Viễn Hinh đứng trên lầu một khu B quan sát xung quanh, cậu dựa một góc tường khóe môi cười đắt ý. Lần này cậu đâu có ngu ngốc mà ở lầu dưới để làm mục tilêu cho con nhỏ cận thị đó chứ. Không cần tai nghe mắt thấy cậu cũng khẳng định là con nhỏ cận thị đã chơi xấu sau lưng cậu .
Với khoảng cách và tầm bắn, Viễn Hinh chắc chắn nhỏ cận thị chỉ có thể đứng ở lầu 1 này mà thôi. Cậu phục sẵn ở đây, còn yêu cầu một người bạn có tướng giống cậu đội nón đứng ở một khoảng cách xa khu bậc thang này , chỉ cần nhỏ thấy dáng cậu từ xa như vậy là được, cậu sợ đứng quá gần, nhỏ cận thị phát hiện không phải cậu lại bỏ đi thì cậu ở đây đứng cũng như không?
Viễn Hinh tin chắc là con nhỏ cận thị kia sẽ tìm mọi cách đánh lén cậu bạn kia của cậu, còn cậu ở đây cứ làm ngư ông đắc lợi, chờ bắt được nhỏ cận thị là xong.
Viễn Hinh cực kỳ yên trí với kế hoạch của mình , đắc ý đảo mắt nhìn ngó, nhưng mà hôm nay không như mấy hôm trước, lớp học tin giờ ùa ra, nhiều người như vậy khiến cậu không biết ai là nhỏ bốn mắt đó.
Viễn Hinh nén cơn bực mình chờ cho dòng người tản đi hết, nhìn cậu bạn đứng dưới trời nắng bắt đầu mất kiên nhẫn. Viễn Hinh nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi, lớp mới lát nữa sẽ đến, nhỏ cận thị liệu có cho cậu leo cây hay không? Mọi lần không có lớp tin học nên nhỏ mặc sức giở trò, hôm nay lớp tin học, có thể nhỏ cận thị đã bỏ ý định ra về rồi.
Viễn Hinh cho tay vào túi bấm nút gọi cho nhỏ cận thị, nhưng nhỏ này rõ ràng là dùng sim rác, cậu gọi mãi mà không được. Viễn Hinh ghiến răng ghiến lợi cho cậu bạn nói:
– Hủy đi.
Viễn Hinh chỉ nói đơn giản rồi gấp điện thoại lại, lòng cay cú vì bị cho leo cây. Cậu thấy người bạn bỏ đi thì cùng xoay người định đi xuống lầu ra về.
Nào ngờ điện thoại của cậu lại rung lên.
– Này Quần lót rùa. Đang ở đâu thế hả?
– Chỗ hẹn – Viễn Hinh nghe cái giọng ở bên đầu dây bên kia thì vừa phấn khởi vừa tức giận, đáp lỏn lọn.
– Này! Đã nói là chỗ hẹn mà. Chị đây đứng nãy giờ mà vẫn không thấy cái tên quần lót rùa cưng ở đâu cả – Giọng ở đầu bên kia vang lên từng tiếng như tiếng chuông chùa từng chút từng xiêng vào óc của Viễn Hinh đầy đinh tai nhức óc.
Mặt Viễn Hinh từ trắng chuyển xanh rồi lại từ xanh chuyển sang đỏ, cậu hít một hơi đầy tức giận: cả cuộc đời, cậu ghét nhất ai gọi mình là Quần Lót Rùa, đó là nỗi nhục nhất trong cuộc đời cậu, lại còn cái từ “cưng” kia nữa chứ . Viễn Hinh ghiến răng ghiến lợi nguyền rủa con nhỏ cận thị kia đừng để cậu bắt được nếu không thì không đơn giản chỉ là bị cậu phá phách chơi đùa vài lần đâu. Cậu nhất định sẽ lột da róc xương ăn gan uống máu cái con nhỏ đáng ghét này.
– Tại sao tôi không nhìn thấy? – Viễn Hinh gằn từng chữ qua điện thoại.
– Em trai, em đang đứng ở lầu một à, vậy thì bước ra hành lang và nhìn xuống dưới đi.
Viễn Hinh bước tới phía trước và nghiêng người nhìn xuống dưới. Đập vào mắt cậu là một cái đít chai màu đen hình vuông cùng một nụ cười thật tươi.
Con nhỏ cận thị đang ngang nhiên nhìn cậu vẫy tay chào, sau đó dùng ngón tay ngoắc ngoắc , miệng vẫn nụ cười thật tươi nói với cậu qua điện thoại:
– Xuống đây đi em cưng.
– Có giỏi thì đứng im ở đó – Viễn Hinh gầm lên trong điện thoại rồi xoay người phóng như bay xuống bên dưới.
Như Nguyệt nghe tiếng dập máy lông trời lỡ đất của Viễn Hinh thì khoái trí cười vang tắt máy chun mũi nói:
– Có đồ ngu mới đứng im ở đây.
Nói xong cô xoay người, nhún vai chạy đi.
Viễn Hinh hộc tốc chạy xuống đến nơi thì lại thấy một khoảng trống không người. Đang dáo dát nhìn quay thì nghe từ bên trên lầu một tiếng gọi vọng xuống.
– Bé cưng, chị ở đây nè.
Người ở trên đang dùng hai tay che hờ gương mặt rồi mở hờ kêu lên:
– Cúc cu. Trên đây nè…
Viễn Hinh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nhỏ cận thị đứng trên lầu một. Dù biết rằng trường học luôn có hai cửa cầu thang, nhưng cậu không tin nhỏ cận thị này lại có thể chạy nhanh hơn cậu.
Viễn Hinh ghiến răng chạy vội lên trên lầu một.
Nhưng khi lên đến nơi vẫn chẳng có ai, Viễn Hinh thở hồng hộc, ôm lấy phần hông nhìn xuống bên dưới.
Quả nhiên là nhỏ cận thị vẫn với cặp đít chai và nụ cười đáng ghét đang ở dưới nhìn cậu.
Như Nguyệt hất hất mái tóc dài bu6ng xõa của mình một cách kiêu kì, hách dịch, rồi đưa tay hoắc hoắc Viễn Hinh. Viễn Hinh trừng mắt đầy tức giận xoay người thật nhanh lao xuống bên dưới.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu hết lên rồi xuống nhưng chẳng thể nào bắt được nhỏ cận thị. Viễn Hinh thở hồng hộc, bung dạ quặn thắt, đau vô cùng nhìn xuống bên dưới.
– Này em trai, chị đang mặc váy đó, đàn ông con trai gì mà chạy còn thua đàn bà mặc váy nữa. Tốt nhất là về sắm một chiếc váy bận vào, dù có chạy thua cũng không bị người ta cười đâu – Như Nguyệt túm váy xòe xòe trêu tức Viễn Hinh.
Viễn Hinh người nhễ nhại mồ hôi , nói không ra hơi, chỉ gắng sức chỉ tay vào Như Nguyệt nói nhỏ:
– Con cận thị kia, mày giỏi lắm.
Ở một góc bên kia lầu 1, Thiên Phong đang khoanh tay lắc đầu nhìn Như Nguyệt trêu chọc Viễn Hinh cười nói thầm: “ Thằng nhóc này thật là…sao lại thiếu sáng suốt như vậy chứ. Anh có nên giúp em trả thù hay không đây? Hay là giúp người ta đối phó với em.
Ở một góc bên kia dưới chân Thiên Phong, Đăng Khôi đang dùng điện thoại quay lại hình ảnh Viễn Hinh chạy lên chạy xuống, miệng chắc lưỡi đầy tiếc rẻ: biết vậy mình đem theo máy quay phim.