Tiết Thượng nguyên, đèn duốc sáng như ban ngày. Thạch Sinh hít sâu, hơi nước trước mặt tiêu tan, đã giờ Thân rồi mà Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi vẫn chưa tới, có chuyện gì chăng? Nhìn quanh, y nhận ra Khuất Đại Du đang nướng khoai, Dư Mộng Tương bán hoa tươi, Lục Phong Nam kéo nhị, Liễu Cúc Nhi ca hát, Thôi Nguyên Thanh đang ăn cơm đều dần lộ vẻ lo lắng. Y không thấy Linh Tương, theo kế hoạch, nàng giả trang thành vũ cơ, một mình lên Túy Thiên lâu hành thích Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi. Người đi đường đều cầm hoa đăng qua qua lại lại như một dòng sông ánh sáng đang chầm chậm lưu động.
Sau cùng, y cũng nghe thấy tiếng thanh la, ai nấy quỳ xuống bên đường, Lục Phong Nam vừa hay đến cạnh y. Tiếng vó ngựa rầm rập, một hàng ngựa chừng hơn trăm con từ phía tây từ từ tiến lại, lúc đi ngang, y không nén được, ngẩng lên nhìn, thấy Điền Phong, Vương Sĩ Thành vây quanh một người, y chỉ thấy được dáng vẻ cao lớn khôi vĩ của người đó. Chợt, y “cảm thụ” được một đạo mục quang, hệt như lúc gặp Hướng Văn Sinh trên Tụ Đức lâu, y ngoảnh nhìn, nhận ra trên lưng một thớt ngựa gầy gò có một người mặc ngân bào đang lạnh lùng nhìn đám đông, khuôn mặt dẹt lại, lộ ra vẻ lãnh khốc khôn tả.
“Là đại nội đệ nhất cao thủ Đồng Hãn!” Lục Phong Nam khẽ hô, lòng y trầm xuống. Y đã nghe qua cái tên này, bao năm nay, Đồng Hãn là cơn ác mộng của các chí sĩ phản Nguyên, gần như mọi kế hoạch hành thích Nguyên đế đều tan tành trong tay hắn. Không ngờ trong thời điểm mấu chốt này, hắn lại xuất hiện ở đây. Thạch Sinh quỳ đó mà lòng rối bời, làm sao đây? Linh Tương có hành thích thành công được không? Một mình nàng sao có thể địch nổi hai tuyệt đỉnh cao thủ như Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi và Đồng Hãn?
Lục Phong Nam khẽ kéo, y ngẩng lên mới phát hiện đoàn người đã lên Túy Thiên lâu, mọi người cạnh đó lục tục đứng dậy. Thị tập lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa nhưng trong mắt y, tất cả đều ngưng trệ, cơ hồ y đang ở trong một vùng thời gian và không gian khác, không gì là thật. Y nhìn thấy trong miệng con lân uốn khúc ngậm đèn ông sao, khiến con lân xanh biếc vô cùng sống động, lớp vảy dần mở ra, lại thấy dãy đèn hoa sen cửu long ngũ phượng, long phượng quấn quýt nhau, các loại đèn khác như cò trắng chuyển hoa, rồng vàng phun nước, kim phù ngân yến, phù quang động, toàn tinh các… đều ẩn chứa sát cơ phiêu diêu, toát lên vẻ diễm lệ lạnh lùng. Trên tay bách tính đầy các loại đèn: phường hạng đăng, liên hoa đăng, lộc đăng, lưu ly cầu đăng, phương đăng, nguyệt đăng, tiểu cổn đăng, mã kỵ đăng, hổ phách đăng, ngư thập đăng… tất cả đều ảm đạm, dưới ánh đèn, mặt ai cũng nhợt nhạt, không còn nửa tia huyết sắc.
“Oành!” Pháo hoa trắng xóa nở tung trên không, ai nấy dừng chân quan thưởng, Nguyên binh lại trơ ra như sắt thép, không hề động đậy. Pháo hoa nối nhau điểm xuyết thinh không, nhưng tất cả đều màu bạc, mãi đến khi tiếng nổ cực lớn vang lên, pháo hoa màu vàng mới tung tóe. “Ném đèn lồng”, ai đó quát lên, gần như đèn lồng trong tay mọi người trên đường phố đều tung lên không, mấy ngàn lồng đèn bay múa, vẽ thành những đường cong mỹ lệ, khác nào mưa sao băng trút xuống.
Nguyên binh cùng ngẩng đầu lên xem cảnh đẹp hiếm có này, trong sát na đó, Không Động đệ tử đồng loạt tuốt kiếm, kiếm quang sáng lóa cắt qua yết hầu chúng, huyết quang văng tứ tán, quân Nguyên gục xuống như rạ. Khắp đường phố, ai nấy đều tuốt binh khí, điên cuồng tấn công quân Nguyên — trừ Thạch Sinh. Từ đầu đến giờ, ánh mắt y không rời Túy Thiên lâu.
Giờ chính là thời khắc Linh Tương hành thích, vì sao trên lầu lại không có động tĩnh gì? Ánh mắt y dừng lại trên một ngọn lưu ly đăng xanh lét, bị quăng lên cao đang phơ phất rơi xuống Túy Thiên lâu, ngay lúc chạm vào mái lầu, tức thì “ầm”, tiếng nổ vang rền, tòa lầu nổ tung. Cả ngàn miếng ngói đen ngòm văng tứ tán trong dòng khí tuôn tràn, va chạm với lồng đèn rơi xuống, tạo thành những chuỗi hoa lửa như mấy ngàn con dơi xanh biếc lạc vào hàng vạn con nhặng đỏ lòe trên không. Ba nhân ảnh đan nhau bay lên, y nhận ra Linh Tương mặc cung trang, trường kiếm trong tay nàng hóa thành điện mang màu bạc, liên tục giao nhau trên không với hai hắc ảnh còn lại.
“Oành! Oành!” Lại hai dải pháo hoa nổ tung, dưới ánh trăng xanh biếc, pháo hoa vàng chóe, kiếm mang bạc trắng dệt thành màn sáng chói lọi nhất giữa trời đêm. Thạch Sinh không nén nổi, song cước điểm xuống đất, búng mình lên, điểm chân vào mái ngói tòa lầu, bay thêm mấy trượng nữa, lướt tới chỗ ba người đang giao chiến. Đột nhiên, chỉ thấy kiếm mang trong tay Linh Tương sáng rực, thân ảnh khôi ngôi bên trái gào lên thê thảm, rớt ngay xuống. Nhưng một chưởng của người bên phải cũng đánh trúng lưng nàng như chớp. Thân hình xinh đẹp của nàng lắc lư rơi xuống như lá khô.
“Sư tỷ!” Thạch Sinh tuyệt vọng gầm lên, ôm Linh Tương vào lòng, phát hiện thân thể nàng nhẹ bẫng, đến độ không còn cảm giác sinh mệnh nữa. Đồng thời, y nhận ra mình đang rơi xuống trong hoang mang như chính trái tim loạn nhịp. Y đáp xuống đất, nhìn lên khuôn mặt không còn huyết sắc mà gần như không tin nổi, Linh Tương… chết rồi sao? Linh Tương, chết rồi. Linh Tương, chết rồi.
Linh Tương… chết rồi…
Từ hôm nay, y không còn được nhìn thấy ánh mắt mủm mỉm của nàng, được nghe thấy giọng nói trong veo đó nữa.
Sau lưng vang lên tiếng y phục xé gió sắc lẹm, loáng thoáng y nghe thấy giọng nói trong trẻo: “Tê Ngưu Vọng Nguyệt!” Mắt y đẫm nước, gầm lên bi phẫn: “Bằng thủy hoành giang thiên phàm quá!”
Trường kiếm trong tay vạch lên theo quỹ tích hoàn mỹ, chất chứa niềm phẫn nộ và tuyệt vọng đâm ngược lại. Người sau lưng ồ lên một tiếng, lách tránh ngay, dưới ánh trăng, y nhận ra gương mặt lạnh tanh của Đồng Hãn.
“Phi Yến Hồi Tường! – Vũ trọng phong khinh hạnh hoa nùng!” Y lại gầm lên, cây kiếm hóa thành vạn điểm ngân tinh hòa vào hận ý vô tận đâm tới địch nhân.
Đồng Hãn điểm ngón tay, đầu ngón tay và mũi kiếm va nhau, phát ra âm thanh như đá vàng cọ xát.
“…Đệ nói xem, ta đeo sợi dây bạc đính hoa đào này đẹp hay chiếc khảm ngọc này đẹp?…”.
“Bạch Viên Hiến Quả – Bộc loạn thanh phong cổ mộc nguy!” Cùng tiếng gầm, nhát kiếm nhẹ tênh hóa thành nặng cực độ, chém mạnh xuống Đồng Hãn. Kiếm chiêu biến hóa nhanh như vậy nhưng hắn ứng biến thần tốc, hai tay chập lại, kẹp lấy thanh kiếm.
Cơ hồ gần như cùng lúc, Thạch Sinh bỏ kiếm, lướt tới như chớp. “Lôi Đình Sạ Triển! Lôi Hành Vạn Lý! Lôi Đãng Cửu Châu! Lôi Động Thiên Hạ! Lôi Nộ Càn Khôn! Lôi Hám Vân Tiêu! Lôi Mãn Hồng Câu!” Khởi Lôi thất quyết hóa kiếm thành chỉ liên tục đâm vào ngực Đồng Hãn!
“Hự…”. Đồng Hãn loạng choạng lùi lại, lưỡi kiếm kẹp trên tay rơi xuống.
“Thế nên kiếm đạo cũng là thiên đạo, kiếm pháp là nhân pháp…đệ không đạt đến kiếm ý hợp nhất vì đệ không có trái tim xuất kiếm”. “Tiên Hạc Lượng Sí! – Vân phá thu trì nguyệt hoa minh!”
Y nhặt bảo vừa kiếm rơi xuống, tay trái giang ra, kiếm trên tay phải hợp với thân thể thành một, đâm tới. Đồng Hãn biết không chống nổi kiếm thế, nhảy lui lại, định tránh đi nhưng đột nhiên kiếm trong tay Thạch Sinh rời tay, hóa thành dải cầu vồng cắm vào ngực hắn. Lúc Thạch Sinh đáp xuống đất, vừa hay nhận ra ánh mắt không tin nổi của Đồng Hãn.
“…Hôm đó nếu không phải là đệ ngã từ trên lầu xuống, ắt ta không giết được Hướng Văn Sinh”.
Y nhớ lại lời Linh Tương nói, hiện tại y đã hiểu tâm tình nàng lúc đón y ngã từ Tụ Đức lâu xuống, vì sao nàng lại liều mạng vung kiếm chém Hướng Văn Sinh. Có điều y hiểu quá muộn. Nhất thời, y cảm giác đất trời trải ra vô hạn, bản thân lại co lại cực độ, chỉ còn lại ngọn lửa thống khổ cháy rừng rực trong ngực.
Y cúi xuống ôm thân hình Linh Tương lạnh ngắt vào lòng, từng bước tiến về cửa thành. Nơi nơi đều đang chém giết, đầu rơi máu chảy nhưng tất cả đều không còn quan hệ gì với y. Linh Tương chết rồi, cả thế gian cũng chết theo.
Xung quanh gió rít nghẹn nghào, y hoang mang ngẩng đầu lên, không hiểu từ bao giờ, không trung rải xuống hoa tuyết phất phới.
Y đưa tay, một bông tuyết ôn nhu đáp xuống lòng tay, lẩm nhẩm: “Tuyết rơi rồi, sư tỷ… Linh Tương”. Chợt một giọt lệ trong vắt từ đôi mắt nhắm chặt của Linh Tương từ từ lăn xuống, vẽ lên khuôn mặt nhợt nhạt đường nét đẹp nhất thế gian.