– Chị Mộng, lúc này tôi sẽ không lên núi, thần tiên tỷ tỷ nói tôi ở dưới núi chờ.
Hạ Thiên suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, hắn thật ra rất muốn lên núi, nhưng trước đó thần tiên tỷ tỷ đã nói không cần đi, vì vậy bây giờ hắn thật sự không đi.
Liễu Mộng cảm thấy rất kỳ quái:
– Tiểu bại hoại, chị Nguyệt sao lại để cậu chờ dưới chân núi?
Liễu Mộng không đợi Hạ Thiên trả lời mà nói:
– Hì hì, chị biết rồi, nhất định là tối qua tiểu bại hoại bám lấy chị Nguyệt không tha, vì vậy chị Nguyệt không muốn chơi với cậu nữa.
– Chị Mộng, thần tiên tỷ tỷ cũng không phải như vậy, vì chị ấy có chút việc cần nói với Dạ Ngọc Mị, chị ấy biết rõ tôi không thích Dạ Ngọc Mị, vì thế mới bảo tôi xuống núi chờ.
Hạ Thiên phản bác một câu, trong lòng lại buồn bực, không phải vì thần tiên tỷ tỷ bắt chờ dưới núi, mà vì nghĩ đến tình huống vài ngày nữa phải đi cùng Dạ Ngọc Mị. Khốn nổi như vậy chưa đáng nói, hắn phải tìm cơ hội ở chung với Dạ Ngọc Mị để tán tỉnh, điều này làm hắn thật sự bức bối.
Tuy Dạ Ngọc Mị thật sự rất đẹp và có thể so sánh với thần tiên tỷ tỷ, hơn nữa cơ thể của Dạ Ngọc Mị rất nóng bỏng, dù là đàn ông thì nhìn thấy sẽ động tâm ngay. Nhưng bây giờ Hạ Thiên lại phải đi với Dạ Ngọc Mị, hắn không được ức hiếp nàng, mà trước đó hắn luôn là kẻ bị hại trước mặt nàng, còn bị nàng ép làm ăn mày.
– Muốn mình tìm cách lấy Dạ Ngọc Mị làm vợ, đây là điều thần tiên tỷ tỷ làm khó mình, nhưng thần tiên tỷ tỷ thật sự thích Dạ Ngọc Mị, điều này không có biện pháp.
Hạ Thiên thầm nói, sau đó lắc đầu, quyết định không nghĩ đến vấn đề này, nếu không sẽ càng lúc càng khó hiểu.
– Tiểu bại hoại, cậu không cần lên núi, chị cũng không đi, chúng ta đi đâu chơi đây?
Liễu Mộng vốn định lên núi, nhưng bây giờ Hạ Thiên không đi, nàng cũng thay đổi.
Đi đâu chơi?
Hạ Thiên nghe vậy thì không biết trả lời thế nào, Thanh Phong thôn này thì có cái quái gì?
– À, hay chúng ta đến huyện Mộc Dương chơi?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
– Huyện Mộc Dương có chỗ nào vui mà chơi?
Liễu Mộng không muốn đi.
– Hay chúng ta về thành phố Giang Hải?
Hạ Thiên có tư tưởng mới:
– Dù sao nơi này cũng gần Giang Hải, chúng ta bay nửa giờ là xong.
Cặp mắt đẹp của Liễu Mộng chợt rực sáng, rõ ràng nàng động tâm với lời đề nghị của Hạ Thiên.
Nhưng nàng còn chưa nói thì một âm thanh quen thuộc đã vang lên:
– Ủa, chị Mộng Mộng, các người ở đây sao?
– Viện Viện, mọi người đi đâu vậy?
Liễu Mộng quay đầu lại tò mò hỏi.
Người xuất hiện là Địch Viện, còn có người đàn ông của nàng là Đái Kim, hai người bọn họ tay trong tay giống như Hạ Thiên và Liễu Mộng, cũng đang tìm chỗ chơi.
– Chị Mộng Mộng, chúng em định chơi bài, tối nay không quay phim, ở trong phòng cũng chán.
Địch Viện trả lời.
– Chơi bài?
Liễu Mộng có chút hiếu kỳ:
– Chỗ này có chơi bài sao?
– Chị Mộng Mộng, chị không biết à?
Địch Viện có chút ngạc nhiên, sau đó nàng chỉ vào một đầu thôn:
– Bên kia có sòng bạc, dù là sáng hay tối cũng có người chơi, hai mươi bốn giờ không gián đoạn.
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:
– Nơi đây cũng có sòng bài sao?
– Anh bạn, đánh bài thì nơi nào chả có, chỗ này mở sòng bạc được một thời gian rồi, không phải người thôn Thanh Phong mở ra, là người bên ngoài đến mở sòng. Bọn họ thuê một căn nhà, nhờ người địa phương hỗ trợ, vì nơi này còn chưa làm xong đường nên cơ bản không sợ cảnh sát đến bắt, nếu cảnh sát có đến thì bọn họ có thể trực tiếp theo cửa sau chạy lên núi, muốn trốn cũng dễ. Vì vậy đừng xem thường chỗ này vắng vẻ, thật ra sòng bạc phát triển rất nóng, nơi đây thường có cả trăm người đánh bạc.
Đái Kim khẽ nói:
– Còn khách đánh bạc, phần lớn là khách bên ngoài, có một phần là khách du lịch. À, thật ra cũng thường xuyên có người của đoàn làm phim vào đánh bạc, tôi cũng đã đi qua hai lần, đêm nay thấy buồn, định cùng Viện Viện vào chơi.
– Đúng vậy, chị Mộng Mộng, hai người có vào không?
Địch Viện cổ động Liễu Mộng.
Liễu Mộng đang định cùng Hạ Thiên bay về Giang Hải, bây giờ nàng chợt phát hiện nơi đây có chỗ vui, vì thế mà thay đổi ý nghĩ và đồng ý:
– Được, chúng ta đi chơi.
Hạ Thiên cảm thấy đánh bạc chẳng có gì là hay, vì hắn đánh sẽ thắng, nếu hắn mà đi thì đối phương sẽ thua sạch.
– Chị Mộng Mộng, chúng ta đi thôi.
Địch Viện nói rồi kéo Đái Kim đi mở đường, nhưng nàng vừa đi thì chợt dừng lại, cúi người, ói như điên.
– Ủa, Viện Viện sao vậy? Có mang sao?
Liễu Mộng tò mò hỏi.
– Không, không phải, em có hơi váng đầu…Ọc…
Vẻ mặt Địch Viện tái nhợt, nàng nói được một câu rồi bắt đầu nôn ói.
– Viện Viện, em không sao đấy chứ?
Đái Kim vừa vỗ vào lưng Địch Viện vừa dùng giọng ân cần hỏi, tuy trước kia hắn luôn tìm cách áp sát phụ nữ nước ngoài, nhưng bây giờ lại rất quan tâm đến Địch Viện, chỉ là lúc này hắn thật sự cảm thấy buồn nôn, sau đó cũng cúi người liên tục nôn mửa.
– Ủa, cả hai đều mang thai sao?
Liễu Mộng càng thêm ngạc nhiên, nàng kéo tay Hạ Thiên:
– Tiểu bại hoại, đàn ông cũng có thể mang thai sao?
– Điều này có hơi khó.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Địch Viện và Đái Kim, sau đó nắm lấy cổ tay của bọn họ để kiểm tra, cuối cùng đưa ra kết luận:
– Chị Mộng, bọn họ không phải mang thai, mà là trúng độc.
– Trúng độc?
Liễu Mộng duyên dáng kêu lớn:
– Tiểu bại hoại, vậy cậu nhanh giúp bọn họ giải độc, trước tiên giúp Viện Viện, cô ấy thường xuyên chơi đùa với chị, còn Đái Kim chết cũng không sao.
Đái Kim đang nôn mửa đến mức vẻ mặt tái nhợt cũng không khỏi cảm thấy choáng váng, càng ói mửa mạnh hơn.
Hạ Thiên lấy ngân châm ra, trước tiên đâm vài cái lên người Địch Viện, sau đó khẽ vỗ lên lưng nàng, cuối cùng nàng nhổ ra một chút chất bẩn, ngừng nôn mửa.
Sau đó Hạ Thiên đâm vài châm lên người Đái Kim, vẫn theo kiểu cũ, vỗ lên lưng một cái, Đái Kim nhổ ra một vài chất bẩn tanh hôi, sau đó đứng thẳng người, hết nôn mửa.
– Trời, hôi quá, chúng ta đứng xịch ra.
Liễu Mộng kéo Hạ Thiên đứng tránh ra, đồng thời gọi Địch Viện:
– Viện Viện, đi sang bên kia, chỗ này hôi quá.
Địch Viện và Đái Kim vốn vẫn còn chóng mặt, bọn họ đứng yên vài chục giây, sau đó mới khôi phục lại, vội vàng chạy đi. Lúc này vẻ mặt của bọn họ đã khá hơn, không còn tái nhợt như trước.
– Viện Viện, sao cả hai lại trúng độc.
Liễu Mộng ngạc nhiên hỏi:
– Hai người không phải cùng ăn thuốc độc đấy chứ? Chẳng lẽ cả hai muốn tự tử? Nhưng sao lại tự tử?
– Chị Mộng Mộng, chúng tôi không phải muốn tự tử, cũng không biết vì sao trúng độc.
Địch Viện dùng giọng vô lực nói.
Đái Kim thì dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hạ Thiên:
– Anh bạn, cám ơn nhiều.
– Các người ăn cơm trúng độc.
Hạ Thiên lúc này mở miệng:
– Trong thức ăn có thuốc trừ sâu, này, các người dùng cơm ở đâu?
– Ăn cơm trúng độc sao?
Địch Viện chợt sững sờ, sau đó nàng chợt kinh hoàng:
– Không xong, chúng tôi cùng ăn cơm với tổ làm phim, cơm của chúng tôi đều như nhau, vậy không phải bọn họ cũng đều trúng độc sao?
– Đều trúng độc? Ôi, tiểu bại hoại, chúng ta mau đi xem, nếu bọn họ chết hết thì phim của mình cũng xong mất.
Liễu Mộng chợt lo lắng, nàng kéo tay Hạ Thiên chạy về nơi ở của tổ quay phim.
Địch Viện và Đái Kim tuy chạy không nhanh vì rất mệt, nhưng y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, chỉ sau một lát thì hai người bọn họ đã khôi phục như thường.
Hạ Thiên đi vào khu nhà của tổ quay phim, hắn chợt phát hiện tình huống bên trong rất không xong, ai cũng nôn mửa. Dưới sự yêu cầu của Liễu Mộng, Hạ Thiên đành dùng tốc độ nhanh nhất để giải độc cho mọi người, sau đó trong phòng quá hôi, Hạ Thiên nhanh chóng kéo Liễu Mộng ra ngoài.
– Viện Viện, bên trong rất hôi, em đi vào nói với bọn họ, để bọn họ xử lý đi.
Liễu Mộng vừa đi ra thì gặp Địch Viện và Đái Kim chạy đến.
– Vâng, chị Mộng Mộng, em vào nói.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Địch Viện cũng rất nghe lời, nàng nhanh chóng đi vào, sau đó chưa đến hai phút sau nàng đã chạy ra. Rõ ràng nàng chỉ nói một câu rồi chạy ngay, vì lúc này mùi hôi bên trong quá nồng.
Một lúc sau Ngô An Phong, Hoắc Nham và đám nhân viên cũng chạy ra, còn vài người ở bên trong quét dọn, mọi người vừa qua khỏi cơn kinh hồn nhanh chóng cảm tạ Hạ Thiên, sau đó bắt đầu phàn nàn.
– Sao lại trúng thuốc trừ sâu? Chúng tôi mua thức ăn ở địa phương, bọn họ nói đó là thực vật tinh khiết, bây giờ ăn vào đã trúng độc, chẳng lẽ không còn thứ gì không độc?
Một diễn viên bất mãn nói, lời này vừa nói ra thì có nhiều người phụ họa theo.
– Này, tiểu bại hoại, cậu có thể kiểm tra được món nào có dư lượng trừ sâu không?
Liễu Mộng lúc này hỏi.
– Tất nhiên là có thể.
Hạ Thiên trả lời, sau đó lại hỏi:
– Nhưng tôi cảm thấy lần này không giống như thức ăn có dư lượng trừ sâu, vì các người ăn rau cỏ không nhiều, may mà mọi người cùng ăn, nếu một người ăn thì tám phần đã chết.
– Hạ tiên sinh, anh nói vậy có nghĩa là, có người hạ độc?
Hoắc Nham là người đầu tiên hiểu ý Hạ Thiên.