– Giám đốc Diệp, tôi là nhật báo Giang Hải…
– Giám đốc Diệp, tôi là phóng viên Tân Hoa Xã…
– Tôi là phóng viên nhật báo Nam Hoa…
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
– Tôi là phóng viên Pháp Xã…
…
Rất nhiều phóng viên muốn lên tiếng, tình huống hơi hỗn loạn.
– Mời mọi người đặt câu hỏi theo thứ tự, mỗi người chỉ được hỏi một vấn đề, dựa theo chỗ ngồi hiện tại, từ trước ra sau, từ trái sang phải. Trước hết mời phóng viên ở hàng ghế đầu tiên.
Diệp Mộng Oánh tuy không nói quá lớn nhưng âm thanh vẫn truyền vào rõ ràng trong tai mọi người, hiện trường ầm ĩ cũng nhanh chóng an tĩnh. Nghe nói mỗi người chỉ
được đặt một câu hỏi, đám phóng viên đều không còn nóng vội, một vài phóng viên cảm thấy mình chưa đến lượt, bắt đầu suy xét xem nên hỏi gì cho phải.
– Chào giám đốc Diệp, tôi là phóng viên báo nhanh Tường Khang tôi bây giờ muốn hỏi một vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, đó là sản phẩm của tập đoàn Thần Y có thật sự an toàn không?
Phóng viên đầu tiên đã đặt câu hỏi.
– Có rất ít người có thể bảo chứng sản phẩm của mình tuyệt đối an toàn, nhưng Diệp Mộng Oánh tôi hoàn toàn có thể nói, bất kỳ sản phẩm nào của tập đoàn Thần Y đều
tuyệt đối an toàn, đây cũng là lời đảm bảo của tập đoàn Thần Y, chúng tôi đảm bảo tất cả sản phẩm đều an toàn.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng không nhanh không chậm trả lời.
– Có tin tức nói, có người sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thần Y và trúng độc, có thật không?
Phóng viên thứ hai lên tiếng.
– Sản phẩm làm cho người tiêu dùng bị trúng độc không phải xuất xứ từ tập đoàn Thần Y, là sư phụ giả mạo. Trong sự kiện này thì tập đoàn Thần Y cũng là phía bị hại, nhưng chúng tôi đã chịu trách nhiệm với hai vị khách hàng bị hại.
Diệp Mộng Oánh trả lời:
– Chúng tôi đang yêu cầu tất cả ban ngành tương quan tìm ra những kẻ làm giả sản phẩm, nhưng tiếc nuối là có vài ban ngành không chịu phối hợp, vì vậy chúng tôi chỉ có thể chọn lựa đối sách tốt nhất cho mình.
– Chị nói rất hay, nhưng đó là đổ trách nhiệm cho người khác.
Có người hừ một tiếng:
– Tôi rốt cuộc biết vì sao giám đốc Diệp có thể đảm bảo tất cả sản phẩm của tập đoàn Thần Y là an toàn, vì nếu không an toàn thì đó là sản phẩm giả mạo. Nhưng rất đáng tiếc, giám đốc Diệp cũng không phải là người thông minh duy nhất trên đời, vì biện pháp của chị cũng đã có nhiều người sử dụng.
– Phóng viên Trương, hiện tại chưa đến lượt anh đặt câu hỏi.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
– Nếu anh không tuân thủ quy tắc, vậy tạm thời mời anh ra khỏi hiện trường.
Người vừa rồi mở miệng là Trương Tín, là tên phóng viên báo thế giới kinh doanh trước đó viết bài công kích tập đoàn Thần Y.
– Không biết đối sách mà giám đốc Diệp muốn nói là gì?
Lúc này phóng viên thứ ba đặt câu hỏi.
– Chúng tôi quyết định dừng sản xuất một thời gian ngắn, mãi đến khi tất cả sản phẩm làm giả không còn mới tiếp tục sản xuất.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
– Tôi ở đây nói với mọi người, bây giờ tất cả sản phẩm tiêu thụ trên thị trường đều là sản phẩm giả, vì tất cả sản phẩm của chúng tôi đều đã được thu về, bây giờ chỉ còn lại hàng giả trên thị trường. Trong tương lai không ngắn, chúng tôi sẽ ngừng sản xuất, vì vậy thời gian này tất cả sản phẩm đưa ra thị trường đều là giả.
– Cái gì?
– Là như vậy?
– Tập đoàn Thần Y dừng sản xuất sao?
– Vậy sau này còn ai mua sản phẩm của tập đoàn Thần Y?
…
Một đám phóng viên lên tiếng nghị luận, lúc này nhiều người quên mình là phóng viên, đã coi mình là người tiêu thụ sản phẩm, vì trong số đó có rất nhiều người sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thần Y.
– Giám đốc Diệp, theo tôi được biết thì tập đoàn Thần Y mỗi ngày có hạn ngạch tiêu thụ vượt qua vài trăm triệu đồng, bây giờ dừng sản xuất một thời gian ngắn, vậy không phải tổn thất rất lớn sao?
Lúc này phóng viên thứ tư cũng đặt vấn đề.
– Đả kích sản phẩm giả mạo chính là trách nhiệm với người tiêu dùng, chúng tôi không muốn cho bất kỳ kẻ nào giả mạo để làm nguy hại cho sản phẩm, dù chúng tôi có thể tổn thất vài trăm triệu thậm chí cả tỷ lợi nhuận, nhưng vì suy xét cho người tiêu thụ, chúng tôi có thể không quan tâm đến những ích lợi này.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng kiên định nói:
– Tôi hy vọng mọi người có thể giúp nhau chuyển cáo, không cần mua sắm những sản phẩm giả mạo kia.
– Giám đốc Diệp, lỡ may sản phẩm giả mạo vẫn tồn tại, chẳng phải tập đoàn Thần Y sẽ không thể làm sống lại sản phẩm sao?
Lại có phóng viên đặt vấn đề.
– Tôi tin tưởng sản phẩm giả mạo sẽ nhanh chóng biến mất, mà sản phẩm của chúng ta sẽ nhanh chóng xuất hiện lại trên thị trường.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
– Trong khoảng thời gian ngừng sản xuất, chúng tôi sẽ tiến hành nhiều bố trí, sau này dù sản phẩm giả mạo có tồn tại nhưng chúng tôi đảm bảo mọi người sẽ không mua phải sản phẩm giả mạo. Tập đoàn Thần Y sẽ thiết lập ở mỗi thành phố một cửa hàng độc quyền, tất cả sản phẩm của tập đoàn Thần Y sẽ được tiêu thụ ở nơi đó, chúng tôi sẽ tiến hành một loạt sắp xếp, đảm bảo mọi người mua được sản phẩm chính thức…
Hội nghị nhanh chóng chuyển thành con đường quảng cáo tiêu thụ của Diệp Mộng Oánh, con đường tiêu thụ cũng không đơn giản là giữ độc quyền, còn có rất nhiều phục vụ nguyên bộ. Diệp Mộng Oánh cũng có sắp xếp tỉ mỉ đối với con đường tiêu thụ này, đảm bảo mỗi người sẽ mua được hàng thật. Lúc này nàng thông qua tuyên truyền để cho mọi người biết, mỗi thành phố đều có chỗ đảm bảo mua được hàng thật, mà khi đó tất cả địa điểm khác đều bán hàng giả, nàng muốn cho những sản phẩm giả mạo kia căn bản không bán được, sau đó nhất định sẽ biến mất.
Quảng cáo này kéo dài một giờ, cuối cùng đến lượt Trương Tín thì coi như bỏ dở.
– Giám đốc Diệp, theo tôi được biết, tất cả sản phẩm của tập đoàn Thần Y đều đến từ một người, đó chính là đệ nhất thần y Hạ Thiên. Nhưng theo điều tra của tôi thì vị thần y dùng một cây châm trị bách bệnh chẳng khác nào quảng cáo hai cây đậu xanh có thể trị bệnh, cuối cùng chỉ là lừa dối mà thôi.
Trương Tín lúc này mở miệng công kích Hạ Thiên:
– Một tên lường gạt đưa ra cách điều chế, làm sao có thể hữu dụng? Nói ngược lại, thần y nào có bản lĩnh gì, có thể mọi người đều biết, trước đó vài ngày vị thần y kia từng
hành hung một ngôi sao Hongkong ở quảng trường Thục Đô, lại có chuyện xấu với ba ngôi sao trong nước. Theo lời của người trong tập đoàn Thần Y, Hạ Thiên là hôn phu
của giám đốc Diệp, một kẻ không có đạo đức như vậy, dù là thần y, ai có thể tin sản phẩm không có vấn đề?
– Y thuật của cậu ấy nếu là giả thì không cần tôi đi chứng minh, trên đời này có vô số người có thể chứng minh, cũng vì vậy mà mọi người mới tin vào sản phẩm của tập đoàn Thần Y, thực tế người dùng qua sản phẩm của tập đoàn Thần Y đều biết rất hữu hiệu.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
– Tôi tin tưởng mọi người đều biết những sản phẩm của chúng tôi đều hiệu quả, điều này các phóng viên ở đây có thể chứng minh.
– Đây là thật, tôi mua sản phẩm Tiểu Mỹ Nhân, làn da dị ứng đã chữa hết…
– Tôi đã mua sản phẩm bảo vệ sức khỏe của tập đoàn Thần Y cho bố tôi, mà bệnh phong thấp cũng đã chữa hết.
– Tuy tôi chưa từng dùng, nhưng vợ của tôi đã mua, cô ấy nói hiệu quả rất tốt…
Vài phóng viên gật đầu lên tiếng, rõ ràng sản phẩm của tập đoàn Thần Y rất hiệu quả, ai cũng tin tưởng.
– Giám đốc Diệp, chuyện giữa Hạ Thiên, Triệu Vũ Cơ, An Khả Khả và Liễu Mộng có thật không?
Một người đặt câu hỏi, là phóng viên báo giải trí, vì vậy rất có hứng thú.
– Chuyện này các người có thể hỏi người trong cuộc, nhưng tôi muốn nói, điều này không thể nói nhân phẩm của cậu ấy bại hoại, chỉ có thể chứng minh cậu ấy có chút lăng nhăng mà thôi.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng bình tĩnh nói:
– Còn chuyện hành hung ngôi sao Hongkong, nếu ai có hứng thú thì cứ đến phỏng vấn những nhân viên khách sạn ở Thục Đô, tôi chỉ có thể nói tên diễn viên Hongkong
kia rất đáng ăn đòn, chuyện này tôi thật sự đồng ý với cậu ấy.
Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi nói thêm:
– Tôi cũng biết có những tin đồn không tốt với chồng mình, nhưng thực tế cậu ấy đã làm nhiều chuyện tốt, không ít hơn so với bất kỳ người nào. Ví dụ như hiện tại, chồng tôi đang làm một hạng mục từ thiện, sẽ thu tất cả nhi đồng bị vứt bỏ. Hơn nữa quỹ từ thiện này cũng không quyên tiền của xã hội, vì tất cả tài chính do tập đoàn Thần Y cung cấp, ngoài ra, chồng tôi có thể dùng y thuật để chữa cho tất cả nhi đồng trong viện, tôi tin tất cả trẻ em bị vứt bỏ đều sẽ không còn bất kỳ bệnh tật gì…
Hội nghị lần này Diệp Mộng Oánh coi như cũng tuyên truyền cả công tác của Liễu Vân Mạn, sau đó di dời sự chú ý của mọi người.
Lúc này hội nghị cũng đã đạt đến hiệu quả mà Diệp Mộng Oánh mong muốn, thực tế Diệp Mộng Oánh cũng không muốn đưa ra lời giải thích, nàng chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để tuyên truyền mà thôi.
…
Khách sạn Khải Duyệt.
Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập làm cho hai người đang ôm lấy nhau chợt bừng tỉnh.
Thư Tịnh cố gắng vươn cánh tay trắng như ngọc, cuối cùng cầm điện thoại của mình lên, nhìn qua, sau đó dùng giọng không tình nguyện nói:
– Bố, có chuyện gì thế?
– Cái gì? Con đã nói không phải là Hạ Thiên kia, là Hạ Thiên khác, đúng đúng đúng, là một người khác…Ôi dào, bố sao lại không tin con? Cậu ấy đang ở chỗ con…Được
rồi, chúng con không có gì, chúng con không chia tay, à, vâng, bái bai.
Thư Tịnh nói một lượt trong điện thoại, sau đó nàng cúp điện thoại, ngáp một tiếng nói:
– Ôi, Diệp Mộng Oánh của cậu mở hội nghị tập đoàn Thần Y, chị ấy có nhắc đến cậu, bố tôi nghe thấy như vậy mà điện thoại đến, tôi chỉ có thể lừa gạt mà thôi, nói đó không phải là cậu, nếu tiếp tục như vậy sẽ không tốt, một ngày nào đó bố sẽ phát hiện ra mất.