Tôi cùng ba của Lý An Nhi ngồi uống trà , gương mặt ông rất điềm tĩnh , bình ổn nhâm nhi li trà trên tay , ánh mắt ông sâu thẳm giống như không thấy đáy , khi nhìn vào đôi mắt ấy , tôi cảm thấy suy nghĩ của bản thân như đang tự bộc bạch trước mặt ông . Ông ấy là người rất giỏi suy đoán tâm trạng của người khác , đương nhiên , tâm trạng lúc này cũng không thể lọt khỏi suy đoán của ông , ông nói – Con không cần phải căng thẳng như vậy , con làm ta nhớ đến lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ .
Tôi im lặng lắng nghe , ông lại nói tiếp – Thực ra , ta biết con và An Nhi chỉ là bạn bè thân thiết , quan hệ trai gái không hề nảy sinh giữa hai đứa , tất cả chẳng qua là sự ảo tưởng giữa hai gia đình … Văn Kiệt .
Ông bỗng gọi tên tôi , giọng ông ấy rất nhẹ nhàng nhưng lại có điểm nhấn , tôi khẽ gượng cười – Con vẫn đang lắng nghe .
– Hai đứa sống với nhau 10 năm trời , không nhẽ đến một chút tình cảm cũng không nảy sinh sao ? – Giọng ông lúc trầm lúc bổng , cũng giống như những suy nghĩ trong lòng ông , lúc rữ rội khi lại nhẹ nhàng thâm sâu , tôi im lặng một hồi , cuối cùng cũng phải thừa nhận . Thực ra bản thân tôi không phải không có chút tình cảm đối với Lý An Nhi , nếu nói đến tình cảm , giữa chúng tôi lúc nào cũng dạt dào kể không hết , mười năm qua trôi qua thực nhanh , đọng lại trong lòng người những kỉ niệm muôn vàn tươi đẹp , tận sâu trong đáy lòng tôi , Lý An Nhi giữ một ví trí vô cùng quan trọng . Tôi chưa từng có bạn gái , cũng chưa từng có ý niệm sẽ yêu thương bất kể một cô gái nào khác ngoài cô ấy . Tôi căn bản luôn cho rằng An Nhi là người phụ nữ yếu đuối trong tình yêu , chính vì vậy luôn ở bên an ủi cô ấy , trở che và bảo vệ cho cô ấy . Nhưng rồi , càng lúc tôi càng trở nên ích kỉ , chỉ cần nhìn thấy Lý An Nhi đi cùng với bất kể người đàn ông nào khác , bản thân tôi lại không kiên định dùng mọi cách chia cắt họ .
Nghĩ lại những chuyện mình đã làm , tôi không còn mặt mũi nào ngẩng lên nhìn cô ấy , hiện giờ đối mặt với ba của Lý An Nhi , tôi chỉ có thể thành thật khai báo .
– Thật ra , con cũng rất thích An Nhi .
Ba của cô ấy mỉm cười , lòng bàn tay đặt nên vai tôi mà vỗ vài phát an ủi , ông thở dài , cả người dựa vào thành ghế , ông nói – Đã là đàn ông , phải có dũng khí thừa nhận , An Nhi biết chưa hả ?
Tôi khẽ lắc đầu , những chuyện như vậy , tôi không muốn nói cho cô ấy biết , tôi chỉ sợ , Lý An Nhi sẽ cảm thấy khó chịu mà rời bỏ tôi , trong mắt cô ấy , hình bóng của tôi chắc chắn sẽ mờ nhạt , cô ấy luôn nghĩ tôi là một người bạn thân thiết , nếu giờ nói ” thích ” không phải sẽ rất khó chấp nhận sao ?
Ông ấy dường như cũng hiểu điều này , tôi nghe thấy tiếng thở dài của ông ngân dài , giọng ông trầm ấm lan tỏa khắp không gian – Văn Kiệt , đừng để mất đi mới biết tiếc nuối !
Từ trong phòng bếp vọng đến âm thanh đổ vỡ , thoáng nghe thấy tiếng hét giận dữ của mẹ An Nhi , tôi có chút bất an trong lòng , nhanh tróng đi về hướng nơi phát ra âm thanh .
Qủa nhiên những gì suy đoán trong đầu tôi thực không sai .
Lý An Nhi nhìn thấy tôi , hai mắt sáng trưng mừng rỡ như người sắp chết đuối tóm được phao cứu hộ , cô ấy lao mình ôm chặt lấy tôi , hai mắt rưng rưng như sắp khóc .
Mẹ của An Nhi chỉ biết lắc đầu , tức giận chỉ vào đống bát đũa mà nói .
– Văn Kiệt , con xem nó kìa , nó hư như ngày hôm nay , cũng đều do một tay con dạy dỗ đấy , một đưa con gái mà làm gì cũng không biết , người ta nói là lợn quả thực không sai một tẹo nào .
An Nhi được đà lại càng khóc rữ rội hơn , âm vực yếu ớt phả vào ngực tôi , trong ánh mắt cô ấy , phảng phất một sự buồn tủi . Nếu tôi đoán không lầm , ban nãy tôi vắng mặt , Lý An Nhi đã bị mắng cho một trận xối xả , không chỉ vậy , cánh tay cô ấy có vệt đỏ , lại liếc qua nhìn cây chổi lông gà trên tay mẹ An Nhi , tôi khẽ rùng mình . Trong lòng dấy lên một cảm xúc lạ lẫm , vừa tức giận lại vừa đau lòng , người bị đánh là cô ấy , nhưng người đau lại chính là tôi , sống với nhau suốt mười năm qua , dù cô ấy có lười biếng đến mức nào , có ngang ngạnh đến mức nào , tôi cũng không lỡ nặng tay đến như vậy , nhưng vệt đỏ này , ắc hẳn rất đau và rát .
Tôi đưa tay mân mê vết thương trên tay An Nhi mà xoa nhè nhẹ , quay qua hướng mẹ cô mà bình thản đáp lời – Con can tâm tình nguyện chăm sóc cô ấy , ở bên con , Lý An Nhi không cần làm bất kể việc gì cả , hôm nay mẹ đánh cô ấy như vậy , chẳng lẽ không nể mặt đưa con rể này .
Lý An Nhi ngơ ngác ngước đôi mắt đẫm lệ nên nhìn tôi , tôi biết cô ấy muốn hỏi tôi điều gì đó , nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào , chỉ im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối . Tôi bế Lý An Nhi trên tay , định xoay người bước đi thì bị tiếng gọi của mẹ cô ấy với gọi , bà nói – Con rể ! Chúng ta cùng ăn một bữa cơm , coi như giải hòa được không ?
Tôi quay lại nhìn bà , bấm bụng gật đầu .
Trong bữa cơm , Lý An Nhi ngồi ngay ngắn trên ghế , cách ăn uống cũng rất biết tiết chế , không nhanh không vội mà từ tốn trang nhã . Dáng vẻ này khác hoàn toàn với dáng vẻ hấp tấp thường ngày , nhìn có đôi chút không thuận mắt , nhưng tôi hiểu suy nghĩ hiện tại của cô , tất cả cũng là muốn che đậy trước mặt họ , không muốn tiếp tục mất thể diện .
Ba cô ấy lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám – An Nhi , lâu lắm mới cùng Văn Kiệt về đây ăn cơm , hai đưa tối nay ở lại đây nghỉ ngơi đi .
Lý An Nhi ngay lập tức mắc nghẹn , cô ấy ho sặc sụa , cầm lấy li nước lọc trên mặt bàn mà tu cạn . Tôi đưa tay xoa lưng cho cô ấy , nhẹ giọng hỏi han – An Nhi , em có sao không ?
Cô ấy ngẩng lên nhìn ba mẹ , sau đó từ trối một cách thẳng thừng .
– Ba , mẹ … Văn Kiệt không quen ngủ một mình .
” Khụ … khụ ”
Lần này thì đến lượt tôi ho , bản thân Lý An Nhi nói lời đúng là không biết suy nghĩ , câu nói vừa rồi , không phải tự thân khẳng định giữa chúng tôi sảy ra chuyện mờ ám hay sao ?