Hẹn Yêu

Chương 21



Ben Avery co ro người trong chiếc áo choàng, đi thật nhanh từ lối ra của tàu điện ngầm đến văn phòng anh ở đại lộ Park. Trời buổi sáng tháng hai sắp sửa đổ tuyết. Chưa đến tám giờ sáng, nhưng anh phải vội vàng vì có cuộc họp với bà Marion. Anh có nhiều tin tức tốt đẹp để báo cáo với bà tạ

Thang máy đã có đông người chờ. Ở New York giờ đó giới doanh gia đã làm việc tấp nập, khác với không khí chậm chạp bên San Francisco hay Los Angeles.

Tuy nhiên, lên đến tầng lầu có văn phòng của anh, thì cũng chưa có mấy người làm việc. Ben nhìn đồng hồ tay, cởi áo choàng, và xoa hai bàn tay vào nhau hồi lâu để lấy hơi ấm. Chưa quen ngay lại được với khí lạnh buốt giá và ẩm ướt của New York. Anh không hiểu tại sao thiên hạ lại mò đến ở tại New York, trong khi có những thành phố mà khí hậu quanh năm ấm áp như San Francisco, để sinh sống?

Nhưng thôi, không có thì giờ nghĩ vớ vẩn, anh trút hết giấy tờ, hồ sơ trong cặp của anh ra bàn giấy, và bắt đầu sắp lại theo từng thứ với nhau. Mọi việc đều đã tiến hành rất khả quan. Chỉ có một trắc trở nhỏ thôi. Tuy nhiên sẽ có cách khắc phục. Anh lại nhìn đồng hồ tay, nghĩ ngợi một lát, đoạn quyết định thử lại một lần nữa xem sao, nếu được thì là ngoạn mục lắm. Ben đã mang về đây mấy mẫu tác phẩm của Marie Adamson mà anh đã mang ở phòng triển lãm của nàng. Một khi bà Marion và Michael xem qua mấy mẫu này thế nào cũng chịu, và cũng thuyết phục cô Marie này ký giao kèo. Và thế nào cô ta cũng phải thích thôi.

Anh quay số điện thoại của Mariẹ Kể cũng điên điên. Lúc này bên San Francisco mới năm giờ rưỡi sáng! Nhưng biết đâu trong lúc ngái ngủ cô ta có thể có ý khác.

Giọng Marie ấp úng trong máy.

– A lô!

– ộ. cộ Cô Adamson, tôi hết sức tiếc là gọi điện thoại vào giờ này cho cộ Nhưng tôi là Ben Avery đang ở New York đây. Sáng nay tôi sắp sửa họp với chủ tịch hãng của tôi, và tôi không mong gì hơn là báo cáo với bà ta rằng cô nhận làm việc cùng chúng tôi trong dự án trung tâm y khoa. Tôi nghĩ rằng…

Anh ngừng nói, vì nghe đầu dây bên kia vắng lặng quạ Bỗng nhiên Marie nói:

– Lạy Chúa! Năm giờ sáng, ông gọi tôi để nói là ông sắp họp, quả là chuyện điên! Tôi đã nói với ông là không! Vậy thì tôi có liên hệ gì đâu kìa?

Ben nhắm mắt lại, vừa bối rối, mà vừa nghĩ ra một điều gì đó. Lạ thật, giọng nói này sao nó quen thế nào ấy! Không giống như giọng nói của Marie Adamson thực sự. âm thanh cao hơn, trẻ hơn, gợi anh nhớ nhớ một cái gì… Giống ai đây này.. Nhưng anh nhớ không ra!

Đầu kia Marie lại hỏi:

– Lạy Chúa! ông nghe tôi nói rõ chưa, thưa ông?

Những lời giận dữ của Marie lôi Ben trở lại thực tế. Rõ ràng anh đang nói với Marie Adamson. Anh bảo:

– Thật là rất tiếc! Tôi cũng biết thế này là hơi điên. Có điều tôi hy vọng rằng…

– Tôi bảo với ông là không! Tôi sẽ không nghe, không bàn, không xét, không suy nghĩ, không nói chuyện gì với ông nữa cả về cái trung tâm y khoa vớ vẩn gì đó của ông. Xin ông để tôi yên.

Marie gác máy. Ben ngồi cười một cách tội nghiệp. Rồi anh tự nhủ:

– Thôi, được. Dẹp chuyện đó.

– Dẹp chuyện gì vậy?

Michael đứng ở cửa mà Ben không thấy. Anh vừa hỏi vừa bước vào phòng Ben, ngồi vào chiếc ghế bành, và tiếp.

– Rất vui thấy cậu về tới.

– Về đây thì vui. Nhưng lạnh quá. Lạy Chúa! Quen ở bên San Francisco ấm áp, về đây chưa thích ứng kịp.

– Từ nay cậu sẽ qua đó luôn, lo gì. Khi nãy điện thoại chuyện gì vậy?

– Đó là điều duy nhất mình ngán ngẩm trong lần đi San Francisco này. Mọi việc thì đều tuyệt cả. Mẹ cậu chắc vui lắm. Duy chỉ có việc nhỏ này. Nhỏ thôi. Có điều mình muốn là mọi chuyện đều toàn vẹn hết thì mới thích.

– Có gì đáng lo không?

– Không. Chỉ bực thôi. Mình gặp một cô gái nghệ sĩ, một tay chụp ảnh tuyệt vời. Mình ghé thăm phòng triển lãm của cô ta ở San Franciscọ Muốn ký giao kèo nhờ cô ta trang trí các phòng hội của mình ở trung tâm y khoa. Cậu nhớ những đề mục trang trí mà chúng ta đã đồng ý với nhau rồi chứ gì?

– Nhớ. Rồi sao?

– Cô ả đó không chịu làm việc với mình.

– Sao vậy? Cô ta chê là thương mại à?

– Mình cũng đếch biết tại sao. Ngay lần đầu mình gọi điện thoại, cô ả đã ngúng nguẩy rồi. Thật kỳ quái hết sức.

Michael cười tinh nghịch bảo:

– Dĩ nhiên có lý đó cậu ơi! Cô ta làm cao để đòi tiền cao đấy! Cô ả nhắm biết công việc của mình, nên định làm khó để kiếm giao kèo béo bở. Mà cô ta có giỏi thật không?

– Tuyệt lắm! Mình có đem vài mẫu tác phẩm của cô ả về đây cho cậu xem này. Cậu sẽ thích ngaỵ

– Vậy thì cô ta muốn sao, cứ cho đi! Để ảnh đó mình xem lại sau. Bây giờ có một việc muốn hỏi cậu đã.

Michael có vẻ trầm ngâm. Đây là vấn đề anh đã định đưa ra lâu rồi. Ben vội hỏi:

– Có chuyện gì vậy hả?

– Không. Mình hỏi cái này thì cũng lạc đề… Nhưng… nè, giữa cậu và Wendy có gì không?

Ben nhìn Michael một lát. Thấy Micheal không có vẻ gì là bị xúc phạm khi hỏi câu đó. Dĩ nhiên là Ben có biết chuyện giữa Michael và Wendỵ Nhưng ai cũng biết là Michael không tâm gì đến Wendy cả. Ben yêu Wendy và biết Michael bỏ nàng ra. Đây là lần đầu tiên Michael đặt vấn đề trực tiếp với Ben.

Mike hỏi lại lần nữa:

– Sao, Ben? Có gì không?

Anh hơi mỉm cười. Chứng tỏ anh đã biết rồi mà vẫn hỏi. Ben đáp:

– Lẽ ra mình nói với cậu sớm hơn. Có đấy. Cậu có phiền không, Michael?

– Sao lại phiền, mình chỉ bối rối là mình không nắm được vấn đề thôi. Mình cứ tưởng Wendy nói với cậu…

– Cô ấy chẳng nói gì cả bao giờ. Chỉ có điều là cô ấy cho rằng cậu là người không được sung sướng lắm. Chuyện này không làm hai đứa mình phiền bực gì nhau chứ?

Mike gật đầu, Ben tiếp:

– Mình không phải xen vào giữa cậu và Wendy đâu. Mình muốn cậu hiểu như vậy. Cậu và Wendy đã ngưng đi lại với nhau lâu rồi. Và nói thực với cậu, mình lâu nay vẫn có chỗ mềm lòng với Wendỵ

– Thì lúc cậu thuê cô ấy vào làm, mình đã ngờ ngợ rồi. Cô ấy thật là tốt đấy. Mình không xứng đáng thật.

Mike cười và tiếp:

– Và rất có thể cậu cũng chưa xứng nữa đó. à, mà này, chuyện cậu với Wendy có nghiêm chỉnh thật không?

Ben cười:

– Mình nghĩ là nghiêm chỉnh.

– Lạy Chúa! Cậu định cưới Wendy thật chứ?

Mike hơi ngạc nhiên. Tại sao lâu nay anh không nhận thấy? Có lẽ tại Ben đi xa cả tháng naỵ Nhưng thực tình là hai năm nay Mike chẳng để ý một chuyện gì cả. Anh hỏi lại:

– Avery, đám cưới hả? Lạy Chúa, thật chứ?

– Tụi mình định như vậy? Cậu có gì phản đối không?

Cả hai đều biết là câu hỏi đùa. Mike nói:

– Chẳng có cái gì phải phản đối cả!

Mike vừa lắc đầu vừa cười và nói tiếp luôn:

– Mình có cảm tưởng mình thiếu xót đó đây thế nào ấy. Hay là tại cậu kín đáo quá?

– Chỉ tại cậu bận việc quá thôi. Làm mà chẳng chơi. Như vậy cậu sẽ giàu và có tiếng trong lãnh vực của cậu, nhưng hoàn toàn không nghe được các chuyện gì trong hãng cả.

– Thì cậu kể mình nghe!

– Đúng. Khi nào có chuyện gì lớn thì mình kể. Đừng lo, còn nhiều dịp mà.

Mike nhìn trong mắt Ben, đoán biết có thể Ben sẽ nhớ anh làm mai Wendy với Ben, như trước đây anh từng nhờ Ben làm mai cho anh. Anh bèn đứng dậy nói:

– Thôi, mừng ông đó. Còn chuyện cô nàng chụp ảnh ở San Francisco thì ông coi nếu đúng là tay ngon thì ký giao kèo ngon lành cho cô tạ Thế nào cô ta cũng chịu thôi, chỉ là bày trò như vậy.

– Hy vọng là thế.

– Tin tôi đi. Đúng vậy đấy.

Mike biến đi. Ben ngồi suy nghĩ, anh ta thấy vậy là khỏe rồi. Bây giờ còn một tiếng đồng hồ nữa sẽ họp với bà Marion. Tới giờ, Wendy gõ cửa mỉm cười ra dấu với Ben.

– Này anh Ben. Năm phút nữa phải đến phòng bà Marion đấy.

– Tới giờ rồi à? – Anh nhìn Wendy và tiếp – à này! Sáng nay anh nói với Mike rồi đó!

– Nói cái gì?

Wendy đang nghĩ đến vấn đề trung tâm y khoa ở San Francisco và cuộc họp với bà Marion. Họp với bà này thì Wendy lúc nào cũng sợ muốn chết.

– Thì nói chuyện về tụi mình đó. Cu cậu có vẻ hài lòng rồi.

– Thế thì vui.

Nàng không quan tâm lắm, nhưng biết là Ben rất quan tâm chuyện đó. Nàng không thèm để ý gì đến Mike nữa cả. Anh ta không tử tế, không cảm xúc, lúc nào cũng lãng nhách khi anh ta gặp nàng. Tựa hồ giữa họ chẳng có gì nhau cả.

Wendy hỏi:

– Anh sẵn sàng đi họp chưa?

– Cũng sẵn sàng rồi. Sáng nay anh thử gọi cô Adamson lần nữa, cô ta cự nự quá trời.

– Bực vậy hả?

Hai người vừa đi đến phòng họp vừa nói chuyện. Tầng lầu này được trang trí rất mỹ thuật, một màu nâu nhạt pha vàng rất trang nhã vì có văn phòng của bà Marion. Wendy cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi. Cứ mỗi lần sắp họp cùng bà Marion Hillyard là Wendy ớn lạnh. Ben cười hỏi:

– Em lo lắm hả?

– Anh còn hỏi!

Cả hai cùng cười, rồi lặng lẽ vào tìm chỗ ngồi trong phòng họp. Căn phòng dài rộng, trên một bên vách có treo một họa phẩm của Mary Cassatt, vách đối diện treo một họa phẩm của Picassọ Nhìn tới đầu phòng là tòan cảnh New York, vì đây là tầng thứ sáu mươi lăm. Tựa hồ như ngồi trong một chiếc máy baỵ Tuy nhiên rất yên lặng. Lúc bà Marion cùng ông George và Michael vào phòng, thì đã có hai mươi người ngồi đầy đủ vào vị trí. Người thư ký của bà Marion là Ruth mang một đống hồ sợ

Bà Marion nhìn quanh xem đông đủ chưa, Wendy thấy nước da bà ta có vẻ xanh tái, dường như vì thời tiết lạnh của New York, mà có lẽ cũng vì Wendy đã quen nhìn những người ở bên phía miền tây với nước da sạm nắng.

Bà Marion khởi đầu cuộc họp, bà lấy một tập hồ sơ trước mặt Ruth, lật ra và bắt đầu hỏi từng bộ phận của hãng xem có vấn đề khó khăn gì, và công việc giải quyết ra sao. Lần lượt, đến phần Ben và Wendỵ Họ giải thích công việc tiến hành ở San Francisco, kết quả các cuộc họp ở đấy. Bà Marion theo dõi và nhìn trên tập hồ sơ của bà. Bà ngó qua Michael, và có vẻ hài lòng. Công việc ở San Francisco như vậy là tốt đẹp. Ben bỗng nhẹ nhàng nói:

– Chúng tôi chỉ có một vấn đề chưa giải quyết được.

Bà Marion vội nhìn Ben và hỏi ngay:

– ô, vấn đề gì vậy?

– Một chuyên viên chụp ảnh trẻ. Chúng tôi đã xem tác phẩm của cô ta, chúng tôi rất thích. Chúng tôi muốn ký giao kèo mời cô ta phụ trách phần trang trí nghệ thuật cho mấy tòa nhà chính. Song cô ta không thuận.

Bà Marion có vẻ không hài lòng, hỏi:

– Nghĩa là sao?

– Cứ mỗi lần điện thoại cho cô ta, cô ta đều gác máy.

– Vậy chứ cô ta có biết anh đại diện cho hãng nào không?

Bà Marion ngụ ý rằng chỉ cần nói tên hãng của bà ra là ai cũng thuận làm việc thôi. Michael và Ben đều mỉm cười. Ben nói:

– Dạ có chứ. Mà dường như cô ta nghe đến tên hãng ta là tức giận.

– Tức giận?

Bà Marion sa sầm nét mặt. Cô bé kia là ai mà dám nghinh mũi với hãng Cotter-Hillyard? Ben nói lại:

– Không, nếu nói tức giận thì không đúng lắm. Có lẽ cô ta sợ thì đúng hơn.

Nghe vậy, bà Marion trở lại nét mặt bình thường, mọi người thấy nhẹ nhõm. Nhất là Ben. Bà Marion hỏi:

– Cô ta có đáng cho chúng ta theo dõi để mời không?

– Tôi nghĩ là cũng đáng. Chúng tôi có đem mấy mẫu tác phẩm của cô ta về đây cho bà xem. Tôi hy vọng là bà đồng ý.

– Nếu cô ta không đồng ý thì làm sao anh lại có mẫu tác phẩm của cô ta được?

– Chúng tôi mua ở phòng triển lãm của cô tạ Xuất sắc lắm. Nhưng nếu hãng không đồng ý thì tôi xin mua lại cho tôi cũng được.

Lúc đó Wendy đứng dậy, tới chỗ chiếc bàn để cặp của nàng, lấy trong cặp ra ba tấm ảnh màu to, do Marie chụp ở San Francisco: cảnh công viên, cảnh bến tàu, và cảnh San Francisco hoàng hôn.

Ben không nói gì, chỉ nhận ảnh ở tay Wendy và đưa cho bà Marion xem. Mọi người cũng xem quạ Bà Marion yên lặng một lúc, rồi gật đầu nói:

– Đúng đấy. Cô này đáng mời.

– Tôi rất vui là bà đồng ý.

– Michael à?

Bà quay qua phía con bà. Nhưng Michael dường như đang suy nghĩ gì. Anh không nghe gọi. Anh nhìn ba tấm ảnh tự nhiên suy nghĩ một cách kỳ lạ. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh chắc chắn là rất phù hợp cho các tòa nhà của hãng Cotter-Hillyard ở San Franciscọ

Bà Marion lại hỏi anh:

– Con có thích không?

Anh yên lặng nhìn mẹ một lát rồi gật đầu. Bà liền hỏi Ben:

– Anh Ben, chúng ta làm thế nào để mời được cô tạ

– Tôi cũng muốn tìm cách đây.

– Tiền. Hiển nhiên là vậy. Cô ta là hạng người thế nào? Anh có gặp cô ta không?

– Cũng hơi lạ. Tôi chỉ gặp cô ta lần tôi đến San Francisco trước kia. Cô ta khá đẹp. Có vẻ lạ lạ. Cô ta trầm tĩnh, dễ chịu, và rõ ràng là có tài. Cô ta nói là trước đây vẽ tranh, rồi mới chuyển qua chụp hình. Cô ta ăn mặc sang lắm thành thử tôi chắc là không nghèo đói gì. Người chủ phòng triển lãm cho biết là cô ta có người đỡ đầu. Một ông lớn tuổi hơn cô ta nhiều. Hình như là một bác sĩ, một bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ khá danh tiếng. Nghĩa là nói chung thì cô ta không cần tiền. Đấy là những điều tôi được biết.

– Vậy thì tiền không phải là câu giải đáp rồi.

Bỗng bà Marion ra chiều nghĩ ngợi. Bà thoáng có một ý nghĩ lạ lạ. Có thể nào là một sự trùng hợp kỳ quái chăng? Nhưng nếu đúng vậy thì sao? Bà hỏi:

– Cô ấy độ bao nhiêu tuổi?

– Cũng khó nói. Lúc tôi gặp lần đầu tiên thì cô ta đội một chiếc mũ rộng vành, sụp xuống, như để che bớt mặt, nhưng tôi có thể nói là cô ta đô… Cũng không chắc lắm… Độ hăm bốn hăm lăm tuổi gì đó. Nhiều nhất thì cũng hăm sáu tuổi. Sao ạ?

Anh ta không hiểu tại sao bà Marion hỏi tuổi cô đó.

– Không, chỉ là tôi muốn tò mò. Để rồi tôi sẽ nói anh biết. Tôi chắc anh và cô Wendy đã cố gắng lắm rồi, và chắc là cũng không mời được cô này đâu. Nhưng tôi cũng muốn thử lại xem. Anh cho tôi địa chỉ các thứ, tôi đích thân liên lạc với cô ta xem sao. Thế nào rồi vài tuần nữa tôi cũng có việc phải đến San Franciscọ Rất có thể là đối với một phụ nữ lớn tuổi như tôi cô ta khó từ chối hơn là với một người trẻ như anh.

Ben mỉm cười khi nghe bà Marion dùng chữ “lớn tuổi”. Anh thấy bà tự nhiên xanh tái đi kỳ lạ, không rõ bà có bị bệnh chăng. Nhưng anh chưa kịp hỏi thì bà đã đứng dậy, tỏ ý hài lòng về buổi họp, cảm ơn mọi người, rồi bà đi ra. Buổi họp coi như xong. Mọi người cũng lục tục về phòng mình.

Ai cũng có vẻ hài lòng và nhẹ nhõm vì thấy bà Marion hài lòng. Thường thường bà vẫn hay có chuyện với một vài người nào đó trong các phiên họp, nhưng hôm nay bà hoàn toàn dễ chịu. Ben vẫn thắc mắc, không hiểu bà ta có bệnh thật không. Anh là người cuối cùng rời phòng họp. Thì vừa lúc đó Ruth chạy trở lại hớt hơ hớt hải tìm Michael. Cô ta nói:

– ông Hillyard! Mẹ ông.. bà ấy…

ông George nghe qua là phóng đi trước. Michael và Ben cũng kinh ngạc phóng theo.

ông George biết chỗ lấy thuốc, rót nước ngay cho bà Marion, đỡ bà qua chiếc giường nghỉ trong phòng bà.

Bà ta xanh như tàu lá và có vẻ như thở rất khó nhọc. Michael kinh hãi, anh tự hỏi không biết mẹ anh có phải đang hấp hối không. Tự nhiên anh ứa nước mắt. Anh chạy vội tới điện thoại gọi bác sĩ Wickfield. Nhưng bà Marion ra dấu khoát tay bảo đừng, rồi bà nói như thì thào:

– Không, Michael… đừng gọi… Wick. Chuyện này là … thường.

Michael nhìn qua ông Georgẹ Đối với Michael chuyện này là lạ, nhưng ông George thì đã quen rồi. Lạy Chúa! Michael thấy quả là trong bao tháng qua anh chẳng biết gì về những chuyện chung quanh anh cả.

Anh thấy mẹ anh xanh tái và run rẩy, anh không biết bà bịnh như thế nào. Anh nhìn chai thuốc ông George để trên bàn anh mới thấy sợ. Đó là loại thuốc viên Nitroglecerin, dùng trị bệnh tim.

Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bà Marion và hỏi:

– Má, má có thường bị thế này không?

Anh cũng hơi tái xanh như bà. Nhưng bà Marion mỉm cười nhìn anh, rồi nhìn qua ông George, và nói:

– Con đừng lọ Má không sao đâu.

– Má không được khỏe đấy. Con muốn biết rõ bệnh má thế nào?

Nãy giờ Ben đứng đấy, anh không biết nói gì, nhưng cũng không muốn bỏ đi. Anh cũng kinh ngạc với những gì anh thấy. Bà Marion xem ra cũng yếu đuối lắm. Bà nằm đó xanh xao tội nghiệp. Michael lại hỏi:

– Má…

– Không sao… con à.. chẳng sao cả!

Bà thở nhẹ rồi từ từ ngồi dậy, thả chân xuống giường, nhìn con bà và nói:

– Chỉ là bệnh tim của má, mấy năm nay thì con đã biết rồi.

– Nhưng đâu có trầm trọng như thế này.

– Thì bây giờ nó mới trở nên nặng dần. Má sống hay chết lúc nào thì chỉ có thời gian trả lời. Má chỉ biết dùng thuốc, và cố gắng vẫn sống. Vậy thôi.

– Tình trạng như thế này kéo dài bao lâu?

– Một lát thì hết, bác sĩ Wicky đã lo cho má từ hai năm nay, chỉ có năm nay thì trở nặng thôi.

– Vậy thì con muốn má nghỉ đi. Nghỉ việc ngay đi.

Bà Marion chỉ mỉm cười nhìn con bà, rồi nhìn ông Georgẹ Nhưng vẻ mặt ông ta lần này cũng có vẻ lo ngại. Bà nói với con.

– Michael, con nói thế làm ông George khó nghĩ.

Tuy nhiên bà cũng lộ vẻ bằng lòng. Bà tiếp:

– Dù sao, chuyện mẹ nghỉ việc là không đúng. Mẹ vẫn còn trẻ mà.

– Vậy thì cũng được, nhưng thôi má khỏi đi San Francisco chi cho mệt. Để con đi cho cũng được. Má chuốc mệt vào người chi cho lắm. Má cứ ở nhà nghỉ cho khỏe vậy.

Bà chỉ cười. Rồi đứng dậy bước lại bàn giấy. Trông bà vẫn còn xanh và mệt. Bà nói với mọi người.

– Thôi tất cả ra ngoài đi. Bây giờ tôi phải làm việc.

– Má, thôi, để con đưa má về nhà. Nghỉ hôm nay đi!

Nhưng bà Marion lắc đầu bảo:

– Không được đâu. Thôi con đi ra ngoài. Má sẽ về sớm. Chứ còn bây giờ thì chưa về được. Thôi cám ơn mọi người đã lo lắng cho tôi. Nào, Ruth, mở cửa đi.

Ruth vâng lời mở cửa, mọi người lần lượt đi ra. Bà mạnh hơn tất cả. Bà biết vậy. ông George ra tới cửa, quay lại nói:

– Marion?

Bà có vẻ dịu giọng:

– Gì vậy?

– Bây giờ bà không về à?

– Chút xíu nữa thôi.

ông ta gật đầu và nói:

– Nửa tiếng đồng hồ nữa tôi trở lên.

Bà ta mỉm cười, nhìn đồng hồ taỵ Đoạn bà quay điện thoại theo số Ben đã đưa cho bà. Bà để điện thoại reng ba bốn lượt. Bà không hiểu sao mà bà rất chắc chắn ngay từ lúc Ben mô tả Marie Adamson. Bà sẽ ghé thăm cô ta khi nào bà đến San Franciscọ Có thể đúng, có thể sai. Nhưng bà chắc là đúng…

Vừa lúc đó đầu bà có tiếng nói. Bà Marion nín thở, nhắm mắt lại, và cố nói thật êm dịu vào máy. Không ai có thể ngờ được trước đó nửa giờ bà vừa bị cơn đau tim hành hạ.

Bà hết sức tự chủ. Luôn luôn như vậy.

– Cô Adamson à? Đây là Marion Hillyard, ở New York.

Cuộc nói chuyện ngắn gọn, lạnh lùng, và hơi gượng gạo, bà Marion không biết được thêm điều gì cả. Nhưng bà đã hẹn Maria là đúng ba tuần nữa sẽ gặp nàng. Bà liền lấy bút ghi lên tấm lịch. Rồi ngồi dựa ra, nhắm mắt. Bà nghĩ là sẽ có nhiều điều bà phải nói trong cuộc gặp gỡ tới. Bà chỉ mong còn sống được bà tuần nữa, đừng có chuyện gì xảy ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.