Đối với Lưu Khám mà nói, tất cả những việc phát sinh đột ngột này giống như một giấc mộng, tình tiết mà chỉ gặp trong vô số tiểu thuyết thế giới nhưng lại thật sự phát sinh trên người hắn. Sau khi tỉnh lại, hắn vẫn mãi ngẩn ngơ.
Thích A Trĩ, không thích a Trĩ…
Đến nay Lưu Khám cũng khó mà nói cho rõ ràng được, mà chuyện xảy ra ngày hôm qua càng khiến hắn càng thêm khó nói rõ.
Nhâm Ngao không như mọi ngày ép Lưu Khám đi ra ngoài lao động, để mặc hắn ở trong lao ngục, lại tấu lên công thự huyện Bái, xin Nhâm Hiêu điều tới năm mươi quân Tần, phụ trách trông giữ Lưu KHám. Người thống lĩnh quân Tần là hai Thiết ưng duệ sĩ, một người tên là Lý Tất, người kia tên là Lạc Giáp.
Hai người này đều là tâm phúc của Nhâm Hiêu, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhâm Hiêu. Chỉ cần Lưu Khám không có hành động gì khác thường, bọn họ cũng sẽ không quá theo dõi chặt chẽ Lưu Khám, mặc kệ Lưu Khám như kẻ mất hồn ở trong lao ngục.
Lữ Trĩ không xuất hiện nữa, mà Lữ Tu cũng không đến.
Ngoại trừ Khám phu nhân ra, có Thẩm Thực Kỳ, Đường Lệ và Tào Vô Thương là hàng ngày vẫn tới thăm Lưu Khám. Ngoài ra, người tới thăm Lưu Khám còn có Chu Thị, cũng chính là binh lính tại đại trạch Chiêu Dương bị tên lạc bắn trúng chân, được Lưu Khám liều mạng cứu trở về.
Chu Thị đến đây, một là để cảm ơn Lưu Khám, cảm kích hắn đã cứu mạng trên chiến trường, hai là để từ biệt Lưu Khám. Theo như lời y nói, y có một bằng hữu hiện nay đang ở Đại Lương. Sở dĩ y sắp đi Đại Lương tìm nơi nương tựa bằng hữu kia, nên y mới đến cảm tạ ơn cứu mạng của Lưu Khám, suốt đời không quên. Tương lai nếu có cơ hội, y nhất định sẽ tìm cách báo đáp.
Về phần Lưu Khám có nghe lọt tai hay không cũng chỉ có trời mới biết.
Một tháng sau, Lữ Trĩ xuất giá!
Hôn lễ không tổ chức tại huyện Bái, mà tại Phong Ấp Trung Dương, quê nhà của Lưu Bang. Nói cách khác, từ lúc này, Lữ Trĩ sẽ ở tại Trung Dương, nếu không có việc gì lớn, thì nàng sẽ không quay lại huyện Bái nữa. Ngày hôm đó, Lưu Khám ở trong nhà lao không nói năng không ăn uống, chỉ đối mặt với bức tường, một mình, ngây dại, lẩm bẩm giống như người điên.
Kiếp trước thì trong vạn khóm hoa cũng không để mình dính phấn hoa, không ngờ trọng sinh lại gặp phải chuyện như này. Là ông trời trừng phạt hay là…Trong lòng Lưu Khám hiểu rõ, bất kể là hắn không thích Lữ Trĩ, nhưng cả đời hắn sẽ đeo nặng món nợ oan nghiệt này. Sống lại ở thời đại này đã tròn một năm, trước đó Lưu Khám có thể ngây ngô dại dột mà được thăng chức rất nhanh, nhưng trong thời gian một năm này, hắn đã học được rất nhiều, thăng chức nhanh, chính là để hòa nhập với thế giới này.
Trước kia, Lưu Khám mang tư tưởng là người đứng ngoài cuộc nhìn thế sự, nhưng hiện nay hắn đã hiểu, mình có rất nhiều khác biệt với thời đại này, hôm nay, là lúc hắn cần phải thay đổi.
Nhưng thay đổi phương thức tư duy đã ăn sâu thật ra cũng không hề dễ dàng!
***
Xuân qua hạ đến, hạ qua thu tới.
Chớp nhoáng, Lưu Khám ở trong nhà lao huyện Bái đã chịu phạt được hơn một năm, nhưng trong thời gian nửa năm sau, Lưu Khám không bị bắt phải ra ngoài lao động. Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi trải qua việc đó, Nhâm Hiêu lo lắng Lưu Khám gặp chuyện không may.
Trong mắt Nhâm Hiêu, Lưu Khám mười lăm tuổi, đang là thời kỳ huyết khí phương cương, thích tranh đấu nổi loạn nhất. Chỉ một lời bất hòa là có thể rút kiếm giải quyết, đây vốn cũng là điểm chung đã hình thành thời Xuân Thu Chiến quốc năm trăm năm, gặp phải chuyện như này, nhỡ mà Lưu Khám nổi xung lên, thừa dịp việc cưỡng ép lao động mà bỏ trốn, đi gây chuyện thị phi thì thật sự uổng phí một nhân tài. Bởi nghĩ như vậy, Nhâm Hiêu mới lo lắng, ngươi này lúc điên cuồng lên cũng không phải là chuyện nhỏ.
Bất kể là xuất phát từ bảo vệ, hay bởi vì sợ hãi, Nhâm Hiêu vẫn muốn giám sát chặt chẽ Lưu Khám. Cũng may, Lưu Khám không có biểu hiện gì khác thường, ngày ngày ở trong nhà lao luyện võ, viết chữ, đọc sách. Dần dần, Nhâm Hiêu cũng không còn để ý tới việc này nữa. Thế nhưng quân Tần được phái đi canh giữ lao ngục vẫn không rút về, hai người Lý Tất và Lạc Giáp vẫn ở lại đó.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mọi người ai cũng biết Lưu Khám vũ dũng, nếu hắn thật sự che giấu tâm tính, ai có thể biết? Vạn nhất người này thấy thủ vệ lơi lỏng, sẽ có những hành động ngoài dự đoán của mọi người cũng không chừng. Cho nên, Lý Tất, Lạc Giáp nhận được dặn dò của Nhâm Hiêu, một khắc cũng không dám lơi lỏng cảnh giacs. Nhưng cảnh giác thì cảnh giác, Lý Tất, Lạc Giáp cũng không ngăn cản người tới thăm Lưu Khám. Khám phu nhân cũng tốt, Thẩm Thực Kỳ bọn họ cũng vậy, vẫn như trước ra vào lao ngục bất cứ lúc nào để thăm Lưu Khám.
– Nhâm đại ca, ngươi nói đi…rốt cuộc thì Lưu Quý kia có gì tốt chứ? Vì sao các ngươi ai cũng kính nể hắn vậy?
Lưu Khám kéo Nhâm Ngao, hỏi.
Nhâm Ngao gãi đầu:
– Có gì tốt ư? Ta cũng không rõ. Dù sao thì mọi người ở bên Lưu Quý cảm thấy rất thoải mái…Hắn rất dễ thương.
Dễ thương?
Lưu Khám suýt nữa thì hộc máu mồm. Từ dễ thương này chỉ dùng với trẻ em thôi, hoặc là với nữ tử thì hắn còn chấp nhận được, đằng này lại dùng cho một nam tử trên ba mươi tuổi, nghe thật khó mà chấp nhận nổi….Lưu Bang dễ thương ư?
Nhâm Ngao nói:
– Chúng ta, nói thẳng ra chỉ là một đám phố phường, Đồ Tử làm nghề giết mổ chó, Lão Chu thổi tiêu cho tang lễ, Hạ Hầu Anh thì ngày chơi bời lêu lổng, ngoại trừ đánh xe cho người ta ra thì cũng chẳng có bản lĩnh gì. Lư Quán thì tám đời đều làm nông, đến đời hắn thì cũng chỉ còn lại vài mẫu ruộng, lão Tào và Tiêu tiên sinh thì còn khá hơn. Ha hả, nhưng khá hơn thì sao chứ? Tiêu Tiên sinh năm xưa biết chữ đọc sách, kết quả ngay cả trường học còn không được vào, mà lão Tào thì thảm hơn, bởi vì không có tiền mà bị đuổi khỏi trường học. A Khám, những người như chúng ta bình thường ai để mắt tới chứ? Nói thật ra, đôi khi ngẫm lại, đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đích xác, Nhâm Ngao bọn họ là những người ở tầng lớp dưới đáy xã hội.
Nhâm Ngao nói:
– Thế nhưng Lưu Quý cho chúng ta có cảm giác khác hẳn. Ngươi chưa từng gặp hắn nên không có cảm nhận được…Khi ở bên Lưu Quý, chúng ta có thể cảm nhận được chúng ta là những người có bản lĩnh. Lưu Quý từng trải hơn chúng ta, kiến thức phong phú hơn chúng ta, nhưng khi chúng ta và hắn ở cùng một chỗ, lại phát hiện thì ra chúng ta cũng không hề kém cỏi chút nào, có thể làm được rất nhiều chuyện.
Là giá trị sinh tồn sao?
Lưu Khám tựa như đã hiểu đôi chút rồi!
Trên lịch sử Lưu Bang cũng là bởi vì biết người khéo dùng mà nổi danh. Trương Lương, Hàn Tín, Trần Bình trước khi đầu nhập theo Lưu Bang, tựa như cũng không có gì nổi bật, nhưng khi đầu nhập theo Lưu Bang, lại có thể làm nên sự nghiệp lớn kinh thiên động địa, cũng không phải là vì trùng hợp may mắn.
Có lẽ, chính là bởi vì Lưu Bang không là được gì, Lưu Bang thô bỉ, Lưu Bang hoàn toàn không biết gì cả, mới làm nên sự nghiệp lớn như thế.
Người làm hết sức mình, đây cũng là một thành tựu khó lường!
Khi suy nghĩ tỉ mỉ đạo lý này, Lưu Khám càng trở nên trầm mặc. Nhưng người tới thăm hắn thì có thể nhận ra hắn không hề chán nản.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, nháy mắt đã tới tháng mười, nhiệt độ không khí không phải quá thấp, nhưng đã có gió se lạnh, làm cho người ta cảm nhận được mùa đông sắp tới rồi.
Hôm nay, Lưu Khám đang ngồi trên bậc thang môn phòng đọc sách, Thẩm Thực Kỳ vội vã chạy tới.
Quân Tần canh giữ nhà lao cũng không cản nên Thẩm Thực Kỳ đi thẳng tới trước Lưu Khám, kéo hắn:
– A Khám, nghe nói gì chưa?
Vẻ mặt Lưu Khám mờ mịt:
– Nghe nói cái gì?
Thẩm Thực Kỳ cười nói:
– Hoàng đế muốn phong thiện, mùng một tháng giêng hoàng đế muốn đông tuần, còn muốn phong thiện tại Thái Sơn. Nghe nói, lúc phong thiện sẽ tuần hành Đông Phương, nói không chừng còn có thể đến nơi này của chúng ta đấy…A Khám, ta còn phải chúc mừng ngươi trước đó!
– Chúc mừng ta? Hoàng đế đông tuần thì có liên quan gì đến ta chứ? Vì sao phải chúc mừng ta.
Lưu Khám nghi hoặc nhìn Thẩm Thực Kỳ, có chút không hiểu.
Thẩm Thực Kỳ nói:
– Là lão Đường nói cho ta biết….Hắn nói, lúc hoàng đế phong thiện, chắc chắn sẽ đại xá thiên hạ, ngươi sẽ sớm được thả ra.
A, hình như là có điều khoản như thế. Hoàng đế phong thiện, hoàng đế đăng cơ, hoàng đế đón dâu, sẽ đại xá thiên hạ, chiêu hiển hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nhưng Lưu Khám vừa suy nghĩ đến đây, lại nhớ tới một việc khác. Hắn túm lấy tay Thẩm Thực Kỳ, hạ giọng nói:
– Kỳ ca, đầu xuân là thời kỳ ủ rượu, ta từng bảo ngươi lưu trữ ba trăm hũ Tứ Thủy Hoa Điêu, ngươi có làm theo lời ta nói không?
Thẩm Thực Kỳ ngẩn ra, rồi gật đầu nói:
– Đương nhiên rồi, chuyện ngươi căn dặn, ta nào có dám không làm theo? Nhưng ta thật sự không hiểu, ngươi bảo ta sản xuất ba ba trăm vò Tứ Linh Văn bẫu để làm gì? Mà Tứ Linh Văn Bẫu cũng kiếm được khá tiền, ta đặc biệt đi Ngô Trung mời người mở nơi sản xuất, phí dụng khá cao đấy.
Lưu Khám cười. Bẫu, là một loại lọ dùng để đựng rượu, đựng nước. Nói đơn giản, chính là bình rượu, xuất hiện đầu tiên vào triều Chu, thịnh hành thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhưng Tứ Linh Văn Bẫu theo như lời Thẩm Thực Kỳ nói và bẫu thời kỳ đầu có điểm khác biệt rất lớn.
Điểm khác biệt lớn đó quyết định bởi trên Tứ Linh Văn Bẫu quết một lớp men, tuy rằng không thể đánh đồng với lớp men ở hậu thế, nhưng với thời đại này mà nói, loại Tứ Linh Văn Bẫu này không thể ngi ngờ là một sản phẩm cực kỳ cao quý. Bởi kỹ thuật men trên đó còn chưa thành thục, mà không phải toàn bộ đồ gốm đều có lớp men này. Thậm chí, đặc biệt lớp men phủ lên đó cũng không phải lần nào cũng thành công.
Mà kỹ thuật phủ men ở Ngô Trung là cao minh nhất.
Như Thẩm Thực Kỳ nói, dù là tại Ngô Trung, cũng không phải là ai cũng nguyện mở lò phủ men, dù sao xác suất thành công thật sự là quá thấp.
Vì ba trăm Tứ Linh Văn Bẫu này, Thẩm Thực Kỳ đã xuất ra một vạn tiền, mời thợ thủ công tốt nhất ở địa phương ra. Hơn nữa trước khi mở lò phủ men, bất kể thành hay bại, một lò một vạn tiền, ba trăm Tứ Linh Văn Bẫu, tốn hao tròn bốn vạn tiền.
Lưu Khám không còn truy vấn tỉ lệ của Tứ Linh Văn Bẫu kia, hắn tin tưởng, nếu Thẩm Thực Kỳ tiêu phí bốn vạn tiền, thiên hạ này sợ là sẽ không có Bẫu ngon hơn so với ba trăm Tứ Linh Văn Bẫu này. Đặt mộc giản trong tay xuống, Lưu Khám chỉ trầm ngâm chốc lát rồi kéo Thẩm Thực Kỳ đi. Hắn tìm Lý Tất đang trực, đi thẳng vào vấn đề:
– Lý đại nhân, tiểu dân muốn cầu kiến Huyện trưởng đại nhân, liên quan đến việc Hoàng đế phong thiện ở Hoàng Thái Sơn, còn xinh Lý đại nhân thông báo giúp cho.
*Phong Thiện (thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất)