Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 68: Nguyện cùng người già đi (6)



Video này Giang Liên Tuyết quay rất gượng gạo, hẳn là sau nhiều lần chỉnh chỉnh sửa sửa mới hơi hài lòng một chút. Bởi vì sau khi bà nói hai câu này bỗng nhiên tạm dừng, đưa tay xua xua trước màn hình, sau đó lẩm bẩm: “Không thể nào, lại không có in tờ nét rồi? Cái điện thoại dỏm gì thế không biết, mấy thứ đồ miễn phí quả thật không dễ xài!”

Ôn Dĩ Ninh nghe vậy, khóe miệng hơi giương lên.

Mạng ở nhà vẫn là từ hồi đó dọn nhà được một công ty di động mời chào, nộp hai trăm đồng là có thể miễn phí dùng mạng hai năm. Khi đó cô đã khuyên Giang Liên Tuyết, nói nhà thầy giáo Tiểu Lượng cũng đã lắp rồi, nhưng tín hiệu kém vô cùng, bà đừng có tham rẻ làm gì. Nhưng Giang Liên Tuyết sao có thể không tham chứ? Kết quả chứng minh cô hoàn toàn đúng, có lúc xem một bộ phim truyền hình thôi cũng phải dừng lại đến mấy lần, chọc cho bà cáu đến mức chửi má nó.

Giang Liên Tuyết trong video lại đứng dậy, đi đến trước ống kính huơ huơ tay.

Đúng lúc này Đường Kỳ Sâm đi vào, nhìn thấy thì khựng lại.

Cuối cùng cũng được.

Giang Liên Tuyết ngồi về ghế sô pha, không được tự nhiên mím mím môi, sau đó gạt một lọn tóc về sau tai, mắt nhìn thẳng về phía này.

Bà kéo ra một nụ cười, sau đó gọi một tiếng, “Con gái ngoan.”

Viền mắt nóng lên, Ôn Dĩ Ninh thấp giọng đáp một tiếng: “Vâng.”

Sau đó, Giang Liên Tuyết im lặng một thời gian rất dài. Bà chăm chú nhìn về phía ống kính, mi mắt khẽ động, mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng đều mím môi nuốt về.

Đường Kỳ Sâm ngồi xuống bên cạnh Ôn Dĩ Ninh, sợ cô mất khống chế nên lặng lẽ nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô.

Giang Liên Tuyết đan mười ngón tay lại với nhau rồi đặt lên đầu gối, bà đã trang điểm, màu son đỏ tươi, thế nhưng vẫn không thể giấu đi nét mất mát trên khuôn mặt xinh đẹp đó. “Vốn không định quay cái video này đâu, nhưng mẹ biết với cái tính cách đó của con hẳn là sẽ không dễ dàng thả xuống, chưa biết chừng sau lưng còn mắng mẹ không ra gì đây. Vậy thì cứ mắng đi, nếu mắng ra khiến lòng còn thoải mái hơn một chút thì mẹ cũng nhẹ lòng.”

Giang Liên Tuyết thở hắt ra, tựa như hơi căng thẳng, nhưng rất nhanh lại thản nhiên can đảm thừa nhận: “Là mẹ tự mình muốn đi, không liên quan gì đến con, bản thân mẹ không muốn điều trị. Con người bây giờ thật kỳ lạ, những căn bệnh cổ quái kỳ lạ có trị cũng như không nhưng lại vẫn cứ cố trị, đều đáng thương. Aiz, đây nhất định là báo ứng của mẹ rồi, tuổi trẻ không hiểu chuyện nên mới đi đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại con, còn chọc cho bà ngoại tức giận đến mức bệnh tim tái phát rồi đột tử, mấy chục năm trôi qua, mẹ còn cho rằng cuộc đời mình rốt cuộc sắp đến hồi tốt đẹp, kết quả, đã là món nợ thì không thể thiếu một phần. Hừ, tất cả đều tại ông bố ma quỷ Ôn Mạnh Lương kia của con! Tên cặn bã súc sinh không có gì tốt!”

Một khi cơn giận có được cơ hội thổi bùng, liền cứ như vậy xả ra một trận đã đời. Khí thế của Giang nữ sĩ so với năm đó vẫn không hề giảm, ba Ôn đã rời khỏi nhân thế được gần chục năm hẳn cũng không nghĩ đến bản thân khi còn sống bị người ta ghim tên, chết rồi vẫn có người nhớ mãi không quên như vậy.

Nghiệt duyên cũng là duyên, một đời ngắn ngủi này của ông coi như không lỗ vốn.

Giang Liên Tuyết một khi mắng người sẽ hung hăng không cần mạng nên hơi thở cũng gấp gáp theo, bà nghỉ một hồi lấy hơi, sau khi kéo về chút sức lực mới nói tiếp: “Không biết bao giờ con mới phát hiện ra cái video này, nhưng nếu thấy được rồi, con gái ngoan, đừng tìm mẹ nữa. Sống cuộc sống của mình cho thật tốt. Từ khi con còn nhỏ mẹ đã không dạy dỗ được con bao nhiêu, con sống ra làm sao, sống như thế nào đều là của chính con, là phúc cũng là theo lẽ dĩ nhiên nên được hưởng. Vì thế nên sau này mẹ chết đi rồi, dù con có không lo ma chay cho mẹ thì mẹ cũng sẽ không trách con.”

Giang Liên Tuyết bỗng nhiên cười cười, ánh mắt bình thản trấn định, không tìm được trong đó một chút gì gọi là do dự và không nỡ buông bỏ, giọng nói êm tai đều đều, tựa như đang kể về chuyện cũ của một người khác, “Mẹ đã từng đến một bệnh viện ung thư xem những người chữa bệnh bằng hóa chất, tóc đều không còn, vành mắt lõm sâu, miệng há lớn, máu thịt lẫn lộn cũng phải làm như không thấy. Mẹ đứng trên hành lang, nghe thấy từ bốn phương tám hướng đều là tiếng kêu rên thảm thiết, sống sót thống khổ như vậy, cần gì chứ?”

Ôn Dĩ Ninh nhìn chằm chằm màn hình, nước mắt một giọt rồi lại một giọt nhỏ xuống, thế nhưng từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng nức nở, hết mực yên tĩnh.

Đường Kỳ Sâm vỗ vỗ vai cô, cũng mím môi không nói.

“Có thể để lại cho con mẹ đều đã để lại cả rồi, à, trên bàn trang điểm của con có một hộp mỹ phẩm bỏ đó đã lâu không thấy con dùng, trong đó có một thỏi son màu rất đẹp nên mẹ lấy rồi nhé. Tiền tiết kiệm trong nhà gửi đi cũng có mấy trăm ngàn, con giữ lại, cũng là để cho mình một đường lui. Thứ này đừng cho Đường Kỳ Sâm xem, tránh để cậu ta trách cứ. Lời mẹ nói luôn không êm tai mà.” Giang Liên Tuyết lại nở nụ cười phong tình rồi yên lặng một hồi, bà cầm hộp thuốc lá bên cạnh lên, rút một điếu đặt bên khóe miệng, tiếng bật lửa khẽ vang lên, khói thuốc lượn lờ vô định, đầu thuốc lóe lên rồi lại vụt tắt.

Thời gian nửa điếu thuốc.

Giang Liên Tuyết ho khan vài tiếng, sau đó híp mắt nhìn lên trần nhà, “Còn có Dương Chính Quốc, ông ấy là người đàng hoàng, cũng tốt bụng. Là mẹ có lỗi với ông ấy, mẹ càng không thể đẩy gánh nặng này cho ông ấy, đây là số mệnh của mẹ, là tội lỗi ông ấy không đáng phải chịu liên lụy. Sau hai lần tiếp xúc mẹ cũng đã nhìn ra, Dương Chính Quốc là người vừa có tình lại vừa có nghĩa, nhưng mẹ không có cái phúc khí này. Người này và con thật giống nhau, đều không có mắt, không làm nghiêm trọng lên một chút đều sẽ không chịu thừa nhận. Cứ coi như mẹ là một con đàn bà lừa đảo đi, à nhưng mà, đụng phải người mẹ xinh đẹp này của con rồi, sau đó sợ là cả đời ông ấy sẽ không vừa mắt thêm ai nữa đâu ha ha ha. Đúng rồi, mẹ còn mua mấy túi lớn quần áo cho ông ấy, già đầu như vậy rồi mà không chịu chăm chút hình tượng một chút, đứng bên cạnh mẹ thật sự quá lệch tông. Đáng tiếc, không có cơ hội đưa cho ông ấy.”

Bà cười cười, khóe mắt đuôi lông mày đều đong đầy đưa tình, thế nhưng đôi mắt trống rỗng, chốc lát mới có ánh sáng lóe lên.

“Còn con nữa, con nhỏ chết tiệt không có lương tâm! Từ cái ngày con quyết định đến Thượng Hải làm việc mẹ đã biết con sẽ không về nữa mà! Cái mệnh này của mẹ không có gì tốt, khi còn trẻ gặp phải kẻ cặn bã, còn đang độ xuân xanh thì chồng chết, trung niên lại mất con, mẹ kiếp, ông trời đúng là có mắt như mù! Nhưng cũng may là nha đầu con không chịu thua kém ai…..” Giang Liên Tuyết cúi đầu, hai bả vai gầy gò liền một đường với cổ, trong khoảnh khắc bỗng nhìn ra lưu luyến không rời bị bà ẩn giấu đi, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Mẹ con từng ấy năm, duyên phận đến đây cũng không xê xích gì nhiều. Mẹ không muốn trị bệnh, điên dại nửa đời rồi, hiện tại mẹ chỉ muốn xinh đẹp tiêu sái sống cho xong quãng đời còn lại. Thôi thì kiếp sau đừng có làm con của mẹ, đụng phải người như mẹ cũng chịu tội theo.

Con gái, đời này con cũng cực khổ rồi.”

Cảm xúc của Giang Liên Tuyết gần như đã chạm đến ranh giới mất khống chế, ở ngưỡng cuối cùng mấy ngón tay bấm mạnh lên mu bàn tay, thân cô lang bạt nơi hồng trần nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, giữ lấy một thân phong thái cao quý, dù bị đẩy vào đường cùng ngõ cụt cũng không oán không hận.

Cuối cùng, bà khẽ hất cằm, lại trở về là dáng vẻ xinh đẹp hoa ghen liễu hờn, kiêu ngạo tùy tiện nói với ống kính: “Lão nương muốn đi du sơn ngoạn thủy rồi! Trạm đầu tiên sẽ là bánh ngon và hoa tươi của Vân Nam Đại Lý! A, sẽ không nói gặp lại với con đâu, quãng đường còn lại tự con đi đi thôi.”

Sau đó bà mang theo ý cười diễm lệ trên khóe môi đi đến, bóng người cách ống kính càng ngày càng gần.

Ôn Dĩ Ninh theo bản năng đưa tay lên, muốn giữ lấy bà.

“Tạch” một tiếng vang lên, màn hình chuyển đen, video kết thúc.

Tay Ôn Dĩ Ninh bắt vào khoảng không, rốt cuộc không nhịn được nữa khóc lớn, hai tay che mặt, bả vai run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở vỡ vụn. Viền mắt Đường Kỳ Sâm cũng ẩm ướt, chỉ biết ôm chặt lấy cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, nhẹ giọng an ủi: “Con đường đó là do chính mẹ em lựa chọn, bà vui vẻ là tốt rồi.”

Ngày hôm sau, Ôn Dĩ Ninh đi tìm Dương Chính Quốc.

Đến nơi, Dương Chính Quốc đang ngồi xổm bên cạnh chiếc taxi của mình nâng một tô mì vùi đầu ăn, trên người ông mặc chiếc sơ mi trắng cộc tay, quần tây màu xám đen. Nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, trong ánh mắt của ông vẫn là phức tạp né tránh, khóe miệng hơi hạ xuống, không mặn không nhạt xem như đã chào hỏi. Đường Kỳ Sâm ngồi trên chiếc Land Rover màu đen cách đó không xa, anh không đi xuống, nhưng ánh mắt cách một cửa sổ xe vẫn luôn dừng trên người Ôn Dĩ Ninh.

Như là một loại bảo vệ che chở trong yên lặng, khiến cho Ôn Dĩ Ninh cũng trở nên thản nhiên hơn nhiều.

Cô đi đến bên người Dương Chính Quốc, sau đó theo ông ngồi xổm xuống.

Dương Chính Quốc nhanh chóng húp một hớp lớn nước mì, lau miệng muốn đứng dậy.

“Chú Dương.” Ôn Dĩ Ninh gọi giật lại, “Cháu muốn cho chú xem thứ này.”

Cô đưa điện thoại tới, cho video chạy.

Dương Chính Quốc nhìn thấy khuôn mặt trên màn hình, trong thoáng chốc ngẩn ra.

Đoạn video kia của Giang Liên Tuyết một lần nữa tải lại từ giây đầu tiên, trong mười mấy phút này có hơn năm mươi giây bà nói về Dương Chính Quốc. Mười giờ sáng, ánh nắng hè đã rất gay gắt rồi, cái nóng bỏng rát phả lên hai người. Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Dĩ Ninh đưa ra rồi giữ yên không nhúc nhích, mồ hôi từ lỗ chân lông chậm rãi thoát ra, phủ một lớp lấm tấm.

Nội dung liên quan đến Dương Chính Quốc đã kết thúc, nhưng ông vẫn không nhúc nhích. Tầm mắt buông xuống, ngây ngẩn ngồi đó, tinh thần phảng phất lâm vào cõi mộng. Mãi đến tận khi video kết thúc, cánh tay Ôn Dĩ Ninh rũ xuống, cũng không thấy ông nói một lời.

Lòng bàn tay cô nhớp nháp mồ hôi, bầu không khí nóng bức như một cái lồng hấp, lại len lỏi với mùi mì cay nóng, ép cho người ta không thở nổi.

Ôn Dĩ Ninh liếc mắt nhìn Dương Chính Quốc, nhìn ông trước sau vẫn trầm mặc, trong lòng cũng hiểu ra. Ân oán lựa chọn giữa người lớn không nên có cô dính dáng vào, hơn nữa trong chuyện này, không cần biết là Giang Liên Tuyết có nỗi khổ tâm gì trong lòng thì phương thức giải quyết của bà vẫn là sai lầm. Trong lòng Dương Chính Quốc có oán hận cũng không thể bình thường hơn được nữa, cô chỉ muốn để cho Dương Chính Quốc biết được nỗi lòng thật sự của bà mà thôi.

Ôn Dĩ Ninh đứng lên đi về xe, đúng lúc Đường Kỳ Sâm từ trên xe đi xuống, lấy ra ba cái túi lớn từ hàng ghế phía sau. Ôn Dĩ Ninh xách theo chúng một lần nữa trở lại trước mặt Dương Chính Quốc, nhẹ nhàng đặt ba chiếc túi xuống bên chân ông, bình tĩnh nói: “Chú Dương giữ gìn sức khỏe nhé, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cháu nhất định sẽ tận lực.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Đường Kỳ Sâm giúp cô mở cửa ghế phụ, nhẹ nhàng đặt tay trên bả vai cô, che chở người ngồi vào xe.

Bỗng nhiên, tiếng khóc ngột ngạt nức nở truyền đến, ban đầu còn có thể cực lực nhẫn xuống, đáng tiếc một khi đã để nó phát ra rồi thì muốn ngăn cũng không thể nữa.

Dương Chính Quốc cúi gằm ngồi tại chỗ, tư thế không hề đổi, ánh mắt ông dừng lại trên ba chiếc túi quần áo xuân hạ thu đông bốn mùa đều không thiếu, người đàn ông cường tráng kiệm lời từ phương Bắc này nhất thời lệ tuôn như mưa.

Ôn Dĩ Ninh và Đường Kỳ Sâm ở lại tỉnh H ba ngày, trước khi đi, hai người đến chùa Dạ Lan cầu nguyện cho Giang Liên Tuyết.

Mỗi điện thờ trong chùa Ôn Dĩ Ninh đều công đức tiền hương hỏa một lần, sau đó Đường Kỳ Sâm sẽ giúp cô để lại tên của Giang Liên Tuyết vào sách ghi tên công đức.

Cuối cùng, cô quỳ gối trước Quan Âm Bồ Tát, thành kính dập đầu lạy ba cái. Đường Kỳ Sâm đứng ngoài đại điện, lẳng lặng dõi theo cô. Cho đến tận khi xuống núi anh cũng không hề hỏi cô cầu nguyện cái gì, thanh đăng cổ Phật, hồng trần như sương, thế gian đã định là sẽ như vậy, gió mưa gian khổ không thể biết trước, có duyên thì sẽ gặp lại, hạnh phúc và kiếp số đều là số mệnh an bài.

Trên đường trở về Thượng Hải, Ôn Dĩ Ninh lái xe, điện thoại của Đường Kỳ Sâm reo liên tục, có vài cuộc gọi đường dài từ nước ngoài về đều là dùng tiếng Anh trao đổi. Xe đi ngang qua khu phục vụ Ôn Dĩ Ninh cho xe dừng, sau khi đi nhà vệ sinh quay lại đã thấy Đường Kỳ Sâm ngồi trên ghế lái. Anh đeo chiếc kính râm đen, một tay gác trên cửa sổ xe, một tay đặt trên vô lăng, thấy cô thì nói: “Để tôi lái, em nghỉ ngơi đi.”

Ngày hè ánh nắng mặt trời mãnh liệt hơn bao giờ hết, như một tấm phản quang thiên nhiên, Đường Kỳ Sâm đặt mình trong đó, quanh thân đều phát ra ánh sáng. Ôn Dĩ Ninh cực kỳ thích dáng vẻ khi anh đeo kính râm, có nét nghiêm túc cũng có chút tùy tiện, ngũ quan nổi bật, khiến người ta nhìn qua một lần là sẽ không quên được.

Ôn Dĩ Ninh ngồi vào xe, khóe môi mang theo ý cười.

Đường Kỳ Sâm quay đầu liếc cô một cái, “Hửm?”

Ôn Dĩ Ninh vui vẻ khen ngợi, “Lão bản, anh thật soái.”

Nhưng Đường Kỳ Sâm cũng không có mấy biểu cảm rõ ràng, khởi động xe, quay vô lăng một vòng cho xe lái ra khỏi vị trí, sau đó mới không mặn không nhạt đáp lại một câu: “Soái hả?”

Cô gật đầu, “Soái.”

“Vậy em còn không mau buộc chặt lấy, tính để tôi không danh không phận như thế này đến bao giờ đây?” Ngữ khí của anh thường thường không có gì đặc biệt, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì nhất định sẽ nghe ra ấm ức thấp thoáng.

Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như cái gì cũng không nghe thấy.

Đường Kỳ Sâm cũng đã quá quen với cách phản hồi này của cô rồi, không thể nói là thất vọng. Anh hiểu tâm tư của cô, tuân thủ ước định một năm, không cần biết kết quả sẽ thế nào thì đều là một phần tận hiếu tâm với Giang Liên Tuyết.

Tiểu Ca Nhi và tiêu Đóa Nhi sẽ còn ở lại Hồng Kông đến cuối tháng tám, không chỉ có Cảnh An Dương và dì Chu, mấy người em họ bên kia đều rất thường xuyên gửi video cho Đường Kỳ Sâm. Hai bé con hơn nửa tuổi ngũ quan bắt đầu rõ ràng hơn, tiểu Ca Nhi lớn hơn một chút trở nên không quá giống mẹ nữa, cái mũi cao cao giống với Đường Kỳ Sâm như đúc. Tiểu Đóa Nhi có mái tóc rất dày, sau khi tỉnh ngủ lại như sư tử nhỏ tức giận, đôi mắt hai mí to tròn lấp lánh, nét mặt cũng có mơ hồ bóng dáng của Ôn Dĩ Ninh hơn.

Về đến Tomson Riviera, Đường Kỳ Sâm cho xe dừng, ngồi lại trên xe xem video một hồi lâu, cuối cùng thu được một cái kết luận, “Tôi quyết định vẫn là sẽ yêu thương tiểu Đóa Nhi nhiều hơn một chút.”

Ôn Dĩ Ninh nghe được thì phì cười, lườm anh một cái, “Có thấy ấu trĩ không hả?.”

Về đến nhà, cánh cửa vừa đóng lại, Đường Kỳ Sâm lập tức bày ra toàn bộ mặt ấu trĩ của người đàn ông xấp xỉ đầu bốn. Con người anh cũng khá chấp niệm, đối với chuyện làm tình có tư thế yêu thích của chính mình. Một trận mây mưa kết thúc, bắp đùi Ôn Dĩ Ninh đau dữ dội, trong lòng cô thầm nghĩ, sau này già rồi mà bị phong thấp nhất định cô sẽ tính sổ với Đường Kỳ Sâm.

Sau khi sinh con, thế giới của hai người cũng không có khác biệt quá lớn, buổi tối không có xã giao Đường Kỳ Sâm đều sẽ về nhà đúng giờ, hoặc là xử lý công việc lặt vặt, hoặc là theo cô ra ngoài đi dạo.

Tình cảm của hai người không thể hiện ra quá mức phô trương, cũng không tính là đặc biệt dính lấy nhau, bình bình đạm đạm, thế nhưng nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, lâu mà bền bỉ.

Bận rộn nửa buổi tối, hai người đều thở hồng hộc. Ôn Dĩ Ninh mềm nhũn nằm nhoài trên người anh, mồ hôi theo trên trán chảy xuống dưới, tụ lại ở chóp mũi. Đường Kỳ Sâm vươn đầu lưỡi ra, nụ hôn lướt qua nhẹ như cánh bướm, chọc cho cơ thể Ôn Dĩ Ninh một lần nữa nổi lên dòng điện chạy thẳng qua. Cô dùng ngón trỏ vẽ loạn trên ngực anh, cuối cùng hỏi: “Đoán xem em vẽ cái gì?”

Đường Kỳ Sâm nhắm mắt giải lao, dư âm trong cơ thể sau một trận quần loạn vẫn như còn mơ hồ rung động, bình tĩnh trả lời: “Chó.”

Ôn Dĩ Ninh cười đến mức cả hai vai đều run rẩy, nằm trong lồng ngực anh dụi qua dụi lại.

Bàn tay đặt trên mông cô tức thì bóp nhẹ một cái, Đường Kỳ Sâm ung dung thong thả nói: “Xem ra vẫn còn sức lực.”

Chiếc chăn lăn một vòng, đệm giường lún xuống, Ôn Dĩ Ninh trong nháy mắt lại bị anh đặt dưới thân.

Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi hương ôn nhu, yên thương mãnh liệt, ánh đèn vàng cam ấm áp chiếu lên bức tường xám trắng cũng trở nên kiều diễm hơn.

Ngày hôm sau, đúng sáu rưỡi Đường Kỳ Sâm tỉnh dậy, thế nhưng bên cạnh đã trống trơn, Ôn Dĩ Ninh vậy mà còn dậy sớm hơn cả anh. Cô ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc anh đi vào đang thuần thục đổ sữa đậu nành ra cốc. Quay đầu lại nhìn thấy anh liền mỉm cười dịu dàng, “Dậy rồi à, đi đánh răng rửa mặt đi.”

Đường Kỳ Sâm đặc biệt nghe lời, không lâu sau lại ngậm bàn chải đánh răng đi ra, “Sao không ngủ thêm một lát nữa?”

“Tối qua quên không kéo rèm cửa, sáng sớm ánh nắng chiếu vào mắt, tỉnh dậy rồi cũng không ngủ được nữa.” Ôn Dĩ Ninh vừa nói vừa bưng hai cốc sữa ra bàn, một thoáng lướt qua, hương sữa đậu nóng sượt qua mũi Đường Kỳ Sâm.

“Sáng nay dì Chu gửi video cho em, tiểu Đóa Nhi và tiểu Ca Nhi được đưa đến công viên tắm nắng, con gái của anh có vẻ rất thích hoa.”

Đường Kỳ Sâm rửa mặt cạo râu xong đi ra, nhận lấy chiếc điện thoại cô đưa tới, tiểu Đóa Nhi trong video cười khanh khách, anh cũng cười theo, khóe miệng cong lên, ôn nhu sủng nịnh.

Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống ăn sáng, nói: “Buổi sáng em muốn đến thư viện một chuyến, xe cho em mượn đi. Lát nữa em và anh cùng đi, đưa anh đến công ty trước.”

Đường Kỳ Sâm nhấp một hớp sữa đậu nành, “Được.”

Ăn xong bữa sáng, Đường Kỳ Sâm đi vào phòng thay đồ, Ôn Dĩ Ninh cũng đi theo vào trong, đặc biệt chọn cho anh một chiếc sơ mi trắng, “Đây, cái này.”

Quần áo mặc khi đi làm của anh đều là một kiểu cơ bản, không có quá hình thức, nhiều nhất chính là khác nhau về màu sắc. Đường Kỳ Sâm thay xong, lại chọn một cặp khuy tay áo bằng bạch kim. Lúc ra cửa anh mới phát hiện ra Ôn Dĩ Ninh hôm nay cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, lúc ngang qua trạm bảo an, người trực bên trong rất cung kính chào một tiếng, “Đường tiên sinh.”

Đường Kỳ Sâm gật đầu coi như chào hỏi, sau đó cho cửa xe đi lên.

Thời gian còn sớm nên xe cộ lưu thông trên đường cũng không lớn, đô thị phồn hoa mang theo sức sống bừng bừng, như ánh nắng sớm mát mẻ tươi mới. Xe đi qua ngã tư đường Phụ Nam, Đường Kỳ Sâm mải đọc email vừa nhận được nên không để ý. Chờ đến khi anh ngẩng đầu lên nhìn đường liền khẽ nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở: “Nhầm đường rồi. Đến công ty không phải hướng này.”

Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, theo đúng con đường này lái đi.

Đường Kỳ Sâm còn muốn lên tiếng, cô đã quay đầu, ánh mắt sáng quắc, “Không cho nói chuyện!” Đúng là khiến người ta giật mình một phen.

Xe đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, lại đi lên đường trên cao, Đường Kỳ Sâm mới dần mơ hồ ý thức được đường này là đi đến đâu.

Ôn Dĩ Ninh cho xe dừng lại trước cửa Cục dân chính.

Cô nghiêng đầu qua, cười vui vẻ nhìn anh: “Lão bản, lên nhầm thuyền giặc rồi~”

Đường Kỳ Sâm ngẩn ra nửa ngày không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cô.

Ôn Dĩ Ninh từ trong ngăn chứa đồ lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu, lại xuống xe vòng sang ghế lái phụ, sau đó nắm tay Đường Kỳ Sâm muốn kéo anh xuống. Đường Kỳ Sâm phản ứng lại, ngược lại không thuận theo, khí lực cũng hơi lớn không để cho cô toại nguyện. Tuy trong đầu đã loạn thành một đoàn nhưng vẫn tỏ ra thong dong nhìn cô, giọng nói trầm khàn: “Ôn Dĩ Ninh, nghĩ thông rồi?”

Ôn Dĩ Ninh cười vỗ đầu anh, “Có đi không hả?”

Đường Kỳ Sâm kéo cô ngã vào lồng ngực mình, sau đó nâng mặt cô hôn một cái thật kêu. Anh không lập tức đứng dậy mà ôm lấy cô, khuôn mặt chôn trong hõm cổ cô.

Hai người đến sớm nên không cần xếp hàng. Nhận lấy mẫu điền, tách ra mỗi người một bản, Ôn Dĩ Ninh nhớ dãy số trong chứng minh thư của anh, tốc độ viết rất nhanh.

Lúc nộp lại, Đường Kỳ Sâm vẫn là không nhịn được, không yên tâm nói: “Đưa tôi.”

“Hả?”

“Để tôi kiểm tra lại một lần nữa, nhỡ đâu em điền sai chứng minh thư.”

Ôn Dĩ Ninh ghé sát đến trước mặt anh, cười hì hì: “Sợ em gả nhầm người hả?”

Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ nói: “Sợ tôi cưới nhầm người.”

Thủ tục xong xuôi, con dấu đóng xuống, hai cuốn sổ đỏ cứ như vậy trao đến tay hai người.

Tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, hai người đều mặc sơ mi trắng, Đường Kỳ Sâm anh tuấn bức người, mày rậm mắt sâu. Ôn Dĩ Ninh cười tươi, đôi mắt cong cong, điềm đạm ôn hòa.

Ra khỏi Cục dân chính, ánh mặt trời lửng lơ giữa không trung, vạn vật như trong thoáng chốc tươi tắn rạng ngời.

Hai người đi xuống bậc thang, Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên kéo ống tay áo Đường Kỳ Sâm, anh nghiêng đầu, “Sao thế?”

Cô nhón chân, ghé đến bên tai anh nhẹ giọng nói: “Đường tiên sinh, chúc mừng anh chuyển chính thức nhé.”

Đường Kỳ Sâm cũng cười, bày ra bộ dạng khách khí nói: “Mừng quá, cảm ơn Đường phu nhân.”

Hai người cứ như vậy chẳng nói chẳng rằng đi đăng ký dọa cho Cảnh An Dương sợ hết hồn, sau đó lại buồn bực sao tự nhiên lại chịu rồi? Sau đó nữa lại nghĩ, Đường Kỳ Sâm đối với người vợ này cũng quá cưng chiều rồi, cô nói cái gì cũng nghe theo. Tuy trong lòng vẫn có lo lắng lâm râm, nhưng nghĩ lại một lần nữa, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bà và Ôn Dĩ Ninh vốn không quá thân thiết cũng là bởi vì những chuyện bà làm năm đó quá tuyệt tình, không phải mụn nhọt không thể cạy đi, nhưng là chuyện thường tình của con người, trong lòng vẫn có để tâm là không thể tránh được. Cảnh An Dương tự biết mình đuối lý trước, con người một khi đã mất đi quyền chủ động sẽ trở nên mất dũng khí. Nhưng bà cũng không phải không biết nhìn người, theo thời gian đã có thể nhìn ra Ôn Dĩ Ninh hiểu chuyện, cũng có tính tình trầm tĩnh hiếm có.

Tiệc cưới đương nhiên phải làm, nhưng lúc đi xem thầy, nói là trong tháng này đều không có ngày thích hợp, chỉ có thể dời đến tháng mười.

Đường Kỳ Sâm không phản đối, sau đó hỏi Ôn Dĩ Ninh: “Có muốn đi tuần trăng mật sớm không?”

Ôn Dĩ Ninh vui vẻ, “Được.”

“Em muốn đi đâu?”

“Muốn đi đâu chơi?”

Câu tiếp theo, hai người trăm miệng một lời nói ra.

Đối diện một giây, lại đồng thời nói ra đáp án:

“Finland.”

“Xem cực quang.”

Nói xong, hai người nhìn nhau mà cười, hiểu ngầm giữa họ đã quá rõ ràng.

Cuối cùng, ngày đi du lịch quyết định là đầu tháng mười.

Sân bay quốc tế Phố Đông, hai người ngồi trong phòng chờ VIP, trên màn hình vừa vặn chiếu tin tức giải trí của đài X, về buổi lễ ra mắt bộ phim 《 Khi đó trăng sáng ở đây》. An Lam cùng với đạo diễn Tề Vi Dân nhận phỏng vấn, dáng vẻ nhiệt tình tự nhiên, trên người mặc chiếc váy trắng cúp ngực đoan trang nhã nhặn, cảm giác ống kính rất tốt, khi nào cần mỉm cười, khi nào cần nhíu mày, tinh xảo khéo léo đặt ra trước ống kính máy quay.

Có phóng viên hỏi: “An An, người hâm mộ của bộ phim đều rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cô, nói một chút về tiêu chuẩn kén chồng được không nhỉ?”

Mỗi lúc An Lam cười lên, trong mắt đều thu về vô số những vì tinh tú, tự nhiên hào phóng không tránh né, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó ung dung nói: “Trước đây ấy, thích người có thể mang đến cảm giác an toàn cho tôi.”

Phóng viên: “Người có cảm giác an toàn là như thế nào?”

Ý cười trên môi An Lam hơi thu lại, nhưng ngữ khí vẫn rất thản nhiên, “Tôi khá thích người lớn tuổi hơn mình, sau đó là đã có quen biết, biết gốc biết rễ, giống như kiểu anh trai lớn hàng xóm ấy.”

Một phóng viên khác nói xen vào: “Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại thích kiểu như thế nào?”

Nụ cười trên khóe môi lại trở về, lần này là nhất quán với tự tin và kiêu ngạo trong mắt, mười phần sức sống nói: “Hiện tại ấy à? Tôi không cần thích ai nữa rồi. Cảm giác an toàn tôi có thể tự cho mình, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ công việc, nỗ lực vì người hâm mộ và bạn bè mang đến những tác phẩm xuất sắc hơn nữa.”

Đèn nháy chiếu sáng nửa hội trường, phóng viên còn muốn tranh nhau đặt câu hỏi nhưng nhân viên đã lên trước ngăn cản, còn bảo an thì hộ tống An Lam nhanh chóng rời khỏi.

Đường Kỳ Sâm xem xong, sắc mặt vẫn không có lấy một chút thay đổi, Ôn Dĩ Ninh cũng không lên tiếng. Cùng với lúc loa phát thanh vang lên tiếng nhắc nhở, nhân viên bên ngoài đẩy cửa đi vào trong: “Đường tiên sinh, Đường phu nhân, có thể lên máy bay rồi.”

Đường Kỳ Sâm cầm tay Ôn Dĩ Ninh, hai người đi vào lối VIP.

Sau gần hai năm trở lại, vẫn là Lapland, nhưng tâm tình đã khác.

Đường Kỳ Sâm cố ý đặt phòng ở khách sạn lần trước. Nơi này từ tháng chín đã bắt đầu mùa đông, tuyết rơi liền mấy tháng, khoác lên một chiếc áo bạc rực rỡ. Ông già Noel trong truyền thuyết chính là từ nơi này ngồi xe bắt đầu chu du khắp thế giới, trao quà Giáng Sinh cho đám trẻ. Quầy lễ tân vào khách sạn có cung cấp thiệp miễn phí, bên trên chính là bức tranh ông già Noel.

Ôn Dĩ Ninh lấy một cái, cúi đầu viết chữ.

Đường Kỳ Sâm làm xong thủ tục đi tới, “Gửi cho ai thế?”

“Thầy giáo Tiểu Lượng.” Ôn Dĩ Ninh nói: “Rất trẻ con, đến giờ vẫn tin là có ông già Noel tồn tại.”

Đuôi lông mày của Đường Kỳ Sâm hơi giương lên, sau đó không chút biến sắc tiêu sái đi ra cửa, lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh phong cảnh gửi wechat cho Lý Tiểu Lượng, kèm theo một dòng chữ, “Nơi khởi nguồn của thần tượng nhà cậu đấy.”

Lý Tiểu Lượng rất nhanh liền phản hồi: “!!! Chụp nhiều một chút!!!”

Ặc, hai người đàn ông ấu trĩ.

Tuyết trắng bao quanh căn phòng bằng kính, một lớp kính thủy tinh ngăn cách ra hai thế giới. Ôn Dĩ Ninh đứng bên cửa sổ sát đất ngắm tuyết rơi, Đường Kỳ Sâm từ phía sau vòng qua ôm lấy eo cô, cánh môi chầm rãi hôn lên vành tai, hõm cổ, cuối cùng vươn đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ.

Trời đã về đêm, nhưng tuyết bên ngoài lại tựa như mang theo ánh sáng, chiếu xuống một khoảng an bình tĩnh lặng.

Cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn, sau đó bàn tay len lỏi vào vạt áo bắt đầu làm chuyện xấu, Đường Kỳ Sâm lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Đường phu nhân, yêu đi.”

Quần áo trên người từng cái rớt xuống, bóng dáng hai người rất nhanh quấn quýt lại một chỗ, lần này kịch liệt lại thỏa thích, phảng phất như bù đắp cho cái gì, lại giống như trở lại chốn cũ, đặt một dấu chấm tròn cho tất cả những thống khổ đau đớn từng có tại nơi đây.

Bọn họ ở nơi này chia tay, chịu đựng bất đắc dĩ trước mặt đối phương. Hiện tại, người bên cạnh vẫn là như thế, thậm chí sẽ cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.

Ôn Dĩ Ninh ôm lấy Đường Kỳ Sâm cùng chìm nổi, bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bầu trời sáng lên rồi lại ám xuống, trong nháy mắt đó, đầu tiên là ánh sáng xanh ngập tràn, rồi từng chút từng chút một đổi sang đỏ rực.

Cực quang ôn nhu bao phủ, mỗi nét vẽ đều mang theo hơi thở trong suốt tĩnh lặng.

Sau nửa đêm, hai người khoác tấm chăn mỏng ngồi trên giường ngắm sao trên đỉnh đầu. Ôn Dĩ Ninh tựa vào lồng ngực anh, ánh sáng trước mắt từng chùm từng chùm, giống như hết thảy những vì sao này đều thu vào trong mắt cô.

Lẳng lặng tựa sát hồi lâu, Ôn Dĩ Ninh chợt nói: “Em nhớ mẹ.”

Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, “Tôi biết.”

Sinh mệnh ngắn ngủi không thể biết trước, giống như vượt núi băng đèo, sau khi trải qua sinh ly tử biệt mới chợt tỉnh ngộ, rằng hóa ra trên trời dưới đất, cái gọi là nhân quả chẳng qua là do chính mình thu lấy thôi.

Trong phòng phủ đầy ắp ôn nhu, ngoài phòng tuyết rơi đằng đẵng.

Tựa như cô đã chờ đợi thời khắc hạnh phúc an bình này đã rất lâu rồi.

Khoang mũi đều là mùi hương thoang thoảng trên người Đường Kỳ Sâm, núi đá gồ ghề gì trong lòng cũng đã trở thành bình nguyên phẳng lặng, rộng rãi mênh mông.

Cô gọi: “Đường Kỳ Sâm.”

Đường Kỳ Sâm áp khuôn mặt mình bên mái tóc cô, sau đó dịu dàng ma sát, nhẹ giọng đáp, “Tôi ở đây.”

Giọng nói của cô cực nhẹ, cực thấp: “Ừ” một tiếng.

Sau đó nằm trong lồng ngực anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

– — chính văn hoàn —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.