Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1397: Nhất định lén mướn phòng



– Băng Băng, tôi ở khu dân cư Tinh Hải, chị biết chỗ này không? Nếu không thì tôi đi đón chị.

Hạ Thiên nói ngay.

– Khu dân cư Tinh Hải…Tôi biết, tôi sẽ đến ngay.

Lãnh Băng Băng nói xong rồi cúp điện thoại, mà Hạ Thiên thì nhanh chóng xuống lầu ra ngoài cổng đợi Lãnh Băng Băng.

Năm phút sau một chiếc xe cảnh sát biển số thành phố Giang Hải chạy vào khu dân cư, sau đó dừng lại ở một bãi đậu xe, cuối cùng một nữ cảnh sát cực đẹp xuống xe, là Lãnh Băng Băng.

Lãnh Băng Băng vừa xuống xe thì Hạ Thiên cũng xuất hiện ngay bên cạnh, hắn ôm lấy vòng eo của nàng rồi nói:

– Băng Băng, chị đến một mình sao?

– Không phải.

Lãnh Băng Băng nhào vào lòng Hạ Thiên và lắc đầu:

– Tôi đưa tổ đặc biệt đến, nhưng bọn họ cũng trực tiếp đến khách sạn Tinh Không. Tôi đã điều tra rồi, Tiết Tiểu Đao có một đứa con tên là Tiết Quý, hôm nay vừa lúc là sinh nhật của Tiết Quý, Tiết Tiểu Đao thuê đại sảnh lầu hai của khách sạn Tinh Không để bày bàn sinh nhật cho con. Ngoài Tiết Tiểu Đao sẽ tự mình trình diện, còn có một số thủ hạ và quan viên có quan hệ không tệ với hắn sẽ xuất hiện, cơ hội này là rất hiếm có, nếu có thể thì tôi muốn hốt gọn bọn họ bằng một mẻ lưới.

– Được rồi, Băng Băng, bây giờ tôi đi giúp chị bắt đám người kia.

Hạ Thiên nói xong và lập tức muốn hành động.

Lãnh Băng Băng lại lắc đầu:

– Bây giờ không cần đi, lúc này chỉ là bốn giờ, sinh nhật được tổ chức lúc sáu giờ, tôi đã sắp xếp đặc công giám thị ở khách sạn, khi nào mọi người đến đông đủ thì chúng ta ra tay bắt người cũng không muộn.

– Như vậy cũng được, chúng ta lên lầu trước.

Hạ Thiên lập tức thay đổi ý kiến.

Lãnh Băng Băng gật đầu:

– Ừ, chúng ta lên đi.

Một lát sau hai người đã lên phòng.

– Ủa, Băng Băng, em cũng đến à?

Liễu Mộng thấy Lãnh Băng Băng thì tỏ ra vui vẻ.

– Băng Băng.

Diệp Mộng Oánh cũng bắt chuyện với Lãnh Băng Băng, nhưng nàng cũng không thể trò chuyện gì nhiều, vì lúc này nàng còn phải dạy nội công tâm pháp cho Tô Bối Bối.

Ngược lại thì Lãnh Băng Băng có chút bất ngờ, nàng cũng không biết Diệp Mộng Oánh có mặt ở đây, còn chuyện Liễu Mộng ở cùng hạ thiên, nàng đã sớm biết rồi.

– Băng Băng, em đến đây làm gì? Cố ý đến tìm tiểu bại hoại sao?

Liễu Mộng có chút tò mò.

Không đợi Lãnh Băng Băng trả lời, Liễu Mộng lại di dời lực chú ý, nàng nhìn vào bụng Lãnh Băng Băng, sau đó lại dùng tay sờ bụng mình, bộ dạng khó hiểu:

– Băng Băng, không phải em có mang sao, vì sao bụng vẫn giống như trước?

– Chị Mộng, vẫn chưa được ba tháng, bụng chưa lớn ngay được.

Lãnh Băng Băng dùng giọng bất đắc dĩ giải thích.

– Vậy à?

Liễu Mộng nghiêng đầu:

– Nhưng trước đó chị thấy một người mang thai chưa đến ba tháng mà bụng đã rất lớn rồi.

– Chị Mộng, mỗi người một tình huống khác nhau.

Lãnh Băng Băng chỉ có thể tiếp tục giải thích.

– Như vậy à? Đúng rồi, chị còn nghe nói những người có mang thì ngực sẽ lớn hơn, cho chị xem nào, Băng Băng, ngực em hình như đã lớn hơn rồi thì phải?

Liễu Mộng nói một câu, sau đó nàng quay sang nhìn Hạ Thiên:

– Tiểu bại hoại, vì sao chị còn chưa có mang? Chị cũng muốn có mang để ngực lớn hơn một chút.

– Chị Mộng, chỗ đó của chị đã rất lớn rồi, tôi cũng không thích lớn hơn như vậy.

Hạ Thiên vội vàng nói, còn chuyện tại sao Liễu Mộng chưa có mang thì hắn cũng không giải thích.

– Tiểu bại hoại, cậu thật sự thích ngực của tôi chỉ lớn như vậy thôi sao?

Liễu Mộng lập tức hỏi.

– Tất nhiên, nếu quá lớn thì sẽ không đẹp.

Hạ Thiên vội vàng gật đầu.

– À, chị cũng không muốn có mang, chị cũng không muốn ngực quá lớn.

Liễu Mộng lập tức thay đổi ý nghĩ.

Lãnh Băng Băng ở bên cạnh không biết nói gì hơn, nàng cũng thở ra một hơi. Dù là nàng hay là Kiều Tiểu Kiều đều cảm thấy Liễu Mộng bây giờ thật sự không thích hợp để có con, vì chị Mộng giống như một đứa bé, nếu nàng sinh con thì chẳng biết còn có chuyện gì xảy ra.

– Đúng rồi, Băng Băng, em còn chưa nói đến đây làm gì?

Liễu Mộng lúc này mới hỏi.

– Băng Băng đến đây để bắt tội phạm ma túy.

Hạ Thiên trả lời.

– Bắt ai vậy? Có cần trợ giúp không? Băng Băng, để chị giúp em, chị đang muốn đi đánh vài người.

Liễu Mộng chợt có chút hưng phấn.

– Chị Mộng, chồng đã giúp em rồi, cũng không có nhiều người để đánh đâu.

Lãnh Băng Băng uyển chuyển từ chối lời đề nghị của Liễu Mộng, nếu cho Liễu Mộng đi hỗ trợ thì tình huống chắc chắn sẽ rất rối loạn. Còn đối với Hạ Thiên thì nàng yên tâm hơn, tuy chồng nàng cũng thường xuyên làm loạn, nhưng có nàng ở bên cạnh thì hắn rất nghe lời.

Liễu Mộng lập tức quệt miệng, có chút mất hứng:

– Băng Băng, em không nghĩa khí, hai người vụng trộn đi chơi cũng không mang chị đi.

Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, điều này sao có thể tính là nghĩa khí? Hơn nữa nàng cũng không phải đi chơi, mà là đi bắt tội phạm ma túy.

Cảnh sát nào cũng biết chuyện bắt đám người buôn bán ma túy không phải là thứ gì tốt, vì đám người kia sẽ có tội danh còn nặng hơn cả giết người, bây giờ giết người chưa chắc tử hình nhưng nếu buôn ma túy thì chết chắc. Cũng vì vậy mà đám người buôn ma túy thường rất liều lĩnh, những cảnh sát tham gia bắt ma túy cũng thường hy sinh.

Tất nhiên hôm nay Lãnh Băng Băng muốn đối phó với Tiết Tiểu Đao cũng không có gì quá nguy hiểm, vì mặt ngoài thì Tiết Tiểu Đao không còn là một ông trùm ma túy, hắn là một thương nhân thành công, thậm chí còn có một chức danh là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, còn có quan hệ mật thiết với nhiều quan viên. Vì vậy dưới tình huống bình thường thì Tiết Tiểu Đao bị bắt sẽ không phản kháng, cho nên nguy hiểm không tính là quá lớn.

– Chị Mộng, chị cứ ở nhà với mỹ nữ tỷ tỷ, tôi sẽ đi giúp Băng Băng bắt người, sau khi xong việc sẽ quay lại ngay.

Lúc này Hạ Thiên cũng mở miệng nói.

– Chị không tin.

Liễu Mộng bĩu môi:

– Cậu và Băng Băng đi bắt người sẽ lén mướn phòng.

Gương mặt đẹp của Lãnh Băng Băng cũng không khỏi đỏ lên, nàng thật sự có chút xấu hổ.

– Chị Mộng, em và Băng Băng sẽ không mướn phòng.

Hạ Thiên chân thành trả lời.

– Tiểu bại hoại, cậu lại lừa chị, chị không thích cậu.

Liễu Mộng hừ một tiếng:

– Chị không để ý đến cậu nữa, chị đi ngủ tiếp đây.

Liễu Mộng giống như rất tức giận, nàng nói xong thì đi vào phòng ngủ, nhảy lên giường, một lát sau giống như đã ngủ say.

Lãnh Băng Băng lắc đầu bất đắc dĩ, Hạ Thiên cũng không quá quan tâm, Chị Mộng thường xuyên như vậy, nhưng chỉ được một lúc mà thôi, sẽ chẳng thể không quan tâm đến hắn.

Trong phòng khách trở nên an tĩnh, Hạ Thiên ôm lấy vòng eo của Lãnh Băng Băng, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông, vài phút sau cũng không ai nói lời nào. Lúc này trong phòng làm việc, Diệp Mộng Oánh đang giải thích thế nào là luyện công với Tô Bối Bối, giọng điệu của nàng khẽ truyền ra.

– Chồng, bây giờ thương thế của cậu thế nào rồi?

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

– Cơ bản đã khá tốt, công lực khôi phục một nửa. Băng Băng, chị không cần lo lắng, tôi không sao.

Hạ Thiên an ủi Lãnh Băng Băng, hắn cũng không nói nhiều, cũng không muốn Lãnh Băng Băng vì sự kiện này mà lo lắng.

– À, tôi tin cậu, dù gặp phải phiền toái gì thì cũng có thể giải quyết được.

Lãnh Băng Băng cũng không tiếp tục truy vấn, nàng cũng tin đàn ông của mình, nàng tin hắn không gì không làm được.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

Truyện FULL

chấm cơm.

Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên.

Hạ Thiên cầm điện thoại lên xem, thì ra là Hào Phỉ Phỉ điện thoại đến, hắn có chút chần chừ và nhận điện thoại.

– Alo, có gì vậy?

Hạ Thiên hỏi.

– Hạ tiên sinh, tôi là Hào Phỉ Phỉ.

Hào Phỉ Phỉ giới thiệu tên rồi nói:

– Nghe nói cảnh sát Lãnh là bạn gái của anh…

– Không phải là bạn gái, là vợ tôi.

Hạ Thiên cải chính.

– À, Hạ tiên sinh, xấu hổ quá, xin hỏi có phải cảnh sát Lãnh định bắt Tiết Tiểu Đao có phải không?

Hào Phỉ Phỉ chợt ngây người, sau đó nàng đi ngay vào vấn đề.

– Đúng vậy, có chuyện này.

Hạ Thiên cũng không phủ nhận, trong lòng thầm nghĩ, Hào Phỉ Phỉ này xem ra cũng là người linh thông tin tức.

– Là thế này, chú tôi cũng chính là phó cục trưởng cục công an tỉnh Hào Hồng Quang muốn biết cảnh sát Lãnh có cần cục công an tỉnh phối hợp hay không, vì chú ấy cảm thấy cảnh sát Lãnh mang đến không đủ người.

Hào Phỉ Phỉ nói:

– Ý của chú tôi là, nếu cảnh sát Lãnh cần thêm nhân thủ, như vậy chú ấy sẽ phái nhân thủ của cục công an tỉnh xuống phối hợp với cảnh sát Lãnh.

– À, điều này tôi còn cần phải hỏi Băng Băng.

Hạ Thiên nói rồi nhìn về phía Lãnh Băng Băng, chờ câu trả lời của nàng.

– Tạm thời thì không cần.

Lãnh Băng Băng tất nhiên nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, nàng khẽ lắc đầu:

– Chồng, nếu phía tỉnh Giang Nam tình nguyện hỗ trợ, trước tiên có thể phái chút nhân thủ để giám thị, đừng cho những bộ hạ nòng cốt của Tiết Tiểu Đao có thể bỏ đi. Kế hoạch của tôi là trước tiên bắt Tiết Tiểu Đao, sau đó chờ hắn khai ra và đi bắt tất cả.

– À, Hào Phỉ Phỉ, cô nghe rõ lời của vợ tôi rồi chứ?

Hạ Thiên lúc này hỏi.

– Nghe rõ, tôi sẽ nhắn lại với cục trưởng Hào.

Hào Phỉ Phỉ vội vàng trả lời.

– Tôi cúp điện thoại đây.

Hạ Thiên không nói nhảm mà trực tiếp cúp điện thoại.

– Chồng, Hào Hồng Quang này hình như rất nể mặt cậu.

Lãnh Băng Băng khẽ cười:

– Trước đó tôi liên lạc với bên này, dù là cục công an tỉnh hay cục công an thành phố thì đều không phối hợp, bây giờ Hào Hồng Quang chủ động đề xuất để cho cục công an tỉnh phối hợp, rõ ràng là nể mặt cậu.

– Băng Băng, nể mặt chị chính là nể mặt tôi, chị là vợ tôi, đều giống nhau cả thôi.

Hạ Thiên dùng ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh Băng Băng:

– Mặc kệ Hào Hồng Quang nể mặt ai, hắn chủ động giúp chúng ta cũng không tệ.

– À, cậu nói đúng, cũng giống nhau thôi.

Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu:

– Lần này có sự phối hợp của cục công an tỉnh Giang Nam, sự việc sẽ thuận lợi hơn, nhưng, ôi.

Lãnh Băng Băng khẽ thở dài, hình như nàng nhớ ra điều gì đó.

– Băng Băng, sao vậy?

Hạ Thiên vội hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.