Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 10: 10: Minh Hôn



Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

Beta: ngo quynh

– —-

Đỗ Triển Vinh:”……….”

Quý Lăng Vi:”………”

Sai trọng điểm rồi cô nương!

Quý Lăng Vi thấy Tôn Hương Nhi, Thúy Ninh đều bị thương, đề nghị: “Hai người cứ bôi thuốc trước đã, nếu nghiêm trọng quá thì mời đại phu.”

“Không cần đâu ạ, chỉ là vết thương ngoài da, trong phủ có sẵn thuốc ta đi lấy về bôi là được rồi.” Tôn Hương Nhi lén quan sát Quý Lăng Vi, thấy cậu đứng dưới nắng vẫn hiện bóng, không phải quỷ, nhẹ nhàng thở phào.

“Để ta đưa muội đi.” Đỗ Triển Vinh ngăn tầm mắt Hương Nhi, nhìn vết sưng đỏ trên người nàng, càng thêm đau lòng nói:” Hương Nhi, sao bọn họ có thể quá đáng với muội như vậy?”

Quý Lăng Vi nhìn Thúy Ninh, thấy cô nhóc cô đơn, chủ động nói: “Anh dẫn nhóc đi nhé?”

“Không được không được nô tỳ không xứng……” Thúy Ninh khập khiễng theo sau Đỗ Triển Vinh và Tôn Hương Nhi, cố cách xa Quý Lăng Vi, như tránh rắn rết.

Tôn Hương Nhi một mực chắc chắn tân nương bái đường hôm qua không phải nàng, người khác không tin, nhưng Thúy Ninh tin.

Ngày hôm qua, lúc cô nhóc phụ nâng tân nương, đã cảm thấy không đúng, dù vóc người hay cơ thể đều không đúng.

Kế đến là Vương Tam tự đỡ, chủ động đến mức bất thường.

Nửa đêm lại thấy gã đi kiểu nhón chân, nhất định đã bị quỷ bám thân.

Ngoài đại thiếu gia ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa?

Giờ ngẫm lại mới để ý, hình như lúc bắt đầu nâng tân nương, Vương Tam có chút không thích hợp, chắc là bị vào lúc đó rồi.

Đại thiếu gia có vẻ rất thích vị thiếu gia kia, cô nhóc nào dám đến gần? Ngày hôm qua Lưu mụ chỉ nói mấy câu không tốt cho “Đại thiếu phu nhân”, đã bị Vương Tam siết đứt cổ đấy thôi.

– —

Trên đường đi đến phòng thuốc, Đỗ Triển Vinh an ủi Hương Nhi, còn nói về sau sẽ dạy nàng học chữ.

Thúy Ninh, Quý Lăng Vi trầm mặc theo sau.

Quý Lăng Vi còn muốn hỏi Đỗ Triển Vinh chuyện chữ viết, thật ra hồi trước cậu từng nghĩ tờ giấy giấu dưới tảng đá là do Tôn Hương Nhi viết.

Nhưng nàng không giống giả vờ không biết chữ.

Nếu nghĩ cẩn thận, khả năng một thiếu nữ không được coi trọng, không hề có giá trị, bị ép xứng minh hôn, có thể luyện ra chữ đẹp như vậy là cực kì nhỏ.

Vậy ai viết nhỉ, trong đó có từ “Đại ca” là đang ám chỉ đại thiếu gia sao? Bởi vì Đỗ Cảnh Hoà vô tình phát hiện bí mật ghê gớm nào đó, mới bị người ta diệt khẩu?

Quý Lăng Vi vừa đi, vừa nhớ đường.

Đến phòng thuốc, bên trong chỉ có một đứa trẻ, cỡ 13-14 tuổi, ngủ gà ngủ gật.

Cậu hỏi: “Phòng thuốc chỉ có dược liệu, không có đại phu sao?”

“Ta mới về không lâu, chuyện trong phủ cũng không rõ lắm.” Đỗ Triển Vinh nhìn Thúy Ninh.

“Ban đầu có một đại phu già, ban đêm té chết.

Đây là đồ đệ của lão, dược liệu đều có đủ, có thể kê được mấy phương thuốc đơn giản, không có nơi đi nên ở lại trong phủ luôn.” Thúy Ninh giải thích.

“Thuốc của đại thiếu gia cũng lấy từ chỗ này á?” Quý Lăng Vi hỏi.

Thúy Ninh:” Dạ.

Đại thiếu gia mỗi ngày đều phải uống thuốc, bên trong có đủ, trực tiếp đến đây bốc rồi cầm về Đông viện nấu.

Thật ra phòng thuốc vốn lập ra để đại thiếu gia dùng, là ngài ấy tốt bụng, cho phép hạ nhân trong phủ đến đây dùng chung.

Bình thường có ai đau đầu nhức óc, bị thương, đến đây kêu đứa trẻ kia lấy là được.”

Thúy Ninh vừa nói, vừa ra hiệu dược đồng bóc cho phương thuốc trị thương, còn có thuốc mỡ.

“Rửa sạch chỗ bị thương, bôi thêm thuốc mỡ, mau một chút.” Dược đồng cúi đầu, cầm chày bâm nhuyễn thảo dược, động tác đều đều theo quy luật.

Quý Lăng Vi cảm thấy phòng bên cạnh phòng thuốc có một loại mùi thơm mỏng manh, y chang mùi trong phòng Đỗ Cảnh Hoà.

Không biết Hương Nhi có loại cảm giác này không?

Cậu nhìn về phía Tôn Hương Nhi, quả nhiên thấy nàng nhíu mày bất an.

Lúc đầu Quý Lăng Vi nghĩ Tôn Hương Nhi là người đội mũ phượng và trùm khăn voan, nhưng gặp rồi mới biết mình sai.

Cơ thể nàng nhỏ bé, tay cũng rất nhỏ.

Mà người nọ thì không như vậy.

Trong phủ đồn rằng, đại thiếu gia chết không đơn giản, có khi nào liên quan đến phòng thuốc? Hơn nữa, đại phu già không giống lỡ sẩy chân té chết.

Vừa vặn hạ nhân tới phòng thuốc lục soát thi thể đại thiếu gia, toàn bộ vọt vào, bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách.

“Nơi này chưa lục soát đúng không bọn mày? Tìm thử xem.”

Bọn họ liên tục lục lọi ngăn tủ, ngay cả bên trong quầy thuốc cũng không buông tha, thuận tiện lụm tiền tích cóp trong ngăn kéo đi luôn.

“Trả lại cho ta.” Dược đồng chậm rãi ngẩng đầu, đặt chày xuống, ngăn đám kia lại.

“Mày còn nhỏ, chưa vội cưới vợ, ca ca gấp đến hói cả đầu rồi, đây là mượn, về sau có tiền sẽ trả hahahaha……” Hạ nhân kia cười, lại không có ý định trả tiền.

“Trả ta.” Dược đồng không chịu tránh ra.

“Còn không mau trả cho nó, cả trẻ con cũng bắt nạt, ngươi tên là gì?” Đỗ Triển Vinh nhìn không được.

“Tại hạ chỉ đùa một chút, nhị thiếu gia đừng nóng giận……” Gã hạ nhân trên mặt mọc nốt ruồi đen bự chà bá, cằm râu ria từa lưa, cười rộ lên răng vàng khè.

Đỗ Triển Vinh lộ vẻ chán ghét, đám người tìm xong cũng nhanh chóng rời đi.

Dù sao phòng này cũng chẳng có chỗ thích hợp để giấu thi thể Đỗ Cảnh Hòa.

“Này nhóc, em đã từng nghe nói về một loại mùi thơm khi hít phải bất động ngay lập tức chưa?” Quý Lăng Vi hỏi dược đồng.

Dược đồng lắc đầu.

“Đi thôi, chúng ta từ từ nói chuyện, ta và quý huynh vừa gặp như quen đã lâu…” Đỗ Triển Vinh ôm bả vai Quý Lăng Vi, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, lưng nổi hết da gà, vội xoay đầu, thì ra là do dược đồng nhìn chằm chằm cậu ta.

“Không cần cảm ơn đâu!” Đỗ Triển Vinh xua xua tay nói với dược đồng.

Quý Lăng Vi cũng liếc nhìn dược đồng một cái, ánh mắt cậu nhóc nhìn Đỗ Triển Vinh có chút cảm kích nào đâu.

– –

Rời khỏi phòng thuốc khá xa rồi, Quý Lăng Vi vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, pha trộn chút hơi thở hôi thối, cậu hỏi: “Nước trong phòng thuốc lấy từ đâu thế?”

“Đại phu già thường tự bào chế dược liệu, sau phòng có sẵn giếng nước, nhưng nước hơi bẩn, chỉ có thể rửa không thể uống.” Hương Nhi cũng ngửi được mùi kia, nó bám theo nàng như bóng với hình, mặt tái nhợt nói.

“Giếng nước sâu bao nhiêu?” Quý Lăng Vi hỏi.

Mặt Hương Nhi và Thuý Ninh trắng bệch, hồi nãy băng bó, thuốc lạnh lạnh tê tê rất thoải mái, hiện tại chỉ muốn đi tắm lẹ lẹ.

“Chẳng lẽ……Đại ca ở dưới giếng sao?” Đỗ Triển Vinh đứng lại, định quay lại xem thử, nhưng trong lòng cậu ta cũng sợ hãi lắm chứ bộ.

“Muội về trước nhé……” Hương Nhi, Thúy Ninh chạy như điên, mặc kệ vết thương vọt như một cơn gió, chắc là mắc tắm lắm rồi.

“Gọi vài người đến đấy tìm thử xem?” Quý Lăng Vi đề nghị.

Đỗ Triễn Vinh:” Được”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Quý Lăng Vi mới thi đại học xong, thiên văn địa lí là chuyên nghành của cậu, tiếng Anh, tiếng Nhật cũng nói được vài câu, Đỗ Triển Vinh ngạc nhiên như thấy thần tiên lạc xuống trần gian.

“Quý huynh đỉnh ghê!” Đỗ Triển Vinh hận hai người gặp nhau quá muộn.

“Tôi chỉ học được chút kiến thức đơn giản, đỉnh gì chứ.” Quý Lăng Vi khiêm tốn.

“Các ngươi là hạ nhân khu nào thế?” Đỗ Triển Vinh tính xin làm bạn, đột nhiên xuất hiện đám người lạ mặt.

Tất cả hạ nhân Đỗ phủ đều mặc y phục ngắn, vải thô bạc màu, còn y phục của mấy người này mới toan, hình như là mới vào.

“Tạm thời vẫn chưa phân khu, quản gia kêu chúng tôi tìm đại thiếu gia trước.” Dẫn đầu là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, trắng nõn cao ráo, tuy mặc quần áo hạ nhân, nhưng khí chất không giống người sống khổ từ nhỏ.

Đỗ Triễn Vinh:” Vậy các ngươi đi cùng đi, có manh mối.

Ngươi tên là gì, sao lại chọn Đỗ phủ xin việc?”

“Tiểu nhân Ngô Hữu Tài, nhà cửa sa sút, nghe nói chủ nhân nơi này rộng lượng, nên quyết định xin vào.” Ngô Hữu Tài lời nói chân thành, không kiêu ngạo không nịnh nọt, không tồi.

“Đi thôi.” Đỗ Triển Vinh gật gật đầu.

Quý Lăng Vi và Ngô Hữu Tài ăn ý nhìn nhau.

Khi Quý Lăng Vi vào phủ chỉ mặc mỗi cái qu@n lót, những người chơi đều chứng kiến.

Dù cậu đã có quần áo hẳn hoi, vẫn dễ dàng nhận diện.

Nguyên nhân Quý Lăng Vi nhận ra Ngô Hữu Tài, vì lúc cậu đi ngang qua phòng khách, chính người này kể rằng có newbie đang ngồi xổm trên bồn cầu thì xuyên, xui xẻo trúng ngay cảnh tang thi rượt đuổi.

Khi đó Ngô Hữu Tài mặc bộ “Ngô Kinh” màu xanh lục, bên trái in chữ “Trung”, bên phải in chữ “Quốc”, để lại ấn tượng cực sâu sắc.

>

Trong phó bản, đa số người chơi chọn dùng tên giả, hiện giờ Quý Lăng Vi cảm thấy hối hận vì đã giới thiệu tên thật, phó bản sau dùng biệt danh giống Ngô Hữu Tài cũng không tồi.

Đỗ Triển Vinh bỗng nhiên đau bụng, không dám tự đi nhà xí, mọi người đứng đợi cách đó không xa, còn nghe được tiếng phẹt phẹt.

“Này anh bạn qu@n lót tứ giác, đại thiếu gia thật sự ở phòng thuốc sao?” Ngô Hữu Tài nhân cơ hội hỏi Quý Lăng Vi, anh rất tò mò người này đã trải qua chuyện gì.

Lúc mới vào mặc qu@n lót tứ giác, đi cả đêm không về, hôm sau lại cùng nhị thiếu gia xưng huynh gọi đệ.

Tò mò vãi, tân nương bái đường hôm qua, là anh bạn qu@n lót tứ giác hay Hương Nhi thế?

“Qu@n lót tứ giác?” Quý Lăng Vi mặt vô cảm.

“Khụ…là tôi lanh mồm lanh miệng……” Ngô Hữu Tài ho khan hai tiếng, trong bàn tiệc mọi người đều gọi ” Anh bạn qu@n lót tứ giác” nên anh quen mồm, lỡ nói trước mặt chính chủ.

Trong đầu Ngô Hữu Tài đều là hình bóng chiếc qu@n lót tứ giác màu trắng, theo bản năng thay đổi cách xưng hô: “Bạch ca, mọi chuyện thế nào?”

“Đi thôi.” Quý Lăng Vi nghĩ, giờ dùng biệt danh cũng chưa muộn.

Dù sao không ai biết tên cậu gồm ba chữ, biết âm đọc cũng chẳng nhằm nhò gì.

Nhưng sao lại gọi là Bạch ca nhỉ? Vì da cậu phát sáng dưới nắng?

Quý Bạch, ổn hơn Lý Bạch nhiều.

Chậc, cái tên này sinh ra là để cậu dùng chứ đâu!

– —-

Nai: món ngỗng chua chua cay cay nên tào tháo mới rượt đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.