Mộc Hàm rất muốn nói cho đối phương biết mình là đặc công, không phải sát thủ, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói. Không phải nàng chẳng muốn cãi lời đối phương, cũng vì nàng biết rõ nhiều khi đặc công cũng là sát thủ, cũng không có giới hạn. Nhưng sát thủ giết người vì tiền, mà đặc công có thể giết người vì quốc gia một cách ngang nhiên lẫm liệt.
Mộc Hàm biết, nếu nàng giết chết Hạ Thiên thì chẳng phải vì quốc gia, chỉ vì một nhóm người nào đó mà thôi.
– Tôi sẽ tìm cơ hội.
Mộc Hàm vẫn chỉ có thể nói như vậy trong điện thoại, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhịn được phải bổ sung một câu:
– Hạ Thiên rất mạnh, chỉ cần cậu ấy than tỉnh thì muốn giết là không thể.
– Vậy thì ra tay lúc đối phương ngủ say.
Người đàn ông bên kia rõ ràng không kiên nhẫn nghe Mộc Hàm giải thích:
– Hai người ngủ, cô ngủ cùng hắn, như vậy sẽ có nhiều cơ hội.
– Tôi hiểu.
Mộc Hàm không hề giải thích, nàng đã biết rõ, đối phương chỉ cần kết quả, mà kết quả chỉ có một, đó là Hạ Thiên phải chết, những thứ khác không đáng quan tâm.
– Tôi hy vọng tối nay có thể nhận được tin tức Hạ Thiên tử vong.
Đối phương nói một câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.
Mộc Hàm đờ đẫn dựa người lên vách phòng thử quần áo, khoảnh khắc này trong lòng rất uể oải. Đến lúc này nàng vẫn không hiểu vì sao đối phương vội vàng muốn giết Hạ Thiên, giữa bọn họ không có cừu hận, hơn nữa chẳng qua chỉ có Lý gia muốn giết Hạ Thiên, người kia hoàn toàn không cần chen tay.
Mộc Hàm thở ra một hơi rồi đứng thẳng người lên, nàng mở cửa đi ra. Trước nay nàng quen thi hành mệnh lệnh mà không hỏi có hợp lý hay không, dù bây giờ nàng nghĩ mãi mà không hiểu nổi, nhưng nàng cũng không nên lo lắng quá nhiều. Tất nhiên dù nàng có nghĩ nhiều cũng không có kết quả, những chuyện không rõ thì có nghĩ cũng không hiểu.
Mộc Hàm buông đồ để lại trong cửa hàng rồi đi ra, nàng phát hiện Hạ Thiên vẫn đứng ở giữa đường, vì vậy mà không khỏi thở ra, xem ra đối phương cũng không nghi ngờ mình.
– Vợ, chị muốn mua quần áo không?
Hạ Thiên chỉ vào một cửa hàng đối diện.
Mộc Hàm nhìn qua, đó là một cửa hàng bán đồ nội y sexy, vì vậy mà gương mặt có hơi đỏ ửng, nàng hờn dỗi nhìn Hạ Thiên:
– Tôi không mặc loại đồ đó.
Hạ Thiên lập tức có hơi thất vọng, hắn tin Mộc Hàm mặc những loại nội y đó sẽ rất đẹp. Nhưng hắn cũng tự an ủi mình, bây giờ Mộc Hàm không mặc cũng chẳng sao, đến một ngày nào đó hắn sẽ bắt nàng mặc.
Hạ Thiên dùng ánh mắt càn rỡ nhìn tư thái tuyệt vời của Mộc Hàm, hắn không tự chủ phải nhớ đến tình huống nàng không mặc gì, trong lòng bốc lửa ngùn ngụt. Vì lúc này hắn phát hiện khi nàng trần truồng thì rất hấp dẫn, như vậy cần gì phải cho nàng mặc nội y?
Hạ Thiên suy xét mãi rồi đưa ra quyết định, đôi khi không mặc gì còn đẹp hơn mặc.
Mộc Hàm cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt Hạ Thiên làm nàng có chút không thoải mái. Hạ Thiên giống như có thể nhìn thấu vải vóc, bị hắn nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy mình giống như không mặc gì trên người.
– Chồng, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
Mộc Hàm bắt đầu làm nũng:
– Cậu cũng đã xem rồi mà.
– Nhưng vẫn chưa đủ.
Hạ Thiên nói với lý lẽ hùng hồn.
Mộc Hàm cũng không biết nói gì, lưu manh này nói quá hùng hồn, nàng còn nói gì đây?
– Chồng, bây giờ tôi không muốn dạo phố, mà lúc này cũng đã đến trưa, chúng ta rời khỏi đây tìm nơi dùng cơm nhé?
Mộc Hàm suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời đề nghị, nàng cũng không phải loại phụ nữ thích dạo phố, mà cuộc điện thoại vừa rồi cũng làm tâm tình nàng trầm xuống. Bây giờ nàng bị Hạ Thiên nhìn chằm chằm, càng không được thoải mái.
– Tốt.
Thường thì đàn ông không thích dạo phố, Hạ Thiên dù không ghét dạo phố, nhưng dù không thích hắn cũng phải đi vì người đẹp, còn đi dạo phố hay dùng cơm chẳng có gì khác biệt. Tất nhiên hắn thích nhất chính là cùng ngủ.
… ….
Sau khi rời khỏi khu thương mại thì Mộc Hàm chạy chiếc Audi A7 thong thả trên đường, nàng vừa đi vừa tìm nơi dùng cơm. Có lẽ vì nguyên nhân tâm tình không tốt, tuy bên đường có nhiều nhà hàng nhưng nàng nhìn thấy tên mà không hài lòng, vì vậy sau hơn mười phút mà nàng còn chưa quyết định.
Xe chạy đến ngã tư, một bóng đen đột nhiên từ bên đường phóng ra ngay giữa đường. Mộc Hàm vội vàng thắng xe, cũng may tốc độ của nàng rất chậm, vì vậy xe dừng lại ngay lập tức, không húc lên bóng đen kia.
Nhưng lúc này phía trước chợt vang lên tiếng hét thảm thiết:
– Á…Đâm chết người, có ai không, cứu mạng… ….
Mộc Hàm có chút chóng mặt, hôm nay đúng là tà môn, đi dạo thì bị đám oắt con tới làm phiền, bây giờ lái xe đón gió cũng có người xông ra nói nàng tông chết người, sao hôm nay xui xẻo như vậy?
Mộc Hàm mở cửa xe bước xuống, nàng thấy một người đang nằm trên mặt đường, người này đang lăn lộn điên cuồng, vẻ mặt đau đớn. Đây là một người khoảng ba mươi, mặc áo sơ mi quần tây, còn đeo cà vạt, bóc cũng bóng láng, bộ dạng khá tốt, gương mặt cũng có chút thanh tú.
Những năm gần đây số người nhảy xổ ra xe ăn vạ cũng không ít, nhưng ăn mặc như người này rõ ràng không giống như dân chuyên ăn vạ, mà bây giờ đối phương lại lăn lộn la hét điên cuồng, Mộc Hàm dù thế nào cũng phải ghép đối phương vào hàng ngũ ăn vạ bậc thầy.
Nếu là trước đó Mộc Hàm sẽ có ý nghĩ ôm chuyện không bằng bớt đi chút chuyện, sẽ cho đối phương ít tiền và đuổi đi, dù sao nàng cũng không thiếu tiền. Nhưng hôm nay tâm tình của nàng không tốt, vì vậy cũng không dễ nói chuyện.
– Anh tên gì?
Mộc Hàm hừ lạnh:
– Tôi căn bản không đụng vào anh.
Tên đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất chợt ngẩng đầu, khi nhìn thấy Mộc Hàm thì không khỏi ngẩn ngơ, rõ ràng không ngờ chủ nhân của chiếc xe là một người đẹp bốc lửa như vậy. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn vẫn rất đau đớn, hắn chỉ xuống tay trái đang rũ xuống nói:
– Cô không tông vào tôi, sao tay tôi lại gãy.
Tên đàn ông cũng không đợi Mộc Hàm nói chuyện mà gào lên kinh thiên động địa:
– Mọi người đến mau, có người chạy xe bảy mươi kilomet một giờ tông vào kẻ khác, mau đến phân xử cho tôi, đừng để cô ta chạy mất.
Không cần người này kêu gào, đám sớm có một đám người đến vây quanh, vì vậy Mộc Hàm lại là nhân vật trung tâm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
– Tôi còn chưa chạy đến tốc độ mười bảy kilomet một giờ, sao có thể tông vào anh?
Mộc Hàm rất tức giận:
– Anh đừng giả vờ, nếu cảm thấy tôi tông vào anh, như vậy báo cảnh sát đi.
– Đúng vậy, báo cảnh sát.
Bên cạnh có người phụ họa.
Nhưng lại có người phản đối:
– Báo cảnh sát thì làm được gì, không thấy người ta chạy Audi A7 sao? Chạy được xe này phải là người có bối cảnh, cảnh sát giao thông đến đây thì làm gì được cô ta?
– Đúng vậy, những năm gần đây kẻ có tiền tông chết người cũng không việc gì.
Có nhiều người phụ họa.
– Này, tôi thấy rất rõ ràng, vợ tôi không tông vào anh, anh của anh tự mình làm gãy, mau tránh ra, nếu không tôi cho cánh tay kia gãy luôn.
Hạ Thiên cũng xuống xe, hắn dùng giọng mất hứng nói.
Tên đàn ông nghe Hạ Thiên nói như vậy thì gào lên:
– Mọi người nhìn đi, Dược Gia Hâm thứ hai xuất hiện, đám người này tông gãy tay tôi còn chưa thấy đủ, bây giờ còn muốn giết người. Trời ơi. bây giờ là thế đạo gì, còn có thiên lý nữa không, còn có phát luật nữa không?
Đám người vây quanh cũng nổi giận, chưa nói đến vấn đề tên này tông vào người khác, bây giờ còn uy hiếp người bị hại. Dù cha đối phương là Lý Cương cũng không kiêu ngạo quá mức như vậy chứ?
– Quá ngang ngược.
– Không phải con nhà giàu sao? Có chút tiền dơ bẩn thì hống hách à?
– Thằng khốn, đừng quá kiêu ngạo, Dược Gia Hâm chẳng phải cũng bị tử hình sao?
– Mọi người đập nát xe của đôi cẩu nam nữ này đi, xem chúng nó có còn kiêu ngạo nữa không.
Lúc này tâm tình quần chúng rõ ràng đã kích động, vài tên thanh niên không biết tìm đâu ra vài cục gạch, chuẩn bị đập nát xe.
– Đừng kích động, mọi người đừng kích động, tôi là cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì?
Đúng lúc này một người mặc chế phục cảnh sát giao thông xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
– Cảnh sát, bọn họ tông người mà không thừa nhận, hơn nữa còn uy hiếp giết người.
Tên đàn ông trên mặt đất đã bò lên nói với bộ dạng cực kỳ tức giận.
– Đừng lo, tôi sẽ xử lý công bằng, anh có muốn đi bệnh viện trước không?
Viên cảnh sát giao thông dùng giọng ôn hòa nói.
– Cảnh sát, tôi không có tiền sao đi bệnh viện được?
Tên đàn ông nói bằng giọng cầu xin:
– Mọi người đều biết, bây giờ bệnh viện không trả tiền không chữa bệnh.
– Điều này cũng đúng.
Viên cảnh sát gật đầu, ngay sau đó hắn nhìn sang Mộc Hàm và Hạ Thiên:
– Hai người ai là chủ xe.
– Là tôi.
Mộc Hàm trừng mắt nhìn viên cảnh sát:
– Tôi không đụng vào anh ta, anh ta đang ăn vạn.
– Này vị nữ sĩ, cô nói vậy cũng không đúng, tôi đã xem qua tay của anh ta, đúng là đã gãy, ăn vạ sao tự làm gãy tay mình?
Viên cảnh sát nhíu mày:
– Tình hình vết thương quá nghiêm trọng, cầu phải đến bệnh viện, tôi thấy cô nên đưa ra chút tiền coi như ứng trước thuốc men, còn cuối cùng mất bao nhiêu thì phải thương lượng lại, thế nào?
– Nếu tôi không đưa tiền thì sao?
Mộc Hàm lạnh lùng nói, tên cảnh sát này cũng không thăm dò hiện trường, cũng không xem qua giấy tờ, trực tiếp bắt nàng đưa tiền. Tất cả đã cho thấy vấn đề, nàng cũng không dễ dàng rút lui như vậy.
– Tiểu thư, phía trước có vạch dành cho người đi bộ, có lẽ cô lái xe say rượu, tuy nơi đây không có camera giám sát, nhưng chỉ cần xét hai điểm trên cũng đủ xác định tất cả do cô phụ trách. Bây giờ tôi suy xét vì vết thương của người bị hại, vì vậy mới nói cô ứng chút tiền thuốc, cô nên giải quyết việc chung, như vậy còn chưa nể mặt nhau sao?
Viên cảnh sát giao thông rất mất vui:
– Bây giờ người bị hại đã trọng thương, các người gây ra tai nạn cũng phải bị trừng phạt.
Mộc Hàm vừa bực vừa buồn cười:
– Tôi lái xe say rượu sao? Anh có tiến hành đo nồng độ cồn của tôi chưa?
– Trong xe của cô có rượu, phòng điều khiển toàn mùi rượu, như vậy còn cần đo nồng độ cồn sao?
Viên cảnh sát giao thông đi đến bên cạnh xe, sau đó hắn thò tay vào phòng lái lấy ra một chai Mao Đài đã mở sẵn:
– Tiểu thư, chai rượu này chỉ còn một nửa, cô còn phủ nhận sao?