– Điều kiện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi một câu, tuy nàng cho là mình không sai nhưng Triệu Bỉnh Lương dù sao cũng là người có kinh nghiệm, nàng cũng muốn xem Lôi Quân có điều kiện gì.
Triệu Bỉnh Lương trầm mặc, cuối cùng lão mở miệng:
– Anh ta muốn lấy cô.
– Không thể nào.
Lãnh Băng Băng không hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối, giọng nói tràn đầy phẫn nộ:
– Anh ta nói những lời hạ lưu ở cục cảnh sát, bây giờ còn đưa ra điều kiện này, đúng là quá suy nghĩ viển vông.
– Băng Băng, Lôi Quân là cháu nội của lão Lôi, với thế lực nhà này mà cháu kết hôn với Lôi Quân, đây cũng là chuyện tốt với cháu.
Triệu Bỉnh Lương thật lòng khuyên nhủ:
– Chú cảm thấy điều này rất tốt, cháu suy xét đi nhé.
– Chú Triệu, cháu không cần suy xét, cháu không đồng ý, dù bọn họ muốn thế nào thì cháu cũng không sợ.
Lãnh Băng Băng từ chối không chút do dự.
– Băng Băng, cháu đã thật sự quyết định như vậy chưa?
Triệu Bỉnh Lương hỏi lại một câu.
– Chú Triệu, chú hiểu cháu mà.
Lãnh Băng Băng nói, khoảnh khắc này nàng cảm thấy có chút thất vọng với chú Triệu mà trước đó nàng có ấn tượng rất tốt.
– Băng Băng, tuy chú rất muốn giúp cháu nhưng cũng muốn nói rõ, chuyện lần này với năng lực của chú cũng không thể bảo vệ cho cháu.
Triệu Bỉnh Lương chậm rãi nói:
– Nếu cháu không thể đồng ý điều kiện của Lôi Quân thì nên đồng ý với chú một điều kiện khác.
– Chú Triệu, có chuyện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
– Đi thôi, rời khỏi Giang Hải, đi càng xa càng tốt, đến nơi nào đó càng vắng vẻ càng tốt.
Triệu Bỉnh Lương nói rất khẽ, sau đó lão cúp điện thoại.
Trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút, Lãnh Băng Băng rủ tay cầm điện thoại xuống, khoảnh khắc này tâm tình của nàng rất khó chịu.
Trước đây Lãnh Băng Băng luôn coi Triệu Bỉnh Lương như cha mình, vì khi nàng còn nhỏ thì Triệu Bỉnh Lương quả thật rất giống như một người cha, lão chăm sóc cho nàng, chăm sóc cho mẹ nàng. Năm xưa khi Triệu Bỉnh Lương chưa kết hôn thì Lãnh Băng Băng luôn hy vọng mẹ mình có thể gả cho Triệu Bỉnh Lương, nếu như vậy thì đối phương sẽ thật sự là cha của nàng.
Đáng tiếc là trong lòng của mẹ Lãnh Băng Băng luôn yêu thương tên Hạ Vân Sơn đáng chết kia, hơn nữa mẹ nàng còn là một người phụ nữ truyền thống, trong lòng bà thì một người phụ nữ chỉ nên có một người đàn ông trong đời. Vì vậy dù Triệu Bỉnh Lương có đối xử tốt đẹp với bà thế nào, cuối cùng cũng không trở thành cha của Lãnh Băng Băng, lão phải cưới một người phụ nữ khác, đó là mẹ của Triệu Thanh Thanh bây giờ.
Dù là như vậy thì trong lòng Lãnh Băng Băng luôn coi Triệu Bỉnh Lương là cha mình, còn Hạ Vân Sơn chẳng qua chỉ là ràng buộc huyết thống mà thôi. Nàng và Triệu Thanh Thanh giống như chị em ruột, mà trên thực tế thì Triệu Bỉnh Lương luôn quan tâm đến nàng, đảm nhận vai trò một người cha.
Tất cả những người có quen biết đều cho rằng Lãnh Băng Băng có thể cường thế tác oai tác quái chính là nhờ hậu trường vững mạnh của Hạ Vân Sơn, nhưng dù Hạ Vân Sơn có đôi khi giúp nàng, nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có một mình Triệu Bỉnh Lương. Đây mới là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng, nếu nàng thật sự gặp phải chuyện khó giải quyết thì sẽ không tìm Hạ Vân Sơn, chỉ biết yêu cầu sự giúp đỡ của Triệu Bỉnh Lương.
Nhưng hôm nay Lãnh Băng Băng mới thật sự hiểu ra, dù sao Triệu Bỉnh Lương cũng không phải là cha ruột của mình, khi kẻ địch quá mạnh thì Triệu Bỉnh Lương sẽ chọn cách thỏa hiệp, cuối cùng nàng vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.
Lãnh Băng Băng cũng không trách Triệu Bỉnh Lương, nàng không có lý do gì để trách lão, vì lão vốn không có bất kỳ nghĩa vụ gì với nàng. Hơn nữa những năm gần đây lão quan tâm đến nàng rất nhiều, nàng không phải là người không biết tốt xấu nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, lúc này nàng chợt sinh ra cảm giác bất lực.
– Cảnh sát tỷ tỷ, đừng nghe lời cha của Triệu Thanh Thanh, có tôi ở đây thì chị không cần phải đi đâu, tôi sẽ bảo vệ chị.
Âm thanh của Hạ Thiên vang lên làm Lãnh Băng Băng phải bừng tỉnh.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Hạ Thiên, trước đó nàng rất tức người này, nhưng bây giờ tất cả chợt tan biến. Lúc này nàng không muốn mắng chửi hắn, đơn giản chỉ là bây giờ hắn lại nói sẽ bảo vệ nàng.
Ngay cả Triệu Bỉnh Lương cũng bỏ rơi Lãnh Băng Băng, bây giờ chỉ còn lại một mình Hạ Thiên ở lại, dù nàng có bao nhiêu bất mãn, dù trước đó có bao nhiêu chuyện đáng tức giận, chỉ cần những lời nói vừa rồi thì nàng khó thể căm giận hắn. Trên đời này có mấy người bảo vệ nàng trước sau như một?
Trước đó Lãnh Băng Băng luôn cho rằng Triệu Bỉnh Lương sẽ bảo vệ mình, nhưng bây giờ nàng đã sai, sau này chỉ còn một người bảo vệ nàng, đó chính là Hạ Thiên.
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Giọng nói dễ nghe của Kiều Tiểu Kiều chợt vang lên, điện thoại của Hạ Thiên rung động.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra rồi bắt máy:
– Này, anh tìm tôi có chuyện gì?
– Này Hạ Thiên, cậu vừa náo loạn nữa sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Kiều Đông Hải:
– Sao cậu lại gây hấn với Lôi gia nữa rồi?
– Ai bảo bọn họ đắc tội với tôi?
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, hắn là người biết nói lý lẽ, người khác không động đến thì hắn sẽ chẳng ra tay. Nếu Lôi Vũ ngu ngốc không mắng thần tiên tỷ tỷ thì hắn chẳng cần ra tay làm gì.
– Hạ Thiên, cậu có biết tình hình của Lôi gia không?
Kiều Đông Hải hỏi.
– Không.
Hạ Thiên trả lời rất kiên quyết, tuy nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng nhưng hắn cảm thấy dù kẻ địch là ai cũng có thể thu phục được, cũng không cần biết đối phương có địa vị gì.
– Nhân vật lợi hại nhất của Lôi gia chính là Lôi Chấn Thiên, tất cả mọi người đều gọi là lão Lôi, có uy tín rất cao trong quân đội. Lão đã từng trải qua chiến tranh, trước đó còn là tổng tư lệnh quân khu, bây giờ tuy đã về hưu nhưng vẫn còn năng lượng rất cao trong quân ngũ, vẫn là một thế lực mạnh.
Kiều Đông Hải cảm thấy cần nói rõ tình huống cho Hạ Thiên:
– Lôi Chấn Thiên chỉ có một người con, đó là Lôi Minh, bây giờ là sư trưởng. Lôi Minh có ba con trai, theo thứ tự là Lôi Quân, Lôi Đình và Lôi Vũ, tuy trong ba người chỉ có Lôi Quân tiến vào quân ngũ nhưng bộ hạ của hắn lại là bộ đội đặc chủng. Tóm lại Lôi gia có thế lực rất sâu trong quân đội, toàn bộ thành phố Giang Hải chỉ sợ cũng không có ai dám động vào Lôi gia.
– À, điều này khá giống như những gì cha của Triệu Thanh Thanh đã nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói, vừa rồi hắn nghe rõ những gì Triệu Bỉnh Lương nói chuyện điện thoại với Lãnh Băng Băng.
– Hạ Thiên, nghe tôi nói này, nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện chỉ vì Lôi Vũ mở miệng mắng cậu sao?
Kiều Đông Hải lại hỏi.
– Không phải mắng tôi, hắn mắng thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên cải chính:
– Mắng tôi thì không sao, nhiều lắm cũng chỉ đánh hắn một trận, nhưng nhưng mắng thần tiên tỷ tỷ thì không được, nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ.
– Thần tiên tỷ tỷ sao?
Kiều Đông Hải chợt sững sờ, hắn cũng không biết thần tiên tỷ tỷ là ai.
– Đại ca, đưa điện thoại cho em.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Kiều Tiểu Kiều, ngay sau đó giọng nói của Kiều Tiểu Kiều càng thêm rõ ràng:
– Chồng, việc này có liên quan đến chị Nguyệt sao?
– Đúng vậy, Lôi Vũ ngu ngốc dám mắng thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên trả lời rất khẳng định.
– Chông à, Lôi Vũ căn bản không biết chị Nguyệt là ai, anh ta cũng chỉ là vô tâm mà thôi.
Kiều Tiểu Kiều nói.
– Dù là vô tình hay không thì mắng thần tiên tỷ tỷ cũng không được.
Hạ Thiên nói bằng giọng không cho thương lượng.
– Được rồi, chồng, anh cố gắng cẩn thận một chút.
Trong tòa nhà Giang Hải, Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại mà không khỏi thở dài, nàng là một người duy nhất ở bên cạnh Hạ Thiên mà biết được thần tiên tỷ tỷ là ai. Nàng biết rất rõ sự quan trọng của thần tiên tỷ tỷ với hạ thiên, nàng biết dù là mình cũng khó thể thay đổi ý kiến của Hạ Thiên, lúc này muốn hắn thay đổi chỉ còn có một người duy nhất.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi:
– Tiểu Kiều, thần tiên tỷ tỷ kia rốt cuộc là ai?
– Đại ca, anh cũng đừng hỏi, anh chỉ cần biết đó là một người cực kỳ quan trọng với Hạ Thiên là được.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
– Tiểu Kiều, làm sao bây giờ? Lôi gia đã kiểm tra được Hạ Thiên có quan hệ với chúng ta, bọn họ đã điện thoại cho Nhị thúc.
Kiều Đông Hải rất bất đắc dĩ, Hạ Thiên rõ ràng xé to chuyện.
Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm một lúc lâu mà không nói gì, gương mặt nàng biến đổi bất định giống như đang suy nghĩ vấn đề.
Một lúc lâu sau Kiều Tiểu Kiều mới hỏi:
– Đại ca, anh cảm thấy bây giờ chồng em đã rơi vào tình cảnh rất nguy cấp rồi sao?
– Tất nhiên, lần này Hạ Thiên đắc tội với Lôi gia, đây là thế lực quân đội, nếu muốn đối phó với một người, dù người đó lợi hại thế nào cũng khó thoát.
Kiều Đông Hải dùng giọng không chút do dự nói.
– Xem ra em phải gọi một cuộc điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở ra một hơi giống như đưa ra quyết định trọng đại.
– Điện thoại gì?
Kiều Đông Hải không nhịn được phải hỏi.
Kiều Tiểu Kiều không nói gì, nàng lấy điện thoại của mình ra, chậm rãi xem xét rồi bấm một dãy số. Tiếng chuông điện thoại vang lên, bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp:
– Thiên địa huyền hoàng.
– Triệu Tiền Tôn Lý!
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
– Đệ nhất thiên hạ.
Âm thanh bên kia vẫn rất trầm thấp.
– Số hiệu chữ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều tiếp tục trả lời.
Bên kia trầm mặc hơn mười giây, sau đó một âm thanh trong trẻo và lạnh lùng chợt vang lên:
– Số hiệu chữ Thiên đã sớm mất tích, cô là Kiều Tiểu Kiều thành phố Giang Hải phải không? Sao phải giả mạo? Ai nói cho cô số điện thoại và mật mã kia?
– Chữ Thiên để lại cho tôi số điện thoại này, mật mã cũng nói cho tôi biết.
Kiều Tiểu Kiều trả lời không chút hoang mang.
– Lão nhân gia còn sống sao?
Âm thanh bên kia có chút kích đôgj.
– Tất nhiên, sức khỏe rất tốt, dù hai mươi năm nữa cũng không là vấn đề.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói.
– Ông ấy đang ở đâu, nói cho tôi biết địa chỉ.
Giọng nói bên kia càng thêm kích động.
– Bây giờ ông ấy đang ẩn cư rời xa nhân thế, cũng không thể tìm ra được, tôi cũng không biết địa chỉ.
Kiều Tiểu Kiều nói.
– Sao ông ấy lại cho cô số điện thoại này.
Giọng nói bên kia có chút tức tối.
Kiều Tiểu Kiều vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh:
– Vì ông ấy có một đồ đệ.