Hạng Tịch lạnh lùng quát:
– Hãy xem Cô Vương lấy thủ cấp chủ tướng quân Đường!
Ngựa Ô Truy dưới háng hí lớn một tiếng, chạy nhanh về phía quân Đường.
Đám người Hạng Thọ cũng không khỏi sôi trào nhiệt huyết, lớn tiếng la hét, theo Hạng Võ liều chết xông lên.
Trước mắt, gặp ngay phải hàng tướng Hạng Viên. Hạng Võ hét lớn một
tiếng, ngựa Ô TruyTruy như mũi tên, trong nháy mắt phi tới trước mặt
Hạng Viên. Hạng Viên trông thấy Hạng Võ, trong lòng đâu còn can đảm giao thủ. Y liền quay đầu ngựa, định bỏ chạy, nhưng ngựa Ô Truy là thiên mã Ô Tôn, không hề thua kém ngựa Xích Thố của Lưu Khám. Hạng Viên vừa chạy
được hai bước, Hạng Võ đã đến trước mặt y, tay nâng kích chém xuống
khiến Hạng Viên rơi xuống ngựa.
Lúc này Hạng Võ tựa hồ rơi
vào trạng thái vô cùng kích động, sau khi y chém chết Hạng Viên, y ngửa
mặt lên trời liên tục cười ha hả, lạnh lùng quát:
– Lưu Khám, có dám quyết một trận tử chiến với Cô Vương!
– Hạng Tịch, đừng vội càn rỡ!
Một chiếc chiến xa lao đến như gió, trên chiến xa chính là võ tướng Đồ Đồ.
Y múa trường sáo đâm về phía Hạng Võ, trong miệng hô lớn:
– Lấy tính mạng của ngươi cần gì Bệ hạ xuất thủ, có Đồ Đồ ta ở đây!
Đồ Đồ thực sự là một mãnh tướng, trường sóc nặng mấy chục cân, nhưng
trong tay y lại nhanh như tia chớp. Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ đã bị y đâm chết rồi, nhưng người đối mặt với y chính là Hạng Tịch, ở
hậu thế được xưng là cao thủ đệ nhất thiên cổ. Thấy trường sóc đâm tới,
Hạng Tịch không chút bối rối, trường kích trong tay vung ra ngoài, đập
vào trường sóc “ Keng “ một tiếng, ngựa Ô Truy chạy nhanh như bay đột
nhiên quay ngang thân, thoáng chốc xẹt qua chiến xa, Bàn Long kích lật
ngược một chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyệt, khiến Đồ Đồ bay ra khỏi xe.
Đại kích chém xuống, thoáng chốc khẽ quay một vòng, Đồ Đồ rơi xuống mặt đất, áo giáp sau lưng bị xé toang, xuyên vào da thịt làm lộ ra một đoạn cột sống đã đứt rời.
– Bá Vương uy vũ, Bá Vương uy vũ!
Đám người Hạng Thọ lớn tiếng la hét.
Trong tiếng la hét, Hạng Tịch càng lộ rõ sự hung mãnh.
– Đánh, đánh. . .
Thanh âm y rống giận quanh quẩn trên bầu trời mãi không thôi.
– Không hổ Bệ Hạ nói Bá Vương là người danh bất hư truyền, hãy đỡ một gậy của ta!
Một bóng người ngăn cản đường đến của Hạng Tịch, giống như một tòa núi
nhỏ, giẫm chân tại chỗ nhún mình bay lên không trung, Lang Nha Bổng mang theo tiếng gió bổ về phía Hạng Tịch.
Vừa nghe tiếng gió,
Hạng Tịch giật nảy mình một cái, hai chân đột nhiên nhấc lên, hai cái
bàn đạp từ dưới yên ngựa rơi xuống, hai chân đưa vào bàn đạp, gót chân
ép vào bụng ngựa, ngựa Ô Truy hí dài một tiếng, nhảy sang một bên. Bàn
Long kích trong tay đón đỡ Lang Nha Bổng, rồi sau đó thuận thế quay một
vòng hóa giải lực lượng vạn quân.
( Quân ở đây là đơn vị chỉ trọng lượng của người trung quốc thời xưa. 1 quân = 30 kg )
Mặc dù đã hóa giải được lực đạo của Lang Nha Bổng, nhưng hai tay Hạng
Võ vẫn phát run. Chiến mã hí lớn lui về phía sau vài bước mới xem như
đứng vững. Thời điểm từ Phong Ấp chạy trốn, Hạng Tịch phát hiện một vấn
đề kỳ quái.
Trên chiến mã quân Đường, phần lớn đều là yên cao và bàn đạp hai bên, y lúc ấy thử một chút, cảm thấy rất tốt. Vì vậy
liền lấy một bộ đặt lên lưng Ô Truy. Lúc đầu nghĩ, sau khi lui về Hội
Kê, y có thể trang bị yên cao và bàn đạp cho chiến mã trên quy mô lớn.
Dù sao những thứ này không phức tạp, chỉ cần tìm vài thợ thủ công là có
thể giải quyết. Không ngờ, không đợi tới khi y đến Hội Kê đã bị quân
Đường vây kín. Vì thế trang bị yên cao và bàn đạp cho ngựa trên quy mô
lớn, đương nhiên đã trở thành chuyện không thể. Chỉ có điều, ngày hôm
nay dựa vào yên cao và bàn đạp, lại giảm bớt được rất nhiều gánh nặng,
nếu không không biết y có thể chông đỡ nổi một bỗng vừa nãy hay không?
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao hơn một trượng nhìn như tòa núi nhỏ đứng trước mặt y.
– Cự hùng?
Hạng Võ giật mình, trong lòng nảy sinh một tia lo lắng. Quái vật kia,
dù chỉ là một bộ tướng, nhưng toàn thân mặc trọng giáp, khí lực kinh
người, chính mình thực sự không thể cản nổi.
– Hán tử giỏi,
trong thiên hạ người có thể chống đỡ một gậy cả ta thực sự không nhiều,
ngoại trừ đệ đệ của ta và con ta, ngươi chính là người thứ ba.
Lưu Cự đứng vững trên mặt đất, dựng thẳng Lang Nha Bổng, nói:
– Bổn Vương Lưu Cự phụng mệnh cản đường ngươi, muốn rời khỏi nơi này, phải hỏi Lang Nha Bổng trong tay ta.
Nếu như vào ngày thường, Hạng Võ nhất định vui vẻ đấu cùng Lưu Cự một
trận, nhưng khi y quay lưng nhìn lại, chỉ thấy quân Sở theo sau y, cộng
cả Hạng Thọ chỉ có 28 người mà thôi.
Quân Đường từ bốn phương tám hướng vây quanh, kêu gào liên miên không dứt.
Hạng Võ biết, không thể ham chiến!
– Hạng Thọ, đi theo Cô Vương!
Hạng Võ thúc ngựa muốn đi, lại thấy một viên Đại Tướng từ phía xa phi
nhanh tới, cưỡi Đại Uyển Lương Câu, tay cầm Lang Nha Bổng, chỉ có đều
đầu bổng này nhỏ hơn một chút so với Lang Nha Bổng của Lưu Cự.
– Hạng Võ, chạy đâu!
Người như mãnh hổ xuống núi, ngựa giống như giao long rời bến.
Vừa dứt lời người liền đến:
– Võ Nghĩa Hầu Lưu Tín, cung kính nghênh đón đã lâu!
Đại Bổng rơi xuống, Hạng Võ vội vàng giơ kích ứng chiến. Hai người hai
ngựa xoay quanh, sau khi đánh được hai ba hiệp, Hạng Võ khẽ nhíu mày.
Nếu như bình thường, trong trăm hiệp, y có thể lấy thủ cấp của Lưu Tín.
Nhưng lúc này. . .
Hạng Võ không dám ham chiến, vội vàng đánh ra một chiêu bức lui Lưu
Tín, rồi quay đầu bước đi. Nhưng đi không được bao lâu, từ hai phía lại
xuất hiện hai viên Đại Tướng, một là Quý Bố, một là Quý Tâm. Hai huynh
đệ bọn họ cũng biết, Hạng Vũ này không phải người bình thường có thể
ngăn cản. Vì vậy cả hai song chiến với Hạng Võ.
– Bá Vương, đường này không thông!
Hạng Võ thấy không vượt qua nổi, đành phải quay đầu ngựa. Không ngờ lại bị hai người Phàn Khoái và Kỷ Tín cản đường, đánh được hai ba hiệp,
Hạng Võ đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tròn, ghìm cương ngựa hạ hoành kích.
– Lưu Khám, không dám quyết một trận tử chiến với Cô Vương sao?
Hạng Võ biết Lưu Khám đã bố trí thiên la địa võng, muốn chạy không phải dễ.
Từ đại doanh một đường chém giết xông ra, Hạng Võ chém chết hơn hai
mươi tướng Đường, cũng đã đủ mệt rồi. Đến lúc nà hi vọng nhất, vẫn là
giao chiến với Lưu Khám một trận, để giải quyết nỗi ám ảnh ba năm qua
trong lòng y. Năm đó, khi đánh chiếm Lâu Thương, y thắng Lưu Khám. Nhưng thắng không anh hùng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Hiện
tại, y muốn cùng Lưu Khám đường đường chính chính quyết một trận tử
chiến.
Chỉ là Hạng Võ cũng biết, khả năng Lưu Khám ứng chiến
là không lớn. Bởi vì đến lúc này, Lưu Khám thân là Quân Vương một nước,
sao có thể đơn giản mạo hiểm.
Đèn đuốc phía xa xa thắp sáng trưng.
Đám người Lý Tả Xa, Trương Lương, Mông Khắc vây quanh Lưu Khám xuất hiện trước mặt Hạng Võ.
“ Lực bạt sơn hề khí cái thế, thì bất lợi hề chuy bất thệ.
Chuy bất thệ hề khả nại hà, ngu hề ngu hề nại nhược hà. . .”
Trong lòng Hạng Võ không khỏi cả kinh. Đây là bài thơ hôm qua y làm, có thể nói ngoài y ra không ai biết được, Lưu Khám sao có thể biết được?
Lưu Khám cưỡi Xích Thố, tay nâng Xích Kỳ, một thân bảo giáp sư tử, eo đeo đai lực ngọc, thúc ngựa tiến lên.
– Bá Vương, Lưu Khám ở đây!
Hắn nhìn ám bào Hạng Võ nhuộm đỏ màu máu, trầm giọng nói:
– Trận chiến ngày hôm nay, Trẫm đã đợi lâu rồi. Bá Vương muốn chiến, hãy tới đánh đi!
Hạng Võ cắn chặt răng, hét lớn một tiếng, thúc ngựa xông lên. Còn Lưu
Khám không chút kinh hoàng, ra lệnh cho mọi người bên cạnh tản ra, ngựa
Xích Thố dưới háng hí dài một tiếng, mang theo Lưu Khám vọt tới nghênh
đón Hạng Võ.
Ba năm trước đây, Xích Thố từng giao chiến một
trận với Ô Truy, mặc dù đã trải qua ba năm xa cách, nhưng hai con ngựa
này dường như không quên đối phương. Từng tiếng từng tiếng ngựa hí lớn
vang vọng trời cao, Xích Kỳ và Bàn Long giao kích trên không trung, còn
hai người Hạng Võ và Lưu Khám giống như kỳ phùng địch thủ hội ngộ.
Ba năm trước đây, Lưu Khám dựa vào ưu thế của yên cao và bàn đạp có chút chiếm thế thượng phong.
Ba năm sau, Hạng Võ cũng trang bị yên cao và bàn đạp, nhưng dẫu sao cả
ngày chưa ăn uống gì, lại liên tục ác chiến, thể lực dần dần chống đỡ
hết nổi.
Hai người đánh khoảng trăm hiệp, Lưu Khám đột nhiên nhảy khỏi vòng tròn.
Hắn ngạc nhiên nhìn Hạng Võ, đột nhiên nói:
– Bá Vương, ta thua!
– Lưu Khám, ngươi có ý gì?
– Ba năm trước đây, Trẫm dựa vào ưu thế của yên cao và bàn đạp, thắng
Bá Vương một bậc; hôm nay tái chiến, tuy vẫn chiếm thượng phong, nhưng
Bá Vương đã cả ngày ác chiến. . .Trẫm biết, nếu như Bái Vương sung mãn
nhất, e là Trẫm không phải đối thủ của Bá Vương. . .Vì thế, trận chiến
này, Bá Vương thắng!
Hạng Võ giật mình há lớn miệng, theo cảm nhận của y, thân là võ giả, không chiến đấu đến cùng, há có thể nhận thua?
Nhưng Lưu Khám lại nhận thua!
Hơn nữa còn thua quang minh chính đại, trước mặt thiên quân vạn mã tỏ ý nhận thua. . .
Thoáng chốc, Hạng Võ có chút mịt mờ.
– Trận đánh ngày hôm nay, Trẫm thua!
Lưu Khám trầm giọng nói:
– Chỉ có điều trận chiến ngày hôm nay, Bá Vương lại thất bại!
Hạng Võ thoáng chốc hiểu ra.
Đúng vậ thắng chẳng qua chỉ là thắng cá nhân; y thất bại, lại bị táng gia bại sản.
Y theo đuổi thắng lợi cá nhân, còn Lưu Khám theo đuổi thắng lợi của cả đại cục. . .
– Năm xưa, nếu như Cô Vương tại Lâu Thương đuổi giết ngươi. . .Ngươi sẽ thế nào?
– E là Trẫm không có ngày hôm nay!
Lưu Khám đột nhiên thúc ngựa, thấp giọng nói:
– Thi thể Ngu Cơ, Trẫm sẽ an bài thỏa đáng, không biết Bá Vương còn có thỉnh cầu gì?
Hạng Võ lẳng lặng nhìn Lưu Khám, sau một hồi ngửa mặt lên trời cười ha hả.
– Thực sự ngày Cô Vương diệt vong, là ngày không phải chiến đấu khổ
cực. Lưu Khám, nếu như có thể, kính xin an táng Cô Vương và Ngu Cơ tại
Trữ La Sơn. . .Ngu Cơ, nàng yêu thích cảnh đẹp ở Trữ La Sơn nhất.
Bàn Long đại kích, keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
Hạng Võ nhảy xuống ngựa, vái người chào Lưu Khám, rồi sau rút bảo kiếm dưới sườn ra, tự vẫn tại chỗ.
Thanh kiếm kia chính là Hùng kiếm xứng với kiếm của Ngu Cơ trong song kiếm Thư Hùng.
Thân thể hùng tráng nằm trong vũng máu.
Trên chiến trường bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Lưu Khám trầm ngâm nói:
– Bá Vương, nếu như có kiếp sau, Khám nguyện làm huynh đệ cùng Bá Vương, nâng ly 300 chén!
Hắn lập tức chạy đếm ôm lấy thi thể Hạng Võ.
Trong lịch sử, Hạng Võ chết không toàn thây; ngay hôm nay, dù không thể giữ được tính mạng, nhưng ít ra có thể được chôn cất cùng tình nhân.
“Ngu hề ngu hề nại nhược hà. . .”
Lưu Khám ngẩng đầu nhìn về phía nam, nhưng lòng lại nghĩ: A Tu, Mạn nhi. . .Các nàng đang chờ ta . . .Ta sắp trở về thôi!