Đường Lệ đã từng cùng với Lưu Khám bình luận về người Sở.
–
Người Sở mỗi lần chiến đấu không giống như Trung Nguyên. Ngoài việc chịu ảnh hưởng của phong tục, người Sở khi đánh trận vẫn duy trì tính hung
bạo. Tới khi bạo phát thì như núi lửa phun trào, hung hãn không gì sánh
được. Thế nhưng về mặt chiến thuật lại không có kế hoạch, thuận lợi thì
có thể dời non lấp bể, thế nhưng một khi rơi vào khốn cảnh, sĩ khí cũng
rất dễ sa sút, nhân tâm tan rả. Cho nên khi chiến đấu với người Sở,
tuyệt đối không thể để cho bọn họ được thuận lợi, nhất định phải làm tan rã tinh thần của binh sĩ.
Lời này nói thì rất dễ, thế nhưng làm thì lại rất khó khăn.
Lưu Khám tự ý xuất kích, vượt ra ngoài dự tính của Kinh man quân. Cái
gọi là lớn tiếng doạ người đại khái cũng giống như vậy. Ngươi hung hãn,
ta càng hung hãn hơn ngươi; ngươi không muốn sống, ta cũng liều chết với ngươi. Hai bên gặp nhau ai mạnh hơn sẽ thắng, đạo lý này từ xưa đến nay vẫn không thay đổi.
Sau một hồi hỗn chiến, Kinh man quân rút lui.
Rất nhiều đạo phỉ bắt đầu tháo chạy, Vương Lăng chém liên tiếp chín
người, lại còn giết chết ngay tại chỗ một tên trùm thổ phỉ, cuối cùng
mới ổn định được cục diện.
Một so với bốn, Vương Lăng chiếm
ưu thế tuyệt đối. Nhưng theo tình hình thực tế mà nói, sĩ khí quân Tần
đại chấn, muốn thủ thắng trở nên rất khó khăn.
Vương Lăng không thể không cân nhắc, có nên tiếp tục đánh hay không?
Mà ở bên kia, Lương đội phải trả giá bằng tính mạng của hơn bốn mươi
người, bị thương hơn một trăm người, sau đó cũng lui về trận tuyến.
Triệu Đà giận dữ, đồng thời truất quyền Lưu Khám, ra lệnh thủ hộ đại kỳ ở trung quân. Đồng thời ra lệnh cho Nhâm Ngao làm Chúc trường, tiếp
nhận binh mã của Lưu Khám. Nhìn bề ngoài giống như trừng phạt Lưu Khám,
nhưng người sáng suốt có thể nhận ra, Lưu Khám không chỉ không bị hạ
chức, trên thực tế lại được khen thưởng. Đại kỳ tượng trưng cho sĩ khí,
đại kỳ không ngã, sĩ khí không tiêu tan, cũng không phải ai cũng có thể
được bảo vệ.
Trận chiến ấy, Lưu Khám giết bảy người, trong đó còn có một tên trùm thổ phỉ.
Dựa theo quy chế xét công trạng của Tần, giết một giáp sĩ sẽ thăng một
tước, hiện tại Lưu Khám cũng không phải là thứ dân bình thường.
Triệu Đà ra quyết định ấy còn có một mục đích khác. Nhiệm vụ của bọn họ là muốn ngăn cản Vương Lăng, sau đó một lưới bắt hết. Xem tình hình
hiện nay, sĩ khí lương đội tăng vọt, đánh tan Vương Lăng cũng không phải là không có khả năng. Nhưng như vậy, ý nghĩa của nhiệm vụ lần này cũng
theo đó mà thành hư ảo.
Giết một Vương Lăng sẽ hơn rất nhiều so với giết cả trăm tên đạo phỉ.
Chỉ là suy nghĩ này của Triệu Đà không thể nói cho người khác.
Lưu Khám có vẻ không vui, mà Nhâm Ngao thay thế Lưu Khám, nhìn qua hình như cũng không vui vẻ gì.
– Lưu đại ca, đội ngũ của trạm canh gác bên trái hiện nay đều là do A
Khám cầm đầu. Ta làm sao mà chỉ huy được bọn họ? Triệu tướng quân làm
như vậy không phải làm khó ta sao?
Lưu Bang rất bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đại kỳ cắm ở giữa, đi tới Lưu Khám phía sau Triệu Đà, cười khổ nói:
– Ngươi đừng nghĩ thay thế được Lưu Khám, chỉ cần nghe lệnh mà làm là
được. Đồ Tử không ở đây, ở giữa mãn doanh này, sợ là không ai có thể
thay thế được địa vị của tiểu tử kia, cứ như vậy đi.
Nói xong, Lưu Bang vỗ vai Hạ Hầu Anh.
– A Anh, cho ngươi một nhiệm vụ.
Hạ Hầu Anh lần này coi như chém giết được sảng khoái, chém chết ba người, đến giờ máu bẩn vẫn còn đầy người.
Nghe Lưu Bang nói vậy, Hạ Hầu Anh hăng hái gật đầu liên tục:
– Chỉ cần đại ca ra lệnh, đệ nhất định sẽ làm được.
– Giám sát Ung Xỉ cho ta!
Hai người Hạ Hầu Anh, Lư Quán không khỏi ngẩn ra. Vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Bang, nhẹ giọng hỏi:
– Giám sát Ung Xỉ? Vì sao lại thế?
– Ta vừa phát hiện, tiểu tử này con mắt láo liên, sợ là có âm mưu gì
khác. Hắn là người Sở ngang ngược, Vương Lăng cũng xuất thân là người
Sở, khó đảm bảo sẽ không sinh ra biến cố gì. A Anh, giám sát đội ngũ của hắn cho ta, một khi có biến, lập tức báo cho ta, rõ chưa?
Hạ Hầu Anh gật đầu thật mạnh, ra vẻ đã hiểu.
Đợi Hạ Hầu Anh rời đi, Lư Quán nhịn không được hỏi:
– Lưu Bang, không phải chúng ta thật sự vì người Tần mà bán mạng chứ?
– Đó không phải là bán mạng, mà là thuận thế mà làm. Lão Tần thống nhất Quan Đông, chính là xu thế tất yếu. Với tình hình hiện nay mà nói, bất
kì người nào cố sức ngăn cản, không khác gì bọ ngựa đá xe. Sau này chúng ta nếu như muốn đặt chân ở huyện Bái, nhất định phải dựa vào đó mới
được.
Không tự chủ được, Lưu Bang nhìn thoáng qua Lưu Khám đang cầm cờ, ánh mắt sáng quắc.
Ta sẽ không thua ngươi!
Lưu Bang thầm nghĩ trong lòng: hảo hán như vậy, ngoài Lưu Quý ta ai có
thể dùng được? Đợi khi ta có địa vị, nhất định sẽ thu phục ngươi làm môn hạ.
******
Vương Lăng lại mấy lần nỗ lực công kích lương đội, cũng không có hiệu quả.
Song phương ngươi tới ta đi, đôi bên đều bị tổn thương. Thế nhưng đại
kỳ Hắc long đại biểu cho cờ hiệu của quân Tần, vẫn bay phấp phới trong
gió đêm như trước.
Mưa đã tạnh.
Trên chiến trường
vang lên tiếng kêu rên của người bị thương, vài con chiến mã vô chủ, lẻ
loi trơ trọi tới lui trong bóng đêm, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng
rên rĩ. Vẻ mặt của Triệu Đà, càng trở nên trầm lãnh. Tuy rằng phe mình
sĩ khí tăng vọt, nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng. Người chết thật ra
không nhiều lắm nhưng người bị thương thì vô số, đã chiếm khoảng 3 phần
nhân số. Đánh đến nước này, có thể nói đã vượt qua dự liệu của Triệu Đà
trước kia.
– Tướng quân, cứ tiếp tục như vậy, e là mọi người không chịu đựng nổi!
Lưu Khám nhịn không được thấp giọng nói:
– Một người bị thương, sĩ khí sẽ bị giảm một phần. Thừa dịp hiện nay
mọi người có thừa lực, sao không chủ động xuất kích chứ?
– Xuất kích?
Lưu Khám nói:
– Theo ý kiến của thảo dân, đạo phỉ nhân số mặc dù đông, nhưng sĩ khí
đã mất. Lúc này nếu một tiếng trống sẽ làm tinh thần hăng hái thêm, nhất định có thể đánh tan.
Triệu Đà nhìn thoáng qua Lưu Khám, đột nhiên lộ ra nụ cười khổ.
Những lời của Lưu Khám, làm sao y không rõ, nhưng vấn đề ở chỗ, mệnh
lệnh của Nhâm Hiêu là ngăn cản Vương Lăng chứ không phải đánh tan Vương
Lăng a. Tên đã hao hết, kế tiếp chỉ có huyết chiến. Không sai, nếu là
chủ động xuất kích, hiệu quả nhất định sẽ tốt. Nhưng Vương Lăng sẽ như
thế nào?
Tên kia rất giảo hoạt, nhất định sẽ đào tẩu!
– Lưu Khám, đại sự trong quân, ngươi chỉ là một thảo dân, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ. Bảo vệ đại kỳ thật tốt, những chuyện còn lại, ngươi
không cần phải quan tâm.
Triệu Đà mở miệng nói ra một câu, trong lòng Lưu Khám đã rõ ràng.
Thì ra, không chỉ có mồi nhử, chính là tử sĩ a. Thoạt nhìn người Tần
chuẩn bị muốn đem Vương Lăng một lưới bắt hết, sau đó giết một người để
làm gương cho nhiều người khác.
Suy nghĩ cẩn thận những điều ảo diệu trong đó, Lưu Khám không tự giác bước nhanh đến cột cờ lớn.
– Lên đây, kẻ địch lại đến!
Đội ngũ bên cánh phải, đột nhiên có người cao giọng hét lớn. Chỉ thấy
một đội kỵ quân xuất hiện, khoảng chừng bảy tám mươi người. Dẫn đầu là
một gã đàn ông tráng kiện ngồi ngay ngắn trên mình một con ngựa đỏ rực,
hướng về phía lương đội lớn tiếng gọi:
– Ta là Vương Lăng người
Sở, Ung Xỉ. . . Ngươi cũng là người Sở, vì sao phải giúp cho lão Tần
chứ? Chẳng lẽ ngươi đã quên lão Tần nhục nhã người Sở chúng ta lúc trước ra sao sao?
Làm nhục Sở vương, xấu hổ con dân nước Sở ta.
Ngày xưa lãnh thổ của đại Sở ta rộng lớn, nếu không có lão Tần, chúng
ta sao có thể rơi vào kết quả hôm nay? Ung Xỉ, nếu ngươi là người Sở,
hãy cùng ta kề vai chiến đấu!
Bọn người Lưu Bang giật mình lạnh toát.
Vương Lăng nhận ra Ung Xỉ. Điều này cũng khó trách, đều là dọc theo Tứ
Thủy kiếm ăn, một nhân vật như Ung Xỉ, Vương Lăng sao có thể không nhận
ra?
Trong lòng đồng thời sinh ra một loại sợ hãi: chỉ mong Vương Lăng không biết thân phận thật sự của mình.
Đội ngũ của cánh quân bên phải bắt đầu rối loạn.
Hơn mười ánh mắt thoáng cái nhìn thẳng vào bọn người Triệu Đà. Trong
đôi mắt mang theo một vẻ oán trách mãnh liệt, khiến cho Triệu Đà kinh
hãi. Người này, đương nhiên lại giở ra thủ đoạn này. Thật không ngờ lúc
trước quả thật đã có chút xem thường cái tên thủ lĩnh Kinh man quân này.
Cùng lúc đó, Kinh man quân cũng hành động.
Thế nhưng về phía lương đội, lại trở nên có chút không đoàn kết. Cừu
hận giữa người Sở và người Tần đã không thể nào hóa giải. Sự khiêu khích này của Vương Lăng có thể làm cho người Sở trong đội ngũ của Ung Xỉ nảy sinh cách nghĩ khác nhau. Hơn nữa loại tâm tình này đã lan tràn nhanh
chóng.
Huyện Bái là một nơi hỗn cư của di dân sáu nước.
Nếu nói cừu hận với người Tần, trong sáu nước người nào không có. Đường Lệ là người Ngụy, Thẩm Thực Kỳ là người Lỗ, Nhâm Ngao là người Tề.
Cùng loại tình huống như vậy, nhiều không kể xiết.
Một người Sở đột nhiên nhảy ra, lớn tiết quát:
– Vương Lăng, ở đây không có. . .
Lưu Khám cùng với Lưu Bang vội phản ứng theo bản năng. Một người giương cung cài tên, một người tay ném sáo. Tên nhọn cùng với đồng sáo hầu như bay ra cùng lúc, người Sở kia tránh được tên nhọn của Lưu Bang nhưng
không thể đỡ được đồng sáo của Lưu Khám. Kêu thảm một tiếng, đã bị đồng
sóc xuyên qua thân thể.
Thân thể bay xuống càng xe, ngã nhào trên mặt đất.
Ung Xỉ vô thức đứng thẳng dậy, giận dữ nhìn Lưu Bang cùng Lưu Khám:
– Các ngươi làm gì?
Lưu Bang vừa muốn mở miệng, Lưu Khám lại giành nói trước:
– Ung Xỉ, lẽ nào ngươi muốn bị liên luỵ cửu tộc, tịch thu tài sản cả
nhà sao? Đừng quên, phụ mẫu gia quyến chúng ta, đều còn ở huyện Bái.
Việc cấp bách, giết chết kẻ địch, ai dám có ý phản, Lưu Khám là người
đầu tiên không buông tha cho hắn.
Một câu nói khiến cho rất nhiều người tỉnh táo lại.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nhưng vấn đề là từ xưa đến nay người làm nên đại sự lại có mấy người? Chung quy là người thường chiếm
đa số, một người có thể không xem trọng chuyện sống chết, thế nhưng phụ
mẫu huynh đệ, lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ hay sao? Dù sao ở thời đại này, quan niệm vì tổ quốc chưa nặng lắm, tất cả lấy dòng họ làm trọng. Trong bảy nước, chỉ có người Tần lấy Tần pháp trị quốc, hai trăm năm vừa mới
có thay đổi.
Quan niệm dòng họ, hơn nữa Lưu Khám lúc trước
thể hiện vũ lực, cùng với danh tiếng của Lưu Bang, mọi người tạm thời
bình tĩnh trở lại.
Chí ít nhìn biểu hiện ra, hình như mọi
người đều rõ ràng mục tiêu. Thế nhưng trong nội tâm cách nghĩ có thật sự thống nhất hay không? Người ngoài sợ là không thể nào biết được. Kinh
man quân lại bắt đầu, lương đội chống lại còn hơn lúc trước, rõ ràng là
đã giảm thêm vài phần, đặc biệt là cánh quân bên phải.
Mà Vương Lăng đem tất cả chủ lực đều tập trung ở trung quân cùng phương hướng cánh tả.
Cánh quân bên phải thuộc đội ngũ của Ung Xỉ, nhìn qua đánh rất náo
nhiệt, nhưng trên thực tế cũng như tiếng sấm trong cơn mưa, chỉ là phô
trương thanh thế mà thôi.
Vương Lăng và Ung Xỉ, trong nháy
mắt đã đạt thành sự ăn ý nào đó không muốn cho ai biết. Triệu Đà biết rõ tình hình như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có cách
nào. Mắt thấy trong vòng tròn trận đánh bị vạch ra một lỗ hổng, Kinh man tặc cuồn cuộn không ngừng liều chết xông tới, y biết, đã tới lúc liều
mạng. . .
– Lưu Khám, bảo vệ đại kỳ!
Triệu Đà huơ thiết kiếm, lớn tiếng la lên, cất bước nhảy vào trong hỗn trận.
Trong chốc lát, tiếng kêu vang lên thành một mảnh, mọi người đều phải
đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ lúc khai chiến tới nay.