Bóng người chợt loé, bóng dáng yểu điệu của Triệu Thanh Hạm đã tiến vào phòng.
Ngoài dự liệu của Lôi Minh và Mạnh Hổ, không ngờ đi theo Triệu Thanh Hạm còn có hai tên Chiến Ưng và Kinh Thiên Thành. Nhìn hai tên mặt ủ mày chau, dường như mới vừa rồi đã bị Triệu Thanh Hạm giáo huấn cho một trận nên thân.
Triệu Thanh Hạm đứng sang một bên, quay đầu lại nhìn hai người Chiến Ưng bằng cặp mắt nghiêm nghị.
Kinh Thiên Thành trên mặt lộ vẻ khuất nhục, cố gắng bước lên, thở dài rồi ôm quyền nói với Mạnh Hổ:
– Mạnh liên đội trưởng, vừa rồi thật là đắc tội!
Chiến Ưng lại rất dứt khoát, tiến lên vái chào Mạnh Hổ, cất cao giọng nói:
– Mạnh liên đội trưởng, vừa rồi ta chưa phân biệt trắng đen đã hưng sư hỏi tội là ta không đúng, đánh lén sau lưng lại càng không nên, xin mở lượng hải hà… Bất quá vừa rồi ngươi có cử chỉ vô lễ với Thanh Hạm tiểu thư, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Tổng đốc đại nhân, ngươi cũng đừng mơ có thể tránh khỏi bị trừng phạt!
Mạnh Hổ mỉm cười, không nói gì cả.
Lôi Minh bước nhanh lên phía trước, vừa cười vừa nói:
– Chuyện cũng đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa!
Chiến Ưng và Kinh Thiên Thành ôm quyền vái chào Lôi Minh rồi quay người đi. Triệu Thanh Hạm nhìn Mạnh Hổ, cũng xoay người bỏ đi, đột nhiên Mạnh Hổ chậm rãi nói:
– Thanh Hạm tiểu thư xin dừng bước!
Triệu Thanh Hạm nghe tiếng quay đầu lại, Kinh Thiên Thành và Chiến Ưng vừa tới cửa cũng dừng theo.
Nhìn đôi mắt mỹ miều như biết nói của Triệu Thanh Hạm, Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
– Lời nói lần trước của ta, không biết Thanh Hạm tiểu thư có phái người chuyển cáo cho Tổng đốc đại nhân hay không?
– Ngươi nói là đại quân đế quốc Minh Nguyệt có khả năng xâm lấn chứ gì?
Không đợi Triệu Thanh Hạm trả lời, Chiến Ưng đột nhiên sải bước quay lại, cướp lời:
-Việc này ta đã phái người hồi báo Tổng đốc đại nhân, bất quá lời nói đó vẫn không đủ. Mạnh liên đội trưởng, lời nói ấy của ngươi không có cơ sở, khó mà tin được sắp có chuyện xảy ra, e rằng Tổng đốc đại nhân sẽ không tin tưởng.
– Không may là…
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
– …những lời không có cơ sở của ta hiện tại đã trở thành sự thật!
– Sao!?
Triệu Thanh Hạm nghe vậy hơi biến sắc, trợn mắt nhìn Chiến Ưng một cái tỏ vẻ bất mãn, sau đó mới hỏi Mạnh Hổ:
– Mạnh liên đội trưởng, ngươi muốn nói rằng, ngươi đã nhận được tin tình báo xác thực sao?
Thần sắc Mạnh Hổ vô cùng nghiêm trọng, hắn gật đầu nói:
– Tối hôm qua, chúng ta đuổi theo quân của đế quốc Minh Nguyệt đến biên giới, kết quả phát hiện một cánh quân kỵ binh rất đông của đế quốc Minh Nguyệt!
– Một cánh quân kỵ binh rất đông!?
Chiến Ưng vừa nghe liền biến sắc, nhưng lại mỉm cười nói:
– Mạnh liên đội trưởng, trình độ nói dối của ngươi dường như còn quá thấp kém, biên giới của đế quốc Minh Nguyệt cách pháo đài Hà Tây chừng ba trăm dặm, không lẽ liên đội số Năm của ngươi có thể trong vòng một ngày hai đêm mà chạy suốt qua hạp cốc Hà Tây?
Triệu Thanh Hạm không thể nhịn được nữa, lớn tiếng trách mắng:
– Chiến Ưng, không nói thì cũng không ai bảo là ngươi câm, yên lặng mà nghe đi!
Chiến Ưng không tin liên đội Mãnh Hổ có thể trong vòng một ngày hai đêm chạy suốt qua hạp cốc Hà Tây, thế nhưng Triệu Thanh Hạm tuyệt đối tin tưởng, nàng đã tận mắt thấy thủ đoạn huấn luyện binh sĩ, khả năng cầm binh và dùng binh hiểm trá của Mạnh Hổ. Trong mắt của Triệu Thanh Hạm, trên thế giới này dường như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó nam nhân này và cánh quân của hắn.
Chiến Ưng hừ một tiếng, giận dữ đi ra cửa.
Triệu Thanh Hạm đưa mắt nhìn Mạnh Hổ, sắc mặt ngưng trọng hỏi:
– Mạnh liên đội trưởng, lời ngươi vừa nói là sự thật?
Mạnh Hổ chưa kịp lên tiếng, Lôi Minh đứng bên cạnh đã vội đáp:
– Thanh Hạm tiểu thư, việc này tuyệt đối không sai!
– Nếu quả thật là như vậy thì nguy rồi!
Triệu Thanh Hạm dậm chân la lên:
– Quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ vốn không có kỵ binh, nhưng bây giờ gần biên giới lại đột nhiên xuất hiện một cánh quân kỵ binh rất đông của đế quốc Minh Nguyệt, điều này rõ ràng là Tư Đồ Duệ đã điều động binh lực ít nhất là hai quân đoàn trở lên. Không được, ta phải trở về Hà Đông ngay lập tức, nhanh chóng đem tin này báo lại cho phụ thân!
– Thanh Hạm tiểu thư!
Mạnh Hổ đột nhiên tiến lên hai bước, đến gần Triệu Thanh Hạm nói:
– Truyền tin phái người khác đi là được rồi, ngươi tạm thời không nên rời khỏi pháo đài Hà Tây.
Thấy cử chỉ và lời nói của Mạnh Hổ, Lôi Minh đứng bên cạnh thoáng chốc sắc mặt đại biến.
Lôi Minh đã biết Mạnh Hổ muốn đi nước cờ gì rồi, tên vô lại này không ngờ có chủ ý giữ Triệu Thanh Hạm lại. Triệu Nhạc có thể không quan tâm tới chuyện sống chết của bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể nào không ngó ngàng tới chuyện sống chết của Triệu Thanh Hạm được. Chỉ cần còn Triệu Thanh Hạm ở đây, Triệu Nhạc tuyệt đối sẽ không dám bỏ mặc pháo đài Hà Tây.
Lôi Minh đoán không sai, Mạnh Hổ đúng là có ý định này!
Nếu như Triệu Thanh Hạm từ chối, Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không do dự ra tay bắt người, ngang nhiên nhốt lại, sau đó dùng Triệu Thanh Hạm uy hiếp, bức bách Triệu Nhạc hạ lệnh rút lui, nếu không thì phái viện quân tới pháo đài Hà Tây. Dĩ nhiên sự tình đi tới bước này, chờ đến sau khi trận đánh này kết thúc, cũng là lúc Mạnh Hổ phủi đít ra đi, hắn không thể nào ở lại quân đoàn Tây Bộ nữa.
Thế nhưng Triệu Thanh Hạm dường như không phát hiện ra dụng tâm âm hiểm của Mạnh Hổ, lại đồng ý ngay với hắn:
– Ừ, mặc dù người của Thanh Y vệ ta không nhiều lắm, chỉ có gần hai trăm người, thế nhưng thêm một người là thêm một phần lực lượng. Hơn nữa ta có thể giữ lại liên đội kỵ binh của Chiến Ưng, còn việc đem tin trở về, để cho trung đội kỵ binh của Kinh Thiên Thành hộ tống Quân Di trở về là được.
Câu trả lời của Triệu Thanh Hạm làm cho Mạnh Hổ hết sức bất ngờ, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, lại không biết xấu hổ nói:
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
– Thanh Hạm tiểu thư hiểu rõ đại nghĩa, làm cho người khác phải kính phục!
– Ta lập tức đi sắp xếp.
Triệu Thanh Hạm dứt lời lập tức xoay người bỏ đi, hành động rất là dứt khoát.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu cùa Triệu Thanh Hạm xa dần, Lôi Minh mới sầm mặt lại mà trách móc:
– Hổ Tử ngươi quả thật là làm loạn, ngươi làm vậy rõ ràng là uy hiếp Tổng đốc đại nhân, ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?
– Hậu quả?
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
– Hậu quả gì chứ? Vừa rồi chính ngươi cũng nghe thấy, đây là chính Triệu Thanh Hạm tình nguyện ở lại, chúng ta không có bức nàng!
Lôi Minh vội la lên:
– Tuy rằng như thế, cuối cùng Tổng đốc đại nhân cũng sẽ đem món nợ này tính vào đầu hai ta!
Mạnh Hổ hỏi ngược lại:
– Như vậy trừ cách này ra, ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn hay không?
Vẻ tức giận trên mặt Lôi Minh dần tan biến, hắn thở dài nói:
– Hổ Tử, trận đánh này ta đã quyết tâm liều chết, tuy Triệu Nhạc là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, cũng sẽ không làm gì được một người hy sinh cho đế quốc như ta, nhưng ngươi cần gì phải làm như vậy? Với năng lực của ngươi, chẳng bao lâu sẽ trở thành danh tướng trong quân đội, chuyện trở thành đại quan nơi biên giới cũng chỉ sớm muộn mà thôi, ngươi cần gì phải vì ta mà đắc tội với Triệu Nhạc, mà chôn vùi tiền đồ rực rỡ sáng lạn của mình?
Mạnh Hổ mỉm cười nói:
– Lão Lôi, ta vẫn chỉ nói một câu mà thôi, sở dĩ ta ở lại đế quốc Quang Huy, ở lại quân đoàn Tây Bộ, là bởi vì không thể bỏ đại ca ngươi. Còn tất cả những chuyện khác, cái gì danh tướng trong quân đội, cái gì đại quan ngoài biên giới, ta hoàn toàn không thèm quan tâm. Nói một câu cuồng vọng, nếu như ta muốn thăng tiến, cỡ như Triệu Nhạc có thể ngăn cản được ta sao?
Lôi Minh yên lặng, lời nói của Mạnh Hổ nghe qua rất cuồng vọng, nhưng quả thật hắn có tư cách để cuồng vọng.
Quả thật, với khả năng của Mạnh Hổ, với chiến tích giữa thiên quân vạn mã chém chết Tư Đồ Bưu uy danh hiển hách, bằng vào không tới hai ngàn quân ô hợp nhưng lại có thể đánh cho tan tác hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, cho dù hắn tới bất cứ nơi đâu cũng sẽ là đối tượng lý tưởng để các đế quốc tranh nhau mời gọi, cho dù là đế quốc Minh Nguyệt, chắc chắn cũng rất muốn chiêu dụ Mạnh Hổ.
Tuy rằng hiện tại Tư Đồ Duệ hận Mạnh Hổ thấu xương, nhưng nếu như Mạnh Hổ chịu thay đổi mà đầu nhập đế quốc Minh Nguyệt, Lôi Minh dám cam đoan, Tư Đồ Duệ sẽ lập tức bỏ qua mối thù giết em, mang trọng lễ đến mời Mạnh Hổ. So với Triệu Nhạc trời sinh có tính đa nghi và lòng dạ hẹp hòi, ngược lại Tư Đồ Duệ nổi danh là kẻ biết chiêu hiền đãi sĩ, lòng dạ rộng rãi khoáng đạt.
– Lão Lôi!
Mạnh Hổ tiến lên vỗ vỗ vai Lôi Minh, lại nói:
– Chuyện cũng đã đến nước này, chúng ta cũng nên nói thẳng ra. Sau khi đánh xong trận này, chỉ sợ ta không thể nào ở lại quân đoàn Tây Bộ được nữa, nhưng cho dù ta ở nơi đâu, ngươi cũng đều là đại ca của ta, ta và ngươi vẫn là huynh đệ tốt. Chỉ cần ngươi còn ở đế quốc Quang Huy một ngày, Mạnh Hổ ta tuyệt đối sẽ không coi đế quốc Quang Huy là địch!
Lôi Minh im lặng, một hồi lâu sau mới đưa tay phải về phía Mạnh Hổ, nói với giọng vô cùng nặng nề:
– Hổ Tử, rời khỏi quân đoàn Tây Bộ, ngươi vẫn có thể đến quân đoàn khác, không phải ai cũng có lòng dạ hẹp hòi như Triệu Nhạc, hứa với ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đừng rời bỏ đế quốc Quang Huy, được không?
Lôi Minh đang tính đến hậu sự, hắn đang lo Mạnh Hổ sẽ vì cái chết của hắn mà trút giận lên đầu Triệu Nhạc, đế quốc Quang Huy sẽ bị hắn giận cá chém thớt. Nếu có một địch nhân đáng sợ như Mạnh Hổ, tuyệt đối không phải là phúc cho đế quốc Quang Huy. Lôi Minh dĩ nhiên không muốn Mạnh Hổ trở thành địch nhân của đế quốc Quang Huy.
– Lão Lôi, ta đáp ứng ngươi!
Mạnh Hổ siết chặt tay Lôi Minh, nghiêm nghị nói:
– Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta, đừng ôm lòng quyết tử, chỉ muốn hy sinh thân mình cho đế quốc. Hiện tại ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nếu như không có Triệu Thanh Hạm ở đây, nếu như Triệu Nhạc thật sự bỏ mặc pháo đài Hà Tây, nếu như ngươi thật sự hy sinh vì đế quốc, ngươi có biết ta sẽ làm như thế nào không?
Lôi Minh hoảng sợ hỏi:
– Ngươi sẽ làm thế nào?
Mạnh Hổ nói với giọng lạnh như băng:
– Đại trượng phu ân oán phân minh, có ơn nhất định phải báo ơn, có thù nhất định phải trả thù. Chỉ cần ta không chết, một ngày nào đó ta sẽ dẫn trăm vạn đại quân trở về, giết tất cả những người mang họ Triệu ở đế quốc Quang Huy! Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ bé lớn, một người cũng không tha!
Lôi Minh không thể tự chủ hít sâu một hơi khí lạnh, lời Mạnh Hổ nói ra sặc mùi máu tươi làm cho hắn không khỏi cảm thấy run rẩy. Hắn dường như đang thấy một cảnh tượng thật là kinh khủng: đế quốc Quang Huy thây phơi khắp chốn, máu chảy thành sông…