Hạ Thiên nghe được lời nói của Khương Phong thì không nói gì thêm mà đi lên lầu hai.
Lầu hai lúc này nhiều người hơn, lầu một ngoài đám người chơi bóng rỗ, phần lớn đều là người đến tập thể hình, mà lầu hai thì đang tiến hành một trận đấu quyền anh, bốn phía lôi đài có vài trăm người, bọn họ đang hò hét cổ vũ.
Hai người chiến đấu trên đài rất dữ dội, ít nhất trong mắt đa số người xem thì rất dữ dội, bọn họ vung nắm đấm hò hét cổ vũ, nhìn qua có vẻ giống như quyền anh trên ti vi.
Hạ Thiên lại không có hứng thú gì với thứ này, trận đấu quyền anh trong mắt hắn giống như đứa bé muốn chơi trò qua mắt người lớn. Hắn nhìn lướt qua, sau đó tìm được vị trí của Thư Tịnh, nàng đang đứng ở một vị trí rất dễ quan sát, đang nhìn hai người đấu với nhau trên lôi đài, ánh mắt của nàng rất chuyên chú, vì vậy mà Hạ Thiên đến bên cạnh thì nàng cũng không phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Mãi đến khi Hạ Thiên ôm vòng eo mềm của Thư Tịnh, lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh, cơ thể chợt căng thẳng, nắm đấm cũng vung ra, bộ dạng muốn đánh người. Lúc này nàng phát hiện, người ôm lấy mình không phải ai khác, chính là Hạ Thiên đã ôm nàng vô số lần.
Thật ra khoảnh khắc Thư Tịnh ra tay thì đã nghĩ đó là Hạ Thiên, vì ngoài Hạ Thiên sẽ chẳng có ai tiếp cận và sàm sỡ với nàng mà không một tiếng động, còn động tác của nàng chỉ là một phản xạ có điều kiện mà thôi.
– Sao cậu lại chạy đến đây rồi?
Khi thấy Hạ Thiên thì Thư Tịnh cũng không phải cảm thấy rất kỳ quái, vì hai ngày trước Hạ Thiên đã điện thoại, chẳng qua nàng không ngờ hắn lại đến vào lúc này. Nàng cảm thấy hắn muốn đi tìm phụ nữ, bình thường là buổi sáng hoặc là buổi tối, sao bây giờ hắn lại đến vào giờ trưa thế này?
Thư Tịnh tất nhiên không biết, Hạ Thiên thật ra cũng mới thức dậy chưa bao lâu, nếu không hắn sẽ đến sớm hơn.
Hạ Thiên cũng không trả lời câu hỏi của Thư Tịnh, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu:
– Vợ Tịnh Tịnh, hai tên này có thù oán gì sao? Cớ gì lại đánh nhau liều mạng như vậy? Có phải đang cướp vợ không?
Thư Tịnh không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Cậu chỉ biết cướp vợ người khác, cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?
– Vợ Tịnh Tịnh, đàn ông cùng kẻ khác cướp vợ là bình thường, không cướp vợ với kẻ khác mới là bất bình thường.
Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói, sau đó dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai tên khốn còn đang thi đấu trên đài:
– Ủa, chẳng lẽ bọn họ không phải là đàn ông?
– Cậu mới không phải là đàn ông.
Thư Tịnh tức giận nói.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
– Vợ Tịnh Tịnh, chị dám nói chồng mình như vậy, có phải muốn ăn đòn rồi không?
– Cậu đánh tôi thì không phải là đàn ông.
Thư Tịnh khẽ hừ một tiếng:
– Tôi nghe người ta nói, là đàn ông thật sự sẽ không đánh vợ.
– Vợ không nghe lời thì phải ăn đòn.
Hạ Thiên lại không đồng ý:
– Nhưng, vợ Tịnh Tịnh, nếu chị không muốn bị ăn đòn, tôi sẽ có biện pháp chứng minh mình là đàn ông thật sự.
– Tôi không cần cậu chứng minh.
Gương mặt Thư Tịnh chợt đỏ ửng, nàng cũng không phải là trẻ nít, không phải là thiếu nữ chưa biết chuyện đời, có một số việc tuy chưa từng làm nhưng cũng từng được nghe. Một người bình thường nói với một người phụ nữ muốn chứng minh mình là đàn ông, hơn phân nửa muốn dùng một việc duy nhất để chứng minh.
– Vợ Tịnh Tịnh, tối nay tôi sẽ chứng minh với chị.
Hạ Thiên tỏ ra rất chuyên chú, hắn cảm thấy nếu không chứng minh và để cho vợ Tịnh Tịnh không tin mình là đàn ông
“đích thực”
thì sẽ khó thể nhẫn nhịn. Tối nay nhất định phải làm cho nàng xuống giường không được, như vậy mới thật sự cho rằng hắn là đàn ông.
Hạ Thiên nói ra những lời này thì bàn tay đang giữ lấy hông của Thư Tịnh đã đưa xuống, đặt lên cặp mông cao, bắt đầu vuốt ve có tiết tấu.
Thư Tịnh vung tay trái chụp lấy bàn tay không thành thật của Hạ Thiên, sau đó bấm một cái lên bàn tay hắn, lại trừng mắt xấu hổ khẽ nói:
– Cậu làm gì thế, có rất nhiều người đang nhìn.
– Nhìn thì có vấn đề gì, hơn nữa bọn họ đều xem lôi đài.
Hạ Thiên tỏ ra không quan tâm, nhưng hắn cũng bắt đầu thành thật, bàn tay kia lại đưa lên lưng Thư Tịnh. Nói tiếp, vòng eo của Thư Tịnh càng ngày càng mềm mại, cảm giác ôm cũng rất tốt.
– Cậu nhìn hai người trên đài xem, cậu nghĩ ai sẽ thắng? Quần đỏ hay quần xanh?
Thư Tịnh cũng chú ý sang lôi đài, nàng cũng biết mình nên di dời lực chú ý, nếu không người này sẽ kéo nàng đi mướn phòng, chứng minh hắn là đàn ông chân chính.
– Vợ Tịnh Tịnh, chị cũng phải xem những thứ này sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
– Tất nhiên là tên quần đỏ…Ủa, sao tôi thấy tên kia quen mắt như vậy?
– Cậu đã gặp hắn, tất nhiên phải quen mắt.
Thư Tịnh tức giận nói:
– Hắn là Giang sư huynh, Giang Chấn Khôn, lần trước cậu đến đây đã gặp rồi.
– À, là tên quán quân võ thuật thường xuyên bị người ta đánh đó sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra, sau đó hắn nói một câu:
– Người này giống như thường xuyên bị người ta đánh, còn nói là quán quân võ thuật, phải nói là quán quân thường xuyên bị đánh.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Cậu cũng đừng nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì gọi là quán quân thường xuyên bị đánh, đám võ sĩ kia ai mà không bị đánh hằng ngày?
– Vợ Tịnh Tịnh, tên kia sao còn ở đây? Này, có phải hắn có ý đồ bất lương với chị không?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi.
– Đầu óc cậu không biết suy nghĩ gì khác sao?
Thư Tịnh tức giận nói:
– Cậu cho rằng ai cũng giống mình, nhìn thấy người đẹp là có ý đồ bất lương sao? Anh ấy bây giờ là huấn luyện viên thể hình trong câu lạc bộ thể hình của chúng ta, tất nhiên sẽ ở lại chỗ này.
Hắn là huấn luyện viên thể hình, sao không đi dạy thể hình, lại chạy đến đây đấu với người ta?
Hạ Thiên vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi:
– Tôi thấy tên kia có vấn đề, cần phải đuổi đi mới đúng.
Thư Tịnh chợt sinh ra xúc động muốn ném Hạ Thiên ra khỏi câu lạc bộ thể hình, người này cả ngày chỉ biết nghĩ những chuyện không đâu, người ta không làm gì hắn, nhưng hắn muốn đuổi người ta đi, mà nàng thì muốn đuổi hắn đi hơn.
Nhưng Thư Tịnh thật sự không có cách nào đuổi Hạ Thiên đi, trừ khi nàng đi theo hắn đi ra, nhưng bây giờ nàng thật sự có việc, không thể đi cùng.
– Giang sư huynh không phải đang đấu, anh ấy đang huấn luyện thực chiến, vài ngày nữa sẽ phải tham gia một trận chiến.
Thư Tịnh chỉ có thể giải thích với Hạ Thiên, nếu không hắn sẽ đuổi Giang Chấn Khôn ra, nàng sợ rằng cũng khó thể ngăn cản.
Thư Tịnh đang nói thì trên võ đài lại có kết quả, đối thủ của Giang Chấn Khôn bị đánh bại, một lúc lâu sau còn chưa thể đứng lên.
– Thêm một ván nữa, thêm một ván nữa.
Đám người đến xem lại ồn ào lên tiếng.
Giang Chấn Khôn xuống lôi đài, hắn sửa sang lại quần áo, nghỉ ngơi một lát, sau đó đi về phía Thư Tịnh.
– Thư tiểu thư!
Giang Chấn Khôn rất khách khí chào hỏi Thư Tịnh, bây giờ hắn cũng không gọi nàng là sư muội, vì hắn biết thân phận của nàng không bình thường. Tuy nàng vẫn thường hay gọi hắn là Giang sư huynh, nhưng hắn cũng không coi nàng như một sư muội bình thường.
Sau đó Giang Chấn Khôn phát hiện ra Hạ Thiên đang ôm Thư Tịnh, hắn vội vàng chào hỏi:
– Chào cậu, Hạ tiên sinh, tôi là Giang Chấn Khôn.
Trước đó Giang Chấn Khôn và Hạ Thiên chưa từng nói chuyện nhiều, nhưng Giang Chấn Khôn đã ở trong quán thể hình này khá lâu, cũng biết Hạ Thiên là ai, tất nhiên cũng không dám thất lễ.
– Này, vợ Tịnh Tịnh, anh ấy sắp thi đấu, chị quan tâm vì điều gì?
Hạ Thiên không để ý đến Giang Chấn Khôn, hắn chỉ hỏi Thư Tịnh một câu.
– Vì Giang sư huynh sẽ đại biểu cHo nước ta đấu với một đối thủ đến từ Mỹ.
Thư Tịnh trả lời.
Hạ Thiên vẫn không hiểu:
– Vợ Tịnh Tịnh, điều này có liên quan gì đến chị?
Thư Tịnh lại trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Vì tôi là người trong nước, tất nhiên sẽ ủng hộ anh ấy, như vậy cũng hỏi nữa sao?
– Nhưng tôi vẫn chưa hiểu có điều gì liên quan.
Hạ Thiên vẫn tỏ ra vô tội.
Thư Tịnh chợt tan vỡ:
– Cậu biết cái gì gọi là vì danh dự không? Biết cảm giác của nó là gì không?
– Vì danh dự?
Hạ Thiên chợt nhớ đến một tên từng nói qua điều này:
– Vợ Tịnh Tịnh, có một tên gọi là Đái Kim nói hắn đi với đám gái nước ngoài để lấy danh dự cho người trong nước, nếu nói như vậy thì tôi cũng lấy được chút danh dự, vì vợ công chúa của tôi chính là người nước ngoài.
Gương mặt Thư Tịnh chợt biến thành màu đen, người này nói ba câu là không rời khỏi chủ đề chính, cả ngày chỉ biết vợ này vợ nọ, nếu không phải biết rõ người này rất lăng nhăng, thậm chí nàng còn cảm thấy tên này là nô lệ của các bà vợ, cả ngày chỉ vợ này vợ nọ.
– Hạ Thiên, cũng có thể nói là như vậy, trước trận đấu tên Cook quyền Thái kia đại diện cho Mỹ có cùng anh Giang tham gia một cuộc đấu võ Trung Thái, võ học Trung Quốc đấu với quyền Thái, khi đó anh Giang đánh bị đối thủ nhưng lại chỉ là người duy nhất chiến thắng, các đồng đội khác đều thảm bại. Sau đó tên Cook kia tuyên bố có thể một địch hai người Trung Quốc, bên này thật sự cho hai người lên ứng chiến, không ngờ cả hai lại thua.
Khương Phong không biết đã đi lên vài đón lời từ khi nào:
– Đến lúc này thì tên Cook kia bắt đầu phát ngôn bừa bãi, tuyên bố có thể quét ngang Trung Quốc, thậm chí còn hạ chiến thiếp, nói là ai đánh bại hắn sẽ cho một triệu đô la Mỹ, tất nhiên ai thua cũng phải trả cho một số tiền như vậy.
Thư Tịnh lại tiếp tục:
– Chiến thiếp phát ra được vài ngày nhưng không ai dám tiếp, tôi vốn định đi tiếp, nhưng nếu như vậy thì truyền thông nước ngoài sẽ nói Trung Quốc không có đàn ông, chỉ còn cách cho đàn bà ra mặt. Vì vậy cuối cùng mới cho Giang sư huynh ra tiếp chiến thiếp.
– Đúng vậy, Hạ tiên sinh, tôi tiếp nhận chiến thiếp, nhưng tên Cook kia tuy phát ngôn bừa bãi nhưng thực lực rất mạnh, với thực lực của tôi bây giờ thì căn bản chưa thể đánh bại hắn ta, vì thế những ngày qua Thư tiểu thư luôn chỉ đạo cho tôi.
Giang Chấn Khôn lúc này mới khẽ giải thích.
– Vợ Tịnh Tịnh, chị như vậy là không đúng.
Hạ Thiên lúc này dùng ánh mắt mất vui nhìn Thư Tịnh.