ta bị
thương tổn nhưng ta không phải là nữ nhân được người ta che chở mà lớn lên,
không thể chịu nổi việc là mình không làm được gì chỉ có thể núp sau lưng người
khác. Cho nên chàng đừng thấy khó khăn là giấu ta được không? Ta muốn bảo vệ
chàng… Tận lực của ta không để cho kẻ khác làm tổn thương chàng.” Không biết
sao, nàng nói xong thì nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Nhìn nước mắt nàng rơi xuống, hắn thương tiếc nâng khuôn mặt nàng lên nhanh
chóng đem lệ kia hôn khô, sau đó đôi môi nóng bỏng hôn lấy nàng. Lửa nóng ươn
ướt hòa lẫn với hơi thở lẫn nhau khiến sự bất an trong lòng nàng giảm đi rất
nhiều.
“Ta nghe nói… Dương Phàm tới tìm nàng?” Hắn ôm lấy nàng, chần chừ hỏi.
Nhiếp Thanh Lan biết hắn muốn hỏi gì: “Là Tư Không Thần phái hắn tới.”
“Hắn định làm cái gì? Uy hiếp nàng? Hay làm nàng cảm động?”
Trong lúc vô tình nàng chạm phải đầu ngón tay lạnh băng của hắn, chợt ngẩng đầu
lên hôn lên cằm hắn: “Hắn không giành nổi ta, ta là của chàng.”
“Thật?” Hắn vẫn có còn nghi vấn.
Nàng ôn tồn cười một tiếng, ngọt ngào thì thầm: “Ta… Yêu chàng.”
Hắn như gặp chấn động, nhìn nàng thật sâu: “Thanh Lan. Nàng không biết lời này
của nàng đối với ta có ý nghĩa lớn như thế nào đâu.” Hắn đem lấy tay nàng đặt
lên ngực mình khiến cho nàng có thể cảm thấy tiếng tim đập kịch liệt của hắn.
“Mặc kệ ta có nói cho nàng biết bao lần, ta có yêu nàng say đắm đến bao nhiêu
cũng không bằng câu nói này của nàng… để khiến ta có thể an tâm.” Hắn hít một
hơi thật sâu: “Hai người đã có bao nhiêu năm kỷ niệm, ta không biết mình đến
bao giờ có thể xóa hết bóng dáng hắn trong tim nàng. Ta sợ đến cả đời cũng
không thể che đi được hình bóng hắn. Ta đã từng nghĩ chỉ cần gặp được nàng là
tốt rồi nhưng gặp được nàng ta lại muốn có được nàng. Có được nàng ta lại muốn
có toàn bộ nàng… Lòng tham con người luôn không có chừng mực.”
Hắn cười khổ, lần đầu tiên ở trước mặt nàng bộc bạch nội tâm của mình: “Nàng
không biết lưu luyến si mê nàng nhiều năm như vậy có thể đạt được ước muốn kia
ta đã muốn mừng như điên, có thể khiến trái tim con người ta biến thành quái đản.
Ta yêu nàng thêm một phần thì sẽ thấy ta lại ích kỷ thêm một phần, mà sự nhỏ
mọn của ta sẽ cản trở tình yêu của chúng ta. Ta sợ một ngày nào đó hạnh phúc
của chúng ta sẽ bị nội tâm đố kỵ của ta hủy diệt. Chỉ có vào buổi tối khi đem
nàng ôm vào ngực ta mới cảm thấy không sợ hãi nữa.”
Nhiếp Thanh Lan cười hung hăng bấm tay hắn một cái: “Chàng ngốc à! Chàng đố kỵ
điều gì? Đố kỵ phần tình cảm kia bị ta vứt bỏ? Hay là đố kỵ hắn đã chiếm cứ
lòng ta mấy chục năm qua giờ bị hình bóng chàng lấn át hết? Hay là đố kỵ hắn
vào lúc này lòng ta đã sớm bị chàng chiếm hết không một tấc cắm dùi cho hắn?”
Lời của nàng khiến cho trái tim bế tắc lâu nay của hắn trở nên rộng mở. Vốn là
chuyện rối rắm trong lòng giờ đây xem ra là chuyện buồn cười, sao có thể đem
chuyện lo lắng được mất làm phiền lòng chứ?
“Nàng nghỉ ngơi đi, ta phải trở về phủ. Mới vừa rồi Thải Nhi cho người đến tìm
ta nói nàng té xỉu mà ta sợ đến mất hồn lạc phách.” Lý Thừa Dục vuốt ve đôi môi
nàng: “Trước kia ta cảm thấy lòng mình quá coi trọng ai đó thì người đó sẽ trở
thành nhược điểm của ta không ngờ hiện tại chính tay ta lại tự tạo nhược điểm
lớn nhất cho mình còn không thấy mệt!”
Nàng tựa vào bờ vai của hắn: “Không, lúc này ta không thể không làm gì, nếu
không lời đồn đại về chúng ta sẽ nhiều hơn.”
“Nàng muốn làm gì?”
Nhiếp Thanh Lan ngửa mặt lên cười nói: “Dĩ nhiên là giúp chàng. Ta nói rồi, ta
muốn toàn lực bảo vệ chàng!”
Sau khi bài hịch này được dán lên ba ngày thì trong hoàng cung, trong triều
cũng không có người nào hưởng ứng bài hịch này, thậm chí không thèm xé bỏ hoặc
bắt kẻ đã dán bài hịch.
Đến ngày thứ tư, Nhiếp Thanh Lan ban bố một chuỗi thánh chỉ: tuyên bố giảm tô
thuế nông lương một năm, hộ bộ đẩy mạnh hỗ trợ người dân bị nạn xây dựng lại
nhà cửa, tăng bổng lộc cho binh lính mỗi tháng, cũng lấy tội phản quốc phế
truất chức vị của Thượng Quan Vinh, thăng Lễ Bộ Thị Lang Vương Tử Lân lên làm
Lại Bộ Thượng Thư.
“Lòng dân dễ dàng nhất là bị kích động, Tư Không Thần hiểu rõ điều này nên mới
liên hiệp với Thượng Quan Vinh giở trò này.” Lý Thừa Dục phân tích cho nàng:
“Đổi lại cách nghĩ chúng ta nên cảm ơn bọn chúng vì sự kiện này mà có thể nhìn
lại quan niệm của mình đối với chuyện Nữ Hoàng hay Nam đế lên ngôi mặc kệ là ai
cũng không nên cố chấp, thật ra thì thuận theo ý trời là đủ.”
Nàng cũng tràn đầy đồng cảm, vì vậy hai người chế định một loạt kế sách làm
thay đổi cục diện.
Những sách lược này rất nhanh có được hiệu quả. Tỷ như, Nhiếp Thanh Lan đi vi
hành qua khu dân nghèo ngoài ngoại ô thăm những dân chạy nạn trước kia sau đó
nói bóng nói gió về chuyện Lý Thừa Dục rất tốt, quả nhiên chiêu này có hiệu quả
thật kỳ diệu.
Dân chạy nạn ở ngoại ô là những người đầu tiên thay đổi suy nghĩ và ảnh hưởng
đến xung quanh, bọn họ như lực đẩy của sóng biển không ngừng biết ơn và khen
ngợi Nhiếp Thanh Lan cùng Lý Thừa Dục.
Cảm xúc giữa người với người rất dễ lan tràn, sau khi ấn tượng ảnh hưởng đến
dân chúng xong thì Nhiếp Thanh Lan ban thánh chỉ xuống lại khiến cho dân chúng
thấy quyền lợi của mình được nâng cao hơn nữa.
Sau đó, Lại Bộ bắt đầu tăng cường xóa bỏ những quan viên chỉ biết cậy quyền cậy
thế đục khoét dân chúng.
Tất cả các lão bách tính cũng thở phào một hơi xem việc này là một tin tức tốt
nhất và lan truyền khắp thiên hạ.
Đúng như lời Lý Thừa Dục, trải qua chuyện này lòng dân cũng nghĩ lại: “Rốt cuộc
nam đế hay nữ hoàng cầm quyền có thật quan trọng?”
Mặc dù lời hịch chiêu cáo khiến thân phận Lý Thừa Dục lộ ra khiến dân chúng xôn
xao và nghi kỵ nhưng đối với dân chúng mà nói, thật ra thì người nào chấp chính
không quan trọng, quan trọng là người chấp chính có mang lại lợi ích cho họ như
bây giờ hay không.
Nếu là Lý Thừa Dục có thể vì sao hắn không thể làm Thừa tướng?
Lòng người không phải là tường không thể xuyên qua, nó là nước trong suốt, theo
gió gợn sóng lại có thể trong suốt như mặt hồ.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, quan trọng là thuyền và nước
có thăng bằng hay không.
Kết quả, Lý Thừa Dục cùng Nhiếp Thanh Lan đã thành công khiến thuyền cùng nước
dung hòa được với nhau.
“Tư Không Thần nếu phát hiện chiêu này không thành chắc chắn sẽ có chiêu thứ
hai.” Lý Thừa Dục thấy tình thế đã ổn định liền bắt tay vào tính kế về sau:
“Cho nên đại quân đóng ở Yến Thành phải nhanh chóng đi Tây Hoa.”
“Trong tay Thượng Quan Vinh có vài vạn binh mã sẽ quay đầu đánh nhau với lính
Huyết Nguyệt sao?” Nhiếp Thanh Lan lại hỏi: “Bây giờ hắn có thể hiệu lệnh được
vài vạn người sao?”
“Binh quyền thực tế là ở trong tay Thiệu Khinh Hầu nhưng gần đây đã bị đứt liên
lạc với Thiệu Khinh Hầu, nếu không phải gặp bất trắc thì là do Thượng Quan Vinh
khống chế được. Hắn có thể lấy tay che mắt các tướng sỹ, mưu đồ cùng với Đoan
Mộc Cầu sớm thống nhất binh lực.” Hắn trấn an nàng: “Nàng không phải mọi chuyện
cũng muốn tự thân tự lực, nếu ngày hôm qua ta không cản nàng lại thì nàng đã
chạy ra tiền tuyến tìm Hành Kinh Đào. Thân phận của nàng giờ ta không cần nhắc
nhở lại chứ?”
Nhiếp Thanh Lan cười xinh đẹp: “Đây là bản tính nhà binh, nói đổi sao có thể
đổi ngay được.”
“Khó hơn bản tính cũng phải đổi, nếu không ta sẽ nghĩ cách giam nàng lại ở
trong cung.” Lý Thừa Dục cố ý nghiêm mặt nhưng khóe môi khẽ nhếch lên để lộ nụ
cười của bản thân.
Nàng đã nhận ra, vuốt ve khóe môi cong cong khiêu khích hỏi: “Chàng dám giam Nữ
Hoàng trong cung? Thật sự muốn tạo phản sao?”
Hắn cúi người ngăn chận môi của nàng, hàm hồ nói: “Đã sớm muốn phản, bệ hạ có
cho phép không?”
“Coi như không cho phép, chàng có dám?” Nàng bị hắn hôn cho hơi thở dồn dập, âm
thầm nổi lên ý xấu một tay thò và trong áo hắn cố ý dùng bàn tay nhỏ bé lạnh
buốt đụng phải dục vọng của hắn đang nóng bỏng.
Lý Thừa Dục cũng hít một ngụm khí lãnh: “Học xấu?” Sau đó tóm lấy tay nàng đặt
bên môi hung hăng cắn một cái thuận thế cắn vào cổ nàng để lại dấu răng nho
nhỏ. Thừa dịp nàng kêu đau bèn đem nụ hôn nóng bỏng vào trong miệng nàng, thuận
thế bóc lấy xiêm y nàng sau đó đem lửa nóng nhét vào bên trong thân thể uyển
chuyển của nàng.
Nhiếp Thanh Lan nhớ hắn từng nói chỉ có ban đêm lúc ôm nàng vào lòng thì hắn
mới không bị cảm giác sợ hãi vì mất đi nàng. Thật ra thì nàng rất muốn nói cho
hắn biết, thân làm nữ nhân của hắn, lúc ở trong cơn vui thích cực hạn cũng vô
cùng hạnh phúc.
Hắn làm cho nàng là người hơn hai mươi năm chưa từng có sự vui vẻ hạnh phúc như
thế này. Bởi vì hắn mà nàng đã như biến thành người khác, mà chính thay đổi đó
để cho nàng thể nghiệm cái gì đó gọi là hạnh phúc.