Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em (To Die For)

Chương 8



Tôi cũng không hiểu là làm thế nào mà cuối cùng tôi lại đi ăn tối cùng anh ta. Thực sự là tôi đã làm vậy đấy. Anh ta không bỏ đi.

Tôi phải ăn, và tôi đang chết đói. Vì vậy sau khi bước ra khỏi vòi sen, tôi đã hoàn toàn phớt lờ anh ta đi trong lúc sấy tóc và sửa soạn một chút, thực ra tất cả những cái đó cũng không mất nhiều thời gian lắm vì tôi hoàn toàn không thiết cái gì hơn ngoài mấy bước trang điểm cơ bản – mascara và son môi. Cái mùa hè nóng nực có nghĩa là tôi sẽ làm cho bất cứ cái gì cũng ướt đẫm mồ hôi, vì vậy tại sao phải rắc rối cơ chứ?

Anh ta làm tôi phát điên lên bằng việc hất hất cái hông đẩy tôi ra khỏi bồn rửa mặt để anh ta có thể cạo râu. Tôi há hốc mồm nhìn anh ta, bởi đó thực không phải là cái cách mà mọi thứ nên diễn ra. Anh ta nhìn tôi trong gương và nháy mắt. Cáu tiết, tôi bước vào phòng ngủ và cẩu thả khoác vào một vài thứ quần áo nào đó, việc này cũng lại không mất nhiều thời gian lắm vì thứ nhất, tôi không mang nhiều đồ, thứ nữa là những gì tôi mang lại là những bộ phối hợp sẵn rồi. Lúc này, không còn mờ mắt vì ham muốn nữa, tôi mới thấy một túi nhỏ vải len thô để mở ở trên sàn, ngay dưới chân giường; dao cạo và kem cạo râu hiển nhiên là được lấy ra từ đó.

Nghĩ xem nào, cái tủ để đồ thì đầy hơn . . .

Tôi thấy chóng mặt, mở lại cái tủ ra lần nữa. Đúng thế mà, một cái quần Jean với một cái áo polo đã được treo ở một bên tủ.

Tôi giật chúng xuống khỏi mắc và chuẩn bị nhét chúng trở lại đúng chỗ của chúng – cái túi. Anh ta ra khỏi phòng tắm đúng lúc để nói ” Cảm ơn em đã mang mấy thứ này ra cho anh nhé” khi anh ta lấy chúng từ tay tôi và mặc vào.

Đó là lúc tôi nhận ra anh ta đang lơ là, và điều hay nhất tôi có thể làm là chạy trốn .

Khi anh ta đang kéo cái quần jean lên, tôi bổ nhào qua phòng khách, túm lấy túi và chìa khóa trên đường ra. Một chiếc xe thuê mui kín – một chiếc Saturn màu trắng – đang đỗ bên cạnh cái xe tải, một chi tiết nhỏ khác mà tôi đã bỏ qua trong cơn cuồng nhiệt lúc trước. Tôi mở cửa xe tải và trượt vào phía sau tay lái …và cứ trượt tiếp thế, đấy là nhờ cái thân hình to lớn của anh ta đẩy vào khi anh ta thô bạo lấy mất chỗ ngồi phía sau tay lái của tôi.

Tôi hét lên và cố gắng hất anh ta ra; anh ta chẳng hề nhúc nhích. Tôi giơ chân lên và kết hợp cả chúng để đẩy anh ta. So với một phụ nữ, tôi rất khỏe, nhưng anh ta cứ ngồi đó trơ trơ như đá. Gã con lừa đó đang mủm mỉm cười.

“Đi đâu hả?” Anh ta hỏi khi gọn gàng chôm chỉa cái chìa khóa mà tôi đã đánh rơi trên sàn.

“Đúng đấy,” Tôi nói và mở cánh cửa bên hành khách. Tôi đang chuồi ra ngoài khi anh ta tóm lấy tôi bằng cả hai cánh tay và kéo giật trở lại vào trong chiếc xe tải.

“Chúng ta có thể làm theo hai cách” anh ta bình tĩnh nói. “Hoặc là em ngồi nguyên đó như một cô gái ngoan. Hoặc là anh sẽ còng tay em lại. Em chọn cách nào?”

“Đó không phải là một sự lựa chọn,” Tôi đáp trả phẫn nộ. “Nó có chung một kết cục. Chẳng cái nào là điều tôi muốn cả!”

“Anh chỉ cho em là hai phương án lựa chọn đó thôi. Hãy nhìn theo cách này xem: em đẩy anh vào cái rắc rối phải theo đuổi em, vì vậy em may mắn kinh tởm khi anh thậm chí đang đưa ra cho em một lựa chọn rộng rãi thế này.”

“Hah! Anh không cần phải theo tôi và anh biết điều đó. Anh chẳng có lý do gì hơn là một gã con Lừa kiêu ngạo để ra lệnh cho tôi không được rời thị trấn, vì thế đừng làm cái vẻ một nạn nhân đáng thương nữa. Anh đã quan hệ tình dục, nhớ chưa? Tôi không thấy anh hành động như thể tôi là một đống rắc rối khi anh quẳng tôi lên giường.”

Anh ta với qua tôi và tóm lấy cái đai an toàn, kéo nó vòng qua để gài lại “Anh không phải là người duy nhất trong cái xe tải này quan hệ tình dục. Thật vui là được thế. Đến đá cũng phải nằm chồng lên nhau. Đấy gọi là có qua có lại.”

“Cái đó đáng lẽ không nên xảy ra. Tình dục ngẫu hứng là ngu ngốc.”

“Đồng ý. Nhưng những gì giữa chúng ta không phải là ngẫu hứng.”

“Tôi vẫn phải nhắc anh là không có “chúng ta” ở đây”

“Chắc chắn là có. Em chỉ chưa muốn thừa nhận nó thôi” Anh ta khởi động xe và vào số “Nhân tiện, xe tốt đấy. Nó làm tôi ngạc nhiên. Em hạ gục anh như một kiểu người-đi-xe-đắt-tiền ấy.”

Tôi hắng giọng ầm ĩ, và anh ta nhướng mày lên nhìn tôi. Tôi chằm chằm chĩa thẳng vào cái dây đai an toàn của anh ta vẫn chưa được thắt chặt. Anh ta càu nhàu và cho xe quay đầu khỏi chỗ đỗ. “Vâng, ma’am,” anh ta nói khi tự thắt lại đai an toàn cho mình.

Khi anh ta lùi ô tô ra khỏi lối vào, tôi quay trở lại cuộc tranh cãi. “Thấy chưa? Anh không biết tôi là loại người gì. Tôi thích lái xe tải. Anh thực sự chẳng biết gì về tôi sất, vì thế chẳng có gì giữa chúng ta ngoại trừ sự hấp dẫn thể xác. Chính nó tạo nên cái thứ tình dục ngẫu hứng kia”

“Xin phép cho anh có ý kiến khác. Tình dục chớp nhoáng chỉ như gãi vào nốt ngứa mà thôi, không hơn.”

“Chính xác! Nốt ngứa của tôi đã được gãi rồi. Bây giờ anh có thể đi rồi đấy.”

“Em luôn luôn thế này khi tình cảm của mình bị tổn thương à?”

Tôi tựa cằm và nhìn ra ngoài qua tấm kính chắn gió. Tôi ước anh ta không nhận ra những cảm xúc tổn thương nấp sau sự thù địch và kháng cự của tôi đối với anh ta. Bạn phải quan tâm đến một người trước, rồi anh ta mới có thể làm tổn thương tình cảm của bạn, bởi nếu không thì dù anh ta có nói gì, làm gì thậm chí cũng chẳng thể gây ra chút tín hiệu nhiễu nào trên màn hình ra đa cũ cả. Tôi không muốn quan tâm đến anh ta, không muốn quan tâm đến việc anh ta đã làm những gì, hay đã gặp những ai, anh ta có ăn uống hợp lý hoặc ngủ đủ giấc hay không. Tôi không muốn anh ta lại làm tổn thương tôi một lần nữa, bởi vì người đàn ông này có thể khiến tôi đau đớn hơn ai hết nếu tôi để anh ta quá gần gũi mình. Jason làm tổn thương tôi đã đủ tệ rồi, nhưng Wyatt còn có thể làm tan vỡ trái tim tôi.

Anh ta với qua và đặt tay vào phía sau gáy tôi, xoa bóp nhẹ nhàng. “Anh xin lỗi,” anh dịu dàng nói.

Tôi có thể khẳng định là mình sẽ rối loạn vì anh ta ngay khi chạm đến vùng cổ tôi. Anh ta như một con ma cà rồng, chạm thẳng tới đó bất cứ khi nào anh ta muốn gây ảnh hưởng nào đó lên tôi. Lời xin lỗi này cũng là chơi không đẹp. Tôi muốn anh ta phải bò lê bò càng, nhưng đây, anh ta lại đang đục khoét cái quyết tâm của tôi với một lời xin lỗi đơn giản. Người đàn ông này thật không đường hoàng.

Điều tốt nhất có thể làm giờ là lấy lửa dập lửa, và tuyên bố cho anh ta chính xác chỗ mà anh ta đang đứng và vấn đề là gì. Tôi với lên đẩy tay anh ra khỏi gáy mình bởi vì tôi không thể suy nghĩ mạch lạc khi mà anh ta cứ chạm tay vào đó.

“Okay, thế này nhé,” Tôi nói đều đều, vẫn tập trung vào quang cảnh bên ngoài hơn là những gì đang ở trong xe với tôi. “Làm thế nào để tôi tin được rằng anh sẽ không làm tổn thương tôi một lần nữa? Anh cắt đứt và chạy trốn thay vì nói cho tôi nghe vấn đề là gì, thay cả việc xử lý vấn đề đó hoặc cho tôi cơ hội xử lý nó. Cuộc hôn nhân của tôi thất bại vì chồng tôi, thay vì nói cho tôi nghe có gì không ổn, và cùng với tôi sửa chữa điều đó, thì lại bắt đầu lảng tránh, lừa dối tôi. Vì thế tôi thực không có hứng để cố gắng xây dựng mối quan hệ với một người không thích cố gắng chút nào để bảo dưỡng nó hay sửa chữa khi có hỏng hóc. Anh vẫn làm điều đó với một chếc ô tô, đúng không? Vì vậy tiêu chuẩn của tôi là, một người đàn ông quan tâm đến tôi cũng nhiều như anh ta quan tâm đến cái xe của anh ta vậy. Anh đã bị loại.”

Anh ta im lặng khi nuối trôi hết những gì tôi nói. Tôi chờ đợi anh ta bắt đầu tranh cãi, giải thích tình huống này nhìn từ lập trường của anh sẽ như thế nào, nhưng anh ta đã không thế. “Vậy đó là vấn đề về sự tin tưởng,” cuối cùng anh ta nói. “Được thôi. Đó là chuyện anh có thể làm được”. Anh ta nghiêng sang tôi một cái nhìn mạnh mẽ. “Nó có nghĩa là em sẽ phải để mắt nhiều đến anh. Anh không thể lôi sự tin tưởng của em quay lại nếu anh không ở gần em. Vậy từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau. Hiểu chứ?”

Tôi chớp mắt. Không biết làm sao mà tôi chưa hề lường trước việc anh ta sẽ lôi sự thiếu tin tưởng ra và biến nó thành cái cớ, nghĩa là tôi phải tiếp tục giữ quan hệ với anh ta để anh ta có thể kiếm lại được niềm tin nơi tôi. Tôi sẽ nói cho bạn biết nhé, người đàn ông này thật ranh mãnh.

“Não anh bị ngu rồi,” Sun Rang tôi chỉ ra với giọng tử tế nhất có thể. “Không tin tưởng anh có nghĩa là tôi không muốn dây dưa với anh.”

Anh khịt mũi “Yeah, đúng. Đó chính là lý do tại sao chúng ta lại xé tan quần áo của nhau ra mỗi khi ở cùng trong tầm chạm được vào nhau.”

“Nó là sự mất cân bằng hóa học, không gì hơn. Một liều vitamin tổng hợp tuyệt vời sẽ giải quyết được chuyện đó”

“Chúng ta sẽ nói về nó trong bữa tối. Em muốn ăn ở đâu?”

Thế là ổn, lấy thức ăn đánh lạc hướng tôi. Nếu tôi không quá đói, thì cái mánh khóe này của anh ta sẽ không bao giờ hữu dụng cả. “Một nơi nào đó với điều hoà không khí tuyệt vời, nơi tôi có thể ngồi xuống và được ai đó mang cho một ly margarita.”

“Để anh lo về cái đó,” anh ta nói.

Wrightsville Beach thực ra là một hòn đảo, vì vậy chúng tôi lái xe qua một cây cầu tới Wilmington, nơi anh ta nhanh chóng hộ tống tôi vào một nhà hàng Mexico đông đúc, có điều hòa đang quay ở trên cao và thực đơn thì phô ra một ly margarita cỡ bự. Tôi không biết làm cách nào anh ta biết về nhà hàng này nếu anh ta chưa từng ở Wilmington trước đó, điều mà tôi đoán nếu có thì cũng không kéo dài lâu lắm. Con người ra biển theo cái cách của loài Lemmut, thì sẽ phải học theo bất cứ cái gì mà loài Lemut làm *. Có rất nhiều bãi biển ở Bắc Carolina, nhưng anh ta chắc hẳn đã đi từ một nơi nào đó ở cuối đường bờ biển ngược lên những chỗ khác trong những ngày tháng chết tiệt khi anh ta lớn lên, chơi bóng ở trường cao đẳng. Tôi đã từng là một nàng cổ động viên, và tôi dĩ nhiên đã được đến hầu hết mọi bãi biển ở phía Đông-Nam này, từ Bắc Carolina xuống tới Florida Keys và trở lại Gulf Coast.

Một chàng trai trẻ gốc Tây Ban Nha mang thực đơn đến và đợi chúng tôi gọi đồ uống. Wyatt tự gọi bia cho mình và một ly Cuervo Gold margarita đá cho tôi. Tôi không biết Cuervo Gold là cái gì, và tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi giả thiết nó là một loại rượu tequila đặc biệt, nhưng đó cũng có thể là loại tequila thông thường, cũng chả biết được thế nào.

Cái ly họ bê ra không phải là cái ly. Nó là một cái bình. Cái này rất khổng lồ. Thực tế nó không đến nỗi là bình, nhưng tôi cũng sẽ không gọi đó là ly. Nó giống một cái tô bự trong suốt đậu trên một cái chân đế thanh mảnh.

“Uh-oh,” Wyatt nói.

Tôi phớt lờ anh ta và đỡ ly margarita của tôi bằng cả hai tay, cần phải thế thì mới nhấc nó lên được. Cái tô thủy tinh cỡ lớn đó được rắc muối và vụn đá sáng lấp lánh ở quanh miệng tô. Hai lát chanh được cài ở trên và một ống hút nhựa màu đỏ tươi được cắm vào để có thể uống thứ chất lỏng đó.

“Chúng ta nên gọi món,” anh ta bảo.

Tôi hút ống hút và nuốt chửng một ngụm thật lớn margarita. Vị rượu không quá mạnh, may mắn đấy, nếu không tôi chắc chắn sẽ làm trò dở hơi trước khi uống hết một nửa cái thứ này cho xem. “Tôi chọn burritos rancheros**. Thịt bò.”

Thật là vui khi thấy cái cách anh ta nhìn tôi lúc anh ta gọi món. Tôi lại hút một ngụm lớn khác bằng ống hút.

“Nếu em say,” anh ta cảnh báo, “Anh sẽ chụp lại ảnh đấy.”

“Tại sao chứ, cảm ơn. Tôi đã từng nghe kể lại rằng tôi là một người say rất dễ thương” Tôi đã không thế, nhưng anh ta không đời nào biết được điều đó. Thực tế tôi chưa bao giờ uống say trước đây cả, điều này có vẻ là vẻ tôi đã trải qua những năm cao đẳng rất khác thường. Nhưng tôi luôn có bài tập luyện ở đội cổ động, hay bài thể dục nhịp điệu, hoặc vài cái gì đó bất ngờ như học để thi cử chẳng hạn — và tôi không nghĩ rằng bất cứ việc gì trong số đó có thể để lại ấn tượng tốt một khi đang nôn nao vì say cả, vì vậy tôi đơn giản là ngừng uống trước khi bị say.

Người phục vụ mang ra một giỏ những khoanh bánh ngô đậm đà nóng hổi *** và hai tô salsa (nước xốt để ăn kèm với đồ ăn Mehico), nóng và nhạt dịu. Tôi rắc thêm muối vào một nửa chỗ bánh ngô và chấm một cái vào món salsa nóng, nó rất ngon và hoàn toàn nóng sốt. Ba miếng bánh ngô nữa làm tôi toát hết cả mồ hôi và phải với lấy phần margarita một lần nữa.

Wyatt vươn ra và dịch cái bình – cái ly – của tôi ra khỏi tầm với .

“Hey!” Tôi thốt lên căm phẫn .

“Tôi không muốn em say bét.”

“Tôi sẽ say nếu tôi muốn.”

“Tôi cần phải hỏi em thêm vài câu hỏi nữa, đó là lý do tại sao tôi không muốn em rời thị trấn.”

“Làm tốt lắm. Trung Úy.” Tôi ngả người về đằng trước và lấy lại phần margarita của tôi. “Điều thứ nhất, các thám tử sẽ điều tra vụ án, không phải anh. Điều nữa, Tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì hết ngoại trừ có một người đàn ông ở đó với Nicole, và hắn lái một chiếc mui kín sẫm màu chuồn đi. Thế đấy. Không gì hơn nữa.”

“Đấy là em nghĩ thế,” anh ta nói, giật lấy phần margarita của tôi ngay khi tôi hướng ống hút vào miệng định làm một ngụm khác. “Thỉnh thoảng những chi tiết sẽ xuất đầu lộ diện một vài ngày sau. Ví dụ như, những cái đèn trước. Hay đèn ở đuôi xe. Em có thấy chúng không?”

“Tôi chẳng thấy cái đèn trước nào,” Tôi trả lời một quả quyết, đã chú ý vào câu hỏi. “Đèn ở đuôi xe . . . hmm. Có thể.” Tôi nhắm mắt và tái hiện lại cảnh đó trong đầu. Nó chi tiết và mạnh mẽ đến sửng sốt. Với những hình ảnh của mình, tôi nhìn thấy chiếc xe màu tối đó lướt qua và trước sự kinh ngạc của mình, nhịp tim tôi tăng lên đáp trả. “Con đường đó ở bên phải tôi, nhớ là vậy, vì thế bất cứ cái gì cũng sẽ nhìn từ bên phía đó. Những cái đèn hậu. . . dài. Nó không phải là loại đèn tròn; nó là một cái dài thanh mảnh” Mắt tôi vụt mở “Tôi nghĩ có một vài mẫu của dòng Cadillac có dạng đèn hậu như thế.”

“Cả những dòng khác nữa” anh nói. Anh ta đang ghi lại những gì tôi nói vào cái cuốn sổ ghi chép nhỏ mà anh ta hiển nhiên là moi ra được từ trong túi quần, vì nó cong queo đúng hình cái túi .

“Anh đáng lẽ có thể hỏi tôi về những điều này qua điện thoại,” Tôi gay gắt chỉ ra.

“Ừ, nếu em trả lời điện thoại của tôi,” anh ta đáp trả với cùng tông giọng.

“Anh dập máy với tôi.”

“Tôi bận. Ngày hôm qua cứ quay như chong chóng ấy. Tôi không có thời gian để lo lắng cho cái xe của em, nhân tiện, dù thế nào thì tôi cũng chẳng mang nó đi đâu được bởi vì em đã chẳng buồn đưa chìa khóa cho tôi.”

“Tôi biết. Ý tôi là lúc đó tôi không biết. Sau đó tôi mới phát hiện ra. Nhưng cái bài báo kia đã chỉ mặt tôi như một nhân chứng duy nhất và làm tôi khó chịu, và Tiffany thì đang than khóc, thế là tôi thuê những cái bánh xe này và đến với biển.”

Anh ta dừng lại. “Tiffany?”

“Chú thỏ yêu biển trong tôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa có kì nghỉ nào cả.”

Anh ta nhòm tôi cứ như thể tôi mọc 2 đầu, hay thừa nhận mình đa nhân cách hay sao đó. Cuối cùng anh ta mở miệng, “Còn có ai nữa ngoài Tiffany sống bên trong em không?”

“Well, tôi không có một chú thỏ tuyết , nếu đó là điều anh hỏi. Tôi đã từng đi trượt tuyết một lần. Gần như thôi. Tôi đã xỏ vào những đôi giày đó và chúng quá ư khó chịu, tôi không thể tin người ta có thể thực sự đi chúng mà không phải là do bị một khẩu súng kề vào đầu.” Tôi gõ gõ ngón tay. “Tôi đã từng có Black Bart, nhưng anh ta không xuất hiện một thời gian rồi, vì thế có thể đó chỉ là một trò con nít .”

“Black Bart? Bên trong em có cả một. . . người đấu súng à?” Anh ta bắt đầu nhăn nhở.

“Không, anh ta là một gã điên cuồng, người sẽ nổi cáu và cố giết anh nếu anh làm tổn thương một trong số những búp bê Barbies của tôi.”

“Em chắc hẳn phải có cả địa ngục ở cái sân chơi ấy.”

Anh không được phép làm hỏng búp bê Barbies của một cô bé con”

“Tôi sẽ nhớ điều đó khi nào có hứng giựt lấy một con Barbie và giẫm lên nó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, kinh ngạc. “Anh thực sự đã làm vậy à?”

“Không làm vậy lâu rồi. Có lẽ là đã từ bỏ vụ dẵm bẹp Barbie từ khi anh năm tuổi”

“Black Bart chắc sẽ phải cho anh một trận đau lắm đấy”

Anh ta dường như chú ý vào quyển sổ nho nhỏ trên bàn của anh ta và một biểu hiện khó hiểu hiện lên trên gương mặt, như thể anh ta không hiểu làm cách nào mà cuộc nói chuyện này lại chuyển từ cái đèn trước ra chuyện Barbies. (Chị lilia : Crying or Very sad huhu, chị cũng chả hiểu làm sao mà hai người họ lại nói cái quái j mà kỳ cục vậy nữa ) Nhưng trước anh ta có thể định vị lại được, người phục vụ đã mang đĩa thức ăn lại, và đặt xuống trước mặt chúng tôi với lời khuyến cáo là nên cẩn thận vì đĩa rất nóng.

Món bánh ngô đã giúp tôi khỏi chết đói, nhưng tôi vẫn thèm ăn khủng khiếp, vì thế tôi xới tung đĩa burritos bằng một tay trong khi lợi dụng sự xao nhãng của anh ta để lấy lại phần margarita của mình bằng tay còn lại. Thuận hai tay cũng có cái ích của nó. Đó không chỉ là tôi có thể viết hay làm bất cứ điều gì bằng tay trái, mà tôi còn hoàn toàn có thể lấy lại được chỗ margaritas bị bắt cóc.

Như tôi đã nói rượu không quá mạnh. Nhưng lại có quá nhiều. Cho đến khi thanh toán xong món burritos của mình, Tôi đã nuốt trôi khoảng nửa chỗ đồ uống đó, và tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc. Wyatt trả tiền bữa ăn và vòng tay giữ quanh người tôi khi chúng tôi bước về phía chiếc xe tải. Tôi chẳng hiểu tại sao; tôi không lảo đảo hay bất cứ cái gì hết. Thậm chí tôi còn chẳng hát nữa là.

Anh ta nhấc tôi vào trong xe cứ như tôi không đủ khả năng tự chui vào ấy. Tôi cười rạng rỡ với anh và quặp một chân vòng quanh người anh. “Muốn tiếp tục không, anh chàng to xác?”

Anh ta nín ko cười phá ra cười. ” Em có thể giữ ý tưởng đó đến khi chúng ta quay trở lại nhà không?”

“Đến lúc đó có thể tôi sẽ tỉnh táo, và nhớ ra tại sao tôi không nên như thế.”

“Tôi sẽ nắm lấy cơ hội của mình.” Anh trao tôi một nụ hôn dài. “Tôi nghĩ là mình có thể thuyết phục được.”

Oh, Đúng. Cổ tôi. Anh ta biết về cái cổ của tôi. Tôi có thể thấy tôi sẽ phải đầu tư vài cái áo len cao cổ.

Cho đến khi chúng tôi quay trở lại qua cây cầu tới Wrightsville Beach, cơn nóng bỏng hạnh phúc thay vì nhạt đi, lại khiến tôi buồn ngủ. Tôi chui ra khỏi xe bằng nỗ lực của chính mình, nhưng, đang đi về phía cửa trước của ngôi nhà thì Wyatt bế bổng tôi lên. “Lời đề nghị kia vẫn còn giá trị chứ?”

“Rất tiếc. Cái nóng bỏng ấy nhạt rồi. Cơn ham muốn-có-kèm-hơi-men chỉ là 1 thứ nhất thời.” Anh ta bế tôi như thể chẳng mảy may để ý đến trọng lượng của tôi vậy, nhân tiện, vì tôi khỏe và săn chắc nên tôi nặng hơn bạn có thể nghĩ đấy. Nhưng anh ta cao hơn tôi 10 inch, và lại còn cái cơ bắp của anh ta nữa, ý là anh ta phải nặng hơn tôi ít nhất 80 pound hoặc hơn.

“Tuyệt. Anh thích em muốn anh vì những lý do khác hơn là vì say rượu.”

“Đầu óc tôi đã kiểm soát trở lại. Và lý do lúc trước vẫn còn đó. Tôi không muốn ngủ với anh.” Chàng trai, nói dối đấy. Tôi muốn anh ta phát điên lên được, nhưng thế không có nghĩa là tôi nên có được anh ta hoặc những điều kia nên xảy ra giữa chúng tôi. Dù sao thì cuộc chuyện trò nho nhỏ của chúng tôi chưa tái khẳng định được điều gì cả, bởi vì hành động có ý nghĩa hơn là lời nói và một buổi chiều cùng nhau cũng chẳng đáng kể gì.

“Tôi cược là mình có thể thay đổi ý kiến của em,” Anh ta nói khi mở cánh cửa, nó không khóa vì lúc trước tôi đã vội vã chạy trốn còn anh thì vội vã đuổi theo.

Một giờ sau, chỉ một suy nghĩ nổi lên khi tôi đang bồng bềnh trong cơn ngủ. Quên hết cả áo cao cổ. Để giữ không cho anh ta lại gần, tôi cần phải có một cơ thể bọc toàn bằng thép.

* Chuột Lemut : Chuột Lemmut là một loài gặm nhấm, Cứ khoảng từ 3 đến 4 năm một lần, hàng đàn chuột lemmut lại di chuyển qua những vùng nhất định của Nauy, Thụ Điển và Laplandi. Mặc dù hành trình có thể khác nhau nhưng chúng luôn tiến về phía biển. Chuột Lemmut di chuyển chậm nhưng rất quyết liệt, đi xuyên qua thành phố, cứ như có một sức mạnh vô hình nào kéo chúng và không thể cưỡng lại được. Và khi tới biển, chúng nhảy xuống và tự kết liễu đời mình. Không một con nào trở về sau những chuyến đi như vậy.

**món cuốn của người Mexico với các loại thịt

*** Bánh ngô: Sun Rang tròn mỏng, làm bằng bột, có nhồi thịt, ăn nóng, món ăn Mỹ latin , nhất là Mexico.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.