Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 27: Bản thảo của tử khiêm – số 27



Bệnh cảm của Hiểu Nguyệt sau khi được ăn một bát canh tổ yến của Sách La Định thì hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng biết là nhờ tác dụng của tổ yến hay là do trong lòng cô nương này đang vui vẻ nữa, tóm lại là sáng hôm sau, khi ôm bài vở lên học đường thì dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp tiếu lệ, cả người đều phát sáng luôn.

Sáng sớm Đường Tinh Trị đã nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt từ tốn uyển chuyển lướt qua trước mặt, nhìn nàng không chớp mắt, không để ý một cái đã suýt nữa thì đâm phải cây.

“Ha hả…”.

Đường Tinh Trị xoa trán quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Yên đang đi sau lưng hắn che miệng cười vui vẻ.

Đường Tinh Trị có chút xấu hổ, thầm mắng chính mình, sao lại có thể tùy tiện y như một tên lãng tử hoang đàng như thế chứ, vội vàng tằng hắng một câu, đi thẳng đến Thư trai Hải Đường.

“Hoàng huynh.”. Đường Nguyệt Yên chạy lên trước, đẩy Đường Tinh Trị đi: “Hiểu Nguyệt khỏi bệnh rồi à?”.

Đường Tinh Trị “ừ” một tiếng, gãi đầu.

“Hai ngày nữa là đến hội hoa rồi, có muốn hẹn nàng ra ngoài không?”. Nguyệt Yên nhắc nhở.

Đường Tinh Trị ngớ người: “Hội hoa…”.

Hội hoa thực ra chính là hội hoa đăng mỗi năm được tổ chức một lần, ban ngày thì ngắm hoa, buổi tối xem đèn lồng, nam thanh nữ tú đều ăn vận rất đẹp, hẹn nhau cùng đi chơi hội.

Đường Tinh Trị vừa nghe xong tâm tình vui vẻ hẳn, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một! Từ khi vào thư quán Hiểu Phong, phong ba không ngừng kéo đến, cũng không có nhiều cơ hội tốt để gần gũi với Hiểu Nguyệt một chút.

“ Ca ca.”.

Đường Nguyệt Yên xán lại gần hơn.

Đường Tinh Trị nhướng mày nhìn nàng, bình thường Nguyệt Yên đều gọi hắn là hoàng huynh, lúc làm nũng mới gọi là ca ca, hơn nữa, tiểu muội này của mình cũng ít khi làm nũng, chẳng cần hỏi nhiều, chắc chắn là có chuyện cầu xin mình rồi.

“Sao nữa?”. Đường Tinh Trị cười hỏi: “Muốn cùng Bạch phu tử đi dạo hội hoa hử?”.

“Ài, trước tiên đừng nói chuyện này vội.”. Đường Nguyệt Yên nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Ca có nghe chưa, Quế vương sẽ đến, hình như nghe nói còn dẫn theo cả Tiểu vương gia tới nữa.”.

“À.”. Đường Tinh Trị gật đầu: “Biết mà, trước đó phụ hoàng có nói qua với huynh rồi, người và Quế vương đã nhiều năm không gặp, Tiểu vương gia hẳn là Hưng Bình Hầu, tên Sầm Miễn, muội đã gặp rồi, khi nhỏ có đến Hoàng thành.”.

“Muội nhớ.”. Đường Nguyệt Yên bĩu môi: “Là cái tên vừa lùn vừa nhát gan hơn cả muội.”.

“Đó là trước kia thôi, nghe nói bây giờ đã là nhất biểu nhân tài văn võ song toàn đó.”. Đường Tinh Trị nói đến đây, tò mò hỏi Đường Nguyệt Yên: “Đương yên đương lành hỏi cái này làm gì?”.

“Muội nghe hoàng nương nói… phụ hoàng muốn gả muội cho cái tên Sầm Miễn đó.”. Đường Nguyệt Yên vừa mím môi vừa nói.

Đường Tinh Trị chau mày: “Có chuyện như vậy sao? Vậy thì không được!”.

“Đúng vậy!”. Vẻ mặt Đường Nguyệt Yên không vui: “Lấy hắn rồi sẽ phải chuyển về phía Nam, chuyện này có khác gì hòa thân đâu chứ?”.

Đường Tinh Trị nghe xong thì cười: “Ta hiểu rồi, lúc trước trong cung có tin đồn nói hoàng nương giận phụ hoàng, giận đến không ăn không uống còn bị bệnh nữa, chắc cũng là vì chuyện này nhỉ?”.

Đường Nguyệt Yên mím môi “hừ” một tiếng.

“Không cần lo lắng!”. Đường Tinh Trị cười an ủi nàng: “Chắc là phụ hoàng cảm thấy Sầm Miễn không tệ nên mới thuận miệng nói một câu mà thôi, người hiểu rõ muội nhất, muội xuống Nam rồi còn ai có thể khiến người vui vẻ nữa chứ, đến khi đó, chỉ sợ muội muốn gả đi mà người cũng không đồng ý đâu!”.

“Chỉ mong vậy.”. Đường Nguyệt Yên kéo cánh tay Đường Tinh Trị, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà huynh nhất định phải để ý chuyện này đó, phụ hoàng vừa cởi mở vừa nói nhiều, chẳng may lại đồng ý lung tung yêu cầu gì đó của Quế Vương thì người xui xẻo lại là muội!”.

“Yên tâm.”. Đường Tinh Trị nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay vào trán Đường Nguyệt Yên: “Có hoàng nương chúng ta ở đó mà, sợ cái gì.”.

Hai huynh muội cười nói vui vẻ đi vào thư trai Hải Đường.

Phía sau núi giả, Trình Tử Khiêm đã chép được đầy cả một tay bản thảo đi ra, vừa viết vừa chậc chậc lắc đầu: “Xem ra sắp có chuyện rất vui để xem rồi.”.

“Ngươi không ngừng bút lấy một ngày được à.”.

Trình Tử Khiêm giật mình quay đầu lại, thấy Sách La Định vừa ngáp vừa đi vào.

“Lão Sách, có muốn nghe đồn đại không? Rất mới mẻ!”. Trình Tử Khiêm còn chưa kịp nói, Sách La Định đã giơ tay chặn lại: “Ngươi bớt lắm chuyện đi, hôm nay ta muốn xin Bạch Hiểu Phong nghỉ, ngươi tự mình từ từ hóng hớt là được.”.

“Sao lại nghỉ?”. Trình Tử Khiêm đi theo phía sau hắn: “Ngươi ốm à? Không thể nào, trước giờ ngươi chưa từng ốm!”.

Sách La Định trợn tròn mắt trừng hắn một cái, lười biếng mở miệng: “Quế vương đến Hoàng thành rồi, lão tử phải dẫn binh đi đón hắn.”.

“Ha, có thể diện nhỉ? Còn phải cần đến cả Hộ quốc tướng quân ngươi phải đích thân đi nghênh đón nữa?”. Tử Khiêm vừa nói vừa tính toán thời gian một chút: “Không đúng, buổi chiều Quế vương mới đến mà, sáng sớm ngươi đã đến cửa thành chờ à?”.

“Hắn đúng là có mặt mũi lớn thế đấy.”. Sách La Định bĩu môi: “Ta phải đến năm trăm dặm ngoài thành đón hắn.”.

Tử Khiêm há to miệng: “Cấp quan của Quế vương mà cao bằng ngươi à?”.

“Vấn đề không phải ở cấp quan.”. Sách La Định phất tay: “Gần đây, dọc đường này luôn có sơn tặc, không được bình yên, Hoàng thượng sợ xảy ra chuyện không may cho nên mới bảo ta đi đón vào thành.”.

“Gần hoàng thành quả thực có sơn tặc, nhưng cũng rất bí mật.”. Tử Khiêm lật tài liệu.

Sách La Định phất tay một cái: “Ta đã đặc biệt phái rất nhiều người đi mà vẫn không điều tra ra được, chỗ ngươi có tin đồn nào có liên quan đến sơn tặc không?”.

“Thật ra thì có!”. Cặp mắt của Trình Tử Khiêm lóe sáng: “Nghe qua chưa? Đám sơn tặc này có một thói quen, không cướp tiền, không cướp sắc mà chỉ chuyên cướp mỹ nam tử.”.

Khóe miệng Sách La Định méo xẹo mấy cái: “Chuyện này tốt, cứ đem Bạch Hiểu Phong theo đi, để xem có dụ bọn sơn tặc đó ra được không.”.

“Ý này không tệ đâu!”. Trình Tử Khiêm lập tức lên tinh thần ngay: “Ngươi chờ ta, ta đi lấy lưới…”.

“Bắt cái đầu ngươi á.”. Sách La Định lắc đầu đưa tay đẩy trán Tử Khiêm ra xa: “Đừng có làm loạn thêm.”.

Tử Khiêm nhảy dựng trong sân: “Sách La Định, ngươi cẩn thận bị đại vương sơn tặc bắt đi làm áp trại phu nam!”.

Mọi người trong thư trai Hải Đường còn đang đọc sách, vừa nghe thấy tiếng thét của Tử Khiêm, cả lũ đều quay đầu ra ngoài, hóng hớt hỏi Sách La Định: “Áp trại phu nam gì vậy?”.

Sách La Định nhìn trời, bảo mọi người đừng có nghe Trình Tử Khiêm nói hươu nói vượn, sáng nay hắn ăn phải đồ bẩn đấy mà!

Hiểu Nguyệt ngồi sau lưng Sách La Định, nghi ngờ nhìn hắn một cái – Áp trại phu nam sao? Trước đó có lời đồn rằng trên núi Đại Bình khoảng ba trăm dặm bên ngoài hoàng thành có sơn tặc, đại vương của đám sơn tặc là nữ, chẳng lẽ Sách La Định phải đi trừ phiến loạn à?

Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, đưa một ngón tay ra, chọc vào xương sườn Sách La Định.

Sách La Định sợ nhất là Hiểu Nguyệt chọc mình như vậy… ngón tay nha đầu này thanh mảnh, móng tay còn dài nữa, chọc một cái tuy không đau không ngứa nhưng toàn thân lại nổi cả da gà.

Xoa sườn, Sách La Định quay đầu lại, lại còn phải trưng ra cái bản mặt tươi cười với nàng: “Sao vậy?”.

“Ngươi phải ra ngoài thành à?”.

“Đúng rồi.”. Sách La Định vừa vào đến thư trai là theo bản năng ngồi xuống, suýt nữa thì quên mất mình tới để xin nghỉ. Đứng ngay dậy, đi đến nói mấy câu với Bạch Hiểu Phong, đương nhiên là Bạch Hiểu Phong gật đầu.

Sách La Định nhanh chóng bước ra ngoài.

Hiểu Nguyệt nhíu chặt chân mày – Chưa nói rõ ràng đã đi rồi sao!

Sách La Định vừa mới đi, đám Đường Tinh Trị đã thì thầm bàn tán.

“Chắc là Sách La Định đi bắt sơn tặc hả?”.

“Có thể, có phải là nữ tặc trên núi Đại Bình không?”.

“Có vẻ rất thú vị đấy.”.

“Muốn đi theo quá.”.

“Nghe nói chưa? Nữ tặc trên núi Đại Bình chuyên môn bắt nam đấy!”.

“Không phải chứ… bắt về làm gì?”.

“Tiền dâm hậu sát chứ gì!”.

“Thật hay giả?”.

***

“Khụ khụ.”.

Bạch Hiểu Phong ho khan một tiếng, mọi người chẳng còn cách nào khác là ngồi nghiêm đọc sách, nhưng mà tâm tư đã sớm bay thẳng ra ngoài mất rồi còn đâu.

Bạch Hiểu Nguyệt ngồi phía sau nghe rất rõ ràng, trong lòng cũng nhộn nhạo – Sách La Định đi trừ phiến loạn sao? Như vậy chẳng phải sẽ cần điều động đại quân à? Liệu hắn có mặc giáp ra trận giết địch không nhỉ?

Bạch Hiểu Phong mở sách, ngẩng đầu: “Hôm nay chúng ta học về…”.

Vừa mới nói được mấy từ này, hắn đã cau mày – Bạch Hiểu Nguyệt đi đâu rồi? Chỗ ngồi trống không.

Trình Tử Khiêm ôm bản thảo ngồi ngoài cửa thư quán, chia cho thủ hạ đi phân phát, lại thấy bên cạnh có một bóng đen, ngẩng đầu lên, kinh hãi.

Hắn nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt mặc nam trang màu đen, đội mũ thư sinh.

“Hiểu Nguyệt cô nương, sao cô lại mặc thế này?”. Trình Tử Khiêm khó hiểu.

“Sách La Định đâu? Đã ra khỏi thành chưa?”.

“Sao có thể nhanh thế được.”. Trình Tử Khiêm lắc đầu một cái: “Lúc này cả nhóm chắc là đang ở quân doanh, cô…”.

“Ta cũng muốn đi cùng.”. Bạch Hiểu Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm.

Trình Tử Khiêm híp mắt: “Ta nói này Hiểu Nguyệt cô nương, sao cô phải mặc nam trang?”.

“Muốn đi theo quân đương nhiên là phải mặc nam trang rồi, nếu không, lại mang theo một cô nương đi hành quân thì thật khó nhìn.”. Hiểu Nguyệt nhỏ giọng thầm thì.

“Cô muốn theo quân sao…”. Trình Tử Khiêm dài giọng: “Chẳng lẽ, sợ lão Sách bị nữ tặc bắt mất à?”.

“Đúng là có nguy cơ này.”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

Tử Khiêm cười đến gập lưng: “Thôi đi, đại ca cô còn có thể, chứ cái bản mặt đó của lão Sách, sầm xuống cái là còn thối hơn cả cái hố phân, dài đủ cho mười lăm người cùng ngồi ngắm trăng luôn, làm gì có đại vương sơn tặc nào ăn no dửng mỡ mà đi cướp hắn chứ… ha ha!”.

Còn chưa nói hết, Hiểu Nguyệt đã nhịn không được mà đẩy hắn.

“Coi như ta đã biết cái gì gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi rồi.”. Trình Tử Khiêm nhẫn cười, phất tay với Bạch Hiểu Nguyệt: “Yên tâm, không ai thắng được công phu của lão Sách đâu, hơn nữa còn có mấy vạn nhân mã theo hắn nữa, sơn tặc đương nhiên là cao chạy xa bay rồi.”.

“Như vậy thì ta cũng muốn đi.”. Hiểu Nguyệt lạ lẩm bẩm một câu.

Trình Tử Khiêm suy nghĩ một chút, hiểu ra rồi: “À… cô muốn xem uy phong của hắn khi mặc khôi giáp hả?”.

Mặt Hiểu Nguyệt hơi đỏ lên: “Lúc nào cũng nghe gọi tướng quân, tướng quân, nhưng chưa được thấy bao giờ.”.

Trình Tử Khiêm cười một tiếng: “Ta dẫn cô đi.”.

“Ngươi có thể vào quân doanh à?”. Hiểu Nguyệt vui vẻ.

“Xí, có chỗ nào mà ta không đến được chứ, chúng ta cưỡi ngựa, nhanh lên!”. Trình Tử Khiêm cứ thế mang Bạch Hiểu Nguyệt đến quân doanh.

Hai người vừa đi, Bạch Hiểu Phong đã đuổi theo đến cửa thư quán rồi, từ xa nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt mặc một thân nam trang, chẳng khác nào một nha đầu buông thả mà theo Trình Tử Khiêm chạy đến quân doanh. Bạch Hiểu Phong chỉ biết bất lực lắc đầu – Con gái lớn đúng là không thể giữ ở nhà mà, cứ giữ tới giữ lui giữ đến sầu luôn, làm gì còn chút bộ dạng nào của thục nữ danh môn nữa chứ!

Sách La Định điểm đủ binh mã rồi, phóng người lên ngựa chuẩn bị ra ngoài thành thì lại thấy Trình Tử Khiêm cười híp mắt mà cưỡi ngựa tới, sau lưng còn mang theo một người.

Sách La Định vừa nhìn, đầu cũng đau!

Trình Tử Khiêm chẳng khác nào tên trộm mà cười xấu xa, hỏi Hiểu Nguyệt sau lưng mình: “Thế nào? Nhiều người không?”.

Hắn vốn nghĩ, đây nhất định là lần đầu Hiểu Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng mấy vạn binh mã thế này, nhật định sẽ kinh sợ cho xem. Nhưng chẳng ngờ lúc này đừng nói chỉ có mấy vạn người, cho dù có đến mấy chục vạn thì Hiểu Nguyệt cũng không nhìn thấy, chỉ chăm chăm nhìn vào bộ áo choàng tướng quân và một thân khôi giáp màu vàng của Sách La Định mà thôi.

Thật ra thì Sách La Định chỉ mặc nhuyễn giáp, cũng không phải loại khôi giáp thường mặc khi xuất trận, nhưng mà vẫn uy phong vô cùng.

Hiểu Nguyệt nhìn mãi cũng không chán, trong đầu không ngừng nhảy ra mấy chữ, gì mà uy vũ này, bát diện uy phong này, anh hùng khí khái này… tóm lại là tốt hơn đám thư sinh gầy như que củi lại yếu ớt kia gấp cả vạn lần! Hiểu Nguyệt cúi đầu suy nghĩ lung tung, thầm cảnh báo mình không được không có tiền đồ mà cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy!

Trình Tử Khiêm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vẻ mặt Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ của Sách La Định thật ra rất giống như các thiếu gia công tử bình thường vẫn nhìn nàng kia, hâm mộ chết mất mà lại không dám đến gần, y như nai con ngơ ngác, tay chân lúng túng chẳng biết để đâu.

Thấy người đã đến bên cạnh rồi, Sách La Định bèn hỏi: “Hai người đến làm gì?”.

Trình Tử Khiêm ưỡn ngực: “Làm giáo úy theo quân, cùng ra ngoài thành với ngươi, đây là gia đinh nhỏ của ta.”.

Sách La Định nhìn hắn: “Giáo úy theo quân cái gì?”.

Trình Tử Khiêm đưa cho hắn xem một tờ thánh chỉ màu vàng, nói: “Quên nói với ngươi, ta cũng là một trong những sứ giả đi nghênh đón Quế vương.”. Nói xong nháy mắt với Sách La Định, ý bảo – Hoàng thượng sợ lát nữa ngươi hành xử không được chu toàn lễ nghi, cho nên ngươi phụ trách an toàn, ta phụ trách khoản lễ nghi phép tắc.

Sách La Định nhìn trời, trước cũng không thèm nói Trình Tử Khiêm, tính cách tên này rất tệ.

Lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một chút, Sách La Định cau mày: “Sao nàng cũng tới?”.

Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ, cứ như bị người ta đuổi mà chạy đến vậy, nhưng mà cũng không thiệt, lát nữa nếu có đánh giặc thì tốt… nhưng mà ban nãy Trình Tử Khiêm nói cái gì mà nghênh đón Quế vương nhỉ? Không phải đi trừ phiến loạn à.

“Đi.”. Trình Tử Khiêm lại rất bảo vệ Bạch Hiểu Nguyệt, trợn mắt trừng Sách La Định một cái: “Nàng đi theo ta, ngươi quản được à!”.

Sách La Định cấm ngữ, có điều chuyện hắn với Trình Tử Khiêm gây gỗ kiểu này cũng chẳng phải lần đầu, chúng tướng sĩ đã sớm quen rồi.

Sách La Định cởi áo choàng của mình đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt, thầm nghĩ – Có đến mấy vạn đại quân đấy, tất cả đều là nam nhân đứng sau lưng nhìn, một đại gia khuê tú như nàng thật không biết lý lẽ gì hết, lúc về có khi Bạch Hiểu Phong sẽ cầm đao chém chết ta mất.

Hiểu Nguyệt nhận lấy áo choàng mặc lên, vẫn còn chút ấm áp, nhưng mà không được để Sách La Định nhận ra được, con gái cần e lệ chút, theo đuổi dữ quá rất dễ khiến người ta coi thường.

Cho nên dù đã mặc thêm áo choàng thì vẻ mặt Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không được thoải mái cho lắm.

Sách La Định thì lại khó hiểu – Chẳng phải trước đó mình đã dỗ dành tốt rồi à? Sao vẫn còn tức giận vậy? Vẻ mặt thối thế.

Trình Tử Khiêm lắc đầu – Đôi này, thật là…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.