Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 71: Mã số 011 - Chuyến xe đêm (4)



Ngày 17 tháng 6 năm 2002, nhận được điện thoại của Lý Thương Kiệt. Tập tin ghi âm cuộc gọi 200206172141.mp3。

“Xin chào.”

“…”

“Xin hỏi ông là ai?”

“Các anh… Thật sự có thể giải quyết được vấn đề của tôi sao?”

“Ông là…”

“Tôi là Lý Thương Kiệt.”

“Nếu ông Lý có việc gì cần, thì có thể tới văn phòng của chúng đôi để gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”

“Tôi không thể tới đó, chân tôi gãy rồi… Các anh tới nhà tôi đi.”

“Được, giờ chúng tôi qua liền.”

Ngày 17 tháng 6 năm 2002, tại nhà của Lý Thương Kiệt. Tập tin ghi âm 01120020617.wav.

“Lại gặp nhau rồi, ông Lý”

“…”

“Gãy xương hay là tàn phế?”

“Anh!”

“Nếu đã cầu cứu chúng tôi, thì phải đem đầu đuôi câu chuyện nói hết cho chúng tôi. Nếu như ông không muốn thì chúng tôi cũng không ngại chuyện uổng công tới một chuyến đâu.

“Coi như các người giỏi! Chẳng phải các anh muốn biết về chuyện của Dương Di Tâm sao? Đúng vậy, chuyện đó là do tôi làm, tôi thuê người dạy dỗ cô ta một chút. Cô ta muốn làm người người phụ nữ khí tiết trong sạch, đến lúc đó bị hai con ma làm cho có thai, để xem cô ta còn làm người trong sạch như thế nào.”

“Người ông tìm là ai?”

“Ông Khang Mù, các anh có từng nghe qua chưa?”

“Chính là ông thầy bói Khang Mù đó sao? Trước đây không nghe nói là ông ta còn nhận làm cả những chuyện này.”

“Hắn ta chơi xỏ tôi! Tôi kiếm hắn để bói tài vận, hắn chủ động hỏi tôi có phải đang gặp phải chuyện gì phiền não không, sau đó nói có thể giúp tôi dạy dỗ cô Dương Di Tâm! Hèn gì hắn không thu thêm tiền của tôi, hắn ta đúng là cố tình muốn hại chết tôi đó!”

“Ông từng đắc tội với ông ta?”

“Không có. Sao tôi lại đắc tội với ông ta được chứ? Số tiền hàng năm tôi biếu cho ông ta không hề ít.”

“Vậy hẳn là ông đã đắc tội với những người khách của ông ta rồi.”

“…”

“Xem ra tôi đã nói đúng.”

“Ông ta… Lẽ nào là…”

“Cách này quả thật là thông minh, khiến cho ông tình nguyện chịu xui xẻo, gánh món nợ tội ác.”

“Các anh giúp tôi với! Tiền bạc không thành vấn đề, tôi vẫn còn tiền!”

“Biết được người nào gây ra là được rồi.”

“Chờ đã, các anh cứ vậy mà đi sao, bây giờ các anh đi giải quyết Khang Mù hả? Giá cả thì…”

“Không cần đâu”

“Hả? Các anh…”

“Sếp, thật sự phải giúp tên khốn này sao?”

“Người ủy thác của chúng ta là Tạ Bảo.”

“À, ha ha!”

“Giờ chúng ta đi tìm Khang Mù hả? Người đó rất tài giỏi nhỉ?”

“Học được chút ít mánh khóe về bói toán. Chưa thể gọi là tài giỏi!”

Ngày 29 tháng 6 năm 2002, gặp được Khang Mù. Tập tin ghi âm 01120020629.wav.

“Các vị muốn xem gì? Sự nghiệp, nhân duyên hay là tuổi thọ?”

“Xem tuổi thọ là được rồi.”

“Vui lòng đăng ký một chút. Hiện giờ thầy Khang đang nghỉ ngơi, sẽ gặp các vị sau.”

“Vâng.”

“Đây là bảng giá. Chỗ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.”

“Vâng, được ạ.”

“Ôi trời, tiền dễ kiếm thật, không hổ danh là Đại Sư!”

“Các vị, mời đi lối này”

Cạch… Cạch… Cạch…

“Thầy Khang, người đã được dẫn tới rồi ạ.”

“Ừm, các anh ba người đều muốn xem bói sao?”

“Xem cho mình tôi là được rồi.”

“Vậy sao? Viết ngày sinh tháng đẻ ra đây”

Sột soạt…

“Thầy Khang.”

“Ừm”

“Sếp, chẳng phải ông ta bị mù sao? Có thể nhìn thấy được sao?”

“Thầy Khang là cao nhân, có thể cảm nhận được…”

Ặc!

“Anh, anh là…”

“Thầy Khang, sao thế ạ?”

“Ực… Ngày sinh tháng đẻ này là của anh sao? Anh tên gì?”

“Xem ra thầy có nghe nói về tôi rồi.”

“Anh kiếm tôi có chuyện gì? Đạo hạnh của tôi còn cạn, không thể thay đổi vận mệnh cho anh được. Hê hê, chi bằng để tôi giới thiệu cho cậu gặp một vị tiền bối lão làng thật sự tài giỏi trong nghề bói toán này nhé? Cậu cứ yên tâm, một người không được thì hai người, ba người, nhất định có thể…”

“Thầy, thầy Khang à?”

“Huyền Thanh Chân Nhân cũng không thể giúp tôi thay đổi số mệnh, chuyện này không cần ông phải lo lắng đâu.”

“Vậy hôm nay anh tới hàn xá có việc gì?”

“Lý Thương Kiệt và Dương Di Tâm, chắc ông có ấn tượng với hai cái tên này đúng không?”

“Lý Thương Kiệt là khách hàng của tôi, còn Dương Di Tâm… Cái tên này tôi chưa từng nghe tới.”

“Chưa từng nghe tới sao? Chẳng phải Lý Thương Kiệt nhờ ông dạy dỗ Dương Di Tâm một chút còn muốn dùng hai con ma mà ông nuôi hãm hiếp làm nhục cô ấy nữa hay sao?”

“Anh nói cái gì vậy? Sao có thể có chuyện này được? Tôi chỉ là một thầy bói mù, sao có thể…”

“Nếu ông đã biết tôi thì chắc cũng biết rằng nói dối với tôi không có tác dụng gì. Âm khí trong phòng này nặng nề như vậy, ông còn nói ông không có nuôi ma quỷ?

“Tôi nuôi ma quỷ chỉ để phòng thân, tuyệt đối không hại người! Anh cũng được coi như là một nửa người trong đạo, chắc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của việc nuôi quỷ trong nghề của chúng ta, những con quỷ của tôi đều thu thập theo con đường chính đạo, tuyệt đối không làm những chuyện xấu xa, hại người! Nếu tôi làm những chuyện như vậy thật thì tôi chỉ mù mỗi đôi mắt thôi sao? Chắc chắn tôi đã xuống địa ngục chịu phạt từ lâu rồi ấy chứ!”

“Khang Mù, nếu vậy thì chẳng còn gì thú vị nữa cả.”

“Tôi thật sự chưa từng làm những chuyện này.”

“Thôi được rồi, ông không chịu thừa nhận thì thôi.”

“Chuyện mà tôi chưa từng làm thì tôi không thể thừa nhận được. Anh xem…”

Bùm!

Bùm! Bùm! Bùm!

Hừ

Ối ối!

“Thầy Khang, có chuyện gì thế? Thầy Khang!”

“Hả… Anh… đã làm gì?”

“Vốn tưởng rằng ông có biết tôi, nhưng bây giờ thì xem ra ông chẳng qua chỉ là nghe được chút thông tin về tôi thôi đúng không?”

“Hi hi hi hi… Khang Nhân… Khang Nhân… Khang Nhân, ông đang ở đâu vậy?”

“Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

“Giết… Đói quá… Tôi muốn giết…”

“Thầy Khang, đã xảy ra chuyện gì rồi?!”

“Hừ… Hừ… Lấy giấy bùa, mau đi lấy giấy bùa!”

“Số lượng quả thật không ít. Nếu ông có thể thu thập được nhiều ma quỷ như vậy bằng con đường chính đạo thì có thể sánh ngang với Huyền Thanh Chân Nhân rồi. Nuôi những con quỷ này chắc cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ?”

“Anh đã là gì vậy, mau dừng tay lại!”

“Chà, Khang Nhân, thì ra ông ở đây à.”

“Đừng có qua đây! Nhốt lại cho tôi!”

“Ông không nhốt được chúng tôi nữa đâu. Khang Nhân, Khang Nhân… Khang Nhân, ông còn nhớ tôi chết như thế nào không? Tôi mãi không quên được…”

“A! đừng có qua đây!”

Bùm!

Crắc!

Xoèn xoẹt

Loảng choảng!

“Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi! Đại nhân, ngài cứu tôi với! Xin ngài giơ cao đánh khẽ! Tôi khai hết! Là có người bảo tôi hại Lý Thương Kiệt! Tôi dụ dỗ ông ấy làm phép, khống chế, điều khiển ma quỷ làm chuyện ác! Tôi biết lỗi rồi! Ngài tha cho tôi đi!”

Bùm!

“Tôi quỳ lạy dập đầu với ngài! Ngài tha cho tôi đi!”

Bùm! Bùm!

“Khang Nhân, ông nhìn tôi đi, nhìn mặt của tôi. Chẳng phải ông nói thích nhất khuôn mặt của tôi sao?”

“Đừng qua đây!”

Bùm!

“A á á á”

“Hừ… Hừ… Cô ta… Cô ta… Cô ta… chết rồi sao?”

“Chẳng phải cô ta đã bị ông giết từ lâu rồi sao?”

“Tôi… Anh… Vừa nãy anh…”

“Gọi hai con quỷ mà ông khống chế ra, không được bám lấy Dương Di Tâm nữa.”

“Nếu vậy thì tôi sẽ bị hai con quỷ đó bám lấy đó! Phép thuật của tôi đã thất bại từ lâu rồi! Không biết Dương Di Tâm đã làm những gì, hai con ma đó ý thức được bản thân chúng đã chết rồi, tôi không có cách nào tiếp tục khống chế chúng…”

“Còn làm bùa chú thì sao?”

“Cái này…”

“Trong căn phòng này của ông không chỉ có một con ma nữ lúc nãy thôi đúng không? Ông nghĩ tôi tiêu diệt con ma đó rồi thì không làm gì được ông nữa à?”

Bùm, Bùm, Hú…

“Giết… giết… giết…”

“Thả tôi ra, a a ối ối ối!”

“Đừng, đừng! Tôi nghe theo anh! Tôi… Tôi gỡ bùa chú ra, anh phải bảo vệ tôi!”

“Bảo vệ ông? Ông mà cũng xứng để tôi làm vệ sĩ sao?”

“Không phải vệ sĩ… Chỉ là đem hai con quỷ đó, à không, không phải hai con quỷ, mà là đem tất cả các con quỷ mà tôi nuôi, nhốt hết lại, khôi phục lại hiện trạng như ban đầu.”

“Để ông tiếp tục hại người sao?”

“Sao thế được? Tôi chỉ muốn phòng thân tôi. Tôi cũng không muốn hại Dương Di Tâm, nhưng ông chủ đó uy hiếp tôi, nếu tôi không khiến cho Lý Thương Kiệt gặp xui xẻo thì ông ta sẽ khiến cho tôi gặp xui xẻo. Tôi cũng không còn cách nào khác nữa…”

“Ông gỡ bỏ hết bùa chú ra, tôi giúp ông tiêu diệt hết tất cả ma quỷ.”

“Vậy sao được? Những con quỷ này là do tôi gian nan cực khổ…”

“Tôi biết, là những người mà ông gian nan cực khổ giết chết.”

“Tôi…”

“Hoặc là làm theo những gì tôi nói, hoặc là ông cứ chờ đợi mấy con quỷ này xé nát ông ra đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.