“Tình yêu không phải thứ xi-măng vững chắc nhất để gắn kết hai người, mà là tình dục”.
-TARUN J.TEJPAL, Từ nơi xa Chandigarh, trang 11-
“Tình dục không phải thứ xi-măng vững chắc nhất để gắn kết hai người, mà là tình yêu”.
-TARUN J.TEJPAL, Từ nơi xa Chandigarh, trang 670-
1976
Elliott 30 tuổi
“Thưa quý bà, quý ông, máy bay của chúng ta đang chuẩn bị hạ cánh xuống Orlando. Xin quý vị vui lòng quay trở lại chỗ ngồi, dựng lưng ghế thẳng lại và kiểm tra dây an toàn”.
Elliott rời khỏi ô cửa sổ và quay về phía lối đi chính. Máy bay trống đến gần một nửa. Cho dù Matt đã tỏ ra vô cùng hoài nghi, thì vị bác sĩ trẻ tuổi vẫn không vì thế mà nghi ngờ những gì anh đã trải qua, và suốt cả chuyến bay, anh không ngừng săm soi từng hành khách một và tự hỏi không hiểu trong số họ có ai là “bản sao” của anh ở tuổi sáu mươi chăng. Từ lúc những dấu vân tay khẳng định danh tính của người khách lạ, anh vẫn mong chờ lần viếng thăm sau của ông ta với một cảm giác lo lắng xen lẫn hồi hộp.
Máy bay hạ cánh êm ái. Không để mất thời gian, anh nhanh chóng lấy va-li, thuê một chiếc xe và lái theo hướng Ocean World. Sau một đêm trực và một chuyến bay dài sáu tiếng mà trong suốt thời gian đó anh không tài nào chợp mắt nổi, toàn thân anh rã rời và anh gần như ngủ gục vì mệt mỏi. Anh hạ thấp kính chiếc Ford Mustang xuống để hứng một chút không khí biển buổi sớm mai. Khí hậu ở đây ôn hoà hơn ở San Francisco. Mùa thu vẫn còn chưa về với Florida và những ngày hè rực rỡ vẫn còn đang kéo dài. Anh rẽ lên đường International Drive được viền hai bên bởi những thảm cỏ xanh mướt và những khách sạn mới toanh. Một bầu không khí lễ hội luôn ngự trị trong thành phố. Chuyện này từ đầu chí cuối đều có vẻ như không thật, song anh quyết định nhập cuộc.
Sau khi đã đưa xe vào bãi đậu xe rộng mênh mông của Ocean World, anh lưỡng lự muốn ghé vào một trạm điện thoại công cộng báo cho Ilena biết anh đã tới. Cuối cùng, anh quyết định dành cho cô sự bất ngờ và trả tiền mua vé vào cửa như bất kỳ một người khách du lịch nào khác.
Chỉ một mình cái công viên nước thôi cũng đã bằng cả một thành phố nhỏ trải rộng trên sáu chục héc-ta với hàng trăm nhân viên được sử dụng. Rất thông thuộc khu này nên Elliott biết phải đến chỗ nào để tìm thấy Ilena. Để đến được chỗ đó, anh đi ngang qua khu vườn có nhiều hố trũng nuôi hồng hạc bao quanh một một bể nước nhiệt đới và dẫn tới một bãi biển nhân tạo là nơi tập kết của những con rùa khổng lồ. Từ đó, anh đi dọc theo một bãi đất rào nơi có một toán cá sấu lười nhác đang thả nổi thân mình dưới nước, và cuối cùng cũng đến được bể dành cho lũ cá voi sát thủ.
Nơi này thật ấn tượng: sáu con cá voi sát thủ của Ocean World sống trong một cái bể sâu mười hai mét chứa bốn mươi lăm triệu lít nước biển. Lúc này là giờ nghỉ giữa hai buổi trình diễn và trên khán đài gần như trống trơn. Elliott lặng lẽ chọn một chỗ ngồi trên ghế phụ để quan sát những người chăm thú đang bận rộn quanh những chú cá voi sát thủ. Anh chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra Ilena. Cô là người phụ nữ duy nhất trong cả đám. Nai nịt trong bộ đồ lặn áo liền quần, cô đang đóng vai trò của một nha sĩ dùng một chiếc khoan loay hoay với hàm răng há rộng của con thú. Elliott rùng mình và nghĩ tới những người dạy thú dữ trong rạp xiếc đưa đầu họ vào giữa hàm răng sư tử mặc dù anh biết rõ Ilena chẳng hề thích thú với sự liên tưởng ấy…
Với thân hình dong dỏng cao và ướt đẫm, trông cô đẹp như một nàng tiên cá, lóng lánh như một viên kim cương lạc giữa những hạt cườm. Đôi khi, trong những lần họ cùng nhau vào một nhà hàng hay một cửa hiệu, anh để cho cô bước vào trước tiên và trong một thoáng giây, chắc khối người đã tự hỏi rằng liệu anh chàng nào có thể sánh đôi được với cô gái tuyệt đẹp này. Và khi những ánh mắt đổ dồn về phía anh, anh tưởng như có thể đọc được trong đó một nỗi thất vọng nhỏ.
Xung quanh bể, hai người chăm sóc thú đang lượn quanh Ilena, giống như bị cuốn hút bởi điện trường do sắc đẹp của cô toả ra. Là người hòa đồng, cô vui vẻ cười đùa với họ song vẫn ý tứ giữ khoảng cách.
Anh có xứng đáng với một người phụ nữ như cô không? Liệu anh có thành công trong việc mang lại hạnh phúc cho cô?
Đã từ rất lâu, anh luôn lẩn tránh những câu hỏi này, chỉ muốn được sống yên ổn với hiện tại song hôm nay, anh chủ động đặt chúng ra với bản thân.
Tất nhiên là họ vẫn yêu nhau, song cuộc sống và công việc đã có phần chia cách họ. Vì sự xa cách và vì sự nghiệp của mỗi người, giờ đây họ sống với một mối tình đứt quãng.
Anh vẫn thường tự hỏi cuộc sống sẽ ra sao nếu cách đây mười năm anh không gặp cô. Không thể phủ nhận được rằng cô đã làm cuộc sống của anh trở nên tốt đẹp hơn: cô chẳng lạ gì khao khát được trở thành bác sĩ của anh, chính cô đã mang lại cho anh sự tự tin và giúp anh nhìn thẳng vào thực tế cuộc sống. Còn anh? Anh đã làm được gì cho cô? Anh đã mang lại cho cô điều gì? Biết đâu một buổi sáng nào đó khi tỉnh dậy, cô sẽ nhận ra rằng cô sẽ lãng phí thời gian nếu còn tiếp tục ở bên anh.
Khi đó, chắc chắn anh sẽ phải chấp nhận mất cô.
Mất em… anh thì thầm từ xa, giống như cô có thể nghe được tiếng anh.
Dù sao đi nữa, anh vẫn chắc chắn một điều: anh sẽ làm bất cứ điều gì để ngày đó không bao giờ đến. Còn về việc anh đã mang lại điều gì cho cô thì… Liệu anh có chấp nhận từ bỏ công việc của anh ở bệnh viện và cuộc sống của anh ở San Francisco để đến sống với cô ở Orlando? Anh vẫn không thể dứt khoát trả lời câu hỏi này song linh cảm chắc chắn mình sẵn sàng hy sinh cuộc sống vì cô, suy cho cùng điều đó cũng chẳng đến nỗi tệ.
Như được tiếp thêm sức mạnh nhờ điều hiển nhiên này, anh đứng thẳng dậy trên khán đài, tự cho rằng đã đến lúc phải chấm dứt tiết mục bày tỏ tình cảm của hai anh chàng đẹp mã vô duyên đang lượn lờ quanh Ilena.
– Ê, anh bạn! Anh vừa gọi vừa vẫy tay với một cậu thiếu niên bán bóng bay.
– Vâng, thưa ông.
– Chỗ bóng của cậu bán bao nhiêu?
– Một đôla hai quả.
Elliott đưa cho cậu hai mươi đôla, số tiền đó thừa đủ để mua tất cả chỗ bóng còn lại của cậu bé. Giấu mình sau tấm lá chắn tự tạo, anh nhẹ nhàng bước đến gần bể nước.
– Khán giả không được phép vào khu vực này! Một trong hai người chăm sóc thú ngăn anh lại.
Elliott cũng quen một số nhân viên ở đây, song từ trước tới giờ anh chưa hề gặp gã này. Anh chăm chú nhìn gã ta và nhận ra ánh mắt gã đầy vẻ khiêu khích.
Đúng là kiểu người sẵn sàng thi xem ai đái được xa hơn, anh vừa nghĩ vừa tiếp tục bước, mặc kệ lời cảnh cáo.
Dù sao đi nữa, anh chàng ngu xuẩn này đừng hòng phá hỏng món quà bất ngờ của mình.
Song gã kia không hề nghĩ như vậy.
– Anh điếc hay sao thế? Gã vừa nói vừa xô anh.
Elliott suýt ngã và buộc phải thả chùm bóng ra để giữ lấy thăng bằng.
– Đồ ngớ ngẩn! Anh bực bội gắt lên với gã vừa tấn công anh.
Gã nhân viên vườn thú đứng chặn trước mặt anh, tay siết chặt nắm đấm.
– Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Ilena vừa hỏi vừa tiến lại chỗ họ.
– Cái gã này cứ tự nhiên như ở nhà ấy! Gã nhân viên vừa giải thích vừa chỉ tay vào Elliott.
Những quả bóng bay dần lên cao, Ilena ngạc nhiên thấy khuôn mặt người đàn ông mà cô yêu dần lộ ra và trong một thoáng cô đứng sững như trời trồng.
– Thôi được rồi Jimmy, để đó cho tôi, cô nói khi đã định thần.
Gã nhân viên vườn thú luyến tiếc rời ánh mắt khỏi Elliott.
– Đồ thối tha! Anh thì thầm cốt để gã nghe được.
– Đồ ngu! Gã trả lời anh bằng giọng tương tự.
Trong khi gã nhân viên bực bội quay trở lại với công việc, Elliott và Ilena yên lặng nhìn nhau, mặt đối mặt, chỉ cách nhau chừng hai mét.
– Anh đi ngang qua đây, vì thế…
– Phải rồi, tốt nhất là anh cứ thú nhận rằng anh không thể sống thiếu em được.
– Còn em, em có thể không?
– Em ấy à, ở đây thiếu gì đàn ông vây quanh em… Anh phải lo mới đúng…
– Anh lo, chính vì thế nên anh mới ở đây.
Cô nhìn anh bằng vẻ thách thức.
– Đúng ra, màn diễn vừa rồi của anh cũng hay đấy…
– Xin lỗi vì cuộc đọ súng của anh với anh chàng “Jimmy” đó.
– Anh không cần xin lỗi: em rất thích anh chiến đấu vì em…
Anh chỉ tay lên không trung.
– Anh đã mua cho em kia kìa.
Cô ngước mắt nhìn lên trời: bị gió đẩy đi, những quả bóng bay bổng theo hướng vô định.
– Nếu đó là tình yêu của anh, thì nó đang bay mất rồi kìa.
Anh lắc đầu.
– Tình yêu sẽ không bay đi như thế.
– Cũng phải cảnh giác chứ, có bao giờ nắm bắt được nó đâu.
Lúc này mặt trời bắt đầu khuất dần sau những rặng cọ, Elliott bước lại gần Ilena.
– Anh yêu em, anh nói ngắn gọn.
Cô lao vào vòng tay anh và anh xoay tròn cô như thời họ mới hai mươi tuổi.
– Anh đã nghĩ một chuyện… anh vừa nói vừa đặt cô xuống đất.
– Chuyện gì? Cô hỏi, vẫn còn gắn chặt môi mình vào môi anh.
– Chúng ta sinh một đứa con nhé?
– Ở đây, ngay bây giờ ư? Cô đáp bằng cách nhắc lại câu trả lời của Elliott cách đó mấy hôm tại sân bay. Ngay trước mặt lũ cá voi này sao?
– Tại sao không?
***
Ilena đậu chiếc Thunderbird ở cuối con đường đá dẫn vào ngôi nhà xinh đẹp bằng gạch đỏ được bao quanh bởi những cây cột trắng và một mảnh sân có mái che. Từ vài tháng nay, cô thuê tầng hai căn nhà này của bà Abott, một bà già quàu quạu, được thừa kế gia sản của một gia đình Boston giàu có, song phần lớn thời gian lại sinh sống ở Florida vì khí hậu tràn ánh nắng vùng này dường như phù hợp hơn với căn bệnh phong thấp của bà. Bà Abott thực sự chẳng phải là một con người tiến bộ, đặc biệt chú trọng việc những người sống trong căn nhà của bà phải là “những thành viên của một xã hội tốt”. Rất nhiều lần, bà đã nhắc nhở Ilena về việc tuyệt đối cấm kỵ không được đưa “đàn ông” về ngôi nhà của bà vì đây không phải là “một khách sạn qua đường”.
Ilena đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Elliott không được gây tiếng động. Ngôi nhà dường như đã ngủ yên và Miss Abott là người hơi nặng tai, song cũng vẫn phải cẩn thận. Họ ra khỏi xe mà không sập cửa, rồi nối bước nhau đi lên tầng bằng cầu thang thoát hiểm chứ không qua lối cửa chính.
Elliott vừa đi vừa làu bàu, không thực sự vui thích khi phải đóng vai một thiếu niên vi phạm giờ giới nghiêm. Phía sau anh, Ilena tỏ ra thích thú cho tới khi…
– Ilena, có phải cô không?
Cánh cửa chính vừa mở ra và bà Abott xuất hiện trên bậc thềm.
– Chào bà, bà Abott, trời chiều nay đẹp quá, phải không ạ? Cô tỉnh bơ nói.
– Cô làm gì ở đó, Ilena? Bà chủ nhà nhíu mày.
Nghi ngờ, bà nhích người để có thể nhìn thấy hết các bậc cầu thang, nhưng Elliott đã có đủ thời gian để lách vào trong căn hộ.
– Tôi… tôi nghĩ bà đã ngủ và tôi không muốn làm phiền bà, Ilena giải thích.
Bà già nhún vai rồi dịu giọng:
– Cô có muốn uống với tôi một tách trà không?
– À… thì…
– Tôi đã chuẩn bị sẵn một ít bánh ngọt, cô phải cho tôi biết có ngon không. Mẻ bánh vừa mới được lấy từ trong lò ra xong.
– Tức là…
– Đây là một cách thức làm bánh cổ truyền đích thân bà của tôi đã truyền cho. Tôi sẽ viết công thức làm bánh cho cô nếu cô muốn.
– Nhưng tôi không muốn làm phiền bà.
– Ồ không, cô bé, bà vừa nói vừa kéo cô vào phòng khách. Đây là niềm hân hạnh của tôi.
Nghe giọng bà qua câu nói cuối cùng này, Ilena đoán có lẽ bà Abott cũng không dễ bị lừa bởi vở kịch của cô.
***
Còn lại một mình trong căn hộ, Elliott bắt đầu cảm thấy nóng ruột. Anh rón rén lách ra khỏi phòng và thử nhìn xuống tầng dưới. Anh thất vọng nhận thấy Ilena đã bị bà chủ nhà tóm mất. Ngồi trên chiếc ghế bập bênh, tay cầm một tách trà, cô lơ đãng nghe bà Abott liệt kê danh sách các nguyên liệu cần cho công thức làm món bánh ngọt trứ danh của bà.
Hiểu ra rằng cô sẽ bị giữ dưới đó một lúc lâu, Elliott quay trở vào trong và cố kiên nhẫn bằng cách lục lọi trong căn phòng nhỏ sực nức mùi trầm hương và quế. Chỗ này thật dễ chịu với những ngọn nến cắm khắp nơi, những chiếc gối dựa đủ màu sắc và một vài đồ mĩ nghệ kiểu Ấn. Trong một góc phòng, một cây ghi-ta nằm ngay cạnh một cái trống lục lạc và một cuốn sách nhạc toàn các bài hát của Joan Baez và Leonard Cohen. Trên bức tường phía cuối phòng có dán bức áp phích của một bộ phim Pháp – Jules và Jim – mà Matt đã mang về tặng cô từ chuyến du lịch mới đây của cậu ta sang Paris. Trên bàn ngủ, giữa một đống sách nói về tâm lý loài vật, anh tìm thấy cuốn sách mới nhất của Agatha Christie và một cuốn tiểu thuyết có trang bìa hấp dẫn của một tác giả mà anh không biết: Carrie của Stephen King. Anh đọc lướt qua phần tóm tắt.
Phù, anh nghĩ thầm và đặt cuốn sách xuống, lại là một tác giả mà mọi người sẽ quên ngay trong năm năm nữa…
Tiếp tục lục tìm, Elliott nhìn thấy một cái máy trông rất lạ: một dạng tổ hợp mạch in được nhét trong một cái hộp bằng gỗ được gắn với một màn hình. Mùa hè năm ngoái Ilena đã mua nó trong Byte Shop ở San Francisco với số tiền tròn trĩnh sáu trăm đô-la. Cô là một người có tâm hồn khoa học và say mê tất cả những thứ máy móc mới mà người ta bắt đầu gọi là máy vi tính. Bản thân Elliott thì chẳng biết gì nhiều. Cô vẫn cả quyết với anh rằng trong một ngày không xa, hầu hết các gia đình đều sẽ có một chiếc máy vi tính, cũng giống như tủ lạnh hay máy giặt vậy. Khi nghĩ lại điều này, anh không khỏi nhún vai.
Sau cùng, vì quá tò mò, anh đọc lướt qua một vài trang quyển hướng dẫn sử dụng đặt trên bàn. Cái máy này nổi tiếng là tương đối đơn giản nhờ vào bộ bàn phím và một chiếc máy ghi âm, vậy mà Elliott tuyệt nhiên chẳng hiểu gì cả. Cụ thể là anh không thể nói ra nổi cái của này thực sự có thể dùng được vào việc gì. Điều duy nhất mà anh nhớ được là cái tên kỳ quặc mà người ta đã chọn cho công ty sản xuất: máy vi tính Apple.
Chuyện làm ăn sẽ khó mà thuận lợi với một cái tên như thế! Anh nghĩ và thậm chí còn chẳng buồn bật máy lên.
Thay vào đó, anh thả người xuống giường và vớ lấy cuốn sách của anh chàng Stephen King và bắt đầu lật vài trang trong lúc chờ Ilena. Sau nửa giờ, anh đã ngốn hết gần trăm trang.
Suy cho cùng, cũng không đến nỗi tồi… Anh miễn cưỡng thừa nhận khi ai đó bỗng đẩy cánh cửa phòng.
Qua cửa sổ, cây cối với những bộ cánh đầy sắc thu tràn vào phòng trong một thứ ánh sáng tuyệt đẹp.
Tươi tắn và láu lỉnh, Ilena nhìn anh với vẻ thích thú. Cô mặc một chiếc quần jean bạc phếch, phần dưới loe ra, một chiếc áo vải cô-tông màu sáng, xỏ một đôi xăng đan quai da, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc lam.
– Anh hy vọng ít nhất em cũng mang về cho anh vài cái bánh ngọt chứ, anh nói đùa. Anh bắt đầu thấy đói rồi đấy.
– Còn anh, em hy vọng anh đã nghỉ ngơi đầy đủ, cô đáp lại sát sạt, vừa gỡ dần hai nút áo sơ-mi của anh.
– Vì sao thế?
– Bởi vì anh sẽ tốn nhiều sức đấy.
Cô dùng chân đẩy cánh cửa khép lại và tiến tới gần cửa sổ để kéo rèm, anh tóm lấy cô và tìm cách kéo cô lại phía giường. Thoạt đầu cô đẩy anh ra, nhưng là để có thể kéo anh lại gần mình hơn và ép người anh vào bức tường.
Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô. Mái tóc của Ilena vẫn còn ướt và toả ra mùi nước biển. Cô tháo lỏng thắt lưng anh và kéo trượt chiếc quần jean của anh dọc theo đùi. Anh cởi tuột áo của cô, chẳng buồn tháo nút. Cô nếm vị ngọt của lưỡi anh trong lúc họ tìm môi nhau. Cô choàng cánh tay quanh cổ anh và anh nhấc bổng cô lên còn cô đưa chân quặp lấy người anh.
Sau một hồi vật lộn với chiếc áo lót, anh để các ngón tay mình chạy trên ngực cô, lần xuống tận phần bụng để trần, rồi xuống thấp hơn nữa. Một tiếng rên rỉ. Anh và em. Tên anh được gọi thầm ngay bên tai anh. Đôi tay lạnh ngắt vuốt ve mạng sườn anh và chạy dọc lên cột sống.
Họ tì vào lưng một chiếc ghế bành, hất đổ nó, quỳ trên thảm, rồi cả hai cùng ngã dựa vào tường. Cô nhỏm người lên phía trên anh, nhưng anh kéo cô nằm rạp xuống ngực anh. Cô nín thở, thót người lại và để cho mình ngập tràn trong cảm giác lạnh thấu xương rồi lại nóng như thiêu đốt. Bụng cô run lên rồi toàn thân rã rời.
Bên ngoài, gió bắt đầu nổi lên. Một trận gió lốc làm cửa kính rung lên và một cánh cửa chớp bật tung ra, hất bay một cái lọ rơi xuống sàn vỡ vụn. Từ đằng xa, một con chó sủa ăng ẳng và ai đó đang hét lên câu gì.
Song họ mặc kệ mọi thứ xung quanh, kể cả con người lẫn chú chó.
Chẳng còn gì quan trọng nữa, ngoài nỗi say sưa được chìm đắm trong người yêu, cảm giác chóng mặt như trượt chân xuống một bờ vực sâu thăm thẳm và nỗi sợ hãi bị cắt đứt dây buộc.
Lúc này, cô đang bấu chặt lấy mọi thứ có thể: mái tóc anh, mùi cơ thể anh, vị đôi môi anh. Tim cô đập nhanh đến mức gần như nhói đau, song cô không muốn khoảnh khắc này dừng lại.
Nhưng rồi như có một khoảng trống, một khoảng rỗng trong dạ dày và trong cô như có thứ gì vỡ oà.
Rồi cô có cảm giác như nằm ngoài thời gian, không còn tiếp xúc với mặt đất nữa, cảm giác về một sự tồn tại vĩnh hằng.
Với một cảm giác như bị bắn đi đâu đó rất xa.
Một nơi khác.
Một nơi nào đó…
***
Họ nằm dài yên lặng trong bóng tối của căn phòng, áp sát vào nhau, chân đan vào nhau, ngón tay siết chặt. Lúc này, màn đêm đã buông xuống và không khí trở nên mát mẻ hơn, song trong không gian của họ, tất cả chỉ là hơi nóng và sự bao bọc.
Giấc ngủ vừa mới bắt đầu lan tới thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Ilena giật thót mình, ngay lập tức trở nên tỉnh táo, quấn một tấm dra quanh người và nhấc điện thoại treo tường lên.
Một quãng yên lặng, rồi:
– Được, tôi tới ngay đây.
Cô gác máy rồi quay lại phía Elliott.
– Xin lỗi anh, cưng…
– Đừng có nói với anh là em phải đi ngay.
– Em có việc khẩn cấp.
– Ai gọi thế? Một chú cá voi? Một con cá voi sát thủ đang cần em hát ru trước khi ngủ chăng?
– Họ đang thiếu một người điều khiển thú cho buổi biểu diễn và chỉ có em mới có thể thay vào vị trí đó được thôi.
Cô leo lại lên giường và xoa bóp vai anh.
– Nhưng buổi diễn nào mới được? Đã bảy giờ tối rồi còn gì.
– Từ nay đến hết mùa, mỗi buổi tối còn có thêm một buổi diễn nữa.
– Giờ đã gần đến tháng Mười rồi. Hết mùa đến nơi rồi còn gì nữa!
– Anh đừng có tưởng, anh yêu, ở đây là Florida và thời tiết còn đẹp lắm.
Cô trao anh một nụ hôn cuối cùng trước khi đứng lên.
– Anh cứ ở lại đây nếu anh muốn. Anh đừng lo về chuyện bà Abott: bà ấy đi ngủ rất sớm và nếu anh muốn biết thì theo em nghĩ, bà ấy biết rất rõ là có anh ở đây…
– Anh muốn đi cùng với em, anh nói không cần suy nghĩ.
– Anh sợ có người tán tỉnh em hả?
– Không, chỉ là anh đã phát hiện ra một cô bán hàng rất xinh ở quầy hàng lưu niệm. Anh sẽ tới trò chuyện với cô ta trong lúc em biểu diễn.
– Anh mà làm thế là em giết anh đấy, cô vừa nói vừa véo tai anh.
Chỉ trong nháy mắt, cô nhặt quần áo lên và sửa sang đầu tóc thật nhanh.
– Dùng giải pháp triệt để ngay lập tức… Elliott vừa nhận xét vừa mặc lại áo sơ mi.
– Thế đấy. Anh đừng tưởng đã có tình yêu là có được tất cả! Nếu cần thiết, có thể đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta ở với nhau…
– Dù sao thì cũng rất tuyệt.
– Chán quá.
– Cái gì chán?
– Điều anh vừa nói!
– Anh không được quyền nói là thật tuyệt ư?
– Không.
– Sao thế?
– Vì nó làm tan biến sự màu nhiệm!
Ôi trời, phụ nữ đúng là…
– Tất cả những lúc chúng ta ở bên nhau, anh vừa nói vừa khoác áo vest vào người, anh đều giữ chúng trong tâm trí anh, giống như những đoạn phim.
– Điều này thì ngược lại, thật dễ thương, cô vừa nói vừa khép cửa lại sau lưng.
Tiếp tục diễn trò với bà cụ Abott, Elliott đi ra xe theo lối cầu thang thoát hiểm. Tới khi Ilena không còn nghe thấy tiếng anh nữa, anh mới thì thầm một mình bằng giọng gần như đùa bỡn:
– Những đoạn phim mà anh sẽ luôn chiếu lại trong đầu, nếu như một ngày nào đó anh phải vào nhà dưỡng lão, già nua và bất lực. Chỉ để nhớ lại chúng ta đã hạnh phúc với nhau như thế nào.
Nhưng về điểm cuối cùng này, anh không thể ngờ được rằng anh đã nói đúng…