Chuyện xử lý Tống Vệ Dân cũng không có gì là phiền toái, vì trước nay Hạ Thiên cũng không tính là quen thuộc Tống gia, đối với hắn thì không phải quan tâm đến Tống gia, chỉ là quan tâm đến hai người phụ nữ của Tống gia là Tống Ngọc Mị và Dạ Ngọc Mị. Thực tế Dạ Ngọc Mị căn bản không tính là người của Tống gia, còn Tống Ngọc Mị, tuy nàng thật sự là em họ của Tống Vệ Dân, nhưng Hạ Thiên biết quan hệ giữa hai bên là không quá tốt.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng hiểu dù Tống Ngọc Mị không có quan hệ tốt với Tống Vệ Dân thì hai bên vẫn là anh em, nếu hắn công khai xử lý Tống Vệ Dân thì sự việc sẽ càng thêm phiền toái. Nhưng phiền toái này sẽ không phải mang đến cho hắn, chính là phiền toái mang đến cho Tống Ngọc Mị, vì đến lúc này thì đám người khác trong Tống gia sẽ gây áp lực cho Tống Ngọc Mị, nói không chừng còn ép Tống Ngọc Mị báo thù cho Tống Vệ Dân, vì thế nàng sẽ rất phiền.
Đứng ở góc độ của Hạ Thiên, nếu đám người của Tống gia muốn gây phiền cho Tống Ngọc Mị, hắn hoàn toàn có thể xử lý bọn họ. Dù sao thì đối với hắn chỉ cần Tống Ngọc Mị, nếu đám người Tống gia có chết hết thì sẽ không có quan hệ gì. Đáng tiếc là hắn cũng hiểu, đối phương dù sao cũng là người nhà của Tống Ngọc Mị, nàng cũng sẽ không cho phép hắn làm vậy.
– Em Chân Dài chắc chắn sẽ không quan tâm đến sống chết của người Tống gia.
Hạ Thiên thầm nói một câu, hắn xem như hiểu rõ Em Chân Dài chỉ quan tâm đến một người ở Tống gia là Tống Ngọc Mị, nếu xét theo hướng này thì hắn và Em Chân Dài có điểm tương đồng.
Hạ Thiên nghĩ đến Em Chân Dài thì trong lòng có chút lửa nóng, thật sự là hoài niệm bánh bao lớn của nàng.
Đang lúc Hạ Thiên đang nghĩ về những dư vị của Dạ Ngọc Mị thì Mị Nhi đã quay về, hắn cũng phục hồi tinh thần lại, vì thế mà mở miệng hỏi thăm giai nhân:
– Vợ Mị Nhi, tìm được người chưa?
– Tìm được rồi, người phụ nữ bị cưỡng hiếp bên trong còn đang hôn mê, còn có một người đàn ông tu vi thấp hơn tôi, có lẽ là sư đệ của Quan Kiếm Hùng, nếu không phải cậu không cho tôi ra tay, tôi đã xử lý hắn rồi.
Mị Nhi có chút mất hứng, lập tức bắt đầu chất vấn:
– Vì sao không cho tôi ra tay? Cậu cảm thấy ta đánh không lại hắn sao?
– Vợ Mị Nhi, tôi biết rõ chị rất lợi hại, nhưng bây giờ người kia có tác dụng rất lớn với chúng ta.
Hạ Thiên giải thích.
– Tác dụng gì?
Mị Nhi khẽ nhíu mày:
– Cậu muốn từ trong miệng hắn mà biết được vị trí của những người khác sao? Nếu là như vậy thì tôi có thể đi bắt hắn.
– Điều này…Vợ Mị Nhi, tôi sẽ tự mình đi giải quyết người kia, chị cứ ở đây bảo vệ vợ Y Y là được.
Hạ Thiên không đồng ý với cách làm của Mị Nhi, vì hắn thật sự có kế hoạch khác.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Y Tiểu Âm:
– Đúng rồi, vợ Y Y, Nam Cung Yến cũng biết chỗ này, vì vậy chỗ này của chị đã không an toàn, chị tốt xấu gì cũng nên đổi chỗ. À, chị cũng không cần lo lắng, Nam Cung Yến có lẽ tạm thời cũng không đến, chờ tôi làm xong việc sẽ lập tức đến bảo vệ chị.
Hạ Thiên cũng không chờ hai nàng trả lời, hắn lại nói một câu:
– Vợ Mị Nhi, vợ Y Y, tôi đi trước, các chị đừng đánh nhau nhé?
Hạ Thiên nói ra những lời này thì đột nhiên biến mất trước mặt Mị Nhi và Y Tiểu Âm, mà hai nàng cũng thầm oán hắn, cái gì mà đừng đánh nhau? Đúng là rối loạn.
Mị Nhi sẽ không đánh nhau với Y Tiểu Âm, vì nàng cảm thấy đối phương quá yếu.
Y Tiểu Âm cũng không đánh nhau với Mị Nhi, vì nàng không phải kẻ ngu, không thích tự ngược.
Quan trọng là hai người không có va chạm, sao phải đánh nhau?
Đáng tiếc là các nàng không biết, Hạ Thiên thật ra chỉ thuận miệng nói một câu như vậy mà thôi, cũng không phải thực sự cho rằng các nàng sẽ đánh nhau.
…
Nam Cung Yến đưa Quan Kiếm Hùng đang hôn mê bay đi trên không, nàng cần tìm một địa phương bí ẩn để thôn phệ nguyên anh của Quan Kiếm Hùng, mà lúc này nàng đang bay lên một ngọn núi cao.
Nam Cung Yến thật sự không có cảm giác mất mặt vì vừa rồi mình lựa chọn phương thức không đánh mà lui, nàng cảm thấy mình rất sáng suốt, nàng cũng không cho rằng Cơ Thanh Ảnh ở chỗ này, vì thế có mặt Cơ Thanh Ảnh và liên thủ với Hạ Thiên thì cơ hội thắng của nàng là rất nhỏ. Dưới tình huống đó Hạ Thiên nên chủ động tấn công mới đúng, mà Hạ Thiên không dám làm vậy, chứng tỏ không nắm chắc phần thắng.
Nhưng Nam Cung Yến cũng biết ngoài Hạ Thiên thì vẫn còn một cao thủ ở nơi bí mật gần đó, tuy cao thủ đó không phải là Cơ Thanh Ảnh, nhưng cũng là một người rất mạnh, nếu tùy tiện ra tay thì hai bên sẽ lưỡng bại câu thương.
Thực tế hai nguyên nhân trước đó cũng không thật sự làm cho Nam Cung Yến rút lui, nàng chính thức bỏ đi cũng là vì muốn thôn phệ Nguyên Anh của Quan Kiếm Hùng, nếu như vậy thì Nguyên Anh của nàng sẽ lập tức tăng vọt về chất. Ít nhất nàng có thể tiến lên Nguyên Anh hậu kỳ, như vậy cũng không sợ Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh liên thủ với nhau.
Nam Cung Yến nếu đã có thể lập tức tăng thực lực của mình thì cần gì phải lưỡng bại câu thương với đối phương?
– Cơ Thanh Ảnh, đừng cho ta tìm được ngươi.
Nam Cung Yến thầm oán hận, sau đó nàng rơi lên đỉnh núi, đây là ngọn núi thế dốc, hoang tàn vắng vẻ, rất thích hợp cho nàng luyện công.
Nam Cung Yến cũng không muốn lãng phí thời gian, nàng khoanh chân ngồi xuống đất, thần thức tản ra. Sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm thì nàng bắt đầu hành động, hai tay liên tục vỗ lên người Quan Kiếm Hùng. Vài giây sau trên người Quan Kiếm Hùng chợt có một bóng người nhỏ bay ra, càng không biết chạy trốn, Nam Cung Yến chỉ cần vung tay là chộp lấy, sau đó dứt khoát nhét vào miệng.
– Cơ Thanh Ảnh, sau khi ta luyện hóa Nguyên Anh này thì ngày chết của ngươi là không xa nữa đâu.
Nam Cung Yến cắn răng thầm nghĩ, sau đó bắt đầu thúc giục chân khí bắt đầu luyện hóa Nguyên Anh vào trong bụng.
…
Một căn biệt thự ở thủ đô, trong một chiếc ô tô Rolls – Royce, Tống Vệ Dân đang cau mày nhìn biệt thự này, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Hắn tận mắt thấy Đái Bội Na biến mất trước cửa ra vào nhưng không thấy đi ra, vì vậy mà cho rằng nàng còn ở bên trong, nhưng bây giờ còn chưa đi ra, chẳng lẽ kế hoạch của
mình đã thất bại?
Tống Vệ Dân thật sự có xúc động muốn vào xem một chút, nhưng hắn thật sự không dám, vì hắn biết với tu vi của mình mà muốn đi vào thì chỉ là tìm chết. Vì vậy hắn tiếp tục ở bên ngoài chờ đợi, chờ Đái Bội Na đi ra, theo suy đoán của hắn thì khả năng lớn nhất chính là Đái Bội Na bị Quan Kiếm Hùng cường bạo.
Tống Vệ Dân cũng không quan tâm đến kết cục của Đái Bội Na, hắn chỉ cần Đái Bội Na làm tốt chuyện này là được, tất nhiên tốt nhất chính là Hạ Thiên và Quan Kiếm Hùng cùng chết, ít nhất là hai bên cùng bị thương, như vậy hắn sẽ nhân cơ hội mà xử lý bọn họ. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều về tương lai sau khi hai kẻ kia chết đi, hắn chỉ muốn một kết quả là Hạ Thiên phải chết, nếu tên này không chết thì hán thật sự cảm thấy trong lòng như bị rắn cắn, cực kỳ khó chịu.
Cửa xe bị kéo ra, bên cạnh Tống Vệ Dân đã có thêm một người.
– Ngươi…Ngươi…
Tống Vệ Dân vô thức xoay người, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi lớn, hắn thấy được Hạ Thiên.
– Chú mày còn chờ Đái Bội Na đi ra sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Tống Vệ Dân:
– Chú đúng là thằng ngu không như bình thường, chú không biết Đái Bội Na đã đi ra lâu rồi sao?
Tống Vệ Dân thầm trầm xuống, hắn cũng không ngốc, lời nói của Hạ Thiên làm hắn ý thức được kế hoạch của mình hoàn toàn thất bại.
– Hạ Thiên, tôi không rõ cậu muốn nói gì.
Tống Vệ Dân định giả ngu.
– Đái Bội Na đã không còn, Quan Kiếm Hùng cũng đã xong đời, Tống Vệ Dân, bây giờ chú nghĩ rằng anh còn không biết gì sao?
Hạ Thiên lắc đầu, hắn dùng ánh mắt ngu si nhìn Tống Vệ Dân:
– Làm sai phải trả giá, dù chú muốn hại anh hay vợ anh, kết quả chỉ có một, chút chết chắc rồi.
– Mày…Mày muốn giết tao?
Vẻ mặt Tống Vệ Dân chợt biến đổi:
– Đừng quên Tống Ngọc Mị là em tao.
– Thì tính sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tống Vệ Dân.
– Hạ Thiên, tao thật sự đánh giá thấp mày.
Tống Vệ Dân chỉ trong nháy mắt đã hiểu, kế hoạch của mình đã không còn gì, bây giờ làm gì trước mặt Hạ Thiên cũng là phí công.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– http://truyenfull.vn
– Không phải chú đánh giá thấp anh, chú không nhìn thấy sự hùng mạnh của anh.
Hạ Thiên cảm khái:
– Sự hùng mạnh của anh là thứ chú không hiểu được.
Nếu là Dạ Ngọc Mị và Cơ Thanh Ảnh nghe được những lời này thì sẽ đánh cho Hạ Thiên một trận, rõ ràng hắn là kẻ tự kỷ nhất thiên hạ.
– Muốn làm gì thì mau ra tay đi.
Tống Vệ Dân cũng trấn định trở lại, giọng điệu trở nên rất bình thản:
– Hạ Thiên, ngươi đừng quá đắc ý, nếu trên thế giới này còn có một tiên nhân như Quan Kiếm Hùng, sẽ đến ngày nào đó sẽ có kẻ khác giết chết ngươi.
– Không có ngày như vậy.
Hạ Thiên nhìn Tống Vệ Dân:
– Anh chỉ có chút kỳ quái, sao chú lại muốn giết anh?
– Mày không được khinh nhờn tiểu thư.
Tống Vệ Dân chợt rống lên với Hạ Thiên:
– Mày không xứng với cô ấy.
– Tiểu thư sao?
Hạ Thiên chợt sững sờ, sau đó lại có phản ứng:
– À, chú em nói đến Em Chân Dài sao? Thì ra chú em ngu ngốc thích Em Chân Dài.
Lúc này Hạ Thiên xem như bừng tỉnh, thì ra lại là một tên ngốc muốn cướp vợ mình.
– Em Chân Dài, chị đúng là một kẻ gây họa.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn lấy ra một cây ngân châm đâm về phía Tống Vệ Dân.
Động tác của Hạ Thiên không tính là nhanh, Tống Vệ Dân cũng thấy rõ, nhưng Tống Vệ Dân cũng không trốn, trong đầu thầm nghĩ mình chết chắc rồi.
Tống Vệ Dân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt không khỏi chảy ra, trong đầu không tự giác được mà lóe lên hình bóng tuyệt diễm kia.
Tiểu thư, ta muốn gặp lại cô một lần.