Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện của Cảnh An Dương.
Lúc gọi điện lại cho Kha Lễ, máy bay từ Tam Á đã cất cánh.
Đêm giao thừa, toàn bộ những người đàn ông của Đường gia đều không ở nhà, lão gia tử đi Tây Sơn uống trà với ông bạn già. Ba của Đường Kỳ Sâm theo lãnh đạo Bộ giáo dục tiến hành công tác thăm hỏi an ủi. Với những chuyện xảy ra bên trong đều không biết gì cả. Chờ đến khi bọn họ nhận được thông báo chạy đến bệnh vện, bác sĩ đã ở trong phòng của Đường Kỳ Sâm làm kiểm tra trước khi phẫu thuật. Người nằm trong phòng cấp cứu hiện giờ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê, lần mới nhất y tá đo nhiệt độ cho anh là 42 độ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đến hai cánh môi mỏng cũng không còn màu máu.
Đường lão gia tử suýt chút nữa không đứng vững, sự quan trọng của đứa cháu nội này chính là so với bất kỳ ai đều cao hơn vài bậc, là người ông hết lòng nâng đỡ dẫn dắt từ khi anh còn rất nhỏ.
Ba Đường có thể tính là bình tĩnh hơn một chút. Ông là giáo sư Hán ngữ của đại học X, cả một đời nho nhã phiên phiên, đối nhân xử thế ôn hòa thiện tâm. Một phần tính cách tình nghĩa sâu nặng bên trong của Đường Kỳ Sâm cũng có tới chín phần là di truyền từ người ba này.
Lão gia tử ở trong phòng khám của bác sĩ tìm hiểu tình huống. Ba Đường nghiêm nghị nhìn sang vợ vài lần, tại thời điểm này nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là chuyện vô bổ. Thế nhưng Cảnh An Dương lại càng lúc càng trở nên sợ hãi mẫn cảm, thật giống như cảm xúc và oan ức trong lòng không sớm thì muộn cũng cần được bạo phát. Bà níu lấy cánh tay chồng, khóc lóc: “Anh dùng ánh mắt đó nhìn em là sao hả? Lẽ nào em muốn nhìn thấy Kỳ Sâm như vậy lắm sao? Em đã làm gì sai chứ, em, em còn không phải là vì cái nhà này sao!”
Ba Đường không lập tức phản bác, chờ đến khi vợ bình tĩnh lại được đôi chút mới nghiêm mặt nói: “Anh đã nói với em rất nhiều lần, đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của Kỳ Sâm. Thằng bé là con trai em, không phải món hàng. Từ nhỏ đến lớn thằng bé đã biểu hiện đủ ưu tú lắm rồi, em không thể để cho thằng bé thở một chút sao?”
Cảnh An Dương khóc lóc đau khổ, từ lâu đã không để ý đến dáng vẻ đoan trang thường ngày. Ba Đường nói: “Thôi, cái tính của em mãi là như vậy, xuất phát từ ý tốt nhưng phương thức thể hiện lại sai lầm. Chúng ta là vợ chồng, đời này dù chuyện gì xảy ra cuối cùng anh đều có thể bao dung cho em, nhưng con trai mình không giống vậy, thân thể và linh hồn của thằng bé nên được tự do.”
Là một người chồng, những đạo lý này Đường Lẫm đã nói với Cảnh An Dương mấy chục năm nay, nhưng con người bà bướng bỉnh không dễ dàng thay đổi, chung quy cũng phải chạm đến thời điểm sinh tử mới bắt đầu biết hối hận.
Không lâu sau, lão gia tử và bác sĩ cùng nhau đi ra, sắc mặt ông trầm trọng, giữa lông mày không ngừng tỏa ra sát khí.
Ba Đường đi tới, “Ba, ba đừng…….”
Hai chữ “sốt ruột” còn chưa nói hết, Đường lão gia tử đã giơ tay giáng cho Đường Lẫm một cái tát. Toàn bộ những người có mặt đều kinh hãi, những người đứng xung quanh vội vàng lên cản lại, Cảnh An Dương run rẩy liên hồi, một mực ôm lấy chồng.
Ánh mắt Đường lão gia tử sớm đã bùng lên hai ngọn lửa, gậy chống gõ cộp cộp lên sàn nhà, “Sức khỏe của Kỳ Sâm kém như vậy, anh làm ba cái kiểu gì đấy hả! Vô trách nhiệm, làm ba mà quá vô trách nhiệm!”
Lời nói mang theo thâm ý, một cái tát này giáng xuống cũng là đánh cho Cảnh An Dương nhìn. Lão gia tử chắc chắn sẽ không hướng về phía bà khai đao, nhưng là đang cho bà một cái hành động thực tế áp đảo tinh thần.
Ba Đường thay vợ nhận một trận giáo huấn này, miễn cưỡng chiu đựng. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tại thời khắc này viền mắt cũng đã ửng đỏ.
– —–
Tỉnh H.
Đêm giao thừa của Ôn gia năm nay đặc biệt náo nhiệt. Phong tục ngày đầu năm mới của nơi này vốn đã đủ tưng bừng vui vẻ, năm nay nhận thêm sự chủ động của Giang Liên Tuyết lại càng khiến nó có không khí hơn. Thời gian quay về mấy tiếng trước, hai mẹ con Giang Liên Tuyết và Ôn Dĩ Ninh cùng nhau làm một bữa cơm cúng tất niên.
Kỳ thực Giang Liên Tuyết lúc đó cũng bị kinh hãi không thôi, “Rốt cuộc con có phải do mẹ sinh ra không vậy? Biết làm cơm ngon như vậy?”
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được lườm bà một cái, “Nếu chỉ trông mong vào mẹ thì con và Dĩ An đều đã sớm chết đói từ hồi tiểu học rồi.”
Giang Liên Tuyết hiếm thấy không đấu võ miệng với cô, người đến cái độ tuổi trung niên đối với những chuyện cũ hồng trần mỗi khi nhớ lại đều sẽ có tâm ý sám hối. Bà thở dài cảm khái: “Khi đó mắt mù mới chọn ba con. Bởi vậy nên con người ta không nên yêu đương quá sớm, khi còn trẻ gặp được cho rằng đó chính là chân mệnh thiên tử, cuối cùng vẫn là ngu dốt không hiểu chuyện mà thôi.”
Ôn Dĩ Ninh hơi rướn mặt lên nhìn bà, “Ôi chao, nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi đây mà.”
“Nhớ ngọt bùi à…” Giang Liên Tuyết nghiền ngẫm hai chữ này, bỗng nhiên bật cười tự giễu, “Có cái gì ngọt đâu chứ.”
Ôn Dĩ Ninh đặt đĩa thịt cuối cùng lên bàn, “Cuối năm rồi, nói những thứ tốt đẹp.”
Giang Liên Tuyết cười hì hì nói: “Được thôi, vậy con mau mau tìm đối tượng đi, biết đâu mẹ còn có thể nhìn thấy con kết hôn.”
Ôn Dĩ Ninh không hề ngờ vực gì lời nói của bà, sửa lại: “Cái gì mà biết đâu? Rủa con đấy à?”
Giang Liên Tuyết ngồi xuống, thần sắc an nhiên yên tĩnh, cười nói: “Ăn đi.”
Hơn bảy giờ tối, người thăm hỏi đến rồi lại đi. Giang Liên Tuyết lăn lộn trong giới mạt chược vài chục năm, bạn bè bằng hữu một đống lớn, đến nhà cắn hạt dưa một hồi, cuối cùng chúc vài câu Cát Tường rồi đi. Dương Chính Quốc hôm nay vẫn phải chạy taxi, hết cách rồi, công ty dù là ngày Tết cũng phải làm việc, giao phiên cho người nào thì chính là người đó. Ôn Dĩ Ninh rất có tâm, gọi điện thoại chúc Tết, còn nói đã để lại xôi bát bửu và sủi cảo, khi nào giao ban có thể tiện đường qua lấy.
Những chuyện này Ôn Dĩ Ninh đều không nói với mẹ cô, nhưng lúc cô trốn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại vẫn bị Giang Liên Tuyết đi ngang qua nghe được. Bà không lên tiếng, nhưng lúc xoay lưng lại con mắt đã đỏ hồng.
Lý Tiểu Lượng hơn chín giờ tới đây, trên đường đã gọi trước để cô chuẩn bị đi xuống dưới dần. Ôn Dĩ Ninh đợi không lâu thì xe Lý Tiểu Lượng đến, anh ta lấy từ trong xe ra hai thùng pháo hoa, sau đó cười híp mắt vẫy cô tới, “Ninh nhi! Dẫn cậu ra bờ sông xem pháo hoa!”
Ôn Dĩ Ninh lập tức vui vẻ, loại thích thú thời con nít này dù là bao nhiêu năm cũng không thể bỏ.
Hai người ngồi trên bờ sông, Lý Tiểu Lượng nói với cô, “Chuyện của tớ ở trường đã được giải quyết rồi, qua nghỉ lễ lại đi làm bình thường. Học kỳ sau còn để cho tớ kiêm vai trò huấn luyện viên của đội bóng rổ ở trường, mùa hè sang năm sẽ tham gia Giải bóng rổ các trường đại học trong thành phố.”
Ôn Dĩ Ninh cũng không quá ngạc nhiên. Đối phương làm như vậy chỉ vì muốn cho cô từ chức mà thôi. Nhưng hiện tại nhớ đến người kia, trong lòng vẫn không nhịn được một hồi đau xót. Pháo hoa cắm trên đất được châm lửa, nhánh dây ánh bạc theo đốm sáng di chuyển dần tan ra, chiếu sáng con mắt Ôn Dĩ Ninh. Lúc Lý Tiểu Lượng quay đầu, nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt cô là nhớ nhung da diết.
Anh ta trầm mặc nửa giây, cuối cùng nói: “Ninh nhi, nếu thật nhớ cậu ta như vậy thì gọi điện thoại đi.”
Pháo hoa nở rộ, sau đó tan theo gió, trong không khí mỏng manh len lỏi mùi khói thuốc. Ôn Dĩ Ninh ngồi xổm trên đất chọn một cái trong hộp giấy, thấp giọng nói: “Không gọi, mình không mang điện thoại.”
“À, vậy cho cậu mượn này.” Lý Tiểu Lượng lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, cười cười: “Thật sự không cần đâu.”
Không phải cô gạt Lý Tiểu Lượng, điện thoại cô tối qua xem phim Mỹ đã tiêu hao hơn nửa pin, ban ngày lại bận rộn quay cuồng nên không kịp nạp điện, lúc đi ra ngoài không nghĩ sẽ chơi lâu nên cũng không mang theo.
Đốt xong pháo hoa hai người lại đi tụ hội với đám bạn học cũ. KTV đêm cuối năm làm ăn rất tốt, giờ khắc bước sang năm mới, phảng phất như cả thế giới xung quanh đều ngập trong không gian reo hò náo nhiệt. Mọi người chơi hết mình, say hết mình, chỉ có Ôn Dĩ Ninh như người trên mây ngồi một góc ghế sô pha, không biết có phải là vì ăn phải thực phẩm hỏng không mà trong lòng cô như có ngọn lửa cháy âm ỉ, đốt không ngừng. Lý Tiểu Lượng đưa người về đến nhà, nhìn thấy sắc mặt đó của cô thì không khỏi lo lắng dặn dò: “Cậu thật không sao hả? Có muốn uống thuốc gì đó không? A, phỉ phui cái mồm! Tết nhất không được uống thuốc.”
Ôn Dĩ Ninh cười anh ta cổ hủ lạc hậu, hất một bên khăn quàng cổ lên, nói tạm biệt, khóe môi mang theo ý cười đi lên.
Kết quả vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Giang Liên Tuyết hoang mang hoảng loạn từ phòng ngủ của cô đi ra, trong tay cầm điện thoại của cô, dây sạc còn chưa rút, cục sạc bị kéo lê trên đất. Ôn Dĩ Ninh không hiểu ra làm sao, “Làm sao thế? Lại muốn lén dùng điện thoại của con mua đồ trên mạng hả?”
Giang Liên Tuyết như bị cắt mất lưỡi, nói cũng không còn lưu loát, ngón tay run run chỉ vào điện thoại nói: “Mau, con mau gọi lại, từ Thượng Hải tới.”
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra.
“Họ Kha, cậu ấy nói, cậu ấy nói Đường Kỳ Sâm đang trong phòng phẫu thuật.” Giang Liên Tuyết không dám để nửa câu sau “sống chết không rõ” kia ra khỏi miệng. Nhưng Ôn Dĩ Ninh nhìn sắc mặt bà, trong lòng đã đoán được bất thường.
Kha Lễ tự mình gọi đến lúc này chỉ có một khả năng duy nhất, tình hình đã xấu lắm rồi.
Ôn Dĩ Ninh vội vàng gọi điện cho Kha Lễ, bên kia rất nhanh ấn nghe, giọng nói trầm thấp mệt mỏi, “Dĩ Ninh!”
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Dĩ Ninh vội hỏi.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi nhưng đã đủ để Giang Liên Tuyết thấy được ánh mắt cô trở nên trống rỗng mờ mịt, đến cả hô hấp cũng như lạc vào hư vô. Kha Lễ đợi mấy giây không nghe được cô đáp lại, vội gọi: “Dĩ Ninh? Dĩ Ninh?”
Ôn Dĩ Ninh nuốt xuống nghẹn lại trong cổ họng, lúc lên tiếng một lần nữa đã mang theo nức nở nghẹn ngào, “Tôi gọi xe đuổi về phía Bắc, nhờ tài xế Dư chờ ở khu phục vụ Tân Kiều.”
Kha Lễ nghe hiểu, đây là cách tiết kiệm thời gian nhất.
Anh ta vừa xuống máy bay đã nhận được chỉ thị, kỳ thực không cần Cảnh phu nhân mở miệng, dù có là trói anh ta cũng sẽ phải trói Ôn Dĩ Ninh mang về Thượng Hải. Lão Dư cũng không bận tâm hiện tại có phải cuối năm sum họp gia đình hay không, không một phút chậm trễ lập tức lái xe như bay đuổi về phía Nam.
Giang Liên Tuyết không hỏi nhiều lập tức cầm điện thoại gọi đi, chuông điện thoại bên kia vang lên không lâu thì có người tiếp nghe. Giang Liên Tuyết nghiêm mặt nói: “Lão Dương, anh nhất định phải giúp tôi một chuyện này.”
Dương Quốc Chính vừa mới kết thúc ca đêm, không nói hai lời liền lái xe đến đón người. Ôn Dĩ Ninh một đường điện thoại đều đặt bên tai, Kha Lễ thật sự hiếm khi có những lúc nặng nề như vậy. Anh ta đã đến bệnh viện, bầu không khí nơi đây quá mức ép người, nhưng chuyện của Đường gia đã được lão gia tử trấn thủ kiểm soát nên bên trong không quá đến nỗi hoảng loạn. Anh ta là thư ký riêng của Đường Kỳ Sâm, nhiều năm quan hệ với bên ngoài, mối liên kết với khắp nơi đều nắm trong tay. Anh ta ở đây thứ nhất là để lão gia tử yên tâm, sau đó là vạn nhất thật sự có biến cố gì trong tập đoàn cũng không tránh hỏi một trận đảo nghiêng, cần đến anh ta giúp sức.
Kha Lễ liên tục gọi điện hỏi xem cô đã đi đến đâu. Ôn Dĩ Ninh run rẩy hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Còn đang trong phòng mổ. Không cần lo lắng, chỉ cần người nhà của ngài ấy đều ở đây thì sẽ không có ai dám không phối hợp.” Kha Lễ tận lực khiến cho ngữ khí của mình nhẹ nhàng bình tĩnh nhất có thể, một phần là vì không muốn gây áp lực quá lớn cho Ôn Dĩ Ninh, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được, chỉ có thể khắc chế nói: “Dĩ Ninh, cầu xin cô.”
Càng sợ cái gì thì cái đó sẽ càng nhanh tới, trong lúc bọn họ đang căng thẳng lo lắng đoạn đường G1230 lại tắc nghẽn nghiêm trọng. Điện thoại của lão Dư đúng lúc này gọi tới, ngược lại với bọn họ, nói mình đã thuận lợi đến khu phục vụ hẹn trước. Hàng xe phía trước nhìn không thấy điểm cuối, Ôn Dĩ Ninh vội vàng hỏi: “Chú Dương, từ đây đến Tân Kiều còn cách xa lắm không?”
Dương Chính Quốc nhìn hướng dẫn, nói: “Hai cây số nữa.”
Nhưng phía trước đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng, năm chiếc xe đâm vào đuôi nhau, khiến cho đoạn đường trong nhất thời không thể nhúc nhích được. Ôn Dĩ Ninh buộc lại khăn quàng cổ, cầm túi xách và di động, đẩy cửa bước xuống xe.
“Tiểu Ôn! Ôi không được đâu! Tiểu Ôn!” Đợi đến khi Dương Chính Quốc phản ứng lại, bóng người màu trắng đã nhanh chóng chạy vào dòng xe đông đúc.
Xung quanh đoạn đường này đều là núi hoang, rạng sáng nhiệt độ càng thấp hơn, gió Tây lạnh buốt không ngừng thổi tới, có cảm giác như thấu buốt tận xương. Ôn Dĩ Ninh chạy như điên trên làn xe khẩn cấp, nhưng vẫn có những chiếc xe không tuân thủ theo luật đi lấn vào làn đường này, tốc độ xe nhanh, thậm chí còn bấm còi inh ỏi, tối muộn tầm nhìn lại không tốt nên nhiều lần đều sượt qua người cô, mỗi lần cũng đều là tránh được nguy hiểm trong tích tắc. Ôn Dĩ Ninh chạy một hồi đã không còn khí lực, dưới chân bỗng nhiên giẫm lên một cái ổ gà, ngã dúi dụi. Thế nhưng cô cũng không kịp để ý đến cổ chân vô cùng đau đớn tiếp tục chạy về phía trước, mùa đông lạnh lại nhận ra lớp áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Chạy hai cây số đến khu phục vụ Tân Kiều rốt cuộc cũng gặp được lão Dư. Lão Dư nhìn thấy người, giật mình hoảng hốt, “Ôn tiểu thư, cô, cô không sao chứ?”
Chiếc áo khoác trắng của cô sau cú ngã vừa rồi đã lấm lem đầy bùn đất, một mảng quần ở đầu gối bạc đi, bộ dạng vô cùng chật vật. Ôn Dĩ Ninh ngồi vào xe, “Không sao, tài xế Dư, phiền ngài lái xe đi ạ.”
Lão Dư dĩ nhiên không dám chậm trễ, lập tức lái xe về phía trước, từ lối ra đường cao tốc gần nhất đi xuống quốc lộ, tránh đoạn đường kẹt xe này rồi tiếp tục lên cao tốc hướng về Thượng Hải. Tốc độ chiếc Bentley lên đến 170km/h, như một con cự thú phóng như bay trong đêm tối, mang theo một xe thấp thỏm bất an cách Thượng Hải ngày càng gần.
Bốn giờ sáng, ca phẫu thuật đã tiến hành ròng rã ba tiếng đồng hồ.
Lão gia tử tuổi tác đã cao, thân thể tuy là khỏe khoắn nhưng lúc trước cũng đã từng làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, không thể chịu nổi một đêm thức trắng như vậy. Mấy người tiểu bối Đường gia liên tục khuyên ông về nhà nghỉ ngơi, nhưng lão gia tử không chút lung lay, hơn bảy mươi tuổi mà sống lưng vẫn thẳng tắp ngồi đó. Kha Lễ dặn dò bảo mẫu trong nhà làm chút gì đó rồi sai người đưa tới. Bát cháo nóng hổi đựng trong hộp giữ nhiệt, Kha Lễ bưng một phần cho Cảnh An Dương, thấp giọng khuyên nhủ: “Phu nhân canh giữ cả một buổi tối rồi, phải bảo trọng thân thể.”
Cảnh An Dương đã bị bi quan chiếm lấy, lắc lắc đầu.
Điện thoại của Kha Lễ đúng lúc vang lên, Cảnh An Dương ngẩng phắt đầu, trong ánh mắt không giấu được mong chờ. Kha Lễ nhìn thấy tên hiển thị lập tức đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe: “Đến rồi đúng không? Được, ở ngoài cửa chờ tôi, tôi lập tức qua đón.”
Ôn Dĩ Ninh mang theo một thân gió tuyết sương đêm đi vào.
Cô vừa xuất hiện, người nhà họ Đường đều nhìn sang, lão gia tử vẫn là khuôn mặt ngay ngắn nghiêm khắc, chỉ khẽ gật đầu coi như gặp mặt. Ba Đường tiến lên đón, vô cùng áy náy hổ thẹn nói, “Ôn tiểu thư, khổ cực rồi.”
Kha Lễ nhẹ giọng nói với cô: “Ba của Đường tổng.”
Ôn Dĩ Ninh kéo kéo khóe miệng, “Bác trai.” Sau đó chuyển tầm mắt lên người Cảnh An Dương, có một khoảnh khắc muốn lùi lại, nhưng vẫn cố lễ phép chủ động lên tiếng, nhỏ giọng chào: “Bác gái.”
Cảnh An Dương đè xuống tâm tình phức tạp trong lòng, thời khắc này cũng không nhớ đến phải duy trì dáng vẻ thân phận trưởng bối mà nghiêng đầu đi, lệ trào khóe mắt.
Trái tim Ôn Dĩ Ninh co rút, cánh cửa phòng phẫu thuật kia ép cho cô không thở nổi. Kha Lễ dẫn cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Trên hành lang dài dằng dặc, bầu không khí ngột ngạt tĩnh lặng như không có hơi thở của người sống. Mãi đến mấy phút sau, dì Chu theo Cảnh An Dương đi tới, giọng nói ấm áp: “Ôn tiểu thư, chân cô bị thương rồi, để tôi đưa cô đi gặp bác sĩ đi.”
Hành động này của dì Chu dĩ nhiên là do Cảnh An Dương gợi ý. Ôn Dĩ Ninh vừa xuất hiện bà đã nhìn thấy đầu gối của cô gái nhỏ có dấu vết trầy xước, bên ngoài thấm không ít vết máu đỏ tươi. Tư thế bước đi của Ôn Dĩ Ninh cũng không quá đúng nên bà đoán cổ chân có lẽ cũng đã bị trật.
Ôn Dĩ Ninh nghe vậy thì khẽ giật mình, quả thực là một đường đến đây không được xử lý nên lúc ngồi trên ghế cổ chân không ngừng lan ra đau buốt, nhưng cơn đau này khi đối mặt với trái tim ê ẩm lại từng chút một biến thành tê dại, bởi vậy đến chính cô cũng gần như đã quên mất.
Ôn Dĩ Ninh và dì Chu là lần đầu tiên gặp nhau, Kha Lễ sợ cô mất tự nhiên nên tự mình đưa cô đi. Một người đàn ông tỉ mỉ như vậy vừa rồi lại không hề chú ý tới bất thường này, có thể thấy được trong đầu có chứa bao nhiêu sự tình. Bác sĩ chụp phim cổ chân của Ôn Dĩ Ninh, tổn thương đến gân cốt, lại bởi vì không được xử lý kịp thời nên đã sưng phồng. Kha Lễ tự mình hổ thẹn, trong lòng cũng loạn thành một đoàn, thấp giọng nói: “Dĩ Ninh, xin lỗi.”
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, đau sao? Một chút cũng không cảm giác được.
Cô duy trì tư thế này rất lâu, loại ngột ngạt thấu xương kia tràn ngập trong không khí, cũng quấn lấy cô gắt gao, đến cả phổi cũng không cảm nhận được còn có không khí tràn vào hay không. Một lúc sau, cô khàn giọng hỏi: “Sẽ chết sao?”
Kha Lễ ngẩn ra, cô quá mức bình tĩnh, giọng nói phát ra lại mỏng như tờ giấy.
Một từ “chết” như cái chốt mở ra toàn bộ tâm tình kích động, vạch ra hết thảy những yên tĩnh giả tạo mấy tháng qua. Nếu không phải vì yêu sâu sắc, có ai lại nguyện ý phải chịu đựng những vui buồn hợp tan này đây? Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc nhịn không được, che mặt bắt đầu khóc rống. Cô khóc đến khàn cả giọng, nước mắt như đã tích từng ấy năm toàn bộ trào xuống, tiếng nức nở khiến cho câu chữ không còn hoàn chỉnh, “Nói cùng anh ấy tách ra, là vì không muốn anh ấy và người nhà căng thẳng bế tắc, nói cùng anh ấy tách ra, là bởi vì biết anh ấy không phải chỉ là Đường Kỳ Sâm của riêng tôi, nói cùng anh ấy tách ra, là vì không muốn để anh ấy phải khó xử……. Nhưng vẫn khiến anh ấy khó xử. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…… Tôi nên chăm sóc cho anh ấy thật tốt, sinh lão bệnh tử, tôi đều đồng ý…… Chỉ cần anh ấy khỏe lên tôi sẽ lại theo đuổi anh ấy một lần, sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
Ôn Dĩ Ninh tan vỡ khóc thất thanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt. Kha Lễ yên lặng đứng bên cạnh, cuối cùng không nhịn được ngoảnh mặt đi, trong lòng chua xót khó nhịn.
Mà ngoài cửa phòng, Cảnh An Dương đứng đó thật lâu, sau khi nghe được lời của Ôn Dĩ Ninh lại giống như sau một đêm già đi chục tuổi. Bà đứng bên ngoài thêm một lúc nữa, cuối cùng yên lặng rời đi.
Bầu trời u ám dần chuyển sáng, ngày đầu tiên của năm mới đã bắt đầu.
Đường Kỳ Sâm được đẩy ra khỏi phòng mổ, trên người phủ một chiếc chăn mỏng, gương mặt nhợt nhạt sớm đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Bác sĩ mổ chính là giáo sư Tề, cũng coi như làm khó người già hơn bảy mươi tuổi nửa đêm nhọc lòng đến đây. Ông ấy lấy khẩu trang xuống, nói với lão gia tử: “Phẫu thuật thuận lợi, chờ ngày mai có kết quả sinh thiết bệnh lý rồi lại điều chỉnh phương án trị liệu tiếp theo.”
Tảng đá lớn treo trong lòng mọi người nhất thời buông lỏng phân nửa.
Cảnh An Dương không đứng vững, mắt thấy lại sắp ngã, ba Đường đứng bên cạnh vội đỡ lấy, “Đều đã qua, Kỳ Sâm không sao rồi.”
Lão gia tử cũng bình tĩnh đi rất nhiều, cùng giáo sư Tề nói về tình hình của Đường Kỳ Sâm, “Ngày mai mấy giờ có thể ra kết quả?”
“Nhanh thôi, ba rưỡi chiều.”
Người nhà họ Đường hỏi: “Bây giờ có thể đi thăm cậu ấy chưa?”
Giáo sư Tề lắc đầu, “24 tiếng sau khi phẫu thuật vẫn cần quan sát thêm, để đảm bảo thì vẫn là nên ở lại ICU.”
Tình hình dần dần ổn định, những người một đêm không nghỉ ngơi đều được sắp xếp trở về nhà. Kha Lễ vẫn ở lại chỗ này, nghĩ một lúc vẫn là quay sang nói với Ôn Dĩ Ninh: “Để tôi nói lão Dư đưa cô đến khách sạn, khi nào Đường tổng tỉnh lại rồi báo với cô, có được không?”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu từ chối, kiên định đáp: “Tôi muốn ở đây trông chừng anh ấy.”
Kha Lễ cũng không khuyên nhủ nữa.
Mười hai tiếng sau, tình hình sau phẫu thuật của Đường Kỳ Sâm chuyển biến tốt đẹp, từ ICU chuyển vào phòng bệnh thường. Trước đó thuốc gây mê hết tác dụng nên anh có tỉnh lại một lần. Bác sĩ cho anh uống thuốc, sau đó lại mê man thiếp đi. Kha Lễ và Ôn Dĩ Ninh tiến vào phòng bệnh đã là chiều tối, thức ăn Đường gia đưa tới đặt trên bàn, mà Ôn Dĩ Ninh một thìa cũng không động.
“Cô cũng bị thương rồi, lại một ngày một đêm không ngủ, thân thể sẽ không chịu được mất.” Kha Lễ khuyên cô: “Đường tổng tỉnh lại còn cần người chăm sóc đấy, cô như vậy sao được?”
Một câu nói này đánh trúng tâm lý Ôn Dĩ Ninh, cô không gắng gượng nữa, múc vài thìa bỏ vào miệng.
Lần phát bệnh này của Đường Kỳ Sâm không quá thuận lợi, nhìn tình trạng này thì xem ra sau nghỉ lễ khó mà có thể lập tức đến công ty làm việc. Thái độ của Hội đồng quản trị bên kia sau đó sẽ như thế nào Kha Lễ không dám chắc, đi ra đi vào, điện thoại liên tiếp gọi đến, sợ ảnh hưởng đến Đường Kỳ Sâm nên cũng không ở trong phòng bệnh chờ.
Ôn Dĩ Ninh ngồi bên cạnh, khung cảnh trong phòng VIP khá tao nhã, trên đất phủ thảm trải sàn dày mịn, dưới chân cửa đặt hai chậu lan chuông. Monitor theo dõi vững vàng chuyển động, chiếc bình treo trên cao chậm rãi chảy. Đường Kỳ Sâm chỉ giống như là ngủ thiếp đi mà thôi, đến cau mày một cái cũng không có.
Ôn Dĩ Ninh ngồi bên giường bệnh lẳng lặng ngắm nhìn, nhìn anh trong một khắc nào đó mi mắt khẽ động, sau đó chậm rãi mở ra. Vết mổ trên bụng vẫn rất đau, sau khi tỉnh lại càng cảm nhận được rõ ràng đau đớn sắc nhọn này đang không ngừng đâm vào từng dây thần kinh não bộ khiến anh không nhịn được nhíu nhíu mày. Chờ đến khi nhìn thấy cái bóng nho nhỏ bên giường, hàng lông mày của anh nhíu lại càng sâu.
Ôn Dĩ Ninh nắm chặt ga trải giường, trong lúc chờ đợi anh đã nghĩ đến vô số cảnh tượng khi anh tỉnh lại, nhưng khi thời khắc này thật sự đến, trong lòng bỗng nhiên yên tĩnh lại. Cô không khóc, cũng không vui vẻ đến mức khoa trương. Chỉ ghé sát vào hơn một chút nữa để anh có thể nhìn cô càng rõ hơn.
Ôn Dĩ Ninh lên tiếng, trong giọng nói mang theo run rẩy rất nhỏ: “Lão bản, năm mới vui vẻ.”
Đường Kỳ Sâm yếu ớt nằm đó, dưới lớp da trắng bệch có thể nhìn thấy mao mạch xanh tím, ánh mắt anh có một khắc hoang mang, sau khi lấy lại ý thức, lại như có ngọn lửa nhỏ không ngừng thiêu đốt.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, thế sự xoay vần, sinh tử vô biên.
Trước mắt Ôn Dĩ Ninh hoàn toàn mơ hồ, bả vai run rẩy, nước mắt từng chuỗi rơi xuống mu bàn tay anh.
Bàn tay Đường Kỳ Sâm như bị thanh sắt nung chọc phải, bỏng rát, ngón tay theo bản năng co vào trong. Lúc anh nói chuyện, hơi thở mỏng manh, phát ra một tiếng cực nhẹ: “Niệm Niệm, năm mới vui vẻ.”
Kha Lễ nói chuyện điện thoại xong đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người đã tỉnh, gánh nặng trên vai cũng thoáng chốc nhẹ đi hơn nửa. Sau đó bác sĩ y tá vào làm kiểm tra cho anh, đo nhiệt độ cơ thể, lại căn cứ tình hỉnh điều chỉnh lượng thuốc. Trên bụng Đường Kỳ Sâm có vết dao mổ, một đường rất nhỏ, kỹ thuật khâu đẹp đẽ, sau khi tháo chỉ cũng không lo ảnh hưởng đến mỹ quan. Sau khi tỉnh dậy y tá có thay thuốc cho anh một lần, 24 tiếng sau khi phẫu thuật cũng có thể ăn chút thức ăn lỏng rồi.
Kha Lễ gọi điện về Đường trạch báo bình an, thời gian quá muộn nên người trong nhà quyết định ngày mai mới lại đến thăm.
Một giờ sáng Đường Kỳ Sâm lại phát sốt một lần, ba mươi chín độ. Cũng là phản ứng bình thường sau khi phẫu thuật, nhưng Ôn Dĩ Ninh lại lo lắng cuống cuồng, ở bên cạnh trông nom một đêm, đến tận khi trời sáng cơn sốt hạ nhiệt mới nằm nhoài bên giường ngủ gật. Đường Kỳ Sâm còn chưa hồi phục sinh lực, nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, cố gắng nâng chiếc tay không bị cắm kim tiêm lên, kéo một góc chăn của mình nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Một lần động toàn thân liền khiến cho vết mổ trên bụng như nứt ra, đau đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu.
Hơn bảy giờ sáng Cảnh An Dương dẫn theo dì Chu đến, bà đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy chính là một cảnh này.
Dì Chu theo sát phía sau, chua xót trong lòng xông thẳng một đường lên mắt, lệ lại trào ra.
Ôn Dĩ Ninh gần như là trong nháy mắt khi chiếc chăn kia đắp lên tỉnh dậy, vành mắt đen lại sâu, khuôn mặt phờ phạc lo lắng. Nhìn thấy Đường Kỳ Sâm nhịn đau đớn theo bản năng muốn đứng dậy đi gọi bác sĩ. Kết quả vừa quay người lại liền đụng phải Cảnh An Dương.
Hai người đều lúng túng không biết phải đối mặt thế nào.
Cảnh An Dương yên lặng mất hơn chục giây, cuối cùng lên tiếng: “Quần áo bẩn rồi, đi thay bộ mới đi.”
Bà đến đây, ngoại trừ mang đồ ăn cho con trai còn cầm theo một chiếc túi giấy, bên trong là bộ quần áo mới tinh. Ôn Dĩ Ninh dè dặt nói cảm ơn, nhận lấy rồi đi ra ngoài, cổ chân cô vẫn còn băng bó, bước đi khập khễnh.
Cảnh An Dương không ở lại phòng bệnh quá lâu, quan hệ mẹ con của bà và Đường Kỳ Sâm vẫn còn đang trên điểm giới hạn, với nhau đều có cảm xúc khó nói.
Cả một buổi chiều, mấy người có quan hệ thân thiết ở Đường gia đều đến một chuyến, tinh thần của Đường Kỳ Sâm đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Đến trưa, Ôn Dĩ Ninh cho anh ăn cháo, từng thìa từng thìa vô cùng kiên trì. Thìa sứ đè lên cháo mềm, cải xanh được băm nhỏ, Đường Kỳ Sâm vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ lót dưới đầu lên cao một chút.
Ăn được mấy thìa, anh bỗng nhiên lên tiếng: “Niệm Niệm, tay em run đấy hả?”
Ôn Dĩ Ninh giả vờ trấn định, “Đâu có run.”
Đường Kỳ Sâm hỏi: “Sợ kết quả bệnh lý chiều nay sao? Sợ tôi mắc bệnh ung thư?”
Cổ tay Ôn Dĩ Ninh run lên, cháo trong thìa suýt thì rơi xuống. Cô cúi đầu, quật cường nói: “Anh biến thành thế nào em cũng sẽ nuôi anh.”
Trái tim Đường Kỳ Sâm như được ngâm vào hũ mật, cười vui vẻ.
Nụ cười đã lâu không gặp rốt cuộc cũng hiện lại lên khuôn mặt tuấn tú kia, Ôn Dĩ Ninh nhìn anh chăm chú, viền mắt đều đã đỏ hồng.
Gần ba giờ chiều giáo sư Tề đích thân đến phòng bệnh thông báo cho anh, kết quả khả quan, không phát hiện ra tế bào ung thư. Nhưng vẫn không quên cảnh tỉnh anh, sau lần phẫu thuật này ngàn vạn lần không được chạm vào rượu cồn thuốc lá. Giáo sư Tề lại nói tình hình vết mổ của anh, cả một vài báo cáo xét nghiệm vừa có.
May mắn may mắn, hữu kinh vô hiểm.
Giáo sư Tề đi rồi, Ôn Dĩ Ninh suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống. Đường Kỳ Sâm nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô, không quá nghiêm chỉnh hỏi: “Còn nhớ buổi trưa đã nói gì không?”
Ôn Dĩ Ninh nhìn trái nhìn phải, “Em đo lại nhiệt độ cho anh một lần nữa.”
Đường Kỳ Sâm cầm lấy ngón tay nhỏ bé của cô, không buông.
Mu bàn tay anh vẫn còn châm kim, Ôn Dĩ Ninh đứng im không dám động đậy. Rốt cuộc bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, cô mím mím môi, hơi cúi xuống, bên tai anh nhẹ giọng nói: “Lão bản, Niệm Niệm nuôi anh.”
Ngày thứ bảy sau khi phẫu thuật, Đường Kỳ Sâm đã có thể xuống giường đi lại, từ ngày thứ tư là mười phút, bây giờ tăng lên một tiếng. Thân thể anh khôi phục được 7, 8 phần, tinh thần cũng dần trở lại bình thường. Trong nhà phái người đến chăm sóc Đường Kỳ Sâm đều không cho, chỉ giữ một mình Ôn Dĩ Ninh bên cạnh. Tuy là Cảnh An Dương lo lắng, nhưng bà cũng không muốn quan hệ của mẹ con lại căng thẳng, coi như ngầm đồng ý.
Ngày hôm nay trời đẹp, hai người đi một vòng trong vườn hoa nhỏ dưới sân, quá lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, Đường Kỳ Sâm nhất thời không thích ứng, cả người đều dựa vào Ôn Dĩ Ninh. Trở lại phòng bệnh, Ôn Dĩ Ninh rất không còn gì để nói hỏi anh: “Nơi này đâu còn có mặt trời nữa, anh có thể đứng thẳng đi lại không hả?”
Đường Kỳ Sâm vươn tay vòng qua cổ cô ôm chặt, khí thế hùng hồn nói: “Không thể.”
Ôn Dĩ Ninh hừ hừ bất mãn: “Vô lại!”
Đường Kỳ Sâm lập tức vô lại triệt để đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, “Dù sao cũng là em phải nuôi tôi.”
Ôn Dĩ Ninh bật cười, vẫn không đẩy anh ra, bệnh nhân là số một, hầu hạ chính là đại gia.
Hai người dưới ánh nắng ấm ngày đông lẳng lặng ôm nhau hai phút.
Khoang mũi Đường Kỳ Sâm đều là mùi hương trên người cô, trong lòng sơn hải núi đồi gì đều trở thành phẳng lặng, thậm chí có ảo giác bản thân chính là người sống sót cuối cùng sau cơn hoạn nạn.
Ôn Dĩ Ninh dựa đầu về sau hõm cổ anh, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
Người khác không hiểu, nhưng Đường Kỳ Sâm vừa nghe liền hiểu. Một tiếng xin lỗi này, là ân hận của cô với lần tách ra kia.
Trầm mặc trong chốc lát, Đường Kỳ Sâm nói: “Niệm Niệm, ông trời cho tôi cái gì tôi đều không có lựa chọn khác. Dù em đưa lựa chọn gì tôi đều hiểu được, đó là tôi nên bị như vậy, không phải lỗi của em. Bất cứ lúc nào tôi cũng tôn trọng quyết định của em.”
Ôn Dĩ Ninh nghe được tiếng vọng của sóng lên triều xuống trong lòng.
“Nhưng tôn trọng không có nghĩa là tôi đồng ý.” Đường Kỳ Sâm chuyển đề tài, ngữ khí cũng thay đổi, “Nhiều nhất là cho em bay nhảy thêm một năm nữa, sau đó tôi sẽ đi tìm em, trói cũng phải trói em lại mang về.”
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, lúc phản ứng lại đôi mắt đã chua xót lợi hại, một bên má áp sát hõm cổ anh. Đường Kỳ Sâm nhéo nhéo eo cô, trêu chọc: “Áp sát như vậy là muốn làm gì hả?”
Ôn Dĩ Ninh vậy mà theo lời anh tiến thêm một bước, cánh môi trực tiếp đậu xuống vành tai anh.
Hô hấp của Đường Kỳ Sâm có hai tiếng gấp gáp, Ôn Dĩ Ninh trêu chọc xong liền bỏ chạy, ỷ mình còn đang khỏe mạnh từ trong lồng ngực anh trốn ra, dáng vẻ hoạt bát lanh lợi nhảy ra xa mấy bước, cười xấu xa nhìn anh.
Đường Kỳ Sâm đưa ngón trỏ chỉ về phía cô, giữa không trung chỉ chỉ, “Ngày hôm đó em nói với Kha Lễ cái gì đã quên rồi sao?”
“Em có nói gì hả?”
Đường Kỳ Sâm nhíu mày, “Là ai khóc lóc nói, chỉ cần tôi khỏe lên, nhìn thấy tôi một lần sẽ đuổi theo tôi một lần hả?”
Gò má Ôn Dĩ Ninh trong nháy mắt bị hun đỏ ba phần.
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống giường, hai tay miễn cưỡng vòng trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, đuôi mắt cong cong, ánh mắt như cái lò nướng, đem ba phần đó nướng đỏ thành chín phần.
Đường Kỳ Sâm bật cười, thu lại dáng vẻ đùa giỡn, sau đó gọi cô: “Ôn Dĩ Ninh.”
Gọi cả họ tên, nghe ra có chút trịnh trọng.
Ôn Dĩ Ninh theo bản năng ngẩng đầu, “Hả?”
Đường Kỳ Sâm nói: “Tôi yêu em.”