Hồ Vương Thanh Liên

Chương 23: Một cái phòng đôi



Thanh Liên thấy nàng có vẻ sợ hãi, tuy rằng che giấu rất kỹ nhưng mấy ngày qua ở chung với nhau, sớm chiều cận kề đã làm cho hắn hiểu rõ nàng hơn, khó có lúc thấy nàng sợ hãi chuyện gì đó cho nên tâm tình của
Thanh Liên lại thấy tốt lên, cảm thấy mình có chút ác ý nhưng cũng thấy
thú vị, nhưng đối mặt với một nữ tử hiếu thắng như Bảo Bảo thì dù biết
có ác ý nhưng hắn vẫn dung túng bản thân.

Vẻ mặt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói “ Bảo Bảo, hôm nay bấm đốt
ngón tay mới biết có hai người bị lừa gạt, mà ta là một trong hai người
đó, ngươi nói xem?”

Không trực tiếp đi vào thẳng vấn đề nhưng lời nói càng làm cho Bảo
Bảo hết hồn, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, không ngờ được, cũng không
ai nói cho nàng biết những gì nàng toan tính trong đầu đều bị hắn biết
được.

Nhất thời, Bảo Bảo phản ứng “ Thanh Liên, ngươi gian trá, không công bằng”

” Ngươi chẳng lẽ không có dối trá sao? Ta nhớ rõ ngươi nói vì cãi
nhau với Như Mặc mà bỏ nhà ra đi, nhưng nếu ta không lầm thì Như Mặc rời đi đã gần hai mươi năm, chẳng lẽ Bảo Bảo và Như Mặc cãi nhau xong, hai
mươi năm sau ngươi mới tức giận mà rời nhà ra đi sao?”

Thanh Liên ung dung nhướng mi nhìn nàng, Bảo Bảo thì không còn gì để nói, hai tay nắm chặt, chứng tỏ nàng vừa giận vừa thẹn.

Nhưng chỉ một lát sau gương mặt xinh đẹp đã khôi phục thần sắc như
bình thường, mỉm cười phong tình vạn chủng “ Thanh Liên, trước khi rời
cung ngươi đã biết toàn bộ ý đồ của ta nhưng lại làm như không biết gì,
còn mang ta cùng đi, điều này cho thấy ngươi cũng có hảo cảm với ta phải không?”

Thanh Liên cười thầm, không hổ là người sẽ bầu bạn cùng hắn cả đời,
năng lực phân tích thật nhanh và chính xác, mau lẹ hơn người khác rất
nhiều, nói thẳng ra cũng tốt, vậy sẽ công bằng hơn cho cả hai “ hảo cảm
có thể quyết định tương lai sao? Ta nghĩ là ta nên cho mình một cơ hội,
trải qua một cuộc sống khác, ta chưa bao giờ phản đối sự khiêu chiến,
bất quá cũng phải xem Bảo Bảo ngươi có thể mang lại cho ta cảm giác thú
vị gì trong tương lai hay không mới được”

” Thanh Liên, điểm ấy ngươi không cần hoài nghi, ta cam đoan tương
lai sẽ ở bên cạnh ngươi, sẽ làm cho ngươi cảm thấy không uổng phí vì đã
sống trên đời, có ta bên cạnh, mỗi ngày của ngươi đều trải qua trong thú vị”

Bắc Dao Bảo Bảo cao hứng đánh một cái, Thanh Liên nghiên người né
tránh làm cho cú đánh của nàng rơi vào khoảng không “ ta mỏi mắt mong
chờ, hi vọng Bảo Bảo sẽ không làm ta thất vọng, ngươi nhớ kỹ, ngươi chỉ
có ba năm, nếu trong thời gian này ngươi không thể làm cho ta thay đổi
chủ ý thì dù có hảo cảm thế nào, ta cũng sẽ tiếp tục con đường tu hành
của mình”

” Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi biết cuộc sống uyên
ương ở nhân gian thú vị thế nào, so với cuộc sống tu hành trước kia hay
cuộc sống nhàm chán của thần tiên sau này thì tốt hơn rất nhiều”

Bắc Dao Bảo Bảo vẻ mặt khẳng định cùng kiên quyết nói, tuy rằng mục
đích và tâm tư của nàng, rất nhanh đã bị Thanh Liên nhìn thấu, đương
nhiên là không thể giả đò được nữa, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất nàng cũng có thể biết được thái độ hiện giờ của Thanh Liên, biết hắn không
có bài xích tình yêu chốn nhân gian, hắn chỉ là cần một lý do để hắn so
sánh xem nên lựa chọn nàng hay tiếp tục tu hành thành tiên, mà nàng
trong ba năm này sẽ làm cho hắn cảm nhận được tình cảm của nàng, làm cho hắn có lý do để lựa chọn nàng.

“Vậy tốt lắm, tới khách điếm rồi, chúng ta nên xuống xe. Vì những rắc rối ngươi đã gây ra nên xe ngựa này sau này không thể dùng được nữa,
sau này chúng ta muốn đi đâu đều phải dựa vào đôi chân rồi, ngươi có ý
kiến gì không?” Thanh Liên nhẹ nhàng phất tà áo không một vết nhăn, nói.

“Đi bộ thì ta không có ý kiến nhưng mặc ưng kia thì phải làm sao?
Chúng ta không thể để nó tiếp tục trong xe ngựa, ta phải mang nó theo”.
Bảo Bảo lo lắng chỉ mặc ưng vẫn còn hôn mê nói.

” Ta thật sự thực đồng tình với Như Mặc!” Thanh Liên đột nhiên nói
một câu làm Bảo Bảo giật mình, tay phải cũng đưa ra phủ lên đầu mặc ưng, thân hình của mặc ưng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ nhỏ bằng một
con vẹt bình thường.

Bắc Dao Bảo Bảo lập tức ôm nó lên “ Thanh Liên, cảm ơn”

“Đừng gây thêm phiền phức nữa”. Thanh Liên bình tĩnh nhìn nàng tươi
cười thật tình, trong lòng cũng nổi gợn sóng nhưng ngoài miệng vẫn ung
dung nói.

Bảo Bảo không nhìn ra tâm tư trong lòng hắn, nhu thuận gật đầu “ ta cam đoan sẽ không chủ động gây rắc rối nữa”

Ngụ ý rất rõ ràng, nếu có người tìm tới tận nơi gây phiền toái thì
cũng không trách nàng được, Thanh Liên đương nhiên là hiểu nhưng không
thèm cãi với nàng.

Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm lớn nhất ở Bình Dương, Thanh
Liên đi ra ngoài xe trước tiên, nhưng vạt áo sau đột nhiên bị một bàn
tay bé nhỏ nắm lại “ làm sao vậy?”, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.

” Không cho ngươi như vậy đi xuống, rất thu hút người, ta không muốn
người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi. Người biến thành một
khuôn mặt bình thường thôi, trong ba năm này, ngươi chỉ có thể dùng
khuôn mặt bình thường xuất hiện trước mặt nhân loại”

Bắc Dao Bảo Bảo cắn cắn môi dưới, biết yêu cầu của nàng có chút tùy
hứng, trong cuộc cá cược của hai người cũng không có quy định như vậy,
nhưng nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ, khí khái bất phàm của Thanh Liên bị
phàm nhân nhìn ngắm thì lòng nàng lại thấy không thoải mái.

” Hảo!” Lại là một đáp án ngoài ý muốn của Bảo Bảo, nàng nghĩ hắn sẽ
không đồng ý không ngờ hắn không chút phản đối, không khỏi kinh ngạc,
liền buông bàn tay đang nắm vạt áo của hắn ra.

Thanh Liên xoay người, nhấc màn xe đi ra ngoài, Bảo Bảo biết lúc này bộ dáng của hắn đã không giống như trước.

Do dự một hồi, nàng cũng biến hình, vẫn là khuôn mặt của nàng như
trước nhưng che giấu đi bảy phần linh khí, như thế dù nàng trong mắt mọi người vẫn rất xinh đẹp nhưng giống với người thường hơn.

Đem mặc ưng đã được thu nhỏ nhét vào tay áo, xốc màn xe lên, một bàn tay trắng như ngọc đã chờ sẵn để đỡ nàng xuống.

Bảo Bảo ngước mắt nhìn, thấy khuôn mặt của Thanh Liên trước mặt đã
hoàn toàn khác trước kia, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp đã được thay
bằng đôi mắt một mí, cái mũi vẫn cao thẳng như trước nhưng đặt trên
khuôn mặt bình thường lúc này thì không có gì đặc biệt, ngược lại còn
làm người ta có chút ác cảm, đôi môi duyên dáng đỏ mọng lúc này lại có
chút thâm, hoàn toàn không có bộ dáng khêu gợi trước kia.

Ngoài trừ làn da trắng như ngọc vẫn giữ nguyên, Thanh Liên hiện tại
không có một chút bóng dáng của Thanh Liên trước kia, nhưng Bảo Bảo vẫn
dùng ánh mắt ái mộ chăm chú nhìn hắn,bởi vì mặc kệ hắn biết thành dạng
gì thì trên người hắn vẫn toát lên ý vị và nội hàm, còn có ánh mắt mê
người đều làm nàng cảm thấy say mê, vĩnh viễn muốn chìm đắm trong đó.

Nàng lúc này càng cảm nhận sâu sắc là nàng yêu nam nhân trước mắt này nhiều đến mức nào, nàng yêu con người hắn, tâm hồn hắn, cho nên dù hắn
biến thành bộ dáng gì thì chỉ cần linh hồn của hắn vẫn là Thanh Liên là
đủ, bề ngoài cho dù không trọn vẹ, không hoàn mỹ thì trong mắt nàng vẫn
là đẹp nhất. Thật hi vọng Thanh Liên cũng có cảm giác như vậy với nàng,
nếu là thế thì cả đời này nàng không có gì nuối tiếc nữa.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn liền được hắn cẩn thận đỡ xuống xe ngựa,
lại hi vọng cả đời này đều được nắm tay hắn như vậy, thật ra nàng chăm
chú nhìn Thanh Liên như vậy nên làm sao không thấy được Thanh Liên cũng
đang nhìn nàng.

Nàng nhìn thấy hắn trong bộ dáng bình thường như sự ái mộ và thâm
tình trong mắt không hề suy giảm, ngược lại còn phát ra ánh sáng như
ngọc, đủ để hắn hiểu rằng Bảo Bảo không phải yêu hắn bởi vẻ bề ngoài.
Nàng là thật tâm thích chính con người của hắn, tâm hồn hắn. Đối với một yêu tinh vẫn cô độc suốt mấy ngàn năm qua mà nói tình như vậy cũng đủ
làm cho nội tâm của hắn trào dâng mênh mông, hắn nghĩ có lẽ không cần đế ba năm, mỗi ngày đều nhìn thấy ánh mắt thâm tình của nàng như vậy, hắn
sẽ rất nhanh buông vũ khí đầu hàng.

Hai người tập trung vào suy nghĩ của mình mà không để ý chung quanh,
không biết rằng sự xuất hiện của bọn họ đã làm mọi người chú ý và tò mò. Sau khi bọn họ rời khỏi xe ngựa thì chiếc xe tiếp tục đi về phía trước
rồi rất nhanh biến mất ở ngã tư đường, giống như trong xe vẫn còn những
người khác cần phải tiếp tục lên đường, chỉ có hai người bọn họ cần phải xuống ở đây.

Bắc Dao Bảo Bảo mặc dù đã che bớt bảy phần linh khí nhưng dung mạo
của nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, vẫn làm cho nhiều người nhìn đến ngây
ngốc, mà ngạc nhiên hơn là bên cạnh nàng lại là một nam tử diện mạo bình thường, thậm chí nhìn còn có chút không thiện cảm, nhìn thế nào cũng
cảm thấy có chút ủy khuất cho người đẹp a.

Thanh Liên mỉm cười, đem ánh mắt tò mò lẫn khinh thường của mọi người thu vào hết trong mắt, hắn không có không vui, ngược lại còn tươi cười, nhân loại vẫn luôn nhìn mặt mà bắt hình dong, dùng hình dạng bên ngoài
để đánh giá một người, cho nên chân tình càng khó tìm, vợ chồng không
hòa thuận là phần nhiều. Hắn thực may mắn cũng thật hạnh phúc vì Bảo Bảo không có tật xấu này, một chút cũng không.

Xuống xe ngựa, Thanh Liên liền muốn buông tay Bảo Bảo ra nhưng bị
nàng gắt gao nắm lấy. Nàng thực vất vả mới được hắn chủ động nắm tay,
tuy rằng xuất phát từ lễ nghi cũng như cần phải làm thế nhưng nàng sẽ
không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để thân cận với hắn. Nhiệt độ cơ thể của
Thanh Liên ấm áp mà thoải mái, đối với máu lạnh bẩm sinh như nàng thì là thoải mái nhất, tốt nhất.

Hơn nữa trên người hắn còn truyền đến một mùi hương thản nhiên, thơm
lạ lùng, làm cho nàng tâm thần nhộn nhạo, nắm tay hắn, mười đầu ngón ta
quấn quýt lấy nhau. Nàng dùng sức nắm lấy nhưng Thanh Liên không hề kêu
đau, thậm chí không bao lâu sau cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dung
túng cho tư tâm nho nhỏ của nàng. Bảo Bảo càng cười thêm rực rỡ, sáng
lạn, càng thu hút thêm sự chú ý của nhiều người, càng làm cho nhiều
người trợn mắt há mồm nhưng kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện thì toàn bộ ánh mắt và tinh thần đều tập trung trên người nam nhân bình thường kia,
hoàn toàn không nhìn người khác dù chỉ bằng nửa con mắt.

Từ cửa lớn màu đỏ đến chỗ chưởng quầy chỉ mất khoảng mười thước là
cùng nhưng cũng đủ làm cho toàn bộ khách trong điếm sững sờ, không gian
trở nên lặng ngắt như tờ, Thanh Liên đương nhiên là chú ý đến hoàn cảnh
chung quanh nhiều hơn so với Bảo Bảo chỉ lo nhìn hắn.

Đặt một thỏi bạc lên quầy “ chưởng quầy, chúng ta muốn ở trọ”

” Hảo, hảo, công tử cần mấy gian phòng?”, chưởng quầy cũng vội vàng
dời ánh mắt ngây ngốc từ khuôn mặt của Bảo Bảo sang thỏi bạc, mĩ nữ có
thể nhìn nhưng không thể no bụng, bạc vẫn là trên hết, nam tử này tuy
rằng diện mạo bình thường nhưng nhìn vật liệu may mặc trên người hắn thì cũng biết là kẻ lắm tiền nhiều của, cần phải hầu hạ chu đáo mới được.

” Một gian!”

” Hai gian!”

Hai đáp án khác nhau, người trước là Bảo Bảo, người sau đương nhiên
là Thanh Liên, chưởng quầy thì sửng sốt, thực khách cũng sửng sốt.

Bắc Dao Bảo Bảo dùng sức cầm chặt tay Thanh Liên, ánh mắt nhìn hắn
rất kiên trì làm cho Thanh Liên không thể không thỏa hiệp, mỉm cười nói
với chưởng quầy “ một phòng đôi đi”

“Dạ, công tử”. Chưởng quầy bị nụ cười của Thanh Liên làm cho choáng
váng, không nghĩ một người bình thường như vậy mà khi cười rộ lên làm
cho người ta cảm thấy rất khác lạ, mang theo sự phong lưu ẩn giấu bên
trong, làm cho người ta có cảm giác mất hồn. Một hồi lâu chưởng quầy mới phục hồi tinh thầ, khuôn mặt già nua đỏ lên, không nghĩ mình lại vì một nụ cười của nam tử mà thất thần, hổ thẹn không thôi.

Mà Bảo Bảo cũng đem hết một màn này thu vào mắt, hung hăng trừng
Thanh Liên một cái “ sau này không được cười với người ngoài như thế
nữa”

Nàng biết Thanh Liên vẫn là Thanh Liên, dù dung mạo trở nên bình thường thì khí khái phong lưu tiêu sái vẫn không thể mất đi.

Nàng chỉ biết Thanh Liên chính là Thanh Liên, ngay cả dung mạo tái là trở nên bình thường, kia giơ tay nhấc chân tiêu sái gió êm dịu tình,
lại khởi là dễ hiểu bên ngoài có thể mạt diệt đắc điệu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.