Mấy ngày nay, Tầm Tầm được nghỉ hè nên Nhậm Tư Đồ giao nó cho Tôn Dao chăm sóc.
Cô liền vội vàng nghe máy vì tưởng Tầm Tầm đã xảy ra chuyện gì.
Không ngờ vừa bắt máy đã nghe Tôn Dao hỏi: “Thế là thế nào? Sao chồng cậu lại lên báo nữa rồi?”
Nhậm Tư Đồ liếc nhìn Thời Chung đang cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương trên đầu gối mình.
Từ góc này, cô chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh nhưng cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau lòng ấy.
Đây chính là động lực để cô có thể mỉm cười đối mặt với tất cả mỗi khi thức dậy vào ngày mới.
“Biết rồi, nhưng không thể trách anh ấy được.” Giọng của Nhậm Tư Đồ vẫn rất vui vẻ.
“Cậu gọi cho mình chỉ để nói chuện đó thôi à?”
“Thanh danh của chồng cậu đã trở nên bê bối hết sức rồi, mình chỉ muốn nói cậu đừng có xem tin tức xã hội không thôi mà mau mau xem tin giải trí đi.
Ngay phía dưới bản tin về chồng cậu ấy.”
“…”
“Có thất dòng tin Mẫu chân dài bị vứt bỏ, công tử nhà giàu thay đổi khẩu vị, chuyển sang sinh viên nhà lành không?”
Nhậm Tư Đồ tìm từ trên xuống dưới, khắp trang web mấy lượt mà vẫn không nhìn thấy gì.
“Chưa thấy.”
Tính Tôn Dao vốn nóng vội nên không đợi được nữa mà nói ngay: “Haizz, thôi đi thôi đi, để mình nói cho cậu nghe vậy.
Chuyện này chắc chắn có thể khiến cậy mở mang tầm mắt.
Thẩm Thấm và Tưởng Lệnh Thần đang qua lại với nhau đấy!”
Đây chắc chắn là tin tức bất ngờ nhất mà Nhậm Tư Đồ đọc được từ đầu năm đến nay.
Cuối cùng thì Nhậm Tư Đồ cũng tìm được tin tức giải trí ấy.
Một bên là tấm ảnh cũ chụp cảnh Tưởng Lệnh Thần ôm ấp một cô chân dài trên đường phố nước ngoài, một bên là tấm ảnh Tưởng Lệnh Thần dẫn Thẩm Thấm đi shopping trong trung tâm xe hơi 4S.
Người cũ người mới đặt cạnh nhau, đúng là khiến người ta phải ngậm ngùi.
Tôn Dao ở đầu dây bên kia không ngừng tặc lưỡi.
“Đi xe sang, xách túi hàng hiệu, không cần làm lụng mà cuộc sống vẫn nhàn nhã.
Con gái bây giờ đúng là lợi hại.”
Thời Chung xử lý vết thương cho Nhậm Tư Đồ xong thì vội nhìn đồng hồ đeo tay.
Thấy cô vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong thì liền ghé sát vào tai cô thì thầm một câu: “Anh đi họp trước đây.
Em tự gọi thức ăn nhé, đừng để bị đói.”
Nói xong anh hôn lên khóe môi cô rồi quay người rời đi.
Nhậm Tư Đồ nhìn theo bóng lưng xa dần của Thời Chung.
Tuy không biết anh sẽ có cái nhìn thế nào đối với chuyện này nhưng cô nghiêm túc suy nghĩ, một cô gái luôn miệng nói là yêu anh mà đột nhiên bỏ rơi anh vào lúc anh khó khăn nhất để nhào vào vòng tay của kẻ địch thì ít nhiều gì Thời Chung cũng sẽ có cảm giác mất mát khi cảm thán lòng người dễ đổi thay.
Khi Thời Chung họp xong thì đã hơn mười giờ đêm.
Những nhà đầu từ có ý định bỏ vốn vào dự án đồng loạt bỏ Trung Hâm mà đi chỉ vì anh dính líu vào vụ án lần này nên bây giờ anh phải làm lại từ đầu, làm sao trong thời gian ngắn nhất vừa có thể giảm bớt thiệt hại vừa có thể thu hút các nhà đầu tư.
Điều này đúng là khó như trên trời.
Ban giám đốc công ty vì chuyện này mà bận đến tối mắt tối mũi, nhân viên bên dưới thì không khỏi cảm thấy bất an.
Trung Hâm phải trải qua giai đoạn có số người xin từ chức cao nhất từ khi thành lập đến nay.
Thế nào gọi là giậu đổ bìm leo, bây giờ Thời Chung mới thấm thía.
Cộng thêm việc lúc nào anh cũng phải chuẩn bị tâm lý bị cảnh sát mời đến thẩm vấn, Nhậm Tư Đồ có thể hiểu được phần nào tâm trạng của anh.
Điều mà cô có thể làm, không gì khác chính là chờ đợi và ở bên cạnh bầu bạn với anh.
Không giúp gì được cho anh, Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy hết sức thất bại.
Trên đường về nhà, Thời Chung vốn đang cúi đầu đọc bản báo cáo, có lẽ cảm thấy không khí hơi khác thường nên tạm gác công việc trên tay, ngẩng lên nhìn cô vợ ở bên cạnh mình.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Nhậm Tư Đồ giật mình, lúc ấy mới thu ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe lại, quay đầu qua thì bắt gặp ánh mắt của Thời Chung.
Có nhiều chuyện phiền muộn trong lòng nhưng lại không thể nói, Nhậm Tư Đồ do dự một lát rồi cuối cùng quyết định nói ra: “Lúc nãy em ở trên mạng đọc thấy tin Tưởng Lệnh Thần và Thẩm Thấm đang qua lại với nhau.”
Dường như Thời Chung không hề ngạc nhiên khi nghe được tin tức này vì vẻ mặt anh không thay đổi bao nhiêu.
“Anh đã biết từ lâu rồi.”
Có lẽ sự ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ đều được viết lên trên mặt nên cô còn chưa kịp hỏi thì Thời Chung đã nói tiếp: “Khoảng một tuần sau hôn lễ của chúng ta, anh nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ rằng: “Em đã quyết định ở bên cạnh Tưởng Lệnh Thần.
Tạm biệt.” Anh nghĩ cả buổi trời, cảm thấy có lẽ là Thẩm Thấm nhắn đến.”
Nhậm Tư Đồ không khỏi im lặng.
Một lúc sau, cô cẫn không thể nào hiểu được.
“Rốt cuộc cô ấy nghĩ gì vậy chứ?” Ai chẳng biết Tưởng Lệnh Thần là một công tử phong lưu, tính tình lại quái gở, nhỏ nhen.
Sao Thẩm Thấm lại cam tâm ở bên cạnh anh ta được chứ?
Thời Chung thì chỉ mỉm cười rất thoải mái.
“Cô ấy tốt nghiệp rồi, sắp phải lăn lộn trong xã hội, muốn tìm một chỗ dựa thì cũng không có gì là sai.”
Nếu anh đã nghĩ như thế thì Nhậm Tư Đồ cũng không biết nói gì nữa.
Thấy anh tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu, Nhậm Tư Đồ không quấy rầy anh nữa, cho đến khi tài xế đưa bọn họ về tới chung cư.
Thời Chung chỉ tiễn cô đên bậc thềm của tòa nhà.
“Anh đã hẹn với các nhà đầu tư nước ngoài, tiện đường đưa em về thôi chứ không lên với em được.”
Nhậm Tư Đồ đứng trên hai bậc thềm, vừa hay cao bằng anh.
Anh thuận thế hôn lên môi cô.
“Ngủ ngon.”
Cảm giác muốn tranh thủ từng giây từng phút để được ở bên cạnh người mình yêu này, Nhậm Tư Đồ nghĩ mình có thể hiểu được.
Nhưng những người khác, chẳng hạn như sự lo nghĩ của anh trong công việc, Nhậm Tư Đồ biết mình không thể cảm nhận được trăm phần trăm như anh…
Có lẽ việc thương lượng với các nhà đầu tư nước ngoài không được thuận lợi cho lắm, bởi vì nửa đêm mà Thời Chung còn gọi về cho cô, chưa nói được bao nhiêu mà giọng thì càng lúc càng trở nên rầu rĩ: “Đồ Đồ, nếu anh thực sự phá sản thì…”
Anh là người kiêu ngạo nên chưa bao giờ nói ra những lời chán nản, nhụt chí như thế, đủ để biết lần này anh gặp phải gian nan thế nào.
Đêm nay Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao ngủ chung một phòng.
Tôn Dao ngủ say như chết, không hay biết gì.
Nhậm Tư Đồ rón rén cầm di động ra phòng khách rộng rãi để có thể thoải mái nói chuyện: “Không sao cả, cùng lắm thì… em nuôi anh thôi.”
“…”
Đầu bên kia im lặng trong vài giây, sau đó thì bật cười.
Mặc dù những lời an ủi không hề có tác dụng thực tế nào nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho tâm trạng anh tốt hơn để đối mặt với những khó khăn nguy cấp sắp tới.
Như thế cũng đáng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nhậm Tư Đồ ngồi thừ người trên sofa, không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Trong đầu cô toàn là tiếng cười không chút vui vẻ của Thời Chung lúc nãy.
Ngay cả khi Tôn Dao ra khỏi phòng và bước tới sau lưng cô lúc nào, cô cũng hoàn toàn không phát hiện ra.
Mãi đến khi Tôn Dao đột nhiên lên tiếng: “Gọi điện thoại cho chồng yêu à?”, khi ấy Nhậm Tư Đồ mới giật mình quay lại.
Tôn Dao đang dụi mắt đứng đó với bộ dạng ngái ngủ.
Nhậm Tư Đồ gật đầu một cách bất lực.
Tôn Dao thở dài một hơi, vòng qua phía trước sofa, ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ.
“Thời gian này, ngày nào Tầm Tầm cũng mặt ủ mày ê.
Hôm nay mình còn phát hiện nó lén lên mạng đọc tin tức có liên quan đến Thời Chung.
Còn cậu ấy à, đâu chỉ là mặt ủ mày ê mà lên tới cấp bậc u sầu rũ rượi rồi.”
Thế sao? Nhậm Tư Đồ nhếch khóe miệng khóe môi nhưng không thể nào cười nổi.
Có lẽ đúng như Tôn Dao nói, mặt cô đang u sầu rũ rượi.
“Cậu biết lúc nãy Thời Chung vừa hỏi mình câu gì không?”
“Hỏi gì?”
“Anh ấy hỏi, nếu anh ấy phá sản thật thì mình sẽ làm sao?”
Tôn Dao nhíu mày, ngẩn người trong khoảng nửa phút đồng hồ.
Với tính cách của Thời Chung nếu không bị thực tế bức đến đường cùng thì chắc hẳn anh sẽ không nói ra những lời như vậy.
Khi hai người cùng chìm đắm trong im lặng, Tôn Dao đột nhiên kéo Nhậm Tư Đồ đứng dậy, chạy ra khỏi nhà.
Hai cô gái còn đang mặc áo ngủ nhanh chóng xuống dưới lầu.
Tôn Dao không giải thích gì cả, cứ tiếp tục kéo tay Nhậm Tư Đồ rời khỏi tòa nhà.
Chưa đầy một phút sau, từ trên chiếc xe đậu dưới gốc cây cách đó không xa, lập tức có hai vệ sĩ vội vàng bước xuống.
Chỉ trong nháy mắt, Tôn Dao và Nhậm Tư Đồ đã bị bọn họ chặn lại.
“Cô Tôn, xin hỏi khuya thế này mà cô còn muốn đi đâu?”
Dường như Tôn Dao đã đoán trước được rằng họ sẽ hỏi thế nên người kia vừa nói xong thì cô đã dữ dằn tiếp lời: “Từ Kính Nam đang ở đâu, bảo anh ta ra đây, tôi muốn gặp anh ta.”
Nhậm Tư Đồ đứng bên cạnh, không nói gì nhưng chỉ cần nhìn vào mắt Tôn Dao, cô đã đoán được phần nào ý định của cô ấy.
Tôn Dao đang dùng cách này để buộc Từ Kính Nam phải ra mặt cứu Thời Chung…
Thật ra sau khi dự án quảng trường Trung Hâm xảy ra vấn đề về vốn đầu tư, không phải Nhậm Tư Đồ chưa từng nghĩ tới điều này.
Từ Kính Nam – ông trùm tài chính của thành phố này – có sẵn một nguồn vốn dồi dào.
Nếu thực sự không còn con đường nào để đi thì biết đâu Từ Kính Nam sẽ là phao cứu sinh của Thời Chung.
Cô cũng biết suy nghĩ cảu mình hơi ích kỷ, vì dù sao thì quan hệ hiện nay của Tôn Dao và Từ Kính Nam đang hết sức căng thẳng.
Nếu cô muốn cầu xin Từ Kính Nam thì chắc chắn Tôn Dao sẽ không thấy chết mà không cứu, nhưng trong lòng Tôn Dao bị giày vò thế nào, Nhậm Tư Đồ cũng có thể hiểu được.
Vệ sĩ gọi cho Từ Kính Nam ngay trước mặt hai cô.
“Nhà họ Từ phải không? Anh Từ đã ngủ chưa?”
Tôn Dao không chịu nổi cách nói chuyện vòng vo tam quốc của anh chàng vệ sĩ cao to vạm vỡ kia nên lập tức giật lấy điên thoại.
Không them quan tâm đầu dây bên kia là ai, cô hét vào trong điện thoại: “Nói với anh ta Tôn Dao muốn gặp anh ta.
Ngay bây giờ! Ngay lúc này! Ngay tức khắc!”
Có lẽ người bên kia là bà giúp việc trong nhà họ Từ.
Bà ấy bị những lời hùng hổ của Tôn Dao làm cho giật mình nên ngẩn người trong giây lát rối mới có thể trả lời: “Được, được rồi!”
Sau một thời gian dài chờ đợi…
“Thật ngại quá, anh Từ nói anh ấy đã chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì thì để mai hẵng nói.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiên cho Tôn Dao không thể nói được gì.
Cô chút giận vào chiếc điện thoại, ném trả nó cho tay vệ sĩ rồi quay sang cười lạnh với Nhậm Tư Đồ: “Anh ta đúng là biết làm bộ làm tịch.”
Nhậm Tư Đồ không biết nói gì.
Ai chẳng hiểu có việc nhờ vả thì nhất định phải nhìn sắc mặt của người ta, nhún nhường một chút, nhưng Nhậm Tư Đồ cũng biết Tôn Dao có thể nhún nhường, lấy lòng bất cứ ai nhưng duy nhất Từ Kính Nam, cô mãi mãi không thể hạ mình..