Lâm Khang trong lòng hơi hoảng hốt, tình huống hương diễm kiểu này đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải. Lúc này trên người Tiểu Nhã chỉ còn độc nhất bộ nội y hồng phấn có in hình kitty, ban ngày Tiểu Nhã mặc đồ hơi rộng đúng là Lâm Khang không nhìn ra,cô bạn này có một thân hình quyến rũ chết người, ba vòng đầy đặn, nhất là vòng một như muốn thoát khỏi trói buộc mà bung ra khỏi chiếc áo ngực. Càng nhìn Lâm Khang càng muốn chảy máu mũi.
– “ Đẩy hay không đẩy đây“
Lâm Khang vừa nuốt nước bọt vừa âm thầm suy nghĩ, mặc dù sinh lý nói cho hắn biết nên đẩy ngã cô ấy nhưng lý trí lại nói rằng hành vi như thế chẳng khác nào cầm thú. Đang định ra tay đánh ngất Tiểu Nhã thì sắc mặt Lâm Khang đỏ bừng, hít hà một hơi, chỉ thấy Tiểu Nhã đang dán cặp ngực vào người mình, Lâm Khang có thể cảm nhận được nó đang bị đè ép mà biến dạng, một tay đang vuốt ve thứ vũ khí dưới người hắn, lúc này do kích thích quá độ mà đang ngẩng cao đầu. Tiểu Nhã ánh mắt mơ màng mê ly khẻ thì thầm vào tai Lâm Khang.
– Muốn, muốn mình đi.
Lâm Khang cắn mạnh đầu lưỡi một cái, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, mặc dù rất muốn nhưng hắn cũng không muốn lên giường với một người chưa có tình cảm gì nhiều với lại hắn không muốn lợi dụng người khác trong hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi dọn dẹp hiện trường một lát, tuy hắn cũng không có kinh nghiệm gì nhiều trong việc hủy thi diệt tích nhưng những việc đơn giản như xóa sạch dấu vân tay, dấu giày thì hắn vẫn có thể làm được. Hắn bế Tiểu Nhã lúc này đang hôn mê trong lòng bước ra khỏi nhà kho. Đi bộ vòng vèo một đoạn hắn mới gọi một chiếc xe taxi, sở dĩ làm như thế là do hắn sợ ngày mai khi tin tức có người chết ở nhà kho lan truyền, sẽ có người liên tưởng tới hắn. Lâm Khang cũng biết sớm muộn việc hắn có liên quan mâu thuẫn với Dũng ca sẽ có người tìm ra,nhưng giờ hắn cũng không thể nghĩ nhiều được như thế.
Đến bệnh viện Thủ Đức.
Nhìn Tiểu Nhã lúc này đang nằm trong lòng mình, Lâm Khang cảm thấy ray rứt, cô ấy bị như vậy chủ yếu cũng là bị mình làm liên lụy, nhìn vẻ mặt Tiểu Nhã đang ngủ, lại thấy đôi mi nhắm nghiền, chân mày khẽ nhíu nhíu như đang mơ thấy gì đó, Lâm Khang nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt đôi má có chút lấm lem, khẽ chỉnh lại vài sợi tóc mai rối bù, miệng lẩm lẩm :
– Tiểu Nhã, anh sẽ bảo vệ em.
Khi đưa vào bệnh viện lần trước hắn nằm, trực ban lần này là cũng là cô y tá lần trước, khi thấy cô gái nằm trong lòng hắn, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, Lâm Khang lập tức nắm bắt được điều này.khẻ hỏi:
– Cô biết cô ấy à.
– Uhm, cô ấy chính là cô gái lần trước đưa anh vào bệnh viện.
Lâm Khang thoáng sững sờ, lát sau vội hồi phục lại tinh thần :
– Cô ấy bị người hạ thuốc, may là tôi đến kịp, cô xem cho cô ấy đi.
Sau khi đóng tiền viện phi, Lâm Khang quay lại giường bệnh Tiểu Nhã. Nhìn Tiểu Nhã đang được nằm đó mà lòng Lâm Khang cảm xúc hỗn loạn. Lại bàn y tá mượn một tờ giấy, ghi vội vài chữ, nhờ cô y tá chuyển dùm khi Tiểu Nhã tỉnh lại, sau đó vội vàng rời khỏi. Hắn không biết khi Tiểu Nhã tỉnh dậy hắn sẽ phải đối mặt như thế nào nữa. Hơn nữa hắn còn một việc quan trong muốn xác nhận lại.
Khi về tới nhà, Lâm Khang cầm ngay chiếc mũ chơi game tiến vào trò chơi, mở ra ngay bảng thuộc tính nhân vật :
Nhân vật: Phong Viêm ( liên minh phương đông,hậu duệ Lạc Long)
Chức nghiệp : chưa
Đẳng cấp: Cấp 1
Thuộc tính cơ bản:
Hp: 900
Mp: 100
Thể lực: 10
Sức mạnh: 12
Nhanh nhẹn: 12
Tinh thần lực: 22
Lực công kích: 1-1
Lực phòng ngự: 11
Số điểm tự do phân phối: không có.
Nhìn thấy con số 900 HP, Lâm Khang liền nở nụ cười ngây ngốc, sau đó ngửa mặt lên trời cười điên dại, hắn đã phát hiện ra một cái bí mật động trời của cái hệ thống game thủ mang lại cho hắn, đó là có thể đem những năng lực trong game ra ngoài đời thực, tuy chưa biết là có thể đem bao ra bao nhiêu phần, nhưng như thế cũng quá đủ với hắn rồi. Với cái bí mật này thì việc nhất thống giang hồ có lẽ sẽ không còn quá xa vời nữa.
Sau khi tắt bảng thuộc tính đi Lâm Khang bắt đầu làm một số nhiệm vụ Tân Thủ, chủ yếu là làm quen với các thao tác, hoàn cảnh. Khi hắn đang đánh một tên Côn Đồ ngoài thành thi âm thanh hệ thống vang lên.
Bạn đã lên tới cấp 10. Hiện tại bạn đã có 50 mươi điểm tiềm năng chưa phân phối, cứ mỗi 10 điểm thuộc tính sẽ có ảnh hưởng trực tiếp tới nhân vật.
Lâm Khang mỉm cười, thế là xong nhiệm vụ Tân Thủ, ngày mai hắn có thể đến thành chính, tham dự chiêu sinh đệ tử của các môn phái. Người chơi của 9K chia làm ba loại, đó là loại được vào các môn phái lớn tu luyện, trong đó người chơi có thể học tập các lại bí tịch, bí pháp, võ công chiến đấu. Loại thứ hai đó là người chơi không đạt trong chiêu sinh môn phái, họ đi đến các đại gia tộc, ở đây đảm nhận các chức bảo tiêu, cận vệ, tuy cũng nhận được đãi ngộ nhưng tất nhiên là không bằng môn phái rồi. Loại cuối cùng là trong các bang phái dong binh, chuyên đi săn bảo vật yêu thú, để tìm kiếm tài nguyên cho mình, chính vậy thế mà nói đây là nơi dành cho những ngươi không có tương lai nhất, vừa nguy hiểm, mất thời gian vừa không có nhiều tài nguyên.
Hệ thống tu luyện của Cửu Kiếm đại lục chia làm tám cấp bậc lần lượt là: Tân Thủ, Kinh Hồng, Lăng Vân, Ngạo Thế, Ỷ Thiên, Chí Tôn, Võ Thánh, Võ Thần, mà cấp bậc Võ Thần đến nay nghe nói vẫn chưa có người chơi đạt được. Sự phân chia cấp bậc này chủ yếu là lực công kích, tương ứng Tân Thủ: 1-100, Kinh Hồng: 101-300, Lăng Vân: 300-600, Ngạo Thế: 601-1000, Ỷ Thiên: 1001-3000, Chí Tôn: 3001-5000, Võ Thánh: 5001-10000, Võ Thần: 10001 trở lên.
Lực công kích tăng mỗi 100 điểm thì có ảnh hưởng rõ rệt khi giao chiến cùng người chơi khác, lực công kích tất nhiên là do bí kíp cùng trang bị ảnh hưởng, vì thế mà bí kíp và trang bị trên Cửu Kiếm cũng được phân chia làm bốn cấp gồm: trắng, xanh lá, vàng và cuối cùng là hồng.
Nhìn 50 điểm tiềm năng có thể phân phối của mình mà Lâm Khang cười khổ, mặc dù muốn dùng thử nhưng hắn chỉ có thể nhịn, điểm tiềm năng chỉ khi gia nhập môn phái mới có thể tìm được chức nghiệp phù họp để phân phối điểm, nếu hắn bây giờ mà vội vàng thì chỉ có thể xôi hỏng bỏng không. Nhìn thoáng qua đồng hồ cũng gần 5h sáng, Lâm Khang liền log out khỏi 9K.