Hỉ Oa

Chương 23



Ông nội Nghê rất thích Tang Thủy Lan, không những thổi phồng tiểu nha đầuđó bộ dạng đáng yêu thế nào, tích cách hiếu thảo ra sao còn không ngừngtrước mặt vợ chồng con trai và hai cháu trai ca ngợi tay nghề nấu ăn của tiểu nha đầu đó.

Quả nhiên, khi mọi người được ăn bữa ăn Tang Thủy Lan làm, khen không dứt,nhưng ăn xong suýt nữa thì cả nhà cùng phải vào bệnh viện…

Tại sao ư? Đương nhiên là vì ăn nó quá, nên bị chướng bụng khó tiêu!

Vừa gặp mặt chưa bao lâu, Tang Thủy Lan đã bị mọi người trong Nghê gianhiệt tình quan tâm không những bị bắt gọi là “Ông nội, cha, mẹ, anh cả, anh hai”, mà còn nhận vô số những ánh mắt từ mọi người nhìn cô. Cô quay vòng vòng, còn Nghê Thần vẫn giữ tư thế xem kịch vui, ngồi một chỗ biểu tình tà ác, giễu cợt bộ dáng khẩn trương của cô.

Sau bữa cơm chiều, mẹ Nghê kéo cô lên phòng, đưa cho cô một hộp châu báu,ngọc bội, cô vốn định cự tuyệt, nhưng mẹ Nghê trừng mắt liếc cô một cái, lại véo véo hai gò má cô nói: “Đây chính là đồ của mẹ chồng ta cho ta,trừ khi con không muốn gả cho Nghê Thần, nếu không không được từ chối.”

Không còn cách nào khác, mẹ Nghê đã đưa cả bà nội Nghê ra rồi, cô đương nhiên không dám không nhận.

Nhìn Tang Thủy Lan ngoan ngoãn nhận lễ vật, mẹ Nghê lúc này mới vui vẻ kéo cô lại gần, cẩn thận đánh giá cô.

Tuy rằng so với những thiên kim tiểu thư, Tang Thủy Lan ngũ quan có chútbình thường, nhưng là cô gái có phúc khí, không chỉ hai cái má làm người ta cảm thấy đáng yêu, mà đôi mắt to linh hoạt cũng thể hiện sự thôngminh, lanh lợi.

Lăn lộn nhiều năm trong hai giới thương trường và chính trường, bà đã gặpkhông ít mỹ nhân, vị Tống tiểu thư kia bà cũng gặp không ít lần, vốntưởng rằng đó sẽ là con dâu tương lai của bà, nhưng sau vài lần ở chung, bà không thể phủ nhận, cảm giác của bà với vị Tống tiểu thư kia khôngđược tốt.

Còn với Tang Thủy Lan, cô gái này chất phác động lòng người, đối với ngườingoài cũng lễ phép, đối với trưởng bối cũng tôn trọng, có thể coi là một đứa trẻ hiếu thuận, huống hồ ông nội Nghê còn đem cô nâng lên tận trời, nên ấn tượng ban đầu về cô đã rất tốt, bà với cô gái này rất vừa lòng.

Bỏ qua hết những cảm nhận của bà về cô, bà cũng nhận ra sự thay đổi củađứa con trai lúc nào cũng lạnh lùng của bà, ánh mắt của nó khi nhìn Tang Thủy Lan đều rất ấm áp, là một người mẹ bà đương nhiên luôn mong conmình hạnh phúc, nếu con út cùng cô gái này ở cùng một chỗ mà vui vẻ, bàcũng sẽ tác thành.

Sau khi đưa quà tặng cho Tang Thủy Lan, mẹ Nghê cầm tay cô, chân thành nói: “Tuy rằng ta có ba đứa con, nhưng trong lòng ta, thương nhất là NghêThần…”

Theo lời kể của mẹ Nghê, ánh mắt của Tang Thủy Lan cũng dần nghiêm túc hơn.

“A Thần thuở nhỏ thân thể không tốt, trước đây thường xuyên không hiểu tại sao phát sốt cảm mạo, có lúc nghiêm trọng còn lâm vào hôn mê, bất tỉnhnhân sự.” Nói đến những chuyện cũ, giọng nói của mẹ Nghê trở nên nặng nề hơn, “Lúc trước ta và cha Nghê Thần đều không dám tin có thể nuôi dưỡng đứa trẻ này lớn lên, ngay cả bác sỹ cũng nói thể trạng của nó quá yếu,mà khám lại không ra bệnh, muốn chúng ta luôn chuẩn bị sẵn tâm lý…”

Tang Thủy Lan trong lòng căng thẳng, cô nắm chặt tay mẹ Nghê hơn, muốn an ủi nhưng không biết phải nói thế nào. Cô muốn nói cho mẹ Nghê biết, NghêThần sở dĩ yếu ớt như vậy, là vì anh phạm vào mệnh Quỷ Sát, nếu không có chiếc khuyên tai gắn viên đá màu đỏ kia, anh sẽ thường xuyên bị quỷ hồn quấy nhiễu, mới khiến thân thể ốm đau.

Nhưng từ khi Hỉ Oa đưa một phần hồn phách của mình vào viên đá, thân thể Nghê Thần đã khỏe trở lại, tính mạng không còn gặp nguy hiểm nữa…. Chỉtiếc, những lời này cô không dám cũng không thể nói, cô sợ nếu mẹ Nghêbiết được dị năng của cô, sẽ không chấp nhận cô trở thành con dâu của bà nữa.

Mẹ Nghê không để ý đến vẻ mặt bối rối cả cô, tiếp tục nói: “Vì nó quan tâm nhiều năm như vậy, trong lòng chỉ mong nó có thể sống tốt, chỉ sợ nónằm im một chỗ, không cười không nói, không vận động, Nghê gia chúng tahết lòng chăm sóc nó, không nghĩ tới…” Nói tới đây, ánh mắt mẹ Nghêthoáng ngấn lệ, ánh mắt toát lên tia vui mừng: “A Thần, không những sống mà còn sắp kết hôn, khi mẹ nhận được điện thoại của ông nội, quả thựckhông dám tin đây là sự thật.”

“Nghê phu nhân…” Lời vừa nói ra, Tang Thủy Lan liền bị mẹ Nghê vỗ nhẹ lên tay.

Bà giả bộ tức giận, trừng mắt liếc Tang Thủy Lan một cái: “Đã nhận lễ vật rồi, con còn gọi ta là Nghê phu nhân?”

Tang Thủy Lan vội vàng sửa lại, đỏ mặt gọi: “Mẹ…”

“Thế này mới ngoan.” Nghê phu nhân cười cười, “Mẹ thấy, a Thần quả thật rấtthích con, mẹ chưa thấy nó nhìn ai say đắm như vậy. Con không biết tranh thủ lúc mọi người không chú ý, nó nhìn con chăm chú thế nào đâu.”

Nghe vậy, Tang Thủy Lan đỏ mặt cúi đầu trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa thẹn thùng.

Mẹ Nghê lại nói: “Nghê gia chúng ta có truyền thống đối xử với vợ rất tốt, đàn ông Nghê gia sau khi kết hôn, sẽ hết lòng yêu thương vợ mình, nêncon không phải lo trong tương lai Nghê Thần sẽ gây ra chuyện gì có lỗivới con.”

“Thật ra, hai người ở cùng nhau phải tin tưởng nhau, thông cảm cho nhau, trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết được.” Tang Thủy Lan cảm kích nói. Từ lâu trước kia, Hỉ Oa đã nói cho cô biết, Nghê Thần làngười rất coi trọng tình cảm, cô là bạn gái đầu tiên của anh.

Mẹ Nghê ngồi nói mấy chuyện phiếm được một lúc thì Tang Thủy Lan bị ông nội Nghê dưới lầu gọi xuống.

Nhìn thân ảnh nhỏ xinh rời đi, bà lấy từ trong ngăn kéo dưới cùng của bàntrang điểm ra một tờ giấy cũ, trên tờ giấy chỉ có vài chữ ít ỏi, là ngày tháng năm sinh.

Khi nãy nói chuyện với Tang Thủy Lan, bà làm như lơ đãng hỏi về ngày sinhcủa cô, không ngờ tới đứa nhỏ này vậy mà có ngày tháng năm sinh trùngvới ngày viết trên tờ giấy này. Bà không nén được kích động, nhìn chằmchằm vào tờ giấy, đây là Huyền Trinh đại sự năm đó tự tay đưa cho bà.

Đại sư nói, nếu Nghê Thần có thể cùng cô gái có ngày sinh như vậy kếtduyên, thì cô gái đó không chỉ giúp sự nghiệp của Nghê Thần phát triển,mà thân thể anh cũng khỏe hơn, coi như một đời trở thành phúc tinh củaanh…Bà cố nén lệ, trong lòng tràn ngập vui mừng, chẳng lẽ đây chính là “Nhân duyên trời định” sao?

Buổi đêm, sau khi “vận động” Tang Thủy Lan giống như con mèo nhỏ, nhu thuận bên cạnh Nghê Thần cùng anh tâm sự.

Cho tới bây giờ, hai người họ vẫn không tin được cha mẹ Nghê Thần cùng haianh trai lại đối xử tốt với cô như vậy, cô vốn nghĩ bọn họ sẽ gặp trắctrở do không môn đăng hộ đối.

Không ngờ, cha Nghê và mẹ Nghê chẳng những tư tưởng tiến bộ còn coi cô giốngnhư con gái, khiến cô thụ sủng nhược kinh (được ưu ái mà lo sợ) rằng đây chỉ là một giấc mơ.

“Em xem phim bộ nhiều quá nên mới nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy đấy,chuyện “môn đăng hộ đối” gia đình anh không coi trọng. Nếu một gia tộccần dựa vào liên hôn để duy trì, thì gia tộc đó đang đi đến hồi kếtrồi.” Anh cúi người hôn lên trán cô, tiện tay tắt đèn bàn đi, “Đừng suynghĩ nhiều nữa, chuyện hôn sự của chúng ta đã có cha mẹ và hai anh trailo rồi, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được, anh muốnnhanh chóng nhìn thấy con chúng ta, cái kẻ thường xuyên mang chuyện củaanh ra kể kia anh phải nhanh đánh vào mông nó mới được, nhóc thối HỉOa.”

Trong bóng đêm, hai bóng người quấn lấy nhau dây dưa, không bao lâu sau trong bóng đêm vang lên những tiếng rên rỉ ám muội..

Bên ngoài ánh trăng đang chiếu sáng, xuyên qua cánh cửa kính chiếu sáng khắp căn phòng.

————

Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, ánh nắng tươi sáng, không khí thoáng đãng nhẹ nhàng, Tang Thủy Lan quyết định về nhà dọn dẹp.

Hôn lễ của cô và Nghê Thần sắp diễn ra, sắp tới hai người sẽ bận nhiềuviệc, thử áo cưới, chụp ảnh cưới, còn muốn tự mình đi chọn đồ trang sứcđể kết hợp cùng. Tuy rằng hầu hết mọi chuyện đều do cha mẹ Nghê Thầnphân phó người giúp chuẩn bị, nhưng là cô dâu chú rể cũng có nhiềuchuyện không tự làm không được.

Nhân lúc áo cưới còn chưa may xong, cô quyết định về nhà dọn dẹp lại. Cănnhà cô mua về đã lâu, nhưng nhiều năm không có người ở, đồ vật bên trong đã cũ đi nhiều, bởi vậy khi Nghê Thần tới xem lại nơi này, liền đề nghị sửa lại, còn mời nhà thiết kế nội thất chuyên nghiệp về thiết kế lạicăn nhà.

Theo dự tính của anh, căn nhà này mặc dù không lớn, nhưng địa điểm khôngtồi, giao thông thuận tiện, tương lai hai người sẽ về đây ở. Nghê giakhông thiếu phòng, nhưng nơi này có nhiều kỷ niệm đẹp của Tang Thủy Lankhi còn thơ ấu, đối với tâm ý này của anh, cô vô cùng cao hứng, hơn nữakhi cô đến xem phòng đang bắt đầu được sửa sang, tâm trạng càng kíchđộng.

Đúng lúc nhà thiết kế cũng có mặt ở đây để trông coi người làm, thấy TangThủy Lan đến liền nhiệt tình tiếp đón, nói cho cô biết ý tưởng thiết kếnội thất căn nhà. Cô nghe xong, đưa ra một vài ý kiến nhỏ, người thiếtkế cũng vui vẻ thoải mãn nguyện vọng của cô.

Đến buổi trưa, Nghê Thần gọi điện tới, bảo cô cùng đi xem đồ trang sức,nhưng Nghê Thần hiện đang ở công ty cùng Sở Bác Nam đàm phán công việc,cô cũng không muốn anh lái xe đến đón, dù sao ở đây cũng gần trạm xebuýt, mà xe taxi cũng đi qua nhiều, cô gọi xe đến công ty anh sẽ tiệnhơn. Nghê Thần cũng không phản đối, vì dù sao anh cũng đang bận cho mộthội nghị, Tang Thủy Lan tự đi đến công ty cũng chỉ phải chờ anh trongchốc lát là hai người có thể cùng đến cửa hàng trang sức.

Mọi chuyện đều thuận lợi, từ nhà đi ra, Tang Thủy Lan lên một chiếc taxi,nói địa chỉ sau đó gọi điện báo cho Nghê Thần mình đang bắt đầu đi.

Khung cảnh ngoài cửa xe liên tục thay đổi, tâm tình cô cũng như cảnh vật biến hóa không ngừng, khi thì vui vẻ, khi thì lo lắng, cô cảm thấy mọichuyện gần đây đều diễn ra hết sức thuận lợi, đôi khi cô cũng không dámtin. Nghê Thần yêu thương cô, người nhà anh cũng nhiệt tình, khiến côgiống như từ cô bé lọ lem được mọi người yêu thương mà trở thành côngchúa vậy.

Nếu đây thực là một giấc mộng, cô hi vọng vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Khi cảnh sắc bên ngoài từ từ có chút xa lạ, cô mới giật mình, quay sangnhìn người lái xe nói: “Nơi tôi muốn đến hình như không phải đi đườngnày?”

Người lái xe từ lúc cô lên xe chưa nói tiếng nào, lúc này chậm rãi quay đầu,Tang Thủy Lan giật mình sợ hãi bởi vì thứ cô nhìn thấy là một gương mặtđang cười độc ác….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.