Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
———
“Không biết nữa.” Kinh Mặc không biết phải nói sao, có lẽ là bản năng.
Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi thế giới trong gương tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không có ký ức, không nhớ rõ bản thân là ai.
Việc nhìn chăm chú Quý Lăng Vi, hoàn toàn là bản năng đã cắm rễ vào sâu trong linh hồn hắn từ lâu.
Tựa như ánh sáng và bóng tối, người sau tồn tại vì người trước.
“Chúng ta là bạn bè, nên đi thế này nè.” Quý Lăng Vi lùi nửa bước, sóng vai bước đi cùng Kinh Mặc.
“……” Kinh Mặc gục đầu xuống, nắm chặt ống tay áo, sau tai ửng đỏ.
Nếu Quý Lăng Vi có lương tâm, cậu sẽ không đành lòng sử dụng miếng dán mini.
Đáng tiếc, cậu không có.
Hiện tại, tay cậu chỉ cần quơ một cái là có thể dán lên lưng hắn nhưng cậu vẫn muốn xem câu chuyện của Đỗ gia hạ màn, không thể để được cái này mất cái khác.
*****
“Quý huynh, mời ngồi.” Đỗ Triển Vinh chỉ ghế bành.
Quý Lăng Vi cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, Kinh Mặc kéo một ghế tròn ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu ly trà.
“Thưa Đại thiếu phu nhân, thuốc đã nấu xong, nhân lúc còn nóng ngài nên uống ngay đi ạ.” Nha hoàn cầm chén thuốc đặt trước mặt Tôn Hương Nhi, nhẹ nhàng thổi vài cái.
“Đây là thuốc dưỡng thai à?” Đỗ Triển Vinh hiếu kỳ nói.
“Dạ đúng vậy.” Nha hoàn gật đầu.
“……” Tôn Hương Nhi nhìn chén thuốc, khẽ cau mày.
“Ngươi cứ về trước đi, chờ thuốc nguội nàng sẽ uống sau.” Đỗ Triển Vinh nhìn nha hoàn kia nói.
Trong suy nghĩ của anh, Hương Nhi mang thai chỉ là cái cớ thuận miệng bịa ra để từ chối nhảy giếng, thuốc dưỡng thai này không uống cũng không sao cả.
“Không được đâu ạ, Phu nhân đã dặn nhất định phải nhìn Đại thiếu phu nhân uống hết chén thuốc.” Nha hoàn khó xử, không chịu rời đi.
“Ta nhìn là được rồi, ngươi mau trở về đi.” Đỗ Triển Vinh xua xua tay.
“Nhị thiếu gia, xin ngài đừng làm khó nô tỳ.” Nha hoàn quỳ xuống, “Xin Đại thiếu phu nhân uống thuốc ạ.”
“Tôi uống là được chứ gì.” Tôn Hương Nhi nhìn chén thuốc.
“Để ta nếm thử thuốc này có đắng không……” Đỗ Triển Vinh bưng chén thuốc lên đang định uống, nha hoàn và Đỗ phu nhân ngoài cửa gần như đồng thời mở miệng hô to: “Không được uống!”
Đỗ Triển Vinh vốn dĩ tính bưng lên uống, ngại thuốc nóng, thổi mấy hơi, nghi hoặc nhìn về phía cửa.
“Mẹ, người đến rồi.” Đỗ Triển Vinh buông chén thuốc.
“Đây là thuốc dưỡng thai cho nữ nhân uống, con uống làm cái gì hả?” Đỗ phu nhân mặt không cảm xúc, ánh mắt sắc lẹm nhìn nha hoàn, “Có mỗi chuyện này cũng làm không xong, cần ngươi có ích gì hả?”
“Con chỉ nếm thử vị thôi.” Đỗ Triển Vinh cười.
“Đỡ Đại thiếu phu nhân về phòng rồi hầu hạ nó uống thuốc đi.” Đỗ phu nhân hừ lạnh một tiếng, dư quang liếc nha hoàn một cái, nha hoàn vội gật đầu, nơm nớp lo sợ đứng dậy đỡ Tôn Hương Nhi trở về.
“Tôi không về.” Tôn Hương Nhi ngồi tại chỗ, lạnh lùng nhìn Đỗ phu nhân.
“Ngươi chắc chứ?” Đỗ phu nhân cũng không tức giận, ngữ khí ôn nhu, “Không về cũng được, vậy uống ngay đây đi.”
“Con nữa con nữa! Con và Hương Nhi đồng cam cộng khổ ——” Đỗ Triển Vinh bưng chén thuốc lên, tính uống lần hai.
Chỉ cần anh nốc hết chén thuốc, mọi chuyện sẽ xong xuôi ngay, khỏi mất công hai người lại cãi nhau.
“Không được uống! Mau buông xuống!” Đỗ phu nhân đánh lên cánh tay của Đỗ Triển Vinh.
“Shhhh.” Đỗ Triển Vinh cầm không chắc, thuốc đổ ra ngoài một chút, lập tức hít khí.
“Lớn như vậy rồi cũng không biết cẩn thận một chút……” Tôn Hương Nhi cầm khăn tay lau cho anh, oán trách nói.
Đỗ Triển Vinh đỏ mặt, lặng lẽ nhìn Tôn Hương Nhi, vừa lúc Tôn Hương Nhi ngước mắt nhìn anh, hai người đối diện nhau nhịn không được cười một trận.
Quý Lăng Vi tựa như một con chó đang tung tăng trên đường thì vô cớ bị người ta đá một cái.
Đỗ phu nhân cũng có loại cảm giác này, hừ lạnh một tiếng.
“Nam nữ khác biệt, các ngươi vẫn nên tách ra ở riêng đi.” Đỗ phu nhân.
Bà ta không muốn để Đỗ Triển Vinh và Tôn Hương Nhi ở cùng một chỗ.
Hương Nhi là con gái Lục quản gia, bọn họ tuyệt đối không được ở bên nhau.
“Đêm nay Hương Nhi sẽ cùng ta trở về Hậu viện.” Đỗ phu nhân lạnh lùng nói.
“Không được!” Đỗ Triển Vinh phản đối, anh một chút cũng không yên tâm giao nàng cho Đỗ phu nhân, này khác nào đi vào miệng cọp cơ chứ?
“Hương Nhi ở Đông viện rất ổn, buổi tối nàng sẽ ngủ cùng Thúy Ninh.” Đỗ Triển Vinh nói.
Đỗ phu nhân cười lạnh: “Con vì nàng ngỗ nghịch với ta bao nhiêu lần nữa mới đủ hả, ta làm như vậy đều là vì tốt cho con, chẳng lẽ ta lại đi hại con trai mình sao?”
“Triển Vinh, nghe lời mẹ để Hương Nhi đến Hậu viện ở đi.” Đỗ lão gia cũng tới, không biết đứng nghe bao lâu rồi.
Ông ta cầm tẩu thuốc, mày nhăn thành chữ xuyên ( 川), ánh mắt nhìn Hương Nhi lần nữa trở nên phức tạp.
Hôm nay, ông ta nghe thấy mấy tên hạ nhân nhỏ giọng xì xào rằng, trước khi Hạnh Nhi rời phủ đã mang thai, Hương Nhi là con gái của ông ta, không phải của Lục quản gia.
Hương Nhi quả thật một chút cũng không giống Lục quản gia, cẩn thận ngẫm lại thì đường nét trên khuôn mặt Hương Nhi và Cảnh Hoà có chút tương tự nhau, và nàng lớn lên rất giống mẹ.
Một chuyện trái lẽ thường thế kia, khó trách trong phủ xuất hiện lệ quỷ……
Ngày đó Lão hòa thượng nói trong phủ có oán anh, chẳng lẽ đang ám chỉ chuyện Hương Nhi có thai?
Mặc kệ thế nào, đứa trẻ trong bụng nàng không thể giữ.
Thân thế của Hương Nhi tuyệt đối không được để những người khác biết.
Nàng phải là con gái Lục quản gia!
Những tên hạ nhân vạ mồm kia nên xử sạch bọn chúng, tốt nhất là phải tạo ra một tin thật lớn, chuyển đổi hướng gió trong phủ, khiến bọn chúng quên hết lời đồn kia…..
“Tại sao chứ, Hương Nhi ở nơi nào mà chẳng như nhau?” Đỗ Triển Vinh khó hiểu, theo lý mà nói, cha hẳn sẽ đứng về phía anh.
“Mẹ con từng mang thai rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc thai phụ, hiện tại Hương Nhi mới vừa mang thai, vẫn nên để nàng đến Hậu viện ở đi.” Đỗ lão gia hạ quyết tâm muốn ngăn cách hai người.
“Tôi không muốn đi Hậu viện, Nhị thiếu gia, tôi chỉ muốn ở cùng ngài……” Tôn Hương Nhi bắt lấy cổ tay áo Đỗ Triển Vinh, giống như đang nắm cọng rơm cứu mạng duy nhất.
“Hương Nhi, ngươi là Đại thiếu phu nhân phải nhớ đến thân phận của mình, sao có thể lôi lôi kéo kéo với Triển Vinh thế kia hả?” Đỗ lão gia lạnh lùng quở tránh.
Trong lòng lại cảm thấy xử trí như vậy rất thỏa đáng, Cảnh Hoà đã chết, Hương Nhi tạm thời chiếm danh phận Đại thiếu phu nhân.
Qua mấy năm nữa, nhận nàng làm con gái nuôi của Đỗ gia, sau đó gả ra ngoài.
“Cha, con muốn cưới Hương Nhi, muốn để nàng trở thành vợ của con.
Cầu xin hai người thành toàn!” Đỗ Triển Vinh thần sắc kiên quyết, trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập trên nền gạch, vang một tiếng rất to.
Cho dù Hương Nhi thật sự mang thai, anh cũng không cứu được nàng.
Chỉ cần Hương Nhi còn là Đại thiếu phu nhân, bỏ trốn khỏi phủ sẽ trở thành kẻ không biết phép tắc.
Tôn Hương Nhi thờ ơ để anh quỳ một mình, ỷ có Đỗ Triển Vinh bên cạnh bảo vệ.
Nàng rũ đầu, cặp mắt ngấn nước đen kịt, chẳng có cảm xúc gì.
“Hương Nhi là một cô nương tốt, không phải Đại thiếu phu nhân gì đó! Cho dù nàng là thiếu phu nhân, cũng là vợ của Đỗ Triển Vinh con, là Nhị thiếu phu nhân của Đỗ gia!”
Đỗ Triển Vinh dập đầu ba cái, trán bầm xanh tím.
“Nghiệt tử____” Đỗ phu nhân tát một cái lên má trái của Đỗ Triển Vinh.
“Súc sinh___” Đỗ lão gia tát một cái bên má phải.
Hai cái tát lực rất mạnh, mặt Đỗ Triển Vinh hoàn toàn sưng lên.
Anh ngơ ngẩn nhìn cha mẹ, không biết bọn họ tại sao lại tức giận đến vậy.
“Che——” Đỗ Triển Vinh thanh âm hàm hồ, không dám tin.
“Con……” Đỗ lão gia giơ tay, muốn mắng lại không thể mắng.
“Nhị thiếu gia đã làm gì sai chứ? Các người muốn đánh thì đánh tôi đi……” Tôn Hương Nhi chắn trước người Đỗ Triển Vinh, nước mắt lưng tròng, nhu nhược đáng thương.
“Che! Cầu xin…người thành toàn cho bọn con đi___”
“Sau này con sẽ kế thừa gia nghiệp thật tốt, tuyệt đối không để người mất mặt.” Đỗ Triển Vinh tiếp tục dập đầu, mắt rưng rưng, nỗ lực nói rõ câu.
“Con có biết, hai đứa là……” Đỗ lão gia đau lòng, không dám nhìn hai người đang quỳ.
“Ông biết từ khi nào?” Đỗ phu nhân sắc mặt trắng bệch, nhìn Đỗ lão gia, cùng ông ta trao đổi ánh mắt.
Đỗ lão gia hung hăng trừng Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân tâm như nổi trống, vừa hoảng vừa sợ, siết chặt nắm tay.
“Việc này trở về nói sau____” Đỗ lão gia rốt cuộc đối diện với Đỗ phu nhân, hai người đạt chung nhận thức, tâm tình vô cùng phức tạp.
Tuy lời nó hai người không khớp nhau, nhưng lại cùng một hàm ý giống nhau.
Quý Lăng Vi thực sự rất muốn cho một tràng vỗ tay, nhưng vì giữ hình tượng một vị thiếu gia nhã nhặn, cậu cố gắng bảo trì trầm mặc, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Đôi khi cậu không chen vô giúp đã là một ân tình lớn rồi.
“Chúng con là cái gì?” Đỗ Triển Vinh khó hiểu.
“Hai đứa… Hai đứa là quan hệ chị dâu em chồng, không thể ở bên nhau, dù ta có chết cũng sẽ không đồng ý!” Đỗ lão gia căm hận nói.
“Đúng!” Đỗ phu thất thần, bà ta cảm thấy Đỗ lão gia hơi không thích hợp.
Nếu ông ta biết Triển Vinh là…… Hẳn sẽ nổi điên lên.
Hiện tại chỉ hơi tức giận, còn chưa tới độ trời sụp đất nứt.
Chẳng lẽ, ông ta đang lấy đại cục làm trọng sao?
“Mẹ, người và mẹ của Đại ca là chị em ruột, hai người đều có thể thì mắc gì con và Hương Nhi lại không được? Con và Hương Nhi lại không có quan hệ huyết thống….” Đỗ Triển Vinh chất vấn.
Anh em ruột không thể cưới chung một người phụ nữ, nhưng một người đàn ông lại có thể cưới một đôi chị em gái, đây là đạo lý quỷ gì thế?
“Nghiệt tử! Câm miệng!” Đỗ lão gia biến sắc quát.
“Không cần nói nữa…… Không cần nói nữa……” Đỗ phu nhân sợ càng nói mọi chuyện càng lòi ra.
Chẳng lẽ một hai phải xé rách toàn bộ thì mới chịu sao?
“Hương Nhi mau uống chén thuốc rồi cùng ta trở về Hậu viện.” Đỗ phu nhân lúc này chỉ muốn một điều nhịn chín điều lành.
“Bịch ——” Đỗ Triển Vinh bưng chén thuốc một hơi nốc sạch, sau đó cầm chén ngã xuống sàn!
“Mau nhổ ra! Nhổ ra ——” Đỗ phu nhân tái mặt.
“Thuốc kia làm sao vậy, không phải để dưỡng thai sao?” Đỗ lão gia kinh ngạc.
“Không được uống, Triển Vinh mau nhổ ra……” Đỗ phu nhân bóp miệng Đỗ Triển Vinh, muốn giúp anh nhổ ra.
Đỗ Triển Vinh còn chưa kịp nuốt đã bị bóp miệng, ho sặc sụa đến không thở nổi, Đỗ phu nhân càng bóp càng nghiêm trọng, đôi mắt anh đột ngột trợn trắng.
“Nhị thiếu gia ——” Tôn Hương Nhi muốn tới gần lại sợ mình cản trở hỏng chuyện.
“Để cháu___”Quý Lăng Vi thấy Đỗ Triển Vinh sắp bị sặc chết, cậu tự mình ra tay, đứng sau lưng Đỗ Triển Vinh, vòng hai tay ra trước quàng lấy bụng anh, bàn tay ngoài nắm lấy bàn tay trong, đột ngột giật lên thật mạnh.
“Khụ khụ khụ ——” Đỗ Triển Vinh nôn ra vài vũng nước chua, vô lực uể oải nằm trên sàn, Tôn Hương Nhi lập tức tiến lên lau mặt cho anh, vừa lâu vừa khóc.
【 Đạt được thành tựu: Cấp cứu kịp thời ngăn chặn tử vong 】
Quý Lăng Vi ngẩn ra hai giây, nhận khăn tay Kinh Mặc đưa đến.
Không gian ác mộng còn có loại thành tựu vinh dự này á?
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy tương lai cực kì đáng mong chờ.
“Đây là phương pháp Heimlich, mọi người có thể học và cấp cứu kịp thời cho nạn nhân bị sặc.” Quý Lăng Vi phổ cập khoa học nói.
“Khụ ——” Đỗ Triển Vinh lại ngạt thở.
“Tiểu Quý, Triển Vinh nó……” Đỗ phu nhân sốt ruột.
“Kinh Mặc___” Quý Lăng Vi cảm thấy lần này nên nhờ bác sĩ chuyên nghiệp.
“Chén thuốc có độc, phải nhanh ép cậu ta nôn ra.” Kinh Mặc thần sắc bình tĩnh.
“Mau, mau khiến nó nhổ ra!” Đỗ phu nhân lần này không dám bóp miệng Đỗ Triển Vinh nữa.
“Phương pháp nhanh nhất là dùng kim thuỷ.” Kinh Mặc nói.
“Vậy mau cho nó dùng____” Đỗ phu nhân vô cùng nôn nóng.
“Kim thuỷ là cách nói trong trung y, hiểu theo nghĩa thường thì là nước phân.
Xách một thùng phân người tới rót cho Nhị thiếu gia nuốt hết, cậu ta sẽ nôn ra ngay thôi…..”Kinh Mặc giải thích.
Quý Lăng Vi trầm mặc, nhìn Đỗ Triển Vinh thoi thóp nằm trên sàn.
Sống hay chết, đây là một vấn đề.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: to be or not to be____Shakespeare 《 Hamlet 》.