Tào Vô Thương cười hắc hắc, vẻ mặt thần bí, đồng thời lại toát lên vẻ hâm mộ, nhìn Lưu Khám nói:
– A Khám, ta đã nói ngươi là người ngốc có may mắn của người ngốc.
– Là ý gì?
– Vừa rồi Huyện trưởng đại nhân gọi cha ta đến công thự, sau khi trở
về, cha ta cứ luôn lắc đầu nói thế đạo thay đổi rồi…A Khám, lúc trước
chẳng phải ngươi đổi đao bố sang Tần tệ hết sao? Cha ta nói, bắt đầu từ
hôm nay, sẽ bãi bỏ hết các loại tiền ngoại trừ Tần tệ, trên thị trường
sẽ chỉ lưu thông Tần tệ mà thôi. Đồng thời ba ngày sau, sẽ phổ biến
“Luật chợ biên giới”….A Khám, tiểu tử ngươi phát tài rồi đấy.
Lưu Khám thoáng cái vẫn chưa hiểu, ngơ ngác nhìn Tào Vô Thương.
Ngược lại Thẩm Thực Kỳ tỉnh táo đầu tiên, nắm lấy vai Tào Vô Thương:
– Ngươi nói đến “Luật chợ biên giới” kia, có biết nội dung là gì không?
– Ồ, ta lại không hỏi đến, hơn nữa ta có hỏi thì cha ta cũng không nói
đâu. Nhưng loáng thoáng cũng nghe cha lộ ra ý, nói là trước đây một đồng Nghĩ tỵ mua được một thứ, nay thì nửa đồng là mua được, có lẽ còn rẻ
hơn nữa.
Giá cả của toàn bộ vật phẩm đều dược quy định thống
nhất, nếu có người tự ý làm trái, sẽ y theo Luật Tần mà xử phạt, nghe
nói còn xử phạt nặng hơn nữa.
Quy định thống nhất giá cả?
Lưu Khám “a” một tiếng, tuy Tào Vô Thương nói năng lộn xộn, nhưng Lưu Khám nghe lại có cảm giác rất quen thuộc.
Điều tiết khống chế vĩ mô, kinh tế có kế hoạch?
– A Khám, ngươi sao vậy?
Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương thấy Lưu Khám giật mình như vậy thì khó
hiểu. Nhưng Lưu Khám lại nở nụ cười xán lạn, giống như là ăn mật vậy.
Một lát sau thì cười to, ôm cổ Thẩm Thực Kỳ:
– A Kỳ, chúng ta phát tài rồi, phát tài rồi!
Đúng vậy, phát tài rồi!
Lưu Khám chờ đợi thống nhất tiền đã lâu rồi, cuối cùng đã xuất hiện
rồi. Càng khiến hắn bất ngờ chính là, theo việc thống nhất tiền này, thì đây có lẽ là hệ thống kế hoạch kinh tế nguyên thủy nhất trên thế giới
cũng theo đó mà xuất hiện? Luật chợ biên giới, Luật chợ biên giới…xem
ra cần phải nghiên cứu một chút. Kiếp trước hắn đã từng sống ở thời đại
kinh tế có kế hoạch, nên vô cùng nhạy cảm những lợi ích trong đó.
Đầu tiên là Thẩm Thực Kỳ choáng váng chẳng hiểu, nhưng sau đó rất nhanh có phản ứng.
Đúng vậy, thật sự là phát tài rồi. Ngẫm nghĩ một chút, bảy nghìn đồng
thoáng cái biến thành 15 vạn, giàu có bất ngờ này thật sự làm người ta
sợ hãi.
A Khám này quả đúng là một phúc tinh mà! (Phúc tinh: người mang lại may mắn cho người khác).
Ha ha ha, mình cũng rất giỏi đấy chứ, bằng không sao lại có quyết định sáng suốt như vậy? Mười lăm vạn, mười lăm vạn…
Niềm hạnh phúc quá lớn có thể nói làm ý nghĩ của Thẩm Thực Kỳ hỗn loạn
lên. Mà Tào Vô Thương đứng bên cạnh thì đờ người ra, không hiểu gì cả.
Lưu Khám kích động như vậy, y có thể hiểu, nhưng Thẩm Thực Kỳ và Lưu
Khám thì có liên quan gì chứ? Lẽ nào nói…
Hai mắt Tào Vô Thương mở to:
– A Kỳ, chẳng lẽ ngươi…
Thẩm Thực Kỳ hưng phấn liên tục gật đầu:
– Có tiền rồi, lão tử đây có tiền rồi! Ngày mai lão tử sẽ mua nhà ở, ta muốn có nhà mới, mua đồ mới. Con mẹ nó, lão tử có tiền rồi, có tiền
rồi…ta sẽ mua hai y phục mới, ta một bộ, hắn một bộ..
– Tên khốn kiếp này!
Tào Vô Thương cũng bất chấp vết thương trên đùi chưa khỏi đứng lên giữ lấy Thẩm Thực Kỳ:
– Chuyện tốt như này sao không nói với ta? Con mẹ nó, ngươi ngoan ngoãn nói cho ta biết, ngươi đổi bao nhiêu Tần tệ? Ta..ta…ta cũng muốn được như ngươi.
– Mười lăm vạn, mười lăm vạn!
Lúc này thì đến lượt Tào Vô Thương mắt trợn trừng mồm há hốc sững ra.
– A Kỳ, chuyện nhà ở ngươi từ từ đã nhé.
Lưu Khám bắt đầu tỉnh táo lại:
– Đừng quên, chúng ta còn có việc lớn cần phải làm. Như này đi, sáng
mai chúng ta đến công thự cầu kiến Huyện trưởng đại nhân, chẳng phải
ngươi nói đã nhắm được một chỗ rồi sao? Chuẩn bị hành động đi thôi, mười lăm vạn này, chỉ là một sự khởi đầu thôi.
– Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là một sự khởi đầu!
Thẩm Thực Kỳ nói năng lộn xộn liên tục cười khanh khách, mà Tào Vô
Thương thì nghi hoặc nhìn Lưu Khám, lại nhìn Thẩm Thực Kỳ.
– A Khám, có chuyện lớn gì vậy? Có thể thêm ta vào được không?
Lưu Khám cười nói:
– Phí lời, lúc ta và Kỳ ca, lão Đường thương lượng chuyện này thì đã tính cả ngươi vào rồi.
– Thế nhưng, thế nhưng ta không có tiền!
Thẩm Thực Kỳ cực kỳ gian trá, rất bỉ ổi mà trả lời:
– Lão Tào, yên tâm đi. . .không có tiền chứ gì? Huynh đệ chúng ta sao
lại nói vậy chứ. Nhưng không có tiền cũng không sao, ngươi ra sức là
được. Đúng rồi, a Khám muốn mua nhà ở, ngươi xem có thể trợ giúp được
không?
Tào Vô Thương thật thà cười đáp:
– A Khám muốn
mua nhà mới, ngươi không nói ta cũng phải giúp. Như vậy đi, ta quay về
thương lượng với cha tìm một mảnh đất cho ngươi. Đến lúc đó chỉ cần khai khẩn là không lo cơm áo…
Lưu Khám vội vã gọi Tào Vô Thương lại:
– Lão Tào, ta không muốn đất tốt, phía tây huyện Bái có một mảnh đất hồ, ta quyết định muốn chỗ đó rồi.
Đất hồ, chính là mảnh đất ngay bên cạnh ao bùn, người bình thường chẳng ai muốn chỗ đó cả.
Tào Vô Thương ngẩn ra:
– Ngươi muốn chỗ đó để làm gì?
Thẩm Thực Kỳ khẽ nói:
– A Khám là người ngoại lai, lần này thống nhất Viên tiền, chắc chắn sẽ khiến không ít người tức giận. Nếu lại có được lợi ích gì khác nữa, đảm bảo sẽ trở thành kẻ địch của mọi người. Đất hồ thì đất hồ, ta thấy
không có gì là không thích hợp cả. Hiện nay là thời đại phi thường, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện…Lão Tào, đừng thấy ngươi ta lớn
tuổi hơn a Khám, nhưng nếu nói về tầm nhìn lâu dài, hai người chúng ta
thật sự kém hơn a Khám rất nhiều.
Tào Vô Thương khẽ gật đầu.
– Đúng rồi, một lát cũng gọi Đường ca tới đây đi, buổi tối chúng ta sẽ
thương lượng xem nên bắt đầu như thế nào. Ồ…luật chợ biên giới, luật
chợ biên giới….lát ta sẽ đi tìm Triệu đại ca để biết rõ hơn về nội
dung của Luật chợ biên giới, để tránh gặp phải rắc rối.
– Đúng vậy, pháp luật đại Tần nghiêm khắc, không ai muốn sẽ bị nghiêm phạt, nghiên cứu một chút cũng tốt.
Thẩm Thực Kỳ thừa nhận sâu sắc, tỏ thái độ vô cùng tán thành đối với sự cẩn thận này của Lưu Khám. Lưu Khám đề nghị, Thẩm Thực Kỳ xét lại, đoán chừng Đường Lệ sẽ đồng ý. Nếu tất cả mọi người đều nói như vậy rồi, Tào Vô Thương không xuất ra một đồng nào cũng không có ý kiến gì khác.
Lưu Khám thay y phục, chuẩn bị đi tìm Triệu Đà.
Hiện nay Triệu Đà rất nhàn rỗi, nhiệm vụ của gã chính phối hợp với Nhâm Hiêu thanh trừ tặc phỉ, nay loạn đạo phỉ đã được dẹp yên, gã cũng không có việc gì phải làm nữa, ngày ngày cùng tám trăm quân Tần mà Mông Điềm
để lại đóng quân tại bên ngoài thị trấn Bái, thao diễn binh mã, còn về
phương diện khác thì hỗ trợ Nhâm Hiêu, tiến hành chấn nhiếp bằng vũ lực.
Cũng được coi là kề vai chiến đấu, nên quan hệ giữa Triệu Đà và Lưu
Khám cũng rất tốt, tiện thể, Lưu Khám muốn trả lại thanh kiếm Võ Sơn cho Triệu Đà.
Nào ngờ vừa ra khỏi cửa, lại nghe tiếng bước chân vọng tới.
Một bóng người từ bên ngoài chạy ào vào, vừa thấy Lưu Khám liền khóc òa lên:
– A Khám, A Khám, đại ca của muội đã xảy ra chuyện rồi!