– Ta ở phòng cách vách chờ ngươi.
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt nói một câu, sau đó lách mình ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– http://truyenfull.vn
– Em Chân Dài, chị đừng nóng, chờ tôi giúp thi châm cho yêu nữ Cơ Thanh Ảnh, tôi sẽ đến thi châm nhanh chóng cho chị, đến lúc đó chị cũng không cần phải sợ cô ta.
Hạ Thiên ghé sát bên tai Dạ Ngọc Mị rồi khẽ nói.
Dạ Ngọc Mị lại không quan tâm đến hắn, tuy bọn họ đã có quan hệ mật thiết, nhưng rõ ràng lúc này nàng vẫn tỏ ra không thân mật.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn bực, vừa rồi trên giường Dạ Ngọc Mị nào có lạnh như vậy, lúc này không phải cũng giống như Cơ Thanh Ảnh rồi sao? Đều là những kẻ xuống giường là không còn thiết gì đến chồng nữa.
Nhưng Hạ Thiên cũng hiểu, Dạ Ngọc Mị vừa rồi là bị ép, sau khi phát hiện mình bị Cơ Thanh Ảnh tính kế thì tâm tình không tốt cũng là bình thường. Bây giờ có lẽ nói gì cũng vô dụng, nghĩ lại trước tiên nên làm việc khác thì quan trọng hơn.
Hạ Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn tám giờ, Cơ Thanh Ảnh nói không sai, hắn và Dạ Ngọc Mị thật sự đã quấn lấy nhau một ngày một đêm. Dù một ngày một đêm qua xảy ra không đúng như trong kế hoạch của hắn, nhưng đối với hắn mà nói thì kết quả là rất tốt, hắn không những có được cơ thể của Dạ Ngọc Mị, còn làm cho mình thành công tiến vào Nguyên Anh Kỳ, Băng Hỏa Linh Anh đã thành hình, cũng có nghĩa là hắn thi triển được đệ lục châm, sẽ có cao thủ Phân Thần Kỳ xuất hiện ở thế giới này.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút không muốn nhìn Dạ Ngọc Mị, tuy nàng đã lấy quần áo bao quanh cơ thể, nhưng bây giờ hắn giống như có thể nhìn thấu, vì hắn đã thật sự cảm nhận được tất cả những gì ở bên trong, tư thái mê người của nàng thật sự làm hắn hoài niệm.
Đáng tiếc là bây giờ không phải thời điểm cho Hạ Thiên hoài niệm, hơn nữa dù hoài niệm cũng vô dụng, hắn cảm thấy trong thời gian ngắn thì cũng không thể được gặp Dạ Ngọc Mị, dù nàng không nói lời nào nhưng ánh mắt kia thì hắn có thể hiểu.
Hạ Thiên tìm trong phòng được một bộ quần áo, hắn biết rõ Tôn Hinh Hinh đã chuẩn bị sẵn quần áo cho mình trong nhà, vì vậy hắn nhanh chóng mặc vào và đi ra. Khi hắn nhìn lướt qua thì thấy Thư Tịnh vẫn còn ở dưới lầu, hắn trực tiếp nhảy xuống đứng bên cạnh nàng.
– Vợ Tịnh Tịnh, sao chị còn ở đây?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
– Cậu cuối cùng cũng đi ra.
Thư Tịnh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn Hạ Thiên và vô thức thở ra:
– Cậu không sao đấy chứ?
– Không có việc gì, vợ Tịnh Tịnh, nếu không thì chị cứ về trước, vài ngày nữa tôi sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, trong nhà này có hai người phụ nữ vui buồn vô thường, Thư Tịnh ở lại chỗ này thật sự nguy hiểm, vì vậy hắn muốn cho nàng rời bước đi chỗ khác.
– Được rồi.
Thư Tịnh có chút chần chừ, sau đó nàng khẽ gật đầu, nàng tuy không hiểu Cơ Thanh Ảnh và Dạ Ngọc Mị cuối cùng là ai, nhưng nàng cũng mơ hồ hiểu ra, hai người phụ nữ này tuyệt đối không dễ trêu vào, nàng tạm thời rời khỏi nơi đây cũng là chuyện tốt.
Thư Tịnh nhanh chóng bỏ đi, Hạ Thiên lại lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, Cơ Thanh Ảnh đang chờ ở bên trong.
– Được rồi, thi châm cho ta, đừng lãng phí thời gian.
Cơ Thanh Ảnh đã khoanh chân ngồi trên giường.
– Có chút vấn đề.
Hạ Thiên không lập tức thi châm cho Cơ Thanh Ảnh mà hỏi:
– Cô hình như rất quen thuộc Nghịch Thiên Bát Châm phải không?
– Đúng vậy, châm pháp Ngịch Thiên Bát Châm ta rất quen thuộc.
Cơ Thanh Ảnh cũng không giấu diếm.
– Ta hoài nghi Nghịch Thiên Bát Châm không phải rất đầy đủ, những châm trước đó thì rất tốt, nhưng những châm sau này thì đều không rõ ràng. Ví dụ như đệ lục châm, tôi thấy châm pháp ghi lại cũng không kỹ càng, dù có phương thức thi châm cụ thể, nhưng có vài câu ta không hiểu, thần tiên tỷ tỷ cũng không nói cho rõ.
Hạ Thiên cũng không nói dối, hắn thật sự hiểu rất rõ những châm trước đó, nhưng vài châm sau này thì thật sự không quá hiểu.
– Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta sẽ nói châm pháp lại cho ngươi một lần, ngươi nên nhớ cho rõ.
Cơ Thanh Ảnh nói và bắt đầu lên tiếng, chưa đến một lúc sau thì nàng đã đọc qua một lần châm pháp Nghịch Thiên Bát Châm.
– Cái này cũng giống như những gì tôi được học.
Sau khi nghe xong thì Hạ Thiên lầm bầm.
– Ngươi không rõ ở điểm nào?
Cơ Thanh Ảnh dùng giọng bất mãn nói.
– Chính là đệ lục châm, Anh Châm là cái gì?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
– Sao ngươi ngốc như vậy?
Cơ Thanh Ảnh dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:
– Anh Châm chính là thi châm cho Nguyên Anh, đây là điểm đặc thù của đệ lục châm, không riêng gì kẻ thi châm phải có tu vi Nguyên Anh, khi thi châm, ngươi không những thi châm cho cơ thể của ta, còn phải thi châm cho Nguyên Anh của ta, nói một cách khác thì ngươi và Băng Hỏa Linh Anh phải thi châm cho ta và Nguyên Anh, hiểu chưa?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nhìn Cơ Thanh Ảnh:
– Ngươi xác định là như vậy?
– Ta chỉ đoán vậy mà thôi, nhưng có lẽ cũng không sai.
Cơ Thanh Ảnh có chút mất kiên nhẫn:
– Bây giờ người bị thi châm chính là ta, ngươi lo lắng cái gì? Cho dù thật sự có vấn đề thì cũng là ta xảy ra vấn đề, như vậy thì ngươi hoàn toàn có thể thử.
Hạ Thiên không nói gì, sau đó chăm chú xem xét châm pháp đệ lục châm, cuối cùng hắn phát hiện, tuy không thể nào khẳng định một trăm phần trăm, nhưng suy đoán của Cơ Thanh Ảnh có thể là sự thật, như vậy chẳng phải số người cần được thi châm sẽ giảm đi sao?
Chỉ có thể thi châm cho Nguyên Anh Kỳ, như vậy bây giờ ngoài Cơ Thanh Ảnh và Dạ Ngọc Mị, thần tiên tỷ tỷ chưa đến Nguyên Anh Kỳ, điều này đúng là phiền toái.
– Đừng lề mề nữa, nhanh lên.
Cơ Thanh Ảnh lại thúc giục, nàng hình như có hơi gấp.
Hạ Thiên hít vào một hơi thật sâu, sau đó khẽ gật đầu, lấy ngân châm ra:
– Bắt đầu đi.
Cơ Thanh Ảnh tự nguyện làm vật thí nghiệm, như vậy Hạ Thiên tất nhiên sẽ lợi dụng tốt vật thí nghiệm này, nếu không hắn thật sự không dám thi triển nó lên người khác.
…
Nửa đêm.
– Phụt.
Dạ Ngọc Mị há miệng phun ra một ngụm máu tươi, lúc này cơ thể vốn không thể nhúc nhích đã có thể động đậy, nàng chợt bắn người lên, biến mất trong phòng, một giây sau nàng đến phòng ngủ ở cách vách.
– Cơ Thanh Ảnh đâu?
Dạ Ngọc Mị chợt rống lên với Hạ Thiên.
Trước kia Dạ Ngọc Mị hận nhất chính là Hạ Thiên, nhưng bây giờ Cơ Thanh Ảnh rõ ràng đã thay thế cho hắn, nếu nói từ phương diện này thì nàng và hắn thật sự có chút tương đồng. Trước đây hai người bọn họ đều muốn đánh lẫn nhau, bây giờ lại đổi thành một người khác, hơn nữa còn là cùng một người, là Cơ Thanh Ảnh.
Vừa rồi Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng có thể cưỡng chế cởi bỏ cấm chế, nàng định thừa dịp Hạ Thiên đang thi châm cho Cơ Thanh Ảnh để báo thù, vì vậy mà vừa xóa bỏ cấm chế thì chạy đến đây. Nhưng nàng thật sự không ngờ, nàng chỉ thấy có một mình Hạ Thiên nằm trên giường, mà Cơ Thanh Ảnh thì biến mất.
Hạ Thiên không có phản ứng, hắn chỉ tỏ ra bực bội, cặp mắt chớp chớp không ngừng, giống như muốn nói gì đó nhưng không nên lời.
Dạ Ngọc Mị lóe lên đi đến bên cạnh giường, nàng nhìn thoáng qua và phát hiện Hạ Thiên bị Cơ Thanh Ảnh cấm chế, căn bản không nhúc nhích, không lên tiếng.
Nhưng cấm chế trên người Hạ Thiên cũng không khó cởi bỏ, hai ngón tay thon dài của Dạ Ngọc Mị điểm lên người hắn vài cái, sau đó hắn đã khôi phục được năng lực hành động.
– Em Chân Dài, cũng đừng đi tìm cô ta, nửa giờ trước đã đi, không biết đi đến nơi nào.
Hạ Thiên mở miệng nói, hắn bây giờ cũng rất bực bộ.
Đệ lục châm được thi triển rất nhanh, Hạ Thiên chỉ mất hai canh giờ tức là bốn giờ để thi châm thành công. Lúc này tu vi của Cơ Thanh Ảnh cũng đã từ Nguyên Anh trung kỳ tiến lên Phân Thần sơ kỳ, nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy không ngờ chính là công lực của hắn vốn có thể tăng lên Phân Thần Kỳ, nhưng thực tế thì không phải vậy, công lực của hắn chỉ tăng lên tương đối ít, đến bây giờ vẫn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Càng làm cho Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu chính là Cơ Thanh Ảnh qua cầu rút ván, khi nàng thấy tu vi tăng lên thì lập tức lợi dụng lúc hắn không chú ý để thiết lập cấm chế, sau đó biến mất, không nói lời nào, mãi lúc này Dạ Ngọc Mị đến thì hắn mới khôi phục tự do.
– Cơ Thanh Ảnh, đừng để ta tìm được ngươi.
Dạ Ngọc Mị nghiến răng ken két nói.
– À, Em Chân Dài, thật ra dù có yêu nữ Cơ Thanh Ảnh ở đây thì chị cũng không đánh lại, không bằng thế này đi, trước tiên tôi thi châm cho chị, chỉ cần bốn giờ sau chị sẽ là Phân Thần Kỳ.
Hạ Thiên không nhịn được phải mở miệng, đến lúc đó có tôi trợ giúp thì chị có thể đối phó được với Cơ Thanh Ảnh.
…
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Thiên bực bội ngồi trong phòng khách, hắn cảm thấy mình thật sự quá bi kịch, gặp một người phụ nữ qua cầu rút ván còn chưa tính, hắn rõ ràng gặp được hai người như vậy, sau khi Dạ Ngọc Mị tiến lên Phân Thần Kỳ thành công thì cũng chạy mất.
Tất nhiên nếu so sánh thì Dạ Ngọc Mị là tốt hơn một chút, ít nhất khi bỏ đi thì nàng cũng không thiết lập cấm chế lên người hắn, nhưng nàng lại nói một câu, mà câu nói kia càng làm cho Hạ Thiên bức bối.
– Tôi hy vọng cậu quên những gì phát sinh vài ngày qua, sau này chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ nào.
Đây cũng là lời mà Dạ Ngọc Mị để lại.
– Em Chân Dài không những qua cầu rút ván, còn không chịu trách nhiệm.
Hạ Thiên lầm bầm, điều đáng mừng duy nhất chính là sau khi hắn thi châm cho Dạ Ngọc Mị thì công lực tăng lên khá nhiều, rõ ràng đã đến mức Nguyên Anh trung kỳ.
Vốn Hạ Thiên còn trông cậy vào Cơ Thanh Ảnh và Dạ Ngọc Mị giúp mình xử lý Nam Cung Yến, nhưng bây giờ hắn đã biết rõ, không thể trông cậy vào hai người phụ nữ kia. Tuy hắn không biết hai nàng chạy đi đâu, nhưng hắn có thể xác định, cả hai không đi tìm Nam Cung Yến.
– Bước tiếp theo nên làm gì?
Hạ Thiên chợt có chút khó khăn.