Nợ? Ta thì nợ ngươi cái gì chứ đừng có mà viện cớ.
Mục đích ngươi tới đây là để nối lại tình cũ với Tướng Quân đúng không?
Hàn Trân Hồng gào lên như con chó lên cơn dại hết chỉ chỏ vào mặt Thanh Ly còn rất tự luyến.
Bạch Diệp Yên nghe không nổi nữa trực tiếp ném thẳng ấm trà nóng vào mặt ả ta.
Ả bị nước sôi dội vào mặt liền kêu lên thất thanh quay sang trừng mắt với cô ấy.
– Này bà thím! Ngươi tự luyến hết cả phần thiên hạ rồi.
Chồng ngươi thì đẹp cái nỗi gì mà suốt ngày khoe mẽ.
Da đen như trâu tóc lúc nào cũng phe phẩy khác gì đuôi bò mặt mũi thì chẳng ra làm sao đến con kiki (chó) nhà ta còn đẹp hơn.
Bà đây bao nuôi nam sủng mấy chục năm rồi lần đầu tiên gặp trường hợp như ngươi đấy mắt đui thì thôi đừng tưởng ai cũng như mình nhé.
Xét về mọi phương diện thì chồng bà chưa bằng một góc của hoàng đế Bắc Minh mắc gì lão đại phải nối tình xưa với hắn.
Chậc! Có chồng thì lo mà giữ đừng có đứng đây sủa bậy bạ chẳng ai thèm đồ rẻ rách bị bỏ đi đâu.
Bạch Diệp Yên bật chế độ “thánh chửi” combat Hàn Trân Hồng không trượt phát nào.
Ả tức nghẹn họng một tay giữ lấy vết thương trên mặt một tay chỉ chỏ vào nàng ấy mà rống lên.
– Ngươi…ngươi là ai? Dám gọi bổn phu nhân là bà thím…à chắc ngươi là chó trung thành của Hàn Dung Ly chứ gì.
Vẻ mặt của Hàn Trân Hồng rất thảm hại thế mà còn đi nói móc người khác.
Bà cô Bạch Diệp Yên này hôm nay nóng tính thế chắc lại cãi nhau với Bạch Tư Thành rồi.
Nghe thấy ả chửi mình là chó Bạch Diệp Yên càng sôi máu hơn.
– Chó cái mẹ mày! Tao là bà cố nội mày đây! Chẳng hiểu mẹ ngươi đi *** loạn với con súc sinh nào mà sinh ra loại con não tàn như ngươi.
Bà đây ở dưới âm ti thấy mất mặt quá nên đội mồ sống dậy lên đón cháu xuống bầu bạn.
Có điều! Nhìn thấy mặt ngươi ta liền hết hứng rồi! Da thì nhão nhoét nhăn nhăn nheo nheo, mặt thì chát chục cân phấn.
Yo! Mùi thối cũng nồng quá đấy.
Bà thấy cháu nên cắt phăng cái mặt đi cho đỡ nhục mất công khi xuống âm ti lại doạ Hắc Bạch Vô thường chạy mất dép.
Tốt nhất kiếp sau ngươi đầu thai làm lợn đi ít ra còn không khiến người ta chán ghét như bây giờ.
Hàn Trân Hồng bị chửi liên hoàn cước thì mặt mày tê tái cục tức đến họng mà không dám phản bác câu nào.
Ả bị khí thế Bạch Diệp Yên áp đảo nhanh chóng nhưng cô ta nào để phần thiệt về mình.
– Lão đại! Mình chửi xong rồi cậu…
Hàn Trân Hồng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Bạch Diệp Yên rồi nhân lúc cô ấy không để ý sau đó từ tay áo rút ra một con dao xông lên định đâm lén.
Ai ngờ Bạch Diệp Yên còn nhanh hơn xoay người đạp một cước vào bụng Hàn Trân Hồng ả bị đá bay vào cột nhà.
– Mẹ kiếp! Con tinh tinh xổng chuồng kia mày dám đánh lén bà.
Được! Hôm nay bà không dạy mày một trận tao sẽ theo họ mày.
Bạch Diệp Yên bẻ ngón tay răng rắc nhìn Hàn Trân Hồng với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Nhưng giây sau nàng ấy cảm thấy cô ta có gì đó không đúng lắm…!Hình như cô ta đang đau đớn thì phải.
Chẳng biết ả ngã kiểu gì mà máu chảy thấm đẫm khắp phần xiêm y bên dưới.
Nhìn phần bụng hơi nhô ra…Lẽ nào…
– Lão đại! Hình như cô ta bị động thai.
Bạch Diệp Yên chẳng thèm để ả vào mắt trực tiếp nhảy lên bàn ngồi còn tiện tay vơ lấy một trái táo cắn bôm bốp.
Hàn Trân Hồng sắc mặt trắng bệch nhìn máu từ thân dưới đang chảy ồ ạt.
Ả liên tục gọi người truyền thái y nhưng khi nhìn ra bên ngoài thì thấy gia nhân với người hầu đang tự chém giết lẫn nhau căn bản không nghe thấy lời cô ta gọi.
Hơn 158 mạng người bị giết sạch máu tươi nhuốm đỏ cả phủ tướng quân không khí u ám bao trùm khắp mọi nơi…!giống như cảnh tượng của kiếp trước của nhà nguyên chủ.
– Hàn Dung Ly! Ngươi điên rồi…điên thật rồi! Dám giết người ở phủ tướng quân…
Hàn Trân Hồng chưa nói hết câu Thanh Ly đã dùng thuật dịch chuyển đến trước mặt ả từ từ ngồi xuống.
– Nào muội muội! Mở to mắt ra mà nhìn nhé.
Thanh Ly ấn tay vào trán Hàn Trân Hồng mở ra những kí ức kiếp trước đã bị phong ấn.
Nét mặt của ả trong phút chốc liền thay đổi từ xanh sang trắng.
– Ngươi…!Không thể nào! Rõ ràng lúc đó ngươi đã chết rồi.
Ta còn nhìn thấy tận mắt ngươi tắc thở…!rốt cuộc thì ngươi là ai? Hàn Dung Ly từ nhỏ đã yếu đuối đến cả con kiến cũng không dám giết…cô ta sẽ không như vậy.
Hàn Trân Hồng giọng run rẩy cố gắng hét vào mặt Thanh Ly để trấn an tinh thần nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Người trước mặt cô ta đã không còn là Hàn Dung Ly mà ả quen biết mà đích thực là con ác quỷ đội lốt người.
– Ngươi cũng không ngu lắm nhỉ! Xem nào hai tỷ muội chúng ta đã nhiều ngày chưa gặp muội cũng sống thoải mái đủ rồi…giờ đến lúc chúng ta tính nợ nần rồi.
Thanh Ly đưa con dao lướt qua lướt lại trên mặt cô ta rồi chạy dọc xuống cổ cứa một đường.
Máu từ đó cũng tuôn ra theo lưỡi dao.
Hàn Trân Hồng sợ đến mức không dám kêu câu nào chỉ nhăn mặt vì đau.
– Ta với ngươi thì có nợ gì chứ…dù gì ngươi cũng không phải Hàn…A…A…!A..
Phập! Con dao găm đâm vào da thịt tạo nên một thứ tiếng rất ghê rợn.
Thanh Ly đâm thẳng con dao vào bụng Hàn Trân Hồng rạch một đường
Mặc kệ ả có la hét dãy giụa hay gào thét cỡ nào nàng cũng để ngoài tai.
Vài giây sau một đứa trẻ con mới thành hình được móc ra nhưng nó bị dị dạng tay có 6 ngón mặt mày nhăn nheo phần mông mọc ra một cái đuôi ra trông rất ghê tởm.
Đứa bé không khóc dường như đã chết yểu từ trong bụng mà ả lại chẳng hề hay biết.
– Thấy không? Con của muội đấy! Mau bế nó đi.
Nàng nói rồi liền đưa đứa bé cho cô ta bế nhưng Hàn Trân Hồng lại ném đi lùi lại phía sau vài bước.
– Không..! Nó không phải con ta…yêu quái! Đúng…!Chắc chắn là ngươi biến ra nó để doạ ta đúng không? Mau trả con lại cho ta.
Ả gào khóc gôm lấy chân Thanh Ly nhìn rất thảm hại.
Nàng đá Hàn Trân Hồng qua một bên rồi giẵm lên người cô ta ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người.
Kiếp trước chính cô ta cũng làm như vậy với nguyên chủ đứa trẻ mới bốn tháng tuổi nó còn chưa ra đời thế mà lại bị ả với Hàn Tuệ Chi nhẫn tâm hãm hại.
Không những moi đứa trẻ ra mà chúng còn lấy máu phôi thai ép nguyên chủ uống.
Nói về độc ác thì không ai qua được hai tỷ muội của ả ta.
Đây mới chỉ là khởi đầu phần tiếp theo chưa tới đâu.
– Haha! Sợ rồi sao? Đây là con ngươi vất vả mang nặng suốt 4 tháng mà.
Biết mình mang thai nhưng vẫn qua lại với nam nhân khác ngươi căn bản không xứng làm mẹ.
Sao? Thấy đau không? Ngươi có biết đứa trẻ mà Hàn Dung Ly mang khi đó cũng chỉ lớn bằng con ngươi hiện giờ.
Vậy mà ngươi dám mổ bụng moi đứa trẻ ra còn ép cô ấy uống máu của con mình.
SAO NGƯƠI DÁM! MUỐN THỬ MÙI VỊ LẮM CHỨ GÌ…!ĐƯỢC..