Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 43: Đã chín năm rồi hãy trả lại sự công bằng cho cậu ấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A hắt xì!”

Lục Thiều xoa mũi, khóe mắt rơi ra những giọt nước mắt s1nh lý, từ nhỏ cô đã như vậy, mỗi khi hắt hơi là sẽ c hảy nước mắt. Cô không sao cả, nhưng đôi mắt lại như phủ sương, thoạt nhìn có vẻ hơi đau đớn.

Bây giờ cô đang lục lọi trong túi và tất cả quần áo bẩn trong máy giặt.

Thương Nam đang nằm trên giường đọc sách, thấy cô lục lọi lung tung, ngẩng đầu lên hỏi:

“Cậu đang tìm kiếm cái gì?”

“Danh thiếp.”

“Ngày nay vẫn còn có người dùng danh thiếp à? Là ai vậy?”

“Còn có thể là ai nữa? Nữ phóng viên.”

“Cậu nói Ngu Tình, người mà cậu trốn còn không kịp? Tại sao cậu lại tìm danh thiếp của cô ấy?”

Lục Thiều đóng nắp máy giặt, thò đầu ra ngoài: “Tôi nghĩ cậu nói đúng, trì hoãn như thế này không phải là biện pháp. Nếu cứ tiếp tục, giám đốc Phùng có lẽ sẽ phải giáo huấn tôi lần nữa, chẳng phải quá phiền phức. Thôi thì giải quyết một lần cho xong, trả lời vài câu là được.”

Thương Nam: “Cuối cùng thì cũng nghĩ thông rồi ha.”

“Nghĩ thôi thì có tác dụng gì, nếu không tìm thấy danh thiếp cũng vô dụng!”

Thương Nam lập tức đứng dậy lấy điện thoại ra, chưa đầy ba giây đã nghe thấy điện thoại trong túi của Lục Thiều rung lên.

Bấm vào đó sẽ thấy một dãy số.

“Đây là…”

“Số điện thoại của phóng viên Ngu.”

Lục Thiều vẻ mặt khó hiểu: “Sao cậu có số điện thoại của cô ấy?”

“Trên WeChat, cậu có muốn không! Cả người đó cũng có luôn”

Lục Thiều hít một hơi: “Sao lại kết bạn với nhiều người như vậy?”

Thương Nam giơ điện thoại lên, cười nói: “Tôi thì tính là gì, hỏi Ngô Hải đi, ai hắn cũng muốn kết bạn”

Nói xong, cô nói thêm: “Mọi người đều thêm WeChat, tôi muốn gửi tài liệu phỏng vấn cho cô ấy thì bị cậu chặn, nhưng những nhóm khác thì trơn tru. Tôi đã nói rồi… đừng thu hẹp các mối quan hệ, kết bạn nhiều sẽ tốt hơn, phóng viên Ngu cũng khá tốt, cô ấy đã mời tôi uống trà sữa rất nhiều lần.”

“Một chút trà sữa đã mua chuộc được cậu? Tư tưởng quá kém.”

“Ối! Cậu chỉ khoe mẻ thôi, trở mặt nhanh quá, nên tử tế vì vừa rồi tôi đã cho cậu số điện thoại!”

Lục Thiều cầm chìa khóa xe và kéo tay nắm cửa——

“Đi đây!”

Thương Nam đóng cửa lại hét lớn: “Nhớ mua trà sữa cho tôi đó! Thêm trân châu nha!”

Lời nói của Ngu Tình ngày hôm đó đã thực sự thuyết phục được Lục Thiều, thực ra thì điều này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Lục Thiều, vợ chồng Viện trưởng La cũng có trách nhiệm một phần, họ đã dạy Lục Thiều từ nhỏ phải khiêm tốn và thận trọng, đồng thời luôn yêu cầu Lục Thiều phải thực hiện điều đó. Quan điểm sống luôn là, đừng nghĩ rằng vì ba mẹ có công việc tốt, gia cảnh tốt thì muốn làm gì thì làm. Ba mẹ là ba mẹ, con cái là con cái. Muốn có cuộc sống tốt đẹp thì tự bản thân phải đấu tranh.

Một đứa tẻ suốt ngày bị nhắc nhở những lời này, tự nhiên đã ăn sâu vào lòng cô. Vì vậy, cho dù gia cảnh của cô bị đồn thổi trong lớp khi còn đi học, cô cũng chưa bao giờ coi trọng nó. Cô cũng giống như những người khác, nhưng ở một khía cạnh nào đó có thể không bằng người khác, dù sao khi trời mưa, ba mẹ sẽ đến đón họ về. Hay đi học về sẽ có một bàn đầy những món ăn ngon lành nóng hổi, ​​​​nhưng cô luôn chỉ có một mình.

May mắn rằng, cô đã quen với nó từ lâu.

Sau này, khi lớn lên, Lục Thiều được thừa hưởng gen ưu tú của ba mẹ, dù là học tập hay chơi thể thao đều bộc lộ tài năng phi thường. Trong khi những người khác như có gai ở mông, thúc ép bản thân thức khuya dậy sớm học bài, thì cô vừa học vừa chơi. Cô đi ngủ lúc 10 giờ, thậm chí còn chưa học hết một phần ba số bài tập về nhà, nhưng thứ hạng cao luôn tự bám theo cô. Chỉ cần làm bài kiểm tra, cô sẽ được điểm tốt.

Ba của Lục Thiều, Lục Quốc Châu, không vui mừng như những phụ huynh khác trước thông báo trúng tuyển vào trường cấp ba trọng điểm. Ngược lại, ông rất thờ ơ, sự thờ ờ này để dập tắt niềm kiêu hãnh của con gái, không được tự mãn về kết quả đơn thuần. Trường học là tháp ngà, nhiệm vụ của học sinh là học tập. Điểm số trên bài thi không thể quyết định được con đường tương lai. Nếu một ngày bước ra khỏi ghế nhà trường mà duy trì được thành tích của bản thân thì lúc đó vui vẻ cũng không muộn.

Sau đó, Lục Thiều biết được rằng điểm số của ba cô thậm chí còn cao hơn cô ở cùng độ tuổi.

Vào thời của ông, muốn tham gia nghiên cứu khoa học đã khó, huống chi là loại công nghệ hàng không vũ trụ này, Lục Quốc Châu là nhân tài ưu tú hiếm có, khi các trường đại học nước ngoài đưa ra điều kiện hào phóng để giữ chân, chỉ cần Lục Quốc Châu gật đầu, ông lập tức đứng ở đỉnh cao. Nhưng ông không làm vậy, Lục Quốc Châu từ chối sự cám dỗ của mức lương cao và kiên quyết đi theo hướng ngược lại. Vào thời điểm đó, ai cũng muốn được làm việc ở nước ngoài

Lục Thiều càng ngưỡng mộ và kính trọng ba mình hơn, càng lớn lên, tình cảm này càng trở nên mãnh liệt.

Đi theo dòng người, dù bạn là người đi đầu cũng không được coi là bản lĩnh. Đi ngược dòng người, đứng lên bảo vệ chính mình giữa những lời dèm pha mới là người dũng cảm.

Lục Thiều không biết mình có thể đạt đến đỉnh cao như ba mẹ hay không. Cô chỉ có thể nói, mình luôn cố gắng để đuổi theo họ, cho dù không thể đạt được vị trí ngang bằng thì ít nhất nửa đời sau xứng đáng với quyết dịnh ban đầu của mình.

Tuân thủ triết lý này, Lục Thiều luôn khiêm tốn và tự mình làm mọi việc, nhưng không bao giờ muốn lộ diện.

Nhưng cô thận trọng đến mức quên mất việc làm gương cũng là một loại sức mạnh, nếu không có Ngu Tình nhắc nhở, có lẽ cô vẫn bướng bỉnh trong chiếc lồ ng xa lạ do chính mình tạo ra.

Thời thế đã thay đổi, việc khiêm tốn và thận trọng quá mức có thể không phải lúc nào cũng là điều tốt.

Cô bấm số điện thoại và sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.

“Xin chào.”

“Xin chào, phóng viên Ngu, tôi là Lục Thiều.”

Đôi môi hồng nhạt của người phụ nữ tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.

“Tôi biết rồi.”

Lục Thiều sửng sốt một chút, cô ấy đoán được sao? Làm sao cô ấy biết được? Nghĩ lại thì… cô nhớ tới lời của Thương Nam, vì mục đích phỏng vấn, Ngu Tình có lẽ đều quen thuộc với mọi người ở Hoa Thanh Diệc Phi, số điện thoại của cô cũng không phải là tài liệu mật, chỉ cần hỏi một chút là có thể lấy được. Có lẽ, chính là thiếu niên Ngô Hải kia, cái tên vừa nhìn thấy mỹ nhân liền mất hồn, chỉ hỏi một chút, hắn liền ước gì có thể lôi cả gia phả ba đời tổ tiên của mình ra đọc lào lào. Mình đã bị bán đứng hồi nào không hay.

Quên đi, phóng vấn càng sớm thì kết thúc càng sớm.

“Vậy thì sao… Phóng viên Ngu không phải muốn phỏng vấn sao? Bây giờ tôi có thời gian.”

Người trong điện thoại nói: “Được.”

Hai người gặp nhau tại một quán trà gần đài truyền hình.

Khi Lục Thiều đến, Ngu Tình đã đợi ở bên trong.

“Xin lỗi tôi tới trễ.”

“Không, tôi đến sớm.”

Ngu Tình mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xanh nước biển và một chiếc váy dài đến đầu gối, với mái tóc dài buông xõa, khí chất trầm lặng và nữ tính, cô đứng dậy bắt tay Lục Thiều, sau đó lại ngồi xuống, nghiêng người và đẩy thực đơn trà qua, hỏi: “Đội trưởng Lục bình thường thích uống loại trà gì?”

Ngược lại, Lục Thiều mặc đồng phục bay, màu xanh đen, không lịch sự nhưng cũng không giản dị.

“Cái gì cũng được.”

“Vậy thì, nếu không phiền, cô có thể uống cùng loại với tôi.” Ngu Tình giơ tay gọi người phục vụ: ” Nham Trà Nhục Quế Vũ Di Sơn*.”

*Editor: Mới tra giá 10 củ một ký nha, ai có sẵn thì cho tui vài gram uống thử đi 😊❤️

Người phục vụ hỏi: “Cả hai đều giống nhau à?”

Ngu Tình mỉm cười và nói: “Giống nhau.”

Sau khi người phục vụ rời đi, ánh mắt Ngu Tình rơi vào trên người Lục Thiều.

Ánh mắt của cô đã khác với trước đây, không chuyên nghiệp mà là trạng thái rất thoải mái, trong mắt mang theo nụ cười cùng sự quan tâm không thể giải thích được.

Lục Thiều vừa nhìn thấy liền cảm thấy không thoải mái, vốn dĩ cô đang dựa vào lưng ghế, nhưng lại không nhịn được ngồi thẳng lên.

“Bắt đầu nào.”

“Không cần gấp.” Ngu Tình môi mỏng run lên, “Trước uống trà đi.”

Lục Thiều có chút nghi hoặc về người này, trước kia chính là cô ấy nói đang vội, bây giờ lại nói là không cần vội. Chẳng lẽ nghĩ mình đến đây rồi sẽ không có khả năng rời đi?

“Cậu nghĩ gì về không gian ở đây?” Ngu Tình hỏi.

“Không tệ.” Lục Thiều nhìn quanh, cô không thường xuyên đến quán trà, cũng như quán cà phê, bình thường chỉ mua mang đi, chứ chưa ngồi lại. Lần đầu tiên cô nghiêm túc ngồi ở một nơi thế này, “Khá thanh lịch.”

“Không gian ở đây rất tốt, tầng hai có phòng riêng. Trước đây nấu trà bên bếp lửa rất phổ biến, đến giờ tan sở, rất nhiều người đến đây thưởng thức.”

Ngu Tình vừa nói xong, người phục vụ đã mang trà tới.

Màu nước trà trong trẻo, những đường vân phía trên lá trà in rõ, hương thơm nhẹ nhàng sảng khoái.

“Mời hai người từ từ thưởng thức.”

“Cảm ơn.”

Ngay khi người phục vụ quay đi, Ngu Tình lại lên tiếng.

” Nham Trà Nhục Quế Vũ Di Sơn nở vào giữa tháng 4 hàng năm. Việc hái phải đợi đến đầu tháng 5. Mỗi năm chỉ có một mùa, chủ yếu là xuân trà. Trà phải hái vào lúc nắng, thường là từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều, việc phơi xanh phải hoàn thành trong ngày, chất lượng lá trà mới tốt nhất.”

Nói xong, Ngu Tình cầm tách trà lên.

“Uống một ngụm xem, tôi bình thường thích loại này.”

Lục Thiều bình thường uống trà, nhưng cũng không am hiểu lắm, cầm lên nhấp một ngụm.

“Cô cảm thấy thế nào?” Ngu Tình hỏi.

Lục Thiều: “Có chút nóng.”

Câu trả lời này ngay lập tức khiến Ngu Tình bật cười.

“Cô… phải uống chậm thôi.”

Lục Thiều không am hiểu như Ngu Tình, cô lo lắng uống trà và nói thêm vài lời, khi cô thấy Ngu Tình còn chưa bắt đầu và đang trò chuyện về trà với cô, cuối cùng không thể ngồi yên.

“Phóng viên Ngu, chúng ta có thể bắt đầu từ đâu?”

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Ngu Tình, sau đó được thay thế bằng một nụ cười.

“Thì ra Đội trưởng thiếu kiên nhẫn, xem ra tôi đã sai.”

Lục Thiều sửng sốt, người này là đang giễu cợt mình?

Trước khi Lục Thiều kịp nghĩ ra điều gì để phản bác, Ngu Tình đã lên tiếng lần nữa.

“Tôi đã lo lắng rằng lần đầu tiên cô sẽ không thích ứng với cuộc phỏng vấn. Tôi muốn nói rằng mọi người đều muốn trò chuyện trước, cảm nhận rồi từ từ có tâm trạng. Vì Đội trưởng Lục có thể thích ứng nhanh như vậy nên chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu ngay bây giờ.”

Lục Thiều thực sự cảm thấy Ngu Tình khó đối phó, một giây trước cô ấy đang chế nhạo mình, giây tiếp theo cô ấy lại bình tĩnh xử lý, cô ấy biết cách ứng biến và không hề cứng nhắc, phải cảm ơn cô ấy vì đã nghĩ đến mình.

Cô thầm thở dài trong lòng, chỉ lần này thôi, sau này nếu có phỏng vấn nữa, có nói thế nào cô cũng không làm.

Ngu Tình lấy ra giấy, bút và một chiếc máy ghi âm nhỏ.

“Tại sao cô lại chọn nghề phi công?”

……..

Nửa giờ sau, cuộc phỏng vấn kết thúc.

Ngu Tình tắt máy ghi âm và đóng cuốn sổ lại.

“Phóng viên Ngu, tôi đi trước.”

Lục Thiều vừa đứng dậy liền bị ngăn lại.

“Lục Thiều.”

Lục Thiều sửng sốt một chút, thật kỳ quái… gọi đúng tên cô.

Ngu Tình trên mặt lộ ra nụ cười: “Hẹn gặp lại.”

Lục Thiều: “…”

Sau đó mỉm cười.

Sau khi rời khỏi quán trà, cô nhảy lên xe.

Hẹn gặp lại? Tạm biệt!

Danh sách bác sĩ được ở lại được dán trên bản thông báo, có hai người ở khoa ung thư xương, một là Nhiễm Ninh và một là Từ Chính.

Kỳ thực trước khi thông báo này được đưa ra, mọi người đều đã biết bệnh viện Hoa Thanh không thiếu người có trình độ học vấn cao, người vào được đều đã học trên mười năm, trình độ học vấn chỉ là bước đệm, quan trọng hơn là có áp dụng được kiến thức, và lòng nhân từ của một bác sĩ để cứu sống và chữa lành cho bệnh nhân.

Hòn đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng hạ cánh an toàn, nàng gọi điện thoại báo tin vui, giọng nói vui mừng của ông ngoại trong ống nghe vẫn đang tiếp tục, Nhiễm Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm. Không phụ kỳ vọng của ông bà ngoại, và nàng đã sống xứng đáng với những nỗ lực của chính mình trong suốt những năm qua.

Ngoại trừ ông bà ngoại ra, người hạnh phúc thứ hai chính là Bạch Lê, cô ôm cổ Nhiễm Ninh, ôm mặt nàng, hôn thật mạnh, cười tươi đến khóe miệng gần như chạm tới sau tai.

“Chị em của tôi ơi, cậu thật tuyệt vời!”

Bạch Lê vui vẻ cười: “Tối nay tôi gọi điện thoại cho mẹ, nhất định phải đến nhà tôi ăn mừng!”

Dù đã là bạn bè nhiều năm nhưng sự nhiệt tình của Bạch Lê vẫn khiến Nhiễm Ninh có chút choáng ngợp, má nàng hơi ửng đỏ.

“Đừng làm phiền dì.”

“Sao lại nói vậy? Mẹ tôi coi cậu như con gái của bà, nếu biết cậu như vậy thì mẹ sẽ buồn.”

Trong phòng cà phê* lúc này không có người, Bạch Lê đợi Nhiễm Ninh pha trà xong mới mở miệng hỏi: “Này… chuyện cậu ở bệnh viện nói với Lục Thiều chưa?”

* Editor: mình không biết chính xác gọi là phòng gì, công ty mình cũng có một phòng nhỏ có nước nóng lạnh, trà và cafe để mọi người tự pha. Ai biết tên gọi chính xác thì cho mình biết để sửa lại nhé. Chứ dịch sát nghĩa raw là phòng nước sôi =))

Đôi mắt Nhiễm Ninh cứng đờ: “Không phải thông báo chỉ vừa xuất hiện sao…”

“Thì chúng ta cũng vừa biết, cậu nên nói liền cho nóng.”

Nhiễm Ninh đóng nắp bình giữ nhiệt lại, do dự nói: “Hai ngày nữa cậu ấy sẽ được cắt chỉ. Tôi muốn đợi đến lúc đó rồi nói.”

Bạch Lê biết sự lo lắng của Nhiễm Ninh, một khi chuyện ở lại bệnh viện đã xong. Những chuyện khác có lẽ không thể trì hoãn được nữa. Một khi nói rõ, chuyện ba của Nhiễm Ninh khó tránh khỏi bị nhắc tới. Ai cũng có điểm yếu, điểm đau lòng, điểm không mong muốn. Nhiễm Ninh đối với quá khứ được nhắc tới lại thờ ơ đến mức nào, nàng không phải không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, nếu không nàng đã không giữ bí mật nhiều năm như vậy.

“Vậy cậu đã quyết định phải nói gì với cậu ấy chưa?” Bạch Lê lại hỏi.

Nhiễm Ninh rũ mắt xuống, không nói gì.

Bạch Lê khoanh tay, đột nhiên cười nói: “Tôi phát hiện… cậu cùng Lục Thiều đúng là trời sinh một cặp, nhất là lúc im lặng ngẩn người thế này, thật giống như một con ngỗng.”

“….”

“Nói thật, tôi nghĩ Lục Thiều cũng chỉ là người bình thường thôi, cậu ấy không tốt như cậu nói, cũng có rất nhiều khuyết điểm. Hồi còn đi học, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy ồn ào là tôi đều muốn dùng băng dính bịt miệng cậu ấy lại. Ở bên cậu ấy, cậu không thấy chán sao? Chuyện nói cả ngày không xong, một khi đã bắt đầu nói là không thể dừng lại được?”

Nhiễm Ninh giơ cốc giữ nhiệt lên, vẻ mặt bất an nhưng rõ ràng là đang suy nghĩ nghiêm túc.

“Không, cậu ấy chỉ là có nhiều bạn khi chơi trượt ván, những lúc khác cũng không ồn ào mà. Cậu ấy thích kể chuyện cười và sẽ kể không ngừng… Những câu chuyện cười của cậu ấy khá thú vị và chúng không có trong sách. Cậu ấy đã tự mình bịa ra tất cả.”

“Đó là bịa đặt à? Thật vô lý.”

“Không, những câu chuyện đều vô nghĩa… chỉ cần hài hước thôi.”

Bạch Lê chợt khựng lại, quay đầu nhìn Nhiễm Ninh một cách nhàn nhạt.

“Tôi đã phát hiện ra cậu rất hay nói đỡ cho Lục Thiều.”

“…Làm gì có? Không…”

“Vẫn cứng đầu à? Muốn soi gương không? Lời nói và hành động của cậu đều khắc trên trán!”

“…”

Nhiễm Ninh tuy miệng lưỡi cứng rắn, nhưng một khi bị nhìn thấu, nàng sẽ quay mặt sang một bên, c ắn má không nói tiếng nào.

Bây giờ là như vậy đó.

“Cậu đã nghĩ đến cậu ấy suốt những năm qua phải không? Dù không nói ra nhưng không ngày nào mà cậu không nghĩ đến cậu ấy đúng không? Tôi hiểu cậu, cậu không phải là người dễ dàng hứa hẹn mà không suy nghĩ kỹ, huống chi cậu không phải là người dễ rung động, nếu không cậu cũng sẽ không độc thân nhiều năm như vậy. Nói thật…. cậu đang đợi cậu ấy phải không?”

Bạch Lê lớn hơn Nhiễm Ninh, nhưng cô vẫn xem nàng giống chị gái của mình hơn, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, Bạch Lê đều đến bàn bạc mọi chuyện với nàng, nhưng bây giờ vị trí của họ đã bị đảo ngược.

Bạch Lê nhìn nàng thật sâu, với vẻ mặt của một người chị.

“Tôi biết cậu có sự tự ti, cảm thấy mình không xứng với Lục Thiều. Nhưng… cậu có bao giờ nghĩ tới, có lẽ Lục Thiều căn bản không quan tâm đ ến chuyện này? Cậu ấy từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đ ến cậu.”

“….”

“Nhiễm Ninh, dũng cảm lên, cho dù không phải vì chính mình, cậu cũng không thể vì Lục Thiều được sao? Đã chín năm rồi, chúng ta hãy trả lại công bằng cho cậu ấy.”

Nhiễm Ninh cảm thấy ông trời đã đối xử rất tốt với nàng, mặc dù đã mất đi một số thứ, nhưng ông đã trả lại cho nàng những thứ khác, trong đó có ông bà ngoại yêu thương nàng, Lục Thiều bao dung vô điều kiện và Bạch Lê, người luôn ở bên cạnh nàng.

Dường như không thiếu những tình cảm lẽ ra phải có.

“Tôi biết, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu ấy, cám ơn Bạch Lê.”

Bạch Lê xoa đầu nói: “Ngốc quá, sao lại nói cảm ơn? Tối nay tới nhà tôi ăn cơm!”

Hai người vừa bước ra khỏi phòng cà phê, Bạch Lê lại nghĩ tới điều gì đó.

“Nhân tiện, cậu có biết tin về Lý Khánh không?”

Nhiễm Ninh: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Lê bất đắc dĩ, “Ít nhất cậu cũng nên chú ý tới chuyện xảy ra xung quanh, nó đã truyền khắp bệnh viện, cậu còn chưa nghe nói tới.” Cô tiếp tục: “Trước kia có một cô y tá xinh đẹp, cậu có ấn tượng gì không?”

“Y tá xinh đẹp?” Nhiễm Ninh lắc đầu.

“Này! Tại sao cậu lại không biết gì cả? Quên đi… Tôi không hỏi nữa, tôi sẽ nói thẳng với cậu. Chẳng phải trước đó hắn dựa vào mối quan hệ của mình ở bệnh viện sao? Có lẽ hắn khoe khoang dữ quá, tin này lọt vào tai nữa y tá đó. Một thời gian sau, hai người nảy sinh quan hệ, khiến cô ấy có thai và kiện lên Viện trưởng La. ”

Nhiễm Ninh cau mày, không hiểu lắm: “Kiện hắn? Cô ấy có thai, không phải nên bàn chuyện kết hôn sao?”

“Cậu đúng là ngốc quá đi.” Bạch Lê vỗ tay nói: “Kết hôn kiểu gì đây? Người phụ nữ đó muốn làm một cuộc giao dịch, thấy Lý Khánh kiêu ngạo, còn tưởng rằng hắn có chỗ dựa gì đó. Nhưng hóa ra không phải vậy. Chẳng phải cô ấy tức giận vì không vớt được vàng mà còn có thai sao? Nhưng… Tôi nói này, Lý Khánh đúng là đáng đời, suốt ngày chỉ toàn suy nghĩ những điều xấu xa, sớm muộn gì cũng gây chuyện. Viện trưởng La còn giữ thể diện cho hắn, không công bố công khai mà cho hắn tự nguyện từ chức, nếu không chuyện này mà ghi vào hồ sơ thì sẽ không có bệnh viện nào cần hắn, hơn mười năm học tập sẽ là vô ích.”

Nhiễm Ninh suy tư, lẩm bẩm: “Viện trưởng La chỉ là mềm lòng mà thôi.”

Bạch Lê nghe vậy, ngẩng đầu lên nói: “Này! Nịnh nọt quá nha.”

Nhiễm Ninh đỏ mặt: “Cậu nói nhảm cái gì vậy! Tôi không có!”

Hôm qua bổ sung thêm hai ca phẫu thuật, Nhiễm Ninh lo lắng cho tình trạng của bệnh nhân nên không về nhà để đề phòng, nheo mắt nhìn bàn làm việc một lúc trước khi trời sáng, hiện tại đã bảy giờ rưỡi, nàng tự động tỉnh táo.

Vào phòng tắm, Nhiễm Ninh dùng nước lạnh rửa mặt, buộc lại mái tóc buông xõa, quay lại văn phòng pha một gói cà phê để giải khát, thấy cũng sắp đến giờ nên nàng bắt đầu đi thăm bệnh.

“Bác sĩ Nhiễm.”

Người nhà bệnh nhân giường mười hai là mẹ của bé gái.

“Tôi đã hỏi chị Lý ở phòng thanh toán, chị đã ứng trước khoản thanh toán lần trước. Mấy hôm nay tôi đi làm ở ngoài, hôm nay mới về.” Người phụ nữ cầm số tiền trên tay: “Cảm ơn cô, đã quan tâm đ ến Tiểu Hàm của tôi, số tiền này đáng lẽ phải trả lại cho cô từ lâu rồi.”

Nhiễm Ninh không trả lời, nhìn cô bé trên giường, cúi đầu lật xem hồ sơ bệnh án.

“Cô bé đang hồi phục rất tốt. Em sẽ được theo dõi thêm một tháng nữa và nếu không có vấn đề gì sau hóa trị thì có thể xuất viện.”

Nàng đưa tay chạm vào đầu cô bé, sau đó nhìn người phụ nữ: “Con chị muốn đến Bắc Kinh để leo Vạn Lý Trường Thành. Lần này sau khi cháu xuất viện hãy đưa cháu đến đó. Số tiền này cứ xem như khoản tài trợ cho chuyến đi.”

“Chuyện này không thể…”

“Không có gì là không thể, Tiểu Hàm rất khỏe.”

Phía sau mấy bác sĩ đều có vẻ hơi kinh ngạc, có lẽ trong mắt họ, Nhiễm Ninh quá lạnh lùng, khó gần, không ngờ lại đưa tiền cho bệnh nhân.

Vì vậy, định kiến không thể đúng hoàn toàn, hãy nhìn vào hành động để có nhận định khách quan.

Sau khi thăm bệnh, Nhiễm Ninh đang định quay lại văn phòng thì cửa thang máy mở ra, ba gương mặt quen thuộc bước ra.

Ngu Tình nắm lấy cánh tay của Viện trưởng La, Lục Thiều bên cạnh.

Đôi mắt Nhiễm Ninh cứng đờ, giọng nói của Viện trưởng La truyền đến tai nàng một cách rõ ràng.

“Sao không nói với dì sớm hơn? Dì sẽ nhờ Lục Thiều đích thân đến đón cháu.”

______________________________

Editor: Thứ sáu có deadline mà đọc xong chương này tâm trạng kiểu 🎢, mọi người chờ đến cuối tuần mình up chương mới nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.