Hôm sau, Nghê Thần mới ăn sáng xong đã thấy Tang Thủy Lan quần áo đẹp đẽ trang điểm nhẹ nhàng, cao hứng đi ra ngoài.
“Cô định đi đâu?” Anh biết hôm nay là cuối tuần, người làm trong nhà cuối tuần đều được nghỉ.
Đang chuẩn bị bước ra ngoài, Tang Thủy Lan dừng lại, chỉ vào túi da của mình: “Tôi đi gửi tiền vào ngân hàng.”
“Gửi tiền?”
“Đúng vậy”, cô gật đầu, “Hôm qua bác Lý vừa đưa lương cho tôi, có câu “Cầmnhiều tiền thì tiêu nhiều, tốt nhất chỉ nên cầm tiền tiêu vặt”, như vậycho dù ở trên đường có bị cướp, tổn thất cũng ở mức thấp nhất.”
Nghê Thần nghe cô nói vậy khẽ cười một tiếng: “Số tiền cô có chưa chắc đãdính răng bọn cướp, với lại nếu cô không ra khỏi nhà, thì lấy đâu racướp mà cướp đồ của cô chứ?”
“Cẩn tắc vô áy náy, làm người phải đề phòng mọi trường hợp chứ, tuy rằng đối với anh số tiền này rất nhỏ, nhưng với tôi nó rất quan trọng, nếu mấtnó, tôi sẽ khóc đến chết mất.” Nói xong, cô còn đem túi ôm chặt vào lòng giống như thực sự có người đang tới cướp nó vậy.
Nghê Thần nhịn cười, nén xuống cảm giác muốn xoa đầu véo má cô, đi tới gầncô nói: “Ở đây chờ tôi, đúng lúc tôi có việc ra ngoài, tiện đưa cô mộtđoạn.”
Vừa nghe nói có xe đi nhờ, cô liền vui vẻ gật đầu, đỡ được tiền xe bus đương nhiên là đồng ý rồi.
Dọc đường đi, Nghê Thần chuyên tâm lái xe, rất ít nói chuyện, từ đầu đếncuối chỉ nghe tiếng Tang Thủy Lan như con chim sẻ huyên náo, nói khôngngừng.
Trong ấn tượng của cô, Nghê Thần chính là kẻ mặt lạnh thù dai, nhưng thực tế, người đàn ông mặt lạnh bên cạnh cũng không hẳn là xấu. Dù đã vài lầnđùa giỡn cô, nhưng sống chung một thời gian cô thấy anh cũng không phảikhông thể hòa hợp. Ít nhất, khi cô cùng vị tiểu thư không cùng giai cấpkia tranh luận với nhau, anh không những không thiên vị đối phương, màcòn dung túng cô làm càn. Bởi vì, nếu lúc ấy anh thực sự đem cô vứt rakhỏi Nghê gia, cô cũng chẳng thể nói gì mà chỉ có thể cầm hành lý nhậnlệnh rời đi, cho nên, với thái độ hờ hững nhưng lại quan tâm che chởnày, nói cô không động tâm là giả.
Có đôi khi, cô thực sự muốn cảm ơn Hỉ Oa, nếu không phải nó hết lần nàyđến lần khác cầu xin cô giúp Nghê Thần thì đời này cô cùng với anh cũngkhông có cơ hội gặp nhau.
Lúc này, Nghê Thần vẫn đang nghiêm túc lái xe, từ đầu đến cuối đều im lặng, khuôn mặt không bộc lộ vẻ mừng rỡ hay giận dữ, cả người anh phát ra một cỗ ma lực câu hồn. Anh chính là như vậy, lúc nào cũng thu hút tầm mắtcủa người khác, đây là điểm khác biệt nhất với Sở Bác Nam và Kiều DĩThâm.
“Sao không nói nữa?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên. Nghê Thần không nói, nhưng anh thích nghe Tang Thủy Lan nói.
Đang đánh giá người khác lại bị họ nhìn thấu, cô giật mình, vội vàng quaymặt, xấu hổ cười cười: “Vì không thấy anh nói gì, nên cũng chán khôngmuốn nói nữa.”
Anh cười cười, giọng nói mang ý trêu chọc: “Cho dù tôi làm cô chán, cũng không đến mức phải đỏ mặt như vậy chứ.”
Cô vội lấy tay xoa xoa hai gò má, vội vàng giải thích: “Đấy là do trời nóng quá, cứ trời nóng là tôi sẽ bị đỏ hồng toàn thân.”
Nghê Thần nắm lấy bàn tay đang ra sức chà đạp hai gò má của cô: “Đừng chàxát nữa, chà nữa da cô sẽ đỏ lên thật đấy.” Anh cố nén cười: “Tôi chỉđùa cô thôi, cô tin là thật sao?”
Tang Thủy Lan bặm môi, ai oán liếc Nghê Thần, trong lòng cô thầm mắng — côvừa nãy còn khen anh là người tốt, nhìn xem rõ ràng là sói đội lốt người tốt mà.
Xe đi thêm một đoạn không xa, Tang Thủy Lan đột nhiên hét to: “Dừng xe, mau dừng xe.”
Nghê Thần vội tấp xe vào lề đường, khó hiểu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Chỉ là, tôi nhìn thấy cỏ dại mọc đầy quanh lâu đài của mình…”
Một lúc sau, anh đã được nhìn thấy “lâu đài” của cô – một căn nhà hai tầnggiống như nhà trọ. Nhìn bề ngoài, căn nhà đã nhuốm màu năm tháng, màusơn trên hai cửa trước đã phai, bốn xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Tang Thủy Lan vui vui vẻ vẻ chạy xuống xe, bắt đầu nhổ cỏ ở bốn phía. Côkhông muốn làm mất thời gian của Nghê Thần nên đã nói anh đi trước đi,nhưng anh lại nói anh cũng không vội. Cho nên, khung cảnh hiện tại là:Cô cong mông nhổ cỏ, anh nhàn nhã dựa người vào xe xem kịch vui.
Trong lúc nhổ cỏ, cô kể cho anh nghe về lai lịch của căn nhà này.
Cha của Tang Thủy Lan là thợ xây dựng, sau khi gặp mẹ cô không bao lâu thìkết hôn, vì hôn nhân của hai người không nhận được sự đồng thuận của hai gia đình nên cha Tang trung thực hiền lành đưa theo mẹ Tang ôn nhulương thiện tới đây xây dựng nhà.
Căn nhà này là nơi hơn hai mươi năm trước cha mẹ cô đã dùng toàn bộ tiềngửi ngân hàng mua được. Từng cây cột, viên ngói đều do cha cô dựng lên.
Tuy rằng khi đó thực sự vất vả, nhưng cha mẹ cô không hề hối hận, hơn nữahọ còn có kết tinh tình yêu của mình – chính là Tang Thủy Lan, một nhàba người sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng có lẽ ông trời ghen tị với hạnh phúc của họ, mẹ Tang sau khi sinh côđược vài năm thì qua đời, cha Tang đau khổ ôm lấy con gái luôn gào khóctìm mẹ nói: “Mẹ con đã lên thiên đường, tuy con không nhìn thấy mẹ,nhưng mẹ con vẫn mãi ở bên cạnh con… cha sẽ không tái hôn với ngườikhác, bởi vì con là tiểu công chúa ba yêu thương nhất trên đời, ngôi nhà này sẽ là lâu đài của hai cha con mình…”
Nhưng vài năm sau, cha Tang cũng vì vất vả lâu ngày nên sinh bệnh, bệnh ngàycàng nặng phải nhập viện. Để có tiền thuốc men, Tang Thủy Lan đã buộcphải đem bán ngôi nhà tràn ngập những hồi ức tốt đẹp của gia đình.
Lúc đó, may mắn có một người bạn của cha cô đã ra tay giúp đỡ, mua lại cănnhà này, hơn nữa còn nói với cô, chỉ cần cô trả lại số tiền bằng số tiền người đó bỏ ra, thì có thể lấy lại căn nhà này.
Vì muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mình, cô luôn cố gắng kiếm tiền đểnhanh chóng hoàn thành mục tiêu. Bởi vậy cô mới có danh hiệu “Cuồngtiền”. Còn căn nhà này, sau khi có chủ mới cũng không có người tới ở.Nhiều năm không có người chăm sóc, nên xung quanh cỏ dại mọc nhiều, vìvậy chỉ cần có thời gian cô sẽ tới đây nhổ cỏ, dọn dẹp một chút.
Nghê Thần nghe cô thì thầm nói xong, tâm trạng cũng theo hồi ức của cô mà có chút thương tâm.
Anh biết cô luôn cố gắng sống một cách chăm chỉ, giống như mỗi món ăn cô làm ra, mặc kệ nguyên liệu nấu ăn như thế nào, cũng dùng hết khả năng để phối hợp chúng lại,tạo ra một món ăn khiến người ăn cảm thấy hạnh phúc.
Cho dù nguyện vọng này trong mắt nhiều người là nhỏ bé, nhưng cô cũng vẫntỉ mỉ cẩn thận, vì hoàn thành mục tiêu mà không ngừng phấn đấu. Cô gáinhư vậy, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng tiếp xúc qua.
Bởi vì có hậu thuẫn của gia đình, cha mẹ, anh trai đều yêu thương, lại cóbạn bè tốt dung túng, mọi người bên cạnh anh đều hết mực yêu thương, lấy lòng, nịnh bợ anh, cũng bởi từ nhỏ anh thân thể yếu ớt nhiều bệnh, nêntam thiếu gia nhà họ Nghê anh lúc nào cũng như châu báu được mọi ngườiche chở, quan tâm. Thậm chí, chỉ cần anh hơi nhíu mày, cũng có thể khiến cho mọi người bối rối, sống trong cuộc sống giàu sang, an nhàn, nên anh dường như đã quên mất trên đời vẫn còn nhiều cực khổ và bi ai.
Anh không biết một cô gái như cô sống không nơi nương tựa, làm thế nào đểsinh tồn trong cái xã hội đầy phức tạp này, cô không sa đọa, không trầmluân, mà dùng hai bàn tay tạo dựng cuộc sống cho mình, cố gắng thực hiện ước muốn của bản thân…Nghĩ đến điều này, trái tim đã nhiều năm yênlặng của anh lại đập mãnh liệt không ngừng.
Nghê Thần không giải thích nổi tâm tình của mình. Anh chỉ biết, anh sẽ vì sự tồn tại của cô mà thỏa mãn, chỉ vì nụ cười của cô mà vui vẻ.
Như khát vọng từ nội tâm phát ra, anh đột nhiên bước lên ôm thân hình nhỏ bé kia vào trong ngực.
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, anh nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán và vếtbẩn trên má cô, vừa lau vừa nói: “Bẩn”. Nói xong, lại dùng mũi ngửi ngửi trên người cô: “Toàn mùi mồ hôi”.
Tang Thủy Lan đột nhiên bị kéo tới gần, thân thể theo bản năng lùi về phíasau. Cho dù đang là thời điểm nóng nhất của mùa hạ, trên người anh vẫncó hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô thìngược lại, vì vừa nhổ cỏ tiêu hao nhiều thể lực nên hiện tại không chỉhai gò má ửng hồng, mà trên toàn bộ người cô đều là mồ hôi, mùi hươngđương nhiên không được tốt lắm.
Cô ngượng ngùng lùi về phía sau, đỏ mặt nói: “Đừng để mồ hôi trên người tôi làm bẩn áo thiếu gia”.
Nghê Thần nhíu mày, đưa tay nhéo má cô: “Đừng gọi tôi là thiếu gia, gọi tôi A Thần được rồi. Sau khi đến ngân hàng, cô còn đi đâu nữa không?”
“Không”
“Nếu không, tôi đưa cô đến một nơi”.
“Đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.”