“Ly…” Phượng Hề nghiêng
đầu, đang muốn mở miệng nói gì, khoé mắt đột nhiên chú ý tới kiếm dài Ly Ương
đeo ở bên hông, đôi mắt màu nâu bỗng dưng thu lại, lời nói chưa hết cũng đều
chôn vùi ở trong môi.
“Thế nào?” Ly Ương ngẩng đầu, phát hiện thần sắc Phượng Hề cổ quái. Theo ánh
mắt Phượng Hề nhìn qua, Ly Ương phát hiện hắn đang nhìn kiếm dài Mạc Vấn bên
hông mình, vì vậy cười giải thích, “Đây là Bạch Nhiễm tặng cho ta vài ngày
trước đó.”
Giữa lông mày Phượng Hề lại động, môi mỏng nhấp nhẹ thành độ cong đẹp mắt, tán
dương: “Kiếm rất tốt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Đối với Mạc Vấn này, Ly Ương là yêu thích từ đáy
lòng.
“Ta mượn dùng một chút?” Phượng Hề nhướng nhướng mày, đưa tay phải về phía Ly
Ương.
“Ách, được.” Ly Ương cởi kiếm xuống, đưa cho Phượng Hề.
Tiện tay vung thanh kiếm, đầu ngón tay Phượng Hề sờ nhẹ thân kiếm Mạc Vấn, đưa
tới một hồi tiếng kiếm trầm thấp. Ly Ương phát hiện Mạc Vấn thập phần hưng
phấn, kích động giống như lần đầu tiên nàng cầm kiếm hôm đó. Không chỉ kiếm Mạc
Vấn, thậm chí ánh mắt Phượng Hề nhìn về phía kiếm Mạc Vấn ánh mắt cũng không tự
giác mang ý cười ôn hoà, thậm chí mơ hồ có chút cảm xúc hoài niệm.
“Nhìn cho kỹ.” Phượng Hề cười một tiếng, vung kiếm lên, phi thân vào không.
Kiếm thế bén nhọn, thỉnh thoảng nhanh như gió, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chậm chạp
như múa. Phượng Hề đạp lá mà nhảy, thân thủ nhẹ nhàng, bay trên mấy tán cây,
uyển chuyển như rồng lượn. Ly Ương ngước đầu, tầm mắt bị Phượng Hề múa kiếm
trên không hấp dẫn chặt chẽ. Cả trời đất giống như cũng chỉ còn lại có hai
người bọn họ, hắn như mặt trời chói mắt nhất phóng ra phong thái không người
nào có thể sánh trên không trung, mà nàng lại đứng trên mặt đất chuyên chú an
tĩnh nhìn lên hắn. Nếu như thời gian có thể dừng lại, Ly Ương tình nguyện vĩnh
viễn dừng lại vào giờ khắc này.
“Như thế nào?”
Khi Ly Ương vẫn còn thất thần, Phượng Hề cũng đã thu kiếm rơi xuống bên cạnh
nàng.
“Xem rất đẹp.” Trong lúc nhất thời Ly Ương có chút nói không thành lời, không
cách nào nói ra tâm tình giờ phút này của mình, chỉ có thể ngây ngốc trả lời.
“Vậy Ly Ương muốn học không?”
“Ách?” Ly Ương sửng sốt một chút, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Khoé miệng Phượng Hề
mang theo nụ cười nhạt nhẽo, mắt phượng màu nâu ôn hoà như ngọc, chờ đợi câu
trả lời của nàng. Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, Ly Ương vẫn lập tức gật
đầu đáp ứng. Hắn chịu dạy, nàng tự nhiên nguyện ý học.
Thấy Phượng Hề đưa kiếm tới, Ly Ương le lưỡi một cái, lúng túng nói: “Mới vừa
nhìn, thật là không thể ghi nhớ.”
“Vậy ta múa lần nữa, lần này cần phải nhớ kỹ.” Phượng Hề vô tình cười một
tiếng, phi thân lên.
Bộ kiếm pháp kia không khó, Ly Ương trợn to hai mắt nghiêm túc nhớ. Đợi đến khi
Phượng Hề thu kiếm kết thúc, nàng cũng đã nhớ được bảy tám phần của tất cả
chiêu kiếm. Nhận lấy kiếm Mạc Vấn Phượng Hề đưa tới, Ly Ương có chút thấp thỏm
thử một lần.
Phượng Hề cực kỳ kiên nhẫn, Ly Ương thấy thế cũng dứt khoát giả bộ đần một
chút, cứ thế học hơn nửa ngày mới khó khăn nhớ được chiêu kiếm.
“Thật xin lỗi, ta quá ngu ngốc.” Ly Ương nửa cúi đầu, nhìn qua có chút mất mát.
“Làm sao có, Ly Ương học rất nhanh. Bất quá sau khi trở về cũng đừng lười
biếng.” Phượng Hề vỗ vỗ đầu của nàng, lên tiếng an ủi. Chỉ tiếc Ly Ương cúi đầu,
hắn không thấy được nụ cười giảo hoạt trong mắt nàng.
Ly Ương đứng thẳng người, khom mình hành lễ nói: “Dạ, Ly Ương hiểu.”
Phượng Hề ngẩn ra, vậy mà thấy nụ cười giảo hoạt của Ly Ương, hắn khẽ lắc đầu
một cái, có chút bất đắc dĩ.
Đợi đến khi Ly Ương rời đi, Phượng Hề chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên cạnh ao
sen, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hồ sen trắng.
Kiếm Mạc Vấn, đây coi như là nhắc nhở của ngươi sao?
Trong mắt phượng màu nâu ẩn chứa tâm tình phức tạp chưa bao giờ có, nghi ngờ
không hiểu rồi lại tựa hồ rõ ràng sáng tỏ, do dự không chừng rồi lại đã làm ra
quyết định. Nhưng hắn làm sao biết? Phượng Hề nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn
sẽ không hỏi, bởi vì dù có hỏi đối phương cũng sẽ không cho hắn bất kỳ đáp án
nào. Nhớ tới cặp mắt trong suốt thánh khiết của Ly Ương, do dự trong lòng
Phượng Hề càng sâu, chẳng qua là tim của hắn đã sớm làm ra quyết định trước một
bước.
Từ ngày đó, thái độ Phượng Hề đối với Ly Ương có biến chuyển rất lớn, giống như
trở lại thời điểm lúc ban đầu, ôn hòa thân thiết. Ly Ương không hiểu, tại sao
Phượng Hề đột nhiên biến thành như vậy. Càng làm cho nàng không nghĩ ra là,
Phượng Hề thậm chí chủ động nói muốn dạy nàng đánh đàn. Chẳng qua là vô luận
như thế nào Phượng Hề cũng duy trì một đoạn khoảng cách tuyệt đối không vượt quá
với nàng. Hắn là trưởng bối, mà nàng là vãn bối.
Như vậy cũng rất tốt rồi. Ly Ương không muốn biết rõ tại sao Phượng Hề lại có
chuyển biến lớn như vậy, cũng không muốn hai người càng thêm thân mật. Gương
mặt Phượng Hề tỉ mỉ giảng giải cầm phổ cho nàng chuyên chú mà nghiêm túc, Ly
Ương khẽ mỉm cười, chỉ là như vậy cũng đã rất tốt.
“Lại thất thần?” Cảm thấy Ly Ương không có nghe, Phượng Hề bất đắc dĩ nói.
Ly Ương le lưỡi một cái, vô tội nhìn Phượng Hề. Không có biện pháp, nàng vẫn
lười biếng quen rồi, đột nhiên dụng công học tập, thật đúng là không có biện
pháp lập tức tập trung tinh thần. Huống chi, bên cạnh còn có mỹ nam dưỡng mắt
như vậy, sao không khiến cho nàng phân tâm?
Phượng Hề bị nàng nhìn đến không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thu
hồi cầm phổ, “Hôm nay chỉ tới đây thôi.”
“Hắc hắc.” Ly Ương lấy lòng cười cười, nhận lấy cầm phổ Phượng Hề để qua trong
tay một bên, “Phượng Hề, hay là ngươi đàn trước vài lần, chờ nghe quen rồi ta
cũng dễ nhớ hơn.”
“Được.” Phượng Hề gật đầu đáp ứng, ngồi vào trước cầm cổ, lại không yên tâm dặn
dò, “Chớ thất thần nữa.”
“Hiểu!” Ly Ương vội vàng ngồi vào bên cạnh hắn, một bộ dáng vẻ nghiêm túc nghe.
Tiếng đàn uyển chuyển động lòng người từ đầu ngón tay Phượng Hề chảy xuôi ra,
giống như rượu ủ thuần chất nhất làm cho người ta say mê, lại giống như gió
xuân khẽ phất qua trong lòng của ngươi, khiến cho nhịp tim ngươi không ngừng
đập loạn. Ly Ương nhắm cặp mắt, bình yên chuyên tâm nghe Phượng Hề khảy đàn.
Vui mừng tới tâm, khúc nhạc có thể bằng tư thái dịu dàng làm cho người ta
tự nguyện rộng mở cánh cửa lòng khiến nó tiến vào chiếm giữ.
Ly Ương không hiểu, tại sao hắn không đẩy nàng ra nữa, ngược lại để cho nàng
càng thêm thân cận. Nhưng bất kể nguyên nhân như thế nào, nàng đều nguyện ý.
Tựa như nàng không so đo kết quả sẽ như thế nào. Nàng cho là, chỉ cần Phượng Hề
nguyện ý để cho nàng thích là đủ rồi. Nhưng hôm nay, nàng lại có chút không xác
định. Ai cũng có lòng tham, nàng cũng đã biết, đặc biệt là sau khi càng đến gần
hắn.
Thích, sẽ phải dùng tất cả chộp hắn vào trong tay. Số lần những lời này của
Bạch Nhiễm vọng về ở bên tai nàng càng lúc càng nhiều.
***
Ngày Phượng Cửu thành hôn, bởi vì không thể rời núi Phượng Kỳ, Phượng Hề đem
quà đã chuẩn bị xong cho Ly Ương chuyển giao.
Ly Ương tựa vào bên cạnh cây cột, nhìn Phượng Cửu một bộ áo đỏ dắt tân nương
bái thiên địa, lại không khỏi có cảm giác đứa trẻ nhà ta trưởng thành, cảm giác
như thế khiến cho Ly Ương tự im lặng một hồi. Bởi vì đang đắp khăn, Ly Ương
không thấy được dung mạo Hướng Anh. Nhưng thấy dáng người yểu điệu của nàng,
trực giác Ly Ương nói cho nàng biết, đây tuyệt đối là mỹ nhân. Có thể lấy được
mỹ nhân, Tiểu Cửu nhi cũng coi là kiếm được.
Chỉ bất quá, hắn đến tột cùng có thể dạy cọp mẹ thành mèo con hay không? Ly
Ương sờ lên cằm, vô cùng hiếu kỳ đối với đáp án này. Chỉ tiếc, nàng không có cơ
hội náo động phòng, cũng không có cơ hội nghe góc tường.
“Sao chỉ một mình?”
Ly Ương quay đầu lại, thấy được Hạng Thành.
“Cha mẹ ta vừa đúng có chuyện không ở đây, cho nên cũng chỉ có mình ta.” Ly
Ương nhún nhún vai, ánh mắt vẫn không rời đi Hướng Anh, nàng cười nói, “Nhìn
muội muội xuất giá, có phải rất không nỡ?”
Hạng Thành gật đầu, trên mặt cũng là nụ cười khó thấy được, “Hi vọng Phượng Cửu
có thể đối tốt với nàng.”
“Yên tâm, Tiểu Cửu nhi nhất định sẽ đối tốt với nàng.” Ly Ương cảm thấy, một
đôi này tương lai nhất định sẽ là vui mừng oan gia.
“Gần đây Ly Ương đều không ở núi Nguyên Hoa?”
“Ách, ngươi đã tới?”
“Ừ, ít ngày trước đi một chuyến, không tìm được ngươi.”
Ly Ương cười cười, không biết nói thế nào mới phải. Vừa đúng đến thời điểm đưa
người mới vào động phòng, Ly Ương lập tức dời đi đề tài, “Nhìn, vào động phòng.
Đáng tiếc không thể náo động phòng, cũng không thể chỉnh Tiểu Cửu nhi.”
Khoé miệng Hạng Thành cạn đến cơ hồ làm cho không người nào có thể phát giác nụ
cười, nhìn chăm chú vào tân lang tân nương ở đám người túm tụm rời đi.
“Thành hôn tựa hồ không tồi.” Nghĩ đến bộ dạng mặt mày hớn hở vừa rồi của
Phượng Cửu, Ly Ương cảm thán từ đáy lòng.
“Ly Ương muốn gả người?”
Ly Ương sửng sốt, chống lại tròng mắt băng xanh của Hạng Thành. Trong lúc nhất
thời, thanh âm quanh mình tựa hồ cũng rời đi cực kỳ xa xôi. Trong cặp mắt màu
lam tinh khiết kia đang có cảm giác chân thành tha thiết, làm cho không người
nào có thể không hiểu, không cách nào chạy trốn. Ly Ương cúi đầu, không dám
nhìn cặp mắt Hạng Thành nữa, nàng cho không được bất kỳ đáp lại.
“Nếu ngươi muốn gả, ta liền nguyện ý cưới, bất luận thời điểm gì đều có thể.”
Trái tim Ly Ương run lên, không dám tin ngẩng đầu. Vậy mà vẻ mặt Hạng Thành nói
cho nàng biết, hắn làm được.
Thời khắc Ly Ương không biết trả lời như thế nào, hoảng sợ muốn thoát đi lại
không tìm được bất kỳ cớ gì, Hạng Thành lại nói trước: “Phụ vương ta đang tìm
ta, ta đi trước.”
Bạch Hổ vương Mạc Thần đang bận tiếp khách với Phượng Minh, chưa từng đi tìm
Hạng Thành? Bất quá chỉ là hắn nhìn thấu Ly Ương không biết làm sao, cho nên
tìm lý do để cho mình rời đi. Đây chính là dịu dàng của Hạng Thành.
Ly Ương cúi đầu đứng tại chỗ, thậm chí không dám nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Ly Ương chưa có về nhà, ngược lại đến núi Phượng
Kỳ. Líu ríu miêu tả hôn lễ của Phượng Cửu cho Phượng Hề, trong óc không bỏ được
cặp mắt băng xanh tinh khiết của Hạng Thành, điều này làm cho Ly Ương khá chán
nản.
“Mệt mỏi?” Phát hiện Ly Ương không có tinh thần gì, thậm chí có điểm xuống
thấp, Phượng Hề rót ly trà cho nàng.
Ly Ương lắc đầu một cái, nhận lấy trà Phượng Hề đưa tới, nàng nói xong cũng có
chút khát.
“Mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi chút.” Phượng Hề kích thích dây đàn, tiếng đàn
trầm như tơ. Ly Ương cảm thấy hôm nay tiếng đàn của Phượng Hề có điều khác
thường ngày, tựa hồ có tác dụng an thần, khiến cho nàng không thể tự chủ buông
lỏng xuống.
Phát hiện Ly Ương đã tiến vào mộng đẹp, Phượng Hề không khảy khúc yên giấc nữa,
đi tới bên người nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong nhà.
Phượng Hề ngồi ở bên giường, nhìn Ly Ương đang ngủ, trong lòng suy nghĩ vạn
điều. Mới đầu, hắn dạy nàng kiếm pháp Quý Sương cơ hồ không có ôm lấy bất kỳ kỳ
vọng gì, nhưng nàng thật như Nhân Phi. Thói quen rất nhỏ, chiêu thức thứ tư đâm
ngược thì lại quen chuyển động cổ tay qua bên nửa phần, không kém chút nào. Cho
nên sau đó hắn mới chủ động nói dạy nàng đánh đàn, tình huống giống như hắn
lường trước. Nàng học được thật nhanh, giống như vốn là vậy, chỉ là có hai âm
tiết nàng vĩnh viễn cũng sẽ lầm, vô luận nói bao nhiêu lần cũng vô dụng. Mà
Nhân Phi, cũng là như thế.
Hắn cơ hồ sắp xác định, chính là nàng. Duy nhất khiến cho hắn không nghĩ ra là,
nếu như là nàng, vì sao tính tình sẽ chênh lệch lớn như thế?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cặp mắt nhắm lại của Ly Ương, Phượng Hề than
nhẹ một tiếng. Có lẽ, nên thử một lần.
***
Khi tỉnh lại đã là gần tới buổi trưa, phát hiện không phải trong phòng mình, Ly
Ương cả kinh lập tức ngồi dậy. Ngày hôm qua nàng tham gia hôn lễ của Tiểu Cửu
nhi rồi đến núi Phượng Kỳ tìm Phượng Hề, sau đó… Sau đó nàng liền ngủ mất…
Sao lại ngủ thiếp đi? Hơn nữa còn ngủ thẳng đến trưa! Thật là ngu chết! Ly Ương
ảo não đập đầu mình một cái.
Khi Ly Ương đang ảo não, Phượng Hề bưng thức ăn đi vào. Ly Ương phủ trán, thật
có xung động tìm cái động chui xuống, nhưng mặt đất kín kẽ, ở đâu ra động?
Phượng Hề đặt thức ăn lên bàn, thấy Ly Ương không có bất kỳ động tác, hỏi:
“Không đói bụng sao?”
“Um.” Ly Ương theo bản năng thuận miệng đáp một tiếng, đi tới bên cạnh bàn ánh
mắt không khỏi sáng lên, thật đúng là phong phú. Nhận lấy đũa Phượng Hề đưa
tới, Ly Ương trực tiếp ăn.
“Phượng Hề không ăn sao?” Phát hiện Phượng Hề chẳng qua là cười yếu ớt nhìn
nàng ăn, Ly Ương không khỏi sửng sốt một chút.
“Ta đã ăn rồi, Ly Ương không thích ăn cá Vụ Niêm sao?” Phượng Hề lắc đầu, cá Vụ
Niêm là Nhân Phi thích ăn nhất.
“Trước kia rất thích ăn, sau đó, sau đó có một lần ta đem Bạch Nhiễm…” Nói
đến cá Vụ Niêm, Ly Ương liền nghĩ đến lịch sử đen lúc đầu, “Dù sao ta hoàn toàn
chọc giận Bạch Nhiễm, hắn để cho ta ăn cá Vụ Niêm suốt một năm. Trừ cá Vụ Niêm,
không có gì cả. Dù thích ăn thế nào, ăn hết một năm cũng sẽ không còn muốn ăn.”
Thấy mặt Ly Ương thống khổ nhớ lại, Phượng Hề đưa tay vuốt vuốt đầu nàng, dịu
dàng nói: “Đừng suy nghĩ.”
Ly Ương sửng sốt, hôm nay Phượng Hề và quá khứ không giống nhau. Nàng nói không
rõ ràng rốt cuộc là không giống chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy cho tới nay
khoảng cách vắt ngang ở giữa hai người lại tiến một bước, động tác như thế
Phượng Hề trước kia tuyệt không có.
“Không ăn sao?” Thấy Ly Ương ngây ngốc ở nơi nào, Phượng Hề cười nói.
“Ách, ăn.” Ly Ương lấy lại tinh thần, có chút lúng túng vùi đầu ăn cơm. Nàng
không biết tại sao Phượng Hề lại thay đổi, bất quá thay đổi như vậy đối với
nàng mà nói là cực kỳ tốt, trước kia nàng không dám tưởng tượng. Về phần tại
sao, không quan trọng.
Sau khi ăn xong, Ly Ương nhận được thư linh tước truyền tới, biên giới hai giới
tiên ma có chút không yên, cho nên những ngày gần đây Thấu Ngọc và Át Quân đều
phải trấn thủ ở nơi đó, để ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Yên tâm, không có chuyện gì, cách mỗi mấy trăm năm đều luôn có đoạn thời gian
không ổn định.” Phát giác được Ly Ương có chút bận tâm, Phượng Hề trấn an nói.
Thành tựu của Thấu Ngọc ở kết giới cơ hồ không người nào có thể vượt qua, ngay
cả kết giới mới nhất ở núi Phượng Kỳ cũng là Thấu Ngọc bày ra. Nếu không phải
là bên ngoài phá vỡ mà vào, đột phá từ bên trong cơ hồ là không thể nào, đại
khái chỉ Thấu Ngọc có thể làm được.
“Ừ.” Ly Ương cười lên tiếng, đáy lòng xẹt qua một tia bất an mơ hồ.
Cũng không lâu lắm, đang lúc Phượng Hề dạy Ly Ương khúc mới, lại có một vài
người khách tới núi Phượng Kỳ
“Phượng quân, chúng ta phụng mệnh Ngọc đế tới đây đóng.” Người đến là Thanh Tiêu,
mang theo một đội thiên binh.
Thần sắc Phượng Hề khẽ biến, ngay sau đó khẽ cười nói: “Như thế đành làm
phiền.”
“Không dám nhận, Thanh Tiêu chẳng qua là phụng mệnh làm việc, kính xin phượng
quân dẫn đường.”
“Mời.” Phượng Hề đưa tay, dẫn đầu đi về phía nam núi Phượng Kỳ.
Mím môi, bất an trong lòng Ly Ương càng sâu, “Tại sao Ngọc đế đột nhiên muốn
phái người tới đóng?”
“Bất quá là để ngừa ngộ nhỡ.” Sau đó sờ dây đàn chút, Phượng Hề không mấy để ý,
“Có người đóng ta cũng không phải một tấc cũng không rời thủ tại chỗ này. Không
sai biệt lắm cũng đến thời điểm hoa Phục Hà nở, không bằng chúng ta đi núi Vân
Hà một chuyến?”
“A?” cầm phổ[1] trong tay Ly Ương thiếu chút nữa không cầm được, kinh dị trong
lòng càng thêm không cách nào nói rõ.
Phượng Hề nhìn qua có chút thất vọng, hỏi: “Ly Ương không muốn đi?”
“Ách, không.” Đầu ngón tay nắm trang sách vô ý thức dùng sức, đối mặt với biến
chuyển và thân cận đột nhiên xuất hiện của Phượng Hề, Ly Ương trừ mừng rỡ ra
càng nhiều hơn là hoảng sợ không dám tiến lên. Rõ ràng đã chờ đợi lâu như thế,
nhưng hôm nay cũng không dám đưa tay đụng vào.
Chỉ sợ chẳng qua là bọt nước như mộng, vừa đụng vào sẽ bể.