Phong Tình lâu…” Một tiểu cô nương thập phần xinh đẹp cất giọng cao vút.
“Không lẽ lại là nơi thanh lâu dung tục?!” Một tiểu cô nương khác khẽ giọng.
Hai tiểu cô nương này xinh đẹp tuyệt trần, một hồng một trắng đứng trước nơi thanh lâu hồng trần nhìn ngó lung tung. Ánh sáng ảo mị lung linh rực rỡ phát ra, tiếng đàn, tiếng hát, tiếng bọn đàn ông, kĩ nữ vang dội khắp nơi trong kinh thành phồn hoa…Nghe có chút phóng dật.
“Thi tuyển hoa khôi?!” Từ đằng xa, một tiểu mỹ nhân tiến gần bọn họ, nàng một thân y phục đỏ thẫm khẽ tung bay trong gió.
“Ta không biết đó là gì nhưng hy vọng là có gà quay để ăn.” nữ tử áo trắng kia khẽ cười.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chỗ ăn uống là đây.” cô nương y phục hồng kia lại lên tiếng.
“Ăn uống mà còn văn chương, ngươi cạp chữ mà ăn.” Bạch y nữ tử khẽ nhíu mày nhìn cô nương mới lên tiếng kia.
Ba tiểu mỹ nhân trước mặt bóng dáng thoáng biến mất rồi hiện hiện hữu với trang phục nam nhân, càng nhìn càng cảm thấy anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.
“200 lượng, không có thì miễn vào.”
Vị bạch y công tử kia đưa ra 400 lượng, hai người đứng trước lần lượt đi vào, họ sử dụng phép thuật nói chuyện với nhau, vị huyết y công tử kia đứng ngoài hơi nhíu mi tâm.
“Phong Nhi, ngươi chịu khó đứng ngoài đó chơi đi, bọn ta chỉ có 400 lượng thôi xin lỗi ngươi nha.” một giọng trong veo khẽ cất lên trong đầu Phong Nhi. Nàng nhíu mâu quang, lắc lắc đầu cười tà ta không vào được bằng cửa trước thì vào bằng cửa sau cũng được vậy, ta mà vào được thì hai ngươi chết chắc với ta!…
Phong Nhi khẽ cười, đi thẳng về phía cổng sau vận phép hóa lại thành một tiểu cô nương dễ thương xinh đẹp, y phục đỏ thắm rồi đi thẳng về phía tú bà đang đưa các cô nương trẻ vô trong, nàng nhẹ giọng:
“Mọi người đang làm gì vậy?!”
Biết chắc rằng bọn họ đang tuyển kĩ nữ thi tuyển hoa khôi nhưng Phong Nhi vẫn giả vờ như không biết. Tú bà thấy vị cô nương trước mặt xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần liền mừng rỡ, cười cười:
“Tiểu cô nương, chỗ của ta có rất nhiều thức ăn ngon, vinh hoa phú quý hưởng không hết, hay là con đi theo ta vào trong xem đi.”
“Ân.”
Hai người bọn họ đi vào trong cánh cổng kia, trước mắt nàng là những thứ y phục lụa là, mùi trà khẽ tỏa ra. Choáng ngợp trước hồng trần, Phong Nhi không khỏi có chút cảm giác thích thú trong lòng.
“Tiểu cô nương, con hãy chọn một bộ y phục đẹp cho mình và điểm trang lại cho đàng hoàng nhé.” Tú bà khẽ cười, gương mặt bà ta thập phần vui vẻ…
“Các vị đại nhân, công tử. Đa tạ mọi người đã đến dự buổi chọn hoa khôi của Phong Tình lâu chúng tôi. Các vị cô nương sẽ diễn tấu một vài sở trường, trên bàn các vị chính là cánh hoa, ta đã cho người đem những cánh hoa đó bỏ một cái chậu lớn, các vị thích cô nương nào thì hãy tung hoa lên tiền sảnh…”
…
Tiếng nhạc khẽ nổi lên, khung cảnh hoa lệ khiến cho mọi người có cảm giác nao nao, chờ đợi trong lòng.
“Thiên Di, ta không nghĩ đây là nơi để ăn uống, thưởng ca vũ, ta không có linh cảm tốt về nơi này. Vả lại…” Bạch y công tử khẽ thở dài lên tiếng.
Thiên Di vừa “chén” xong một con gà quay, vỗ vỗ cái bụng no căng tròn của mình cười cười:
“Ta ra ngoài xem Phong Nhi thế nào rồi, ngươi đợi ta một chút.”
Vừa dứt lời, vị công tử nọ đứng lên, thoáng di chuyển cước bộ nhanh lẹ ra ngoài.
“Phong Nhi! Phong Nhi! Ngươi ở đâu?!” Thiên Di vừa chạy vừa gọi, nàng cảm thấy bộ y phục mình đang mặc có chút không thoải mái liền biến trở lại thành một tiểu cô nương xinh xắn.
Bịch. Nàng đâm sầm vào một bóng dáng nam nhân cao lớn phía trước. Hơi nhăn mặt, nàng nhìn bóng dáng người nam nhân trước mặt bất giác la lớn:
“Ngươi không có…”
Nam nhân trước mặt quay lại, gương mặt anh tuấn khẽ cười, Thiên Di hơi ngượng, cúi đầu ngượng:
“Xin…xin lỗi…”
…
Ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc dìu dịu khiến bao nam nhân chốn hồng trần phải khuynh đảo, cánh hoa tung bay tạo nên một khung cảnh mỹ lệ trần gian, mỹ nữ vận y phục đỏ thắm, đầu cài trâm bạc đang ôm đàn tỳ bà, tiếng đàn lúc réo rắt như tiếng thác đổ, lúc lại nhịp nhàng, du dương khiến cho không ai rời mắt khỏi tiền sảnh. Nàng cất giọng hát trong trẻo, du dương:
Thương cho 1 khúc bi ai
Thương cho 1 khúc trần ai ưu phiền.
Hoa đăng tình ý triền miên
Nàng đà buông mảnh tình riêng theo dòng…
Dây đàn thánh thót ngân nga…
Sầu vương nỗi nhớ tiếng tơ đượm buồn.
Người xa khuất nẻo muôn trùng.
Mây đưa một lối người thương nơi nào?
Gió ngừng buông tiếng thở than.
Hoa trôi vạn nẻo…tình xuôi trăm dòng…
Nếu chàng là gió, ta nguyện là mây trắng.
Quyện theo chàng phiêu bạc chốn nhân gian.
Gió thổi mây trôi, nhẹ nhàng như mộng ảo.
Chỉ cần bên chàng thì đâu cũng là chốn bình yên…