Kỳ nghỉ đông, Đỗ Thụy đóng phim xong trở về, hẹn một đám bạn thân tụ tập ở khách sạn nhà hắn.
Mấy tháng nay, hắn ra ngoài đóng phim, ngày thường không ít lần kể chuyện về đoàn làm phim trong nhóm WeChat, bây giờ cuối cùng cũng trở về, chắc chắn cũng không thể thiếu khoe khoang.
Diệp Ngữ Thần vốn không định đi, nhưng bạn thân trong vòng đúng là đã lâu không có tụ tập, anh cũng không tiện vắng mặt.
Tùy tiện tìm cớ, Diệp Ngữ Thần cố ý xế chiều mới đi đến khách sạn. Lúc này, đám người Đỗ Thụy và Cung Hạo đang chơi bi-a, thấy anh đến muộn như vậy, đều nhao nhao phàn nàn anh càng ngày càng ít giao du.
Diệp Ngữ Thần không quan tâm, anh đến quầy bar lấy một ly rượu vang sủi bọt, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh bàn bi-a.
Lịch trình hôm nay của Vũ Tu là quay , cũng không biết hắn bận rộn xong chưa.
Diệp Ngữ Thần nhàn rỗi lấy điện thoại ra, đang định nhắn tin cho Vũ Tu, thì lúc này anh nhận được cuộc gọi của cố vấn.
“Tiểu Diệp, lại có một công ty quản lý muốn ký hợp đồng với em, quy mô còn rất lớn, em vẫn không có hứng thú sao?”
Diệp Ngữ Thần không có người quản lý, trong nhà cũng không có người chuyên môn phụ trách hoạt động của anh, thương vụ bên ngoài muốn liên hệ với anh để hợp tác, đều là tìm thẳng đến trường học.
“Không ạ.” Diệp Ngữ Thần nói, “Phiền cô sau này đều từ chối giúp em.”
Kể từ khi YYCP trở nên nổi tiếng trong phạm vi nhỏ, liền không ngừng có công ty liên hệ với Diệp Ngữ Thần, muốn cho anh buộc chặt với Vũ Tu, lăng xê ra mắt.
Một số công ty biết được bối cảnh nhà anh, thức thời từ bỏ ý định này nhưng vẫn có công ty chưa từ bỏ ý định, muốn liên hệ với anh để thử.
Mặc dù, Diệp Ngữ Thần thật sự rất muốn nhanh chóng ra mắt, nhưng một là trong nhà còn chưa có nhả ra, hai là anh không cần phải thông qua cách lăng xê rầm rộ độc nhất này, nên anh đều từ chối tất cả công ty tìm tới cửa.
Anh cúp điện thoại, tiếp tục nhắn tin cho Vũ Tu:
【Diệp Ngữ Thần: Đang làm gì đấy?】
Đợi hồi lâu không thấy trả lời, chắc là Vũ Tu vẫn còn đang bận.
Diệp Ngữ Thần không có việc gì làm, đành mở Tieba ra, lướt qua lầu CP của hai người, nhưng đúng lúc này, Đỗ Thụy đột nhiên cầm cán ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tôi nghe nói gần đây cậu rất thân với Vũ Tu.” Đỗ Thụy nói.
Diệp Ngữ Thần khóa màn hình điện thoại, nhấp một ngụm rượu vang sủi bọt: “Cung Hạo nói sao?”
“Còn cần hắn nói?” Đỗ Thụy tỏ vẻ không nói nên lời, “Có người đồn hai người là gay, có mắc ói không cơ chứ.”
Trong mắt thẳng nam, gay đồng nghĩa với ghét bỏ.
Diệp Ngữ Thần đã từng trông thấy vô số lời bàn tán này ở trên mạng, chưa từng để tâm, nhưng khi nghe Đỗ Thụy nói anh và Vũ Tu như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái ở trong lòng.
“Lời đồn mà cậu cũng tin.” Diệp Ngữ Thần lại mở điện thoại, tùy tiện lướt tin tức.
Anh muốn dùng cách từ chối giao tiếp bằng ánh mắt để nói cho Đỗ Thụy biết bây giờ anh không muốn tán gẫu.
Nhưng hiển nhiên Đỗ Thụy không hiểu ý anh.
“Vậy có phải cậu nên chú ý tránh hiềm nghi không?” Đỗ Thụy tự mình nói, “Cậu cũng đừng kéo hắn vào vòng của chúng ta, tôi thấy không cần thiết.”
Diệp Ngữ Thần từ lâu đã không còn ý này, lấy lệ Ừ một tiếng.
“Đúng rồi, tôi đã nói cho cậu biết chưa, nữ hai cùng tôi quay phim kia đang theo đuổi tôi đấy.”
Điều gì nên đến vẫn phải đến.
Diệp Ngữ Thần biết Đỗ Thụy nhất định sẽ tìm anh tán gẫu chuyện quay phim.
Mặc dù, Vũ Tu trong lúc quay phim cũng sẽ chia sẻ cuộc sống với anh nhưng hắn chỉ chia sẻ thời tiết có tốt không, có nhiều cảnh quay không, v.v. Diệp Ngữ Thần có thể thoải mái nghe mà không cần suy nghĩ gì.
Nhưng Đỗ Thụy thì khác, bởi vì hắn rõ ràng là đang khoe khoang.
“Tôi đối diễn với cô ấy, cần phải nhìn nhau thâm tình, tôi dám chắc lúc đó cô ấy có cảm giác với tôi.” Đỗ Thụy lấy điện thoại ra, mở album ảnh, “Cô ấy trông như này, cậu xem đi.”
Diệp Ngữ Thần hững hờ liếc qua, đúng là một cô gái rất xinh đẹp.
Nhưng nếu nhất định phải nói thì…
Vẫn là Vũ Tu đẹp hơn.
Vẻ đẹp của Vũ Tu không phải ở ngoại hình mà là khí chất bên trong, hắn trời sinh đã có gương mặt điện ảnh. Hơn nữa, ánh mắt của hắn đặc biệt thu hút, hắn có thể truyền tải nhiều cảm xúc khác nhau chỉ bằng cách lặng lẽ nhìn bạn.
So ra, Đỗ Thụy lấy ảnh chụp cô gái này ra, có gì mà đáng để khoe khoang?
“Nhưng tôi còn phải cân nhắc thêm,” Đỗ Thụy lại nói, “Cô ấy không giỏi chuyện trên giường.”
Diệp Ngữ Thần trong lòng nhảy dựng: “Cậu ngủ với người ta rồi à?”
“Cô ấy chủ động trước, sao tôi phải từ chối.” Đỗ Thụy cảm thấy chẳng sao cả nhún vai, “Tôi nói này, A Diệp, cậu cũng nên tìm người phá thân đi? Đừng có mà cuối cùng trở thành gay thật.”
Diệp Ngữ Thần thật sự không thích Đỗ Thụy ngay cả loại chuyện này cũng phải lấy ra khoe khoang.
“Cậu quản chính mình cho tốt trước đi.” Anh nhíu mày, “Đừng có mà vừa mới ra mắt đã dính scandal.”
“Tôi cẩn thận lắm.” Đỗ Thụy nói, “Ngược lại là cậu, cậu định lấy gay làm tên tuổi ra mắt thật à?”
Diệp Ngữ Thần thật sự cảm thấy phiền khi nghe từ này, dứt khoát để lại một câu Tôi đi lấy rượu, rồi rời khỏi ghế sô pha đi đến quầy bar.
Quầy bar nằm trong góc của phòng bi-a, lúc này ngoài nhân viên pha chế rượu ra, không có ai khác.
Diệp Ngữ Thần dựa lưng vào quầy bar, nhìn đám người đang chơi bi-a từ xa, anh đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét tình bạn này.
Anh hiểu rõ tại sao anh lại không thích Đỗ Thụy khoe khoang ở trước mặt mình.
Bởi vì anh ỷ vào gia cảnh của mình tốt hơn Đỗ Thụy, cảm thấy hắn nên hiểu rõ ở trong lòng, biết mình có bao nhiêu phân lượng. Mà sở dĩ anh có ý nghĩ như vậy, suy cho cùng, là bởi vì anh không thể tỏ ra mình đơn thuần trước mặt đám bạn này được.
Trong tiềm thức, anh sẽ dùng gia cảnh của mình để suy xét mối quan hệ bạn bè, nhưng ở trước mặt Vũ Tu, anh không cần phải như vậy.
Vừa nghĩ đến hắn, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, Diệp Ngữ Thần đặt ly rượu xuống, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Vũ Tu.
【Vũ Tu: Vừa quay xong, đang tẩy trang】
【Vũ Tu: Hình ảnh. jpg】
【Vũ Tu: Lần đầu tiên tôi thử trang điểm mắt khói, có đẹp không?】
Trong ảnh, Vũ Tu hóa thân thành một thanh niên nhạc rock, phần tóc mái che gần hết mắt, trên cổ còn đeo vòng cổ đinh tán.
Ngày thường hắn vừa yên tĩnh lại nhu thuận đột nhiên trở nên nổi loạn lại gợi cảm, trong lúc nhất thời Diệp Ngữ Thần có chút không quen.
Anh lại phóng to hình ảnh ra một chút, cũng không nói đẹp hay không đẹp, chỉ trả lời ba chữ.
【Diệp Ngữ Thần: Đừng trang điểm】
【Vũ Tu: Anh đang làm gì?】
Diệp Ngữ Thần giơ điện thoại lên, tiện tay chụp một tấm ảnh phòng bi-a.
【Diệp Ngữ Thần: Hình ảnh.jpg】
【 Diệp Ngữ Thần: Đón gió tẩy trần cho Đỗ Thụy, phân cảnh của hắn đã hoàn thành】
Lần này, Vũ Tu trả lời tin nhắn rất lâu, Diệp Ngữ Thần uống cạn ly rượu trong tay, anh đang định kêu nhân viên pha chế rượu đổi một ly khác, thì đúng lúc này Vũ Tu gọi điện thoại tới.
“A lô?” Diệp Ngữ Thần khó hiểu nhận.
“Tôi nhận kịch bản cho bộ phim tiếp theo của tôi.” Giọng Vũ Tu từ đầu bên kia truyền tới.
Diệp Ngữ Thần biết Vũ Tu lại nhận kịch bản bộ phim mới cách đây không lâu, hỏi: “Khi nào vào đoàn?”
“Vài ngày nữa.” Vũ Tu nói.
“Vậy không phải cậu sẽ ăn Tết ở đoàn làm phim sao?” Diệp Ngữ Thần hỏi.
Vũ Tu khẽ Ừ một tiếng.
Vốn dĩ sau kỳ nghỉ đông, thời gian hai người gặp mặt đã ít, bây giờ không còn có thời gian gặp mặt luôn.
“Tôi muốn diễn tập trước,” Vũ Tu nói, “Anh có thể qua đây diễn cùng tôi không?”
“Bây giờ?” Diệp Ngữ Thần đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, sao Vũ Tu lại chuyên chọn thời điểm anh tụ tập với bọn Đỗ Thụy tập luyện kịch bản vậy?
“Lần này, diễn cảnh tình cảm tương đối nặng, tôi chưa diễn thể loại này bao giờ, trong lòng không chắc.” Vũ Tu nói, “Anh có thể góp ý cho tôi không?”
Diệp Ngữ Thần đương nhiên là không thể từ chối góp ý, nhưng…
Anh nhìn về phía Đỗ Thụy, tuy đôi lúc hắn thật sự rất phiền, nhưng dù sao cũng là bạn bè quen biết nhiều năm, hai nhà còn quen biết, hôm nay anh đã đến muộn rồi, bây giờ lại rời đi trước thì thật sự là có hơi quá đáng.
“Ngày mai được không?” Diệp Ngữ Thần thu hồi tầm mắt hỏi, “Bây giờ tôi không đi được.”
“Lần này lời thoại của tôi rất nhiều.” Vũ Tu nói, “Tôi sợ ngày mai sẽ không kịp.”
“Có tầm bao nhiêu?” Diệp Ngữ Thần bắt đầu do dự.
“Chi chít, tôi gửi cho anh xem.”
Vũ Tu gửi một trang kịch bản qua, Diệp Ngữ Thần mở ra xem, đúng là chi chít lời thoại. Hơn nữa trên kịch bản sạch sẽ không có bất kỳ dấu vết phác họa nào, chứng tỏ Vũ Tu còn chưa có bắt đầu đọc.
“Bây giờ tôi thật sự không thể đi được.” Diệp Ngữ Thần lại áp điện thoại lên tai, “Sau bữa tối tôi sẽ cố gắng qua đó tìm cậu được không?”
Hoạt động buổi tối không phải uống rượu thì là ca hát, Diệp Ngữ Thần cũng không muốn đi cho lắm.
“Được.” Vũ Tu nói, “Vậy tôi ở nhà chờ anh.”
Cuối cùng, Diệp Ngữ Thần cũng có thể trốn thoát, lúc đi tới nhà Vũ Tu, đã gần chín giờ tối.
Anh dựa theo chỉ dẫn mà Vũ Tu gửi tới, đi thang máy đi thẳng tới trước cửa nhà, nhưng mà người đón tiếp anh không phải là Vũ Tu, mà là Vũ Mẫn trong bộ đồ ngủ lộng lẫy.
“Tiểu Diệp, mau vào đi.” Vũ Mẫn trang điểm kỹ càng, tươi cười rất là thân thiết, “Tiểu Tu còn đang tắm, con vào phòng nó chờ một chút đi.”
Diệp Ngữ Thần không ngờ tới Vũ Mẫn sẽ đích thân đón tiếp anh, cho nên có chút câu nệ gật đầu: “Vâng.”
“Nghe nói cháu đến là để giúp Tiểu Tu tập diễn.” Vũ Mẫn đi trước dẫn đường, “Con xuất thân chính quy, nếu Tiểu Tu có chỗ nào diễn không tốt, thì con nhất định phải nói cho nó biết nhé.”
Diệp Ngữ Thần vẫn luôn cho rằng Vũ Mẫn sẽ là một người mẹ đặc biệt nghiêm khắc, nhưng sau khi gặp mặt, anh cảm thấy hình như không giống như những gì Vũ Tu nói.
Ít nhất là bây giờ, Vũ Mẫn trông có vẻ rất thân thiện.
“Để dì bảo dì giúp việc cắt chút hoa quả cho các con, con cần gì thì gọi dì.”
Vũ Mẫn dẫn Diệp Ngữ Thần đến phòng Vũ Tu rồi rời đi, lúc này Vũ Tu vừa mới tắm xong, vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa chào hỏi Diệp Ngữ Thần: “Anh đến rồi à.”
Hắn mặc mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đen, mái tóc ướt sũng mềm mại dính vào da đầu, nhìn qua còn nhu thuận hơn lúc ở trường.
Diệp Ngữ Thần dời tầm mắt khỏi Vũ Tu, nhìn xung quanh: “Kịch bản đâu?”
“Ở đây.” Vũ Tu lấy hai quyển kịch bản ở trên bàn, đưa một quyển cho Diệp Ngữ Thần, “Tôi đặc biệt in một bản cho anh.”
“Lại là phim thanh xuân.” Diệp Ngữ Thần mở kịch bản ra xem, “Mẹ cậu hình như rất thích nhận phim thanh xuân cho cậu.”
Nói tới đây, anh chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Vũ Tu nói: “Tôi phát hiện mẹ cậu rất tốt nha, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.”
“Xinh đẹp là bởi vì biết anh tới, cho nên đặc biệt trang điểm.” Vũ Tu khoanh chân ngồi ở trên giường, “Dịu dàng là bởi vì anh là người ngoài, bà ở trước mặt người ngoài đều là dáng vẻ này.”
“À.” Diệp Ngữ Thần cũng leo lên giường, khoanh chân ngồi đối diện với Vũ Tu, dùng ngón trỏ gãi gãi hai má, “Thì ra tôi là người ngoài.”
“Anh cũng có thể không phải người ngoài.” Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần, dùng giọng điệu nghiêm túc nói đùa, “Chỉ cần anh gả vào nhà tôi, trở thành bà xã của tôi là được.”
Kể từ khi hai người ngầm đồng ý về sự tồn tại của lầu CP, Vũ Tu gọi bà xã càng ngày càng tự nhiên.
Chỉ là mỗi lần hắn gọi như vậy, Diệp Ngữ Thần đều sẽ hung dữ chỉnh đốn hắn.
“Cậu nói gì đấy?” Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhào tới, đè Vũ Tu ở trên giường, cù lét hắn, “Cậu xem lầu CP nhiều quá sao?”
Thật ra, Vũ Tu không sợ nhột chút nào, Diệp Ngữ Thần cù hắn, hắn liền cù lại, kết quả lại là Diệp Ngữ Thần bị cù cong như con tôm, lăn qua lộn lại giãy dụa ở trên giường.
“Được rồi, Vũ Tu, đừng cù nữa!” Diệp Ngữ Thần lấy cùi chỏ che eo mình, nhưng không hiệu quả.
Cuối cùng vẫn là dì bưng hoa quả đẩy cửa tiến vào, thấy hai người lăn lộn trên giường, ngẩn người, cắt ngang hai người nói: “Mẹ để trái cây trên bàn.”
Vũ Tu lập tức thu liễm, thẳng nửa người trên, kéo vạt áo ngủ, nói: “Vâng.”
Sau khi dì đóng cửa rời đi, Diệp Ngữ Thần đá vào lưng Vũ Tu một cái: “Cho cậu làm loạn này.”
“Tôi làm loạn?” Vũ Tu làm ra vẻ muốn ngóc đầu trở lại, “Vừa rồi là ai cù tôi trước?”
Diệp Ngữ Thần không ngờ Vũ Tu sẽ so đo với anh, rõ ràng trước kia anh úp nồi lên đầu Vũ Tu, hắn đều sẽ nén giận đón nhận.
Lúc này mới được bao lâu mà đã biết cách phản kháng lại quyền uy của anh rồi.
“Được rồi, đình chiến.” Diệp Ngữ Thần biết không cù được Vũ Tu, vội vàng cầm lấy kịch bản ở bên cạnh lên nói, “Để tôi xem là câu chuyện gì nào.”
Vũ Tu lùi lại, vừa cầm kịch bản, vừa đưa một cây bút dạ cho Diệp Ngữ Thần: “Lần này là câu chuyện tình yêu thanh xuân.”
“Tại sao cậu luôn đóng vai học sinh vậy?” Diệp Ngữ Thần nhận lấy bút dạ, lật kịch bản nói, “Lần trước là học sinh cấp ba, lần này là sinh viên đại học.”
“Tôi cũng không muốn.” Vũ Tu nói, “Tôi đã nói không nhận kịch bản này, nhưng mẹ tôi không cho.”
“Hả?” Diệp Ngữ Thần khó hiểu, “Tại sao?”
“Tôi không muốn người khác gọi tôi là sao nhí khi nhắc tới tôi.” Vũ Tu nói, “Nhưng mẹ tôi cảm thấy nếu không có cái mác sao nhí này, người khác sẽ không nhận ra tôi.”
Diệp Ngữ Thần lấy bút dạ chọc vào cằm, như có điều suy nghĩ gật đầu: “Hiểu rồi.”
Vũ Tu không muốn người khác đối xử với mình như một đứa trẻ.
Hắn cũng không thích người khác nói với hắn, Tôi nhìn cậu lớn lên cho nên hắn muốn thoát khỏi cái mác sao nhí này.
Nhưng mẹ hắn lại cảm thấy cái mác này rất quan trọng, bởi vì không có nhiều sao nhí giỏi trong làng giải trí, dính mác này có thể tăng độ nhận diện của hắn.
“Là tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy phiền.” Diệp Ngữ Thần nhíu mày nói, “Mọi người đều biết hồi nhỏ tôi trông như thế nào, khiến tôi giống như không lớn.”
“Đúng vậy, đây chính là cảm giác của tôi.” Vũ Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Nhưng mẹ tôi không hiểu.”
“Từ từ đi.” Diệp Ngữ Thần đổi một tư thế thoải mái, nằm nghiêng, mở kịch bản ra đặt trước mặt, “Chờ lúc cậu hơn hai mươi tuổi, dù sao cũng phải tìm cách chuyển mình đúng không?”
“Thật ra, bộ phim này cũng có đột phá,” Vũ Tu nói, “Nếu không tôi đã không nhận rồi.”
“Đột phá gì?” Diệp Ngữ Thần hỏi.
“Bộ phim này có cảnh hôn.”
Nghe được hai chữ này, Diệp Ngữ Thần sửng sốt một chút, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, hỏi: “Cậu muốn hôn môi với người khác?”
Vũ Tu Ừ một tiếng, hỏi Diệp Ngữ Thần: “Anh có biết cách hôn không?”
“Tôi…”
Diệp Ngữ Thần ngay cả yêu đương cũng chưa từng thử, đương nhiên là không biết. Nhưng nếu anh thành thật thừa nhận, vậy thì lại làm giảm uy nghiêm của anh.
Không đợi Diệp Ngữ Thần nghĩ ra cách nên trả lời thế nào, Vũ Tu giống như là nhìn ra anh không muốn thừa nhận, chủ động nói: “Tôi không nhận nụ hôn.”
“Chờ đã.” Diệp Ngữ Thần đột nhiên phản ứng lại không thích hợp hỏi, “Vậy nụ hôn đầu của cậu chẳng phải là sẽ trao cho người lạ sao?”
Thái độ của Vũ Tu rất lạnh nhạt: “Diễn viên hy sinh một chút là chuyện nên làm.”
Diệp Ngữ Thần đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu ở trong lòng, suy nghĩ trong đầu cũng rất hỗn loạn. Anh nhất thời cũng không biết nên nói gì, không cẩn thận liền thốt ra: “Thật đáng tiếc…”
Vừa dứt lời, anh ngước mắt lên liền trông thấy Vũ Tu đang cười như không cười nhìn anh.