Hẹn Em Ngày Đó

Chương 5



Lần gặp thứ hai

Minh chứng hùng hồn nhất rằng không thể nào đi du lịch vượt thời gian

chính là việc chúng ta không hề bị tấn công bởi những đoàn khách du lịch đến từ tương lai.

-STEPHEN HAWKING-

San Francisco

Tháng Chín năm 1976

Elliott 30 tuổi

– Thế nào, đang nghỉ ngơi hả?

Elliott mở choàng mắt và bật dậy đột ngột đến mức ngã ra khỏi chiếc ghế bành. Ngã sấp mặt xuống đất, anh ngước mắt nhìn lên. Một cái bóng mờ mờ hiện ra trong ánh sao: bóng của người đàn ông mà anh đã gặp hôm qua tại sân bay. Hai tay khoanh trước ngực, ông ta nhìn anh với một nụ cười tủm tỉm, rõ ràng là thích thú với cú đùa ngoạn mục vừa xong

– Ông làm cái trò gì trên sân thượng nhà tôi vậy? anh bác sĩ trẻ nạt nộ.

– Nhà anh cũng là nhà tôi… vị khách kỳ lạ vặc lại.

Cảm giác lẫn lộn giữa ngạc nhiên và tự ái, Elliott bực bội đứng lên. Hai tay nắm chặt, anh tiến về phía người đang nói chuyện với mình và trong vài giây, hai người im lặng gườm gườm nhìn nhau. Họ có chiều cao tuyệt đối giống nhau.

– Tôi có thể biết ông đang diễn trò gì được không? Elliott hỏi bằng giọng đe doạ.

Người kia lẩn tránh câu trả lời bằng cách hỏi lại nhẹ nhàng:

– Cậu không muốn hiểu ra, phải không?

– Không hiểu ra gì cơ?

– Sự thật…

Elliott nhún vai.

– Thế sự thật là gì vậy?

– Sự thật, tôi chính là cậu.

– Sự thật, ông đúng là một lão khùng!

– Còn cậu, anh bạn trẻ, đầu óc chậm chạp quá đấy.

Elliott chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng đối diện với anh.

Tối nay, ông ta không còn mặc bộ pyjama nhàu nát như hôm qua nữa, mà là quần âu áo sơ mi sạch sẽ và áo vest cắt rất khéo. Ông ta trông thật tự tin và có nét quyến rũ. Nếu không có những lời nói vô nghĩa ấy, trông ông ta giống một doanh nhân nhiều hơn là một bệnh nhân tâm thần mới trốn khỏi nhà thương điên.

Elliott dùng giọng thuyết phục nhất có thể để tìm cách khuyên giải ông ta.

– Ông nghe này, tôi nghĩ ông đang bị bệnh. Có lẽ có một bác sĩ nào đang theo dõi ông và…

– Chính tôi là bác sĩ đây.

Ái chà, không xong rồi, Elliott vừa nghĩ vừa gãi đầu. Anh phải làm gì trong tình cảnh này bây giờ? Gọi cảnh sát ư? Hay xe cứu thương? Hay gọi cứu hộ nói bị người điên tấn công? Trông vẻ bề ngoài, người đàn ông này không có vẻ gì hung dữ, nhưng ông ta rất có thể sẽ nổi khùng lên.

– Chắc chắn những người thân cận với ông đang lo lắng lắm. Nếu ông cho tôi biết tên, tôi có thể tìm ra địa chỉ và đưa ông về nhà.

– Tên tôi là Elliott Cooper, người kia bình thản đáp.

– Không thể nào.

– Tại sao lại không chứ?

– Bởi vì tôi mới là Elliott Cooper.

– Anh có muốn xem giấy tờ của tôi không? Ông già đề nghị và rút ví ra.

Tất cả những chuyện này khiến ông có vẻ thích thú.

Elliott xem xét giấy tờ ông ta đưa cho và không tin được vào mắt mình: trên chứng minh thư có ghi cùng một cái tên và ngày sinh như của anh! Duy có tấm ảnh là trông già hơn khoảng ba chục tuổi.

Điều này chẳng nói lên gì cả, anh tìm cách tự trấn an, bất cứ ai cũng có thể làm giả giấy tờ.

Nhưng ai lại đi mất công làm chuyện đó và với mục đích gì?

Nếu nghĩ cho kỹ, chỉ có thể có một lý do: tất cả những chuyện này là một trò đùa do Matt bày ra. Thoạt tiên anh cố tin vào giả thiết này, song cũng không cảm thấy thật sự thuyết phục. Chắc chắn Matt là người thích đùa giỡn và cậu ta hay nghĩ ra những trò quỷ quái. Nhưng dù sao thì cũng không đến mức độ này. Và nếu cậu ta muốn bỡn cợt anh, thì cũng sẽ chẳng chọn một trò khiến anh phải nhức óc thế này, mà chỉ đơn giản như vỗ một cái vào mông là xong.

Nếu đùa, thì kiểu của Matt sẽ là gửi đến nhà mình một đám vũ nữ thoát y hay một cô gái gọi hạng sang, Elliott nghĩ, chứ sẽ không phải là một ông già sáu chục cứ khăng khăng tự nhận là mình.

Mải suy nghĩ mông lung, Elliott hơi chậm trễ khi nhận ra rằng người đàn ông đã bước đến ngay bên cạnh anh. Khuôn mặt ông ta trở nên nghiêm nghị hơn. Ông túm lấy cánh tay anh và nhìn anh đăm đăm.

– Nghe đây, anh bạn trẻ, cho dù chuyện này có vẻ như không thể nào tin được, xong tôi thực sự đã tìm ra cách để quay trở lại ba mươi năm về trước.

– Đúng vậy.

– Cậu phải tin tôi, khỉ gió!

– Nhưng điều ông đang nói thật vô nghĩa!

– Nếu như điều đó là vô nghĩa, thì cậu thử giải thích xem tại sao tôi lại có thể biến mất trong toa-lét sân bay mà cậu không hề nhìn thấy?

Lần này thì Elliott không biết phải trả lời ra sao. Quả thật, rất có thể ông ta bị điên nhưng ông ta biết cách lập luận vô cùng sắc bén.

– Thưa ông… anh mở lời, nhưng người kia lập tức cắt ngang:

– Cậu bỏ ngay cái Thưa ông khách sáo đó đi, có được không?

Đúng lúc đó, một tràng sủa rền rĩ cất lên từ phía bên kia lớp kính. Bác sĩ liếc nhìn sang và tỏ vẻ ngạc nhiên. Chúa mới biết vì sao, chú chó labrador đã tìm cách lết được lên tận tầng trên mặc dù đang bị thương, nó vẫn cất những tiếng sủa vui vẻ để báo hiệu rằng nó đang ở đó.

– Rastaquoère! Người đàn ông thốt lên như thể vừa nhìn thấy một hồn ma.

Cuống quít vì mừng rỡ, con chó nhảy phốc lên tay ông ta và bắt đầu liếm hai bàn tay rồi đánh hơi khắp người ông, giống như đó đã trở thành một tập quán quen thuộc giữa họ với nhau.

– Ông đã từng gặp con chó này rồi sao? Elliott hỏi, càng lúc càng hoang mang.

– Tất nhiên rồi, nó là con chó của tôi!

– Của ông ư?

– Phải, của chúng ta.

Đến điên đầu lên mất thôi! Giờ thì người đàn ông này bắt đầu khiến anh cảm thấy căng thẳng thần kinh. Nhưng để tống cổ ông ta đi thì có lẽ phải sử dụng chiến thuật khác: vờ như đồng tình với ông ta.

Anh chờ một vài giây, rồi hỏi với vẻ hết sức nghiêm túc:

– Vậy là ông thực sự từ tương lai tới?

– Có thể nói như vậy cũng được.

Elliott làm ra vẻ đồng tình rồi tiến vài bước ra sân thượng và chống khuỷu tay lên ban công. Từ đây, anh chăm chú nhìn xuống đường giống như đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng vô vọng.

– Lạ thật, một lát sau anh nói, tôi chẳng thấy cỗ máy thời gian của ông đâu cả. Ông đã đậu nó ngoài phố hay trong phòng khách của tôi?

Người đàn ông không thể giấu nổi một nụ cười mỉm:

– Phải, khéo đùa lắm. Cậu chưa từng nghĩ đến việc tạo dựng sự nghiệp one man show (1) sao?

Thay cho câu trả lời, Elliott gằn giọng:

– Nghe đây, ông bạn, tôi không hề quen ông, cũng chẳng biết ông từ đâu lạc đến, nhưng tôi nghĩ ông không hề điên như những lời ông nói. Thật sự, tôi biết chắc ông đang diễn kịch.

– Nhưng với mục đích gì?

– Tôi hoàn toàn không biết, nhưng nói thật với ông, tôi chẳng buồn để tâm. Tất cả những gì tôi muốn lúc này, là ông rời khỏi nhà tôi ngay và tôi báo để ông biết đây là lần cuối tôi đề nghị ông một cách nhã nhặn.

– Cậu yên tâm đi, tôi cũng chẳng ở lâu nữa đâu.

Nhưng thay vì bỏ đi, ông ta lại ngồi xuống ghế bành rồi lục tìm trong túi và lấy thuốc lá ra: một bao thuốc màu đỏ và trắng với nhãn hiệu nổi tiếng viết bằng chữ đen.

Elliott nhận ra đó là thứ thuốc mà chính anh cũng quen hút, nhưng anh chẳng quan tâm: nhãn hiệu thuốc cao bồi này cũng khá thông dụng.

– Này cậu, ông ta vừa nói vừa phả ra một vòng tròn khói thuốc rồi đặt bật lửa xuống trước mặt, tôi hiểu rất rõ rằng cậu không tin tôi. Cùng với thời gian, người ta sẽ đánh mất dần những niềm tin chắc chắn của mình, nhưng tôi vẫn nhớ khi còn trẻ mình là người như thế nào: một nhà khoa học chỉ luôn nói chuyện bằng lý lẽ.

– Vậy còn bây giờ, ông là người thế nào?

– Một con người có tín ngưỡng.

Một làn gió quét nhẹ qua sân. Trời buổi tối đầu thu thật đẹp. Vào cái thời bầu khí quyển ô nhiễm như thế này mà bầu trời lại có thể trong veo lạ thường, đẹp tuyệt với hàng ngàn vì sao và vầng trăng, tròn đầy và gần gũi, toả ra một thứ ánh sáng phơn phớt xanh. Như bị cuốn hút bởi sự êm dịu của đêm trăng tròn, người đàn ông hút hết điếu thuốc trước khi di nó trong chiếc gạt tàn đặt ngay trước mặt.

– Có lẽ đã đến lúc anh nên nhìn nhận tôi đúng như vai trò của tôi, Elliott ạ: tôi là đồng minh của anh.

– Một kẻ quấy rối thì đúng hơn.

– Nhưng là một kẻ quấy rối biết mọi điều về cậu.

Bác sĩ nổi cáu:

– Tất nhiên rồi: ông biết mọi thứ về tôi vì ông chính là tôi. Đó chính là điểm điên khùng của ông! Nhưng thực ra ông biết được gì về tôi cơ chứ? Hiệu thuốc lá tôi hay hút, ngày sinh của tôi… Còn gì nữa?

Elliott đã bắt đầu nổi cáu vì anh thấy sợ. Một cách mơ hồ, anh cảm nhận được tình thế đã bắt đầu xoay chuyển và anh đoán người đàn ông này vẫn còn chưa bắn đến viên đạn cuối cùng. Như để tán thành suy đoán của anh, ông ta tiếp tục bằng giọng nghiêm nghị:

– Tôi biết những điều mà cậu chưa từng nói với ai bao giờ, cả với người bạn thân nhất của cậu, cả với người phụ nữ mà cậu chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.

– Ví dụ như điều gì?

– Những điều mà cậu không muốn nghe.

– Thôi đi, ông cứ thử nói ra xem nào. Tôi chẳng có gì để giấu giếm cả.

– Chắc chứ?

– Ông đang muốn nói đến chuyện gì mới được?

Người đàn ông nghĩ ngợi một lát rồi đề nghị:

– Cậu có muốn chúng ta nói chuyện về bố cậu không?

Câu hỏi này là một cú đánh như trời giáng mà anh không hề chuẩn bị tinh thần đón nhận.

– Bố tôi thì có liên quan gì tới chuyện này?

– Cho dù chưa bao giờ chịu thừa nhận, song bố của cậu là một người nghiện rượu, có phải không?

– Không đúng!

– Tất nhiên là có. Trong mắt mọi người, đó là một doanh nhân đáng kính, một người chồng yêu vợ và một người cha mẫu mực. Song khi đóng cửa nhà lại, đối với mẹ cậu và cậu, thì đó lại là một con người hoàn toàn khác, hả?

– Ông không biết gì hết.

– Cậu còn bảo tôi không biết à. Lúc về già ông ấy đã bớt đi nhiều, nhưng khi cậu còn bé, ông ấy táng cậu ra trò, cậu nhớ không?

Vì Elliott không lên tiếng, người đàn ông lại tiếp tục:

– Điều đó thường xảy ra vào những buổi tối, sau khi ông ấy đã nốc cạn vài ly. Mỗi lúc say mèm, ông ấy rất dễ nổi nóng và thượng cẳng chân hạ cẳng tay là một cách để giải toả…

Như một võ sĩ quyền anh đứng giữa vòng dây quanh võ đài, Elliott hứng trọn những lời nói trên mà không hề phản kháng.

– Trong rất nhiều năm, cậu đã chịu đựng. Thậm chí có đôi khi, cậu còn khiêu khích ông ấy nữa phải không nào? Bởi vì cậu biết nếu ông ấy trút bớt lên người cậu, ông ấy sẽ không đổ dồn vào mẹ cậu.

Người đàn ông ngừng lại trong vài giây rồi hỏi:

– Cậu có muốn tôi nói tiếp không?

– Cút đi cho khuất mắt tôi!

Ông nghiêng người nhìn anh bác sĩ trẻ và nói thầm vào tai anh như tiết lộ bí mật:

– Năm lên mười tuổi, một buổi chiều từ trường về, cậu đã nhìn thấy mẹ mình, hai cổ tay bị cứa đứt, máu chảy lênh láng ra bồn tắm…

– Khốn nạn, Elliott gào lên và túm lấy cổ áo người đàn ông.

Nhưng người kia, không hề nao núng, vẫn kết thúc điều ông đang nói dở:

– Cậu đã kịp về để cứu sống mẹ. Cậu đã gọi cấp cứu, nhưng mẹ đã bắt cậu hứa không được tiết lộ điều gì và cậu đã làm đúng như vậy. Cậu đã giúp mẹ đập vỡ cửa kính trong buồng tắm và mẹ đã nói với những người cứu thương rằng mẹ đã bị đứt tay vì trượt chân trên sàn ướt. Đó là bí mật của hai người. Không một ai biết được điều đó.

Giờ thì hai người đã đứng đối diện và nhìn thẳng vào mắt nhau. Elliott đã bị nhắm trúng tim. Anh không hề nghĩ rằng bí mật gia đình lại bị phơi bày ra như vậy. Không phải tối nay, không phải như thế này. Những kỷ niệm này đã bị chôn vùi, đẩy sâu vào quá khứ, song lại vẫn sống động như ngày nào.

Nhức nhối.

– Thoạt đầu, cậu nghĩ mình đã làm đúng, chỉ có điều hai năm sau đó mẹ cậu đã nhảy lầu từ tầng mười hai của toà nhà nơi cậu sống.

Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, anh muốn bật khóc. Anh cảm thấy mình yếu đuối, tan nát, bị đo ván như trời trồng.

– Từ đó, cậu không khỏi trăn trở rằng mình có một phần trách nhiệm trong việc mẹ tự sát, rằng mọi thứ có thể sẽ khác đi nếu như cậu nói ra sự thật. Bởi vì mẹ có thể sẽ được hỗ trợ về tâm lý hoặc được đưa vào viện chăm sóc. Tôi nói tiếp chứ?

Elliott muốn mở miệng phản đối nhưng không một âm thanh nào phát ra.

Mặc dù chính ông cũng có vẻ vô cùng xúc động, song người đàn ông vẫn tiếp tục lội sâu hơn vào dòng xoáy của sự thật. Ông ta nung nấu điều tiết lộ cuối cùng và tung ra như một đòn ban ơn:

– Cậu vẫn luôn biện hộ với những người xung quanh rằng cậu không muốn có con vì thế giới ngày nay đã trở nên quá khủng khiếp và tương lai có vẻ như đang tiến tới gần tận thế, nhưng đó không phải là nguyên nhân thật sự, Elliott ạ…

Anh chàng bác sĩ nhíu mày. Đến giờ thì chính anh cũng không biết người đang nói chuyện với mình muốn đi đến đâu.

– Cậu không muốn có con vì cậu vẫn luôn nghĩ rằng bố mẹ không yêu cậu. Và giờ đây, đến lượt cậu, cậu lại sợ rằng mình sẽ không thể yêu thương được những đứa con của chính mình. Lý trí của con người đôi khi hoạt động một cách kỳ lạ quá, phải không?

Elliott không phủ nhận. Vậy đấy, chỉ cần có ba phút thôi mà một người đàn ông anh trước đó chưa hề gặp đã đập tan mọi niềm tin chắc chắn trong con người anh và khiến anh nghi ngờ tất cả. Một đống những bí mật đáng tội nghiệp, đó là tất cả những gì mà chúng ta đang có đây.

Một cơn gió mạnh đổ ào xuống sân thượng. Người đàn ông dựng cổ áo lên, bước lại gần Elliott và đặt bàn tay lên vai anh, như để an ủi.

– Đừng có đụng đến tôi! Người bác sĩ trẻ nói và lùi về phía lan can. Anh cảm thấy ngạt thở và trong đầu anh mọi thứ quay cuồng. Nhất là anh cảm thấy như có một điều cơ bản mà anh vẫn chưa nắm bắt được: mục đích thật sự của việc bóc trần những sự thật này.

– Cứ cho là tất cả những điều đó đều đúng, anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người khách bí ẩn, thì ông muốn gì ở tôi?

Ông già lắc đầu:

– Tôi chẳng muốn gì ở anh cả, anh bạn ạ. Rất xin lỗi vì khiến anh thất vọng, nhưng tôi ở đây không phải vì anh.

– Vậy thì…

– Tôi quay trở lại là để gặp cô ấy…

Một lần nữa ông ta lại rút ví ra, nhưng lần này để lấy ra một tấm ảnh đã phai màu và đưa cho Elliott.

Một tấm ảnh chụp Ilena ở Central Park đang ném một nắm tuyết, nét mặt rạng ngời và hai má ửng hồng. Đó là tấm ảnh mà anh thích nhất. Nó đã được chụp vào mùa đông năm ngoái và kể từ lúc đó nó không bao giờ rời khỏi ví của anh.

– Làm thế nào mà ông có được tấm ảnh này? Cứ thử đến gần Ilena dù chỉ một lần và tôi sẽ đấm vỡ mặt ông cho đến khi…

Người đàn ông đứng lên mà không chờ anh doạ hết câu. Giống như đã đến lúc ông ta phải ra đi, ông vuốt ve đầu con chó rồi đi vài bước về phía bức tường kính. Lúc này Elliott chợt nhận ra ông ta đang run rẩy giống như lần trước ở sân bay, ngay trước khi ông ta biến mất.

Lần này anh sẽ không để ông ta ra đi như vậy nữa!

Anh vội vã bước tới định tóm lấy ông ta, nhưng… đã quá muộn! Ông ta đã rời khỏi sân thượng và đóng ngay cánh cửa kéo lại sau lưng.

– Mở ngay cánh cửa chết tiệt này ra! Bác sĩ vừa hét lên vừa đập tay vào tấm vách kính chạy dọc theo sân thượng.

Nhờ một lớp sơn huỳnh quang, buổi tối đến tấm kính được nhuộm bằng một màu xanh lá trông rất hài hoà. Phát minh này của kiến trúc sư đã biến tấm kính trở thành một dạng gương trong suốt. Bị kẹt lại ngoài sân thượng, Elliott đứng ở phía bất lợi hơn của tấm gương: anh không thể nhìn được phía bên kia, chỉ có người ở bên kia nhìn thấy anh.

– Mở ra! Anh lại hét lên.

Một quãng yên lặng, rồi giọng nói phía sau cánh cửa thì thầm:

– Đừng quên điều tôi đã nói với cậu: tôi là đồng minh của cậu, không phải kẻ thù.

Anh không thể để cho ông ta đi mất được. Giờ thì anh muốn biết nhiều hơn nữa. Không còn cách nào, anh bèn quờ lấy một chiếc ghế bằng sắt uốn và dùng hết sức lực ném mạnh vào bức tường kính khiến nó vỡ toang thành muôn ngàn mảnh nhỏ lấp lánh. Anh lách vào nhà, xuống cầu thang, lùng khắp các phòng và thậm chí còn ra cả ngoài phố.

Chẳng có ai.

Khi anh quay trở lại sân thượng, chú chó labrador, buồn rầu tiu nghỉu, đang tru lên trong đêm.

– Sẽ ổn thôi, anh vừa nói vừa ôm chú chó vào lòng, xong cả rồi.

Nhưng tự đáy lòng, anh lại tin chắc vào điều ngược lại. Những rắc rối vừa mới chỉ bắt đầu thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.