Đối với Thẩm Ương Nại mà nói, mùa hè này cũng như mùa hè mười hai năm qua, nóng giống nhau,
buồn bực giống nhau, nhàm chán giống nhau.
Các bạn học đã rối rít ghi danh tham gia các lớp ngoại khoá, chỉ có cô ngày ngày ở cửa hàng
trên phố lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng cùng cha Thẩm nói những câu tương tự như “Cha, có chuyện gì muốn con giúp một tay không?”, “Con đi chơi
đi, không cần trở ngại công việc của cha” .
Gia đình nhà họ Thẩm ở tại phố Mỹ Lệ, kinh doanh “Cửa hàng hoa Tinh Tinh”, trong nhà chỉ có
cha Thẩm, Ương Nại, cùng với cô chị song sinh Ương Tê – một nhà ba
người.
Hàng xóm bên trái cửa hàng hoa bán rau, bên phải bán sách, đối diện không người ở, chỉ là nghe nói có một cửa hàng giấy viết thư
muốn chuyển đến. Cả con đường mở rất nhiều loại cửa hàng, trang sức, đĩa nhạc, quầy thuốc, phòng khám bệnh, thậm chí có cả cửa hàng thức ăn cho
cá.
Ương Nại nhớ lúc nhỏ, xung quanh đây rất hỗn loạn, nói đến
nơi này, phần lớn là lấy tên “Phố tạp hoá XX”. Mấy năm trở lại đây,
thành phố Đại Lực thay đổi, quy hoạch đường phố dành cho người đi bộ,
trồng cây, còn có quy định thương gia đem cửa hàng toàn bộ đổi mới, lớn
nhỏ như nhau, màu sắc tương tự, sau đó phố mới đổi thành cái tên mới —
phố Mỹ Lệ. Cổng chào đầu đường, còn treo hàng chữ lóe sáng, phía trên
viết: ” Mô hình phố cửa hàng làm mẫu Đài Bắc ” .
Ương Nại sống trên con đường này mười hai năm, hơn 4300 ngày, hàng năm trừ lớn lên, cá tính cũng không có gì thay đổi.
Cô thích thuận theo tự nhiên.
Rất tự nhiên.
Không làm giả, không ngụy trang, không cố ý miễn cưỡng.
Quay lại chuyện “Làm sao nghỉ hè”, Ương Nại mặc dù nhỏ tuổi, nhưng đã có cách suy nghĩ riêng của mình.
Mùa hè tốt nghiệp tiểu học, tất cả mọi người học thêm năng khiếu, chỉ có cô ở phố Mỹ Lệ bay tới bay lui, cha Thẩm hỏi cô, “Ương Nại, nhìn con rảnh
rỗi như vậy, có muốn đi học vẽ hay không?”
“Vẽ tranh sao cha?”
“Đúng vậy, Ương Tê, Âm Âm, Thư Trí đều học, mọi người học cùng nhau mới có bạn.”
Ý tưởng học vẽ của cha Thẩm vừa bồi dưỡng thẩm mỹ vừa có thể gia tăng khí chất, nhưng chủ yếu là Ương Nại nếu có chuyện làm, sẽ không xuất hiện
tại của hàng quấy nhiễu công việc ông, một công ba việc, cớ sao không
làm.
Chỉ là, Ương Nại “Ừ hử” một tiếng, lại nói: “Học vẽ phải ngồi như vậy, ngồi lâu cái mông sẽ đau lắm, con không muốn đâu.”
Cha Thẩm suy nghĩ một chút “Lại thế!”.
Đứa con gái này từ nhỏ đã không kiên nhẫn, muốn cô ngoan ngoãn ngồi trên
ghế, đối với cô mà nói là một loại cực hình tàn nhẫn. Kết quả là, núi
không chuyển thì đường chuyển; đường không chuyển thì người chuyển, cha
Thẩm quyết định tìm môn khác cho cô đi học.
Cho nên cha Thẩm không ngừng cố gắng cổ vũ cô, “Vậy còn học khiêu vũ thì sao?” Khiêu vũ sẽ không đau mông nha.
“Khiêu vũ ?”
“Chính là múa ba-lê đó mà, con gái cửa hàng bán sách sát vách và con gái của
hàng bán rau đều đi học, cha nghe họ nói rất thú vị, thế nào, con có
muốn học một ít không?”
“Khiêu vũ à —-” Ương Nại suy nghĩ một chút, “Rất ẻo lả.”
Ẻo lả?
Cha Thẩm nghe cô nói thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép, “Ẻo lả có quan hệ
gì? Con vốn chính là con gái, huống chi Ương Tê đi học rất tốt .”
“Ương Tê là Ương Tê, con là con, chị ấy học tốt, không có nghĩa là con cũng
học tốt.” Ương Nại nói năng hùng hồn, “Cha, mặt con và Ương Tê vốn đã
giống nhau, cha không phải muốn cá tính chúng con cũng luyện thành một
dạng như nhau chứ? Đó là chuyện không thể nào đâu.”
“Ương Nại. . . . . .”
“Haizzz, cha, nếu như cha cảm thấy con ở cửa hàng quấy nhiễu cha, hãy để con đi
học mấy thứ con thích đi.” Ương nại cười mị mị, “Giống như là. . . . .
.”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lão ba Thẩm đã vượt lên trước, một bước cự tuyệt, “Không được.”
“Con cái gì cũng chưa nói mà.”
“Cha biết rõ con muốn nói gì, không được.”
“Cha.”
“Không được.” lão ba Thẩm vô cùng kiên quyết, “Con bây giờ đã bạo lực đến cả
đứa bé cửa hàng bán sợi trên phố thấy con giống như thấy quỷ, nếu còn
cho đi học Quyền đạo hay Không Thủ đạo, như vậy sao được. Tuyệt đối
không được!”
Cứ như vậy, bởi vì cha con hai bên ý kiến không nhất trí, nghỉ hè mười hai tuổi của Ương Nại hầu hết ở cửa hàng hoa, vừa
theo đám bạn trên phố chơi đùa, dùng phương thức trẻ con sống vui qua kì nghỉ hè, chờ năm học mới đến.
Trong khi cô đang chờ đợi đến thời điểm năm học mới thì ngày đó đột nhiên xuất hiện.
Ngày đó – một ngày cực kỳ quan trọng.
Ương Nại nghĩ, có thể quá khứ mười hai năm của cô quá hỗ loạn, cho nên ông
trời mới có thể ban cho cô niềm vui lớn như vậy — hoặc phải nói là kinh
sợ mới đúng.
Từ nhỏ đến lớn cô rất khinh thường truyện cổ tích, ở phố Mỹ Lệ đã lâu, thấy được truyện cổ tích cũng đều từ con người mà ra.
Ví như anh chàng “hoàng tử nhỏ”.
Thật cao, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, toàn thân cao thấp tản mát ra loại cảm giác được nuôi dạy tốt.
Ương Nại trong khoảng thời gian ngắn có chút há hốc mồm, cho đến khi có đồ rơi trên đầu cô, cô mới phục hồi lại tinh thần.
Phải . . . . . giày?
Bên tai cô truyền đến tiếng kêu to của Thư Trí, “Thẩm Ương Nại, cậu làm sao thế?”
“Tớ làm sao?”
Ương Nại lấy lại tinh thần, quay lại với chuyện đang làm chính là cùng với
Mao Mao và đám con trai thối kia đánh nhau, thì ra vừa rồi Mao Mao thừa
dịp cô phân tâm thì ném một chiếc giầy lên người cô.
Ương Nại mị
mắt, nhặt chiếc giày vừa nện vào cô lên, hướng bầu trời ném đi, giày bay trên không vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, vững vàng rơi trên nóc
nhà của một gia đình.
Mao Mao tức giận hét to: “Thẩm Ương Nại, giày của tớ? !”
“Đáng đời cậu.”
Thấy vẻ mặt đối phương kích động, cô nhịn không được cười to. Mẹ Mao Mao rất dữ, cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng xấu hổ của Mao Mao khi bị mẹ hắn
níu lấy lỗ tai kéo đi xềnh xệch trên phố Mỹ Lệ, mất mặt chết được! Huống chi, cổ họng mẹ Mao Mao rất lớn, không bao lâu nữa, đầu đường cuối ngõ, bao gồm tình nhân nhỏ bé của Mao Mao, tất cả mọi người đều sẽ biết hắn
đang bị đánh đòn.
“Thẩm – Ương – Nại!” Mao Mao kêu to, “Cậu có gan thì đừng chạy!”
Một bên hắn nói, vừa xông tới cô, Ương Nại chờ, sau đó chuyện liền xảy ra —-
Mao Mao đi ngang qua trước mặt “hoàng tử nhỏ”, đột nhiên ngã một cái.
Ương Nại mở to mắt, từ khuôn mặt “hoàng tử nhỏ” này có thể thấy nụ cười thản nhiên bên trong, cô biết hắn giở trò quỷ, nhưng hắn đã dùng cách nào để gạt chân Mao Mao, không ai thấy rõ ràng.
Mao Mao đứng lên, khuôn mặt hung tợn vừa rồi biến hoá nhanh chóng, dừng lại ba giây rồi lập tức xoay người chạy trối chết.
Thư Trí không rõ chân tướng, mở miệng hỏi Ương Nại, “Cậu ấy gặp ma sao, làm gì chạy nhanh như thế?”
“Tớ làm sao biết.”
“Hoàng tử nhỏ” vẫn còn mỉm cười.
Hắn lấy một cái khăn tay sạch sẽ trong túi đưa cho Ương Nại “Lau mặt một chút đi.”
Ánh mắt giao nhau trong nháy mắt, trong khoảnh khắc, cô ngơ ngác gật đầu,
ngơ ngác nhận lấy khăn mặt, ngơ ngác lau lau mặt mình, cho đến khi nhìn
thấy khăn tay có vết bẩn nhàn nhạt, mới ý thức được bộ dạng nhem nhuốc
của mình lúc nãy, ôi, chết tiệt! Chắc là lúc ngã ở cột điện đầu đường
làm dơ .
“Cậu đến tìm người sao?”
“Tớ vừa chuyển đến.”
“Hoàng tử nhỏ” chỉ vào nhà cửa hàng giấy viết thư ở vườn hoa đối diện
vừa trùng tu xong, “Tớ tên là Viên Hi Hành.”
Thì ra “hoàng tử nhỏ” có tên gọi là Viên Hi Hành, hắn là con trai người viết thư, tốt, xem ra có một chút thiện cảm.
“Tớ tên là Ương Nại, Thẩm Ương Nại, nhà tớ ở đối diện, thấy không?” Ương Nại chỉ vào cửa hàng – “Cửa hàng hoa Tinh Tinh .”
Ánh mắt hoàng tử nhỏ nhìn cô một cách ôn hoà.
Mười hai tuổi, không lớn không nhỏ, nhưng cô đã thoáng hiểu được mặt hồng tim đập là thế nào.
Ương Nại nghĩ, chẳng lẽ cuộc đời cô từ lúc này bắt đầu thay đổi hay sao? Thật sự có chuyện số phận được sắp đặt hay sao?
Đang lúc suy nghĩ cô chuyển loạn, vừa quay đầu lại thì phát hiện Ương Tê vừa tan học đứng phía sau mình.
Cô mặc váy màu xanh nhạt, cầm trên tay hộp đàn vi-o-lon, tóc dài xõa trên
bờ vai, trời chiều phóng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, giống như búp
bê mỉm cười.
Tầm mắt “hoàng tử nhỏ” lướt qua bả vai cô, rơi vào trên người Ương Tê.
Một hồi thất vọng chợt xông lên đầu, thì ra . . . . . . thì ra là hắn mỉm cười không phải vì cô, là vì Ương Tê.
Mà Mao Mao chạy trốn, cũng có đáp án – bởi vì Âm Âm và Ương Tê tan lớp trở lại, bị ý trung nhân nhìn thấy bản thân ngã nhào ngu xuẩn, muốn hắn
không bỏ chạy cũng khó.
“Ương Nại.” Ương Tê nhíu đôi mày thanh tú “Em sao lại làm mình ra bộ dạng này hả?”
“Chơi chứ sao.” Ương Nại chuyển sang Viên Hi Hành “Mặc dù không rất giống
nhau, nhưng chị ấy là chị sinh đôi của tớ, Thẩm Ương Tê; Ương Tê, cậu ấy là hàng xóm đối diện mới dọn tới, Viên Hi Hành.”
Ương Tê mặt giản ra, Viên Hi Hành cũng dạn dĩ mỉm cười.
“Về nhà thôi.”
“Ừ.” Ương Nại quay đầu, “À, còn nữa, Viên Hi Hành, khăn tay giặt xong tớ sẽ trả lại cho cậu ngay.”
Đêm hôm đó, Ương Nại nhìn trời sao ngoài cửa sổ, vừa cảm giác chúng giống
như nhau vừa cảm giác chúng một điểm cũng không giống. Thì ra một người
có thể trong thời gian rất ngắn thích một người khác, hơn nữa, một người cũng có thể trong thời gian rất ngắn phát hiện người kia không thích
mình.
Ương Nại chưa từng hâm mộ “công chúa nhỏ” như Ương Tê, chưa từng có, cho đến thời điểm đó.
Khi cô thấy ánh mắt “hoàng tử nhỏ” nhìn Ương Tê, đột nhiên cô thật hy vọng mình là Ương Tê.
Thật tốt. . . Thật hy vọng mình là. . . . . .
Ương Nại chăm chú nhìn gương, tỉ mỉ xem kỹ lông mày, mắt, sống mũi. . . . . . Thì ra con gái tới tuổi nhất định tự nhiên sẽ xuất hiện loại hành vi
này.
Hai mươi lăm tuổi.
Ương Tê từ bốn năm trước đã tốt
nghiệp hệ ngoại ngữ, bây giờ ở trường học làm Giáo viên dạy Anh văn, mà
nhân phẩm thì quả nhiên thuộc dạng “Không phụ sự mong đợi của mọi
người”. Trong khi cô – Ương Nại liên tiếp phạm sai lầm ở 3 kỳ thi. Cứ
như vậy, bạn học trong nước học đến trung học, cô vẫn còn lớp bốn, người ta học ĐH năm 3, cô mới học năm nhất, mà khi người khác đã xông xáo xã
hội nhiều năm, cô mới vừa vặn lấy được bằng.
Học hệ tiếng Trung
kéo dài một năm sau, rốt cuộc cũng được bạn học giúp một tay, cùng với
sự thương hại của giáo sư mới miễn cưỡng tốt nghiệp, thành tích tốt
nghiệp không xuất sắc, nhưng nhìn dọc qua điểm số, nói mệnh số của cô
tạm coi như tốt đi.
Mặc dù cô tốt nghiệp Học viện thánh Mary của
Bộ Giáo Dục, nhưng nói ra ngoài thì mười người có đủ mười người sẽ dùng
loại giọng điệu nghi hoặc hỏi: “Học viện Thánh Mary? Đài Loan có học
viện đó sao?”
Mỗi khi ở thời điểm này, thân là người của học viện thánh Mary – Ương Nại nhất định sẽ ưỡn ngực, hô to: “Đương nhiên là có.”
“Thế nào, chưa từng nghe qua sao?”
“À, cái này . . . . . .” Này thật khó trả lời.
Bằng lương tâm mà nói, Ương Nại từ khi bước vào học viện, mới biết Đài Loan có một học viện này, hơn nữa còn ở Bình Đông xa xôi.
Giới thiệu vắn tắt về học viện này, chỉ có một câu – Học viện xinh đẹp bên bờ biển.
Cư như vậy cô tưởng tượng cảnh sắc tươi đẹp, bãi biển trong xanh, trong
trường học tràn đầy màu xanh cây lá. . . . . . Vì vậy, Ương Nại cứ như
vậy bị gạt.
Mặt trời phơi đỏ da, gió biển thổi một năm bốn mùa
như bị điên, mà quang cảnh huyện Bình Đông, căn bản cùng trường học
không liên quan.
Tháng đầu tiên tựu trường, Ương Nại có ý nghĩ
xách hành lý trở lại Đài Bắc, nhưng nhìn cảnh thi đại học khó khăn, cô
chỉ còn cắn răng nhẫn nại.
Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn một chút. . . . . .
Rốt cuộc ông trời cũng không phụ người có lòng, bất kể nói thế nào, cô cuối cùng đã tốt nghiệp.
Không cần đưa tay xin tiền cha.
Không còn cảm giác như nhân sĩ cổ đại ở biên cương.
Còn nữa, còn nữa, chính là nếu thân thích tám trăm năm không thấy hỏi thăm
“Ương Tê ở trường sư phạm, vậy Ương Nại đâu” thì cha Thẩm không cần lần
nữa lúng túng nắm tóc ừ ừ à à … có thể đường đường chính chính nói “Ương Nại cũng làm giáo viên” – cách nói này Ương Nại tự mình cho rằng đúng
vô cùng.
Cô cũng nghĩ sẽ xin dạy học ở trường, chỉ là trước hết
cần có người nguyện ý nhận học viên tốt nghiệp thành tích thấp của học
viện thánh Maria như cô.
“Ương Nại?” Là thanh âm Ương Tê, “Em ở đâu?”
“Trong phòng.”
Một hồi tiếng bước chân truyền đến, sau đó cửa phòng bị kéo ra, Ương Tê đi vào “Sao lại một mình ở trên lầu?”
“Em đang nghiên cứu xem mình già đi bao nhiêu.”
“Mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, già bao nhiêu chứ?”
“Không phải già rồi, chỉ là ý tứ giống như già hơn hồi trước.” Ương Nại ngồi
xuống trên nệm tatami, ánh mắt rơi vào tờ báo tìm việc được khoanh mấy
vòng đỏ đỏ trên bàn “Thật kỳ quái, mùa hè năm ngoái, em vẫn còn rất an
nhàn, thế nào năm nay đột nhiên lại thấy gian nan khổ cực thế này chứ?”
“Vậy có cái gì không tốt?”
“Em khẩn trương nha, hơn nữa, bạn học trung học biết em tốt nghiệp, mỗi
người gọi điện viết thư nói công việc có bao nhiêu khó tìm, còn có người nói rằng cô ấy trong vòng hai năm đổi mười lăm công việc, trời ạ, em bị những thứ kia làm cho cuống cuồng hết rồi.”
Ương Tê suy nghĩ một chút, “Đừng lo, Ương Nại, chính em vừa tìm trước, chị sẽ vừa hỏi giúp
em bên trường có thiếu việc hay không, chỉ là …chị nói trước, tiền lương không cao lắm đó.”
“Em không ngại đâu.” Ương Nại ôm cổ chị “Chị thật tốt.”
Ương Tê cười khẽ vuốt tóc của cô “Phát thần kinh cái gì chứ.”
“Người ta biểu lộ thật tình nha.”
Ôm Ương Tê, trên người cô ấy có mùi thơm nhàn nhạt, Ương Nại cảm thấy rất an tâm.
Đây là chị song sinh của cô, mặc dù họ đã là người lớn, nhưng những năm gần đây, cô còn thói quen làm nũng Ương Tê một chút, bởi vì cô hoàn toàn
không có ấn tượng với mẹ, thân mật như vậy có thể đền bù cho tiếc nuối
trong lòng.
“Ương Nại.”
“Sao chị?”
“Có rãnh rỗi thì nhớ gọi điện thoại cho Viên Hi Hành đi. Anh ấy luôn hỏi em, nếu biết em đã trở lại, nhất định sẽ rất vui đấy.”
“Anh ấy làm luật sư cũng bận rộn lắm rồi.” Cô nói từ chối.
“Anh ấy lần trước vội đem vụ án giải quyết xong, anh ấy có nói qua, nếu Ương Nại trở lại, nhất định phải nói cho anh ấy biết, cho dù nửa đêm canh ba cũng không việc gì.” Ương Tê vỗ nhẹ gò má cô một chút, khẽ mỉm cười,
“Chị gần đây bận rộn chuyện học sinh thi cử, không có thời gian, chính
em liên lạc với anh ấy, thế nào?”
Mấy năm gần đây, giới luật đột nhiên xuất hiện một cái tên rất đơn giản “Văn phòng Luật sư Thanh Thiên ” .
Tên như nghĩa, dĩ nhiên chính là hi vọng có thể trở thành Bao Thanh Thiên
hiện đại, giải oan vì dân, tiếng nói vì dân — đây là nhìn trên bảng hiệu cũng thấy rõ.
Nhưng cũng tiếc là, mỗi người nhận định nghĩa công bằng không giống nhau, vì vậy, bọn họ cũng chỉ đứng ở góc độ người ủy
thác, giải oan theo luật pháp, tiếng nói cùng luật pháp, mặc dù nổi
tiếng không bằng những văn phòng lâu năm, nhưng dựa vào đoàn luật sư ưu
tú, danh tiếng cũng vang dội.
Người phụ trách Trần Quốc Uy đã từng rất tự hào nói: “Uy tín quyết định tất cả.”
Mà Văn phòng Luật sư Thanh thiên làm ăn rất uy tín.
Trong thời đại tấc đất tấc vàng, Văn phòng luật sư Thanh Thiên độc chiếm tầng hai mươi, tổng cộng có năm người, sở trường theo những lĩnh vực luật
khác nhau, nhưng không làm việc theo cách truyền thống. Bọn họ hợp tác
theo nhóm nhỏ, mỗi vụ án có ít nhất hai luật sư cùng tham gia, cộng thêm phụ tá pháp vụ trợ giúp, vụ án nhận được luôn thắng kiện, vì vậy trong
vài năm ngắn ngủi danh tiếng vang dội.
Văn phòng trên danh nghĩa
có luật sư Trần Quốc Uy, Tống Nghi San, Giang Lê Văn, Lưu Đại Hiên, và
một luật sư còn rất trẻ — Viên Hi Hành.
Anh hai mươi tám tuổi,
độc thân, ba năm liên tục giữ vị trí “Người đàn ông độc thân hoàng kim”
trong miệng chị em phụ nữ chưa lập gia đình.
Sau khi xuất ngũ,
dựa vào thành tích ưu tú cùng với đề cử của giáo sư ngày xưa bước vào
Văn phòng luật sư Thanh Thiên, làm việc ba năm, hiện tại anh có phòng
làm việc riêng, có hai người phụ tá pháp vụ, cùng với tiền lương khiến
rất nhiều người hâm mộ.
Buổi sáng mười một giờ, anh vừa kết thúc nói chuyện với người ủy thác mới.
Ấn điện thoại nội bộ, Viên Hi Hành sử dụng thanh âm dễ nghe phân phó, “Hựu Nhu, phiền cô đưa Uông phu nhân ra ngoài, thuận tiện giúp tôi tìm tất
cả phán quyết của án kiện tương tự 0531 năm ngoái, còn nữa gọi Lệ Đình
giúp tôi đem đến một ly coffee, cám ơn.”
Lịch điện tử trên tường hiện ngày tháng hôm nay, 23/6.
Ngày mai có hai án kiện tố tụng đơn giản phải ra toà, lát nữa còn phải cùng
Tống Nghi San mở một cuộc họp, nghiên cứu tố tụng 0405 một chút, còn có. . . . . .
Điện thoại di động vang lên, cuộc gọi đến hiện tên. . . . . Ương Nại!
Viên Hi Hành cầm điện thoại lên, “Anh nghe.”
“Em. À… Ương Nại.”
Khóe môi anh hiện lên một nụ cười thản nhiên, “Thế nào đột nhiên lại gọi điện thoại cho anh?”
“Em chỉ muốn nói với anh, hai ngày trước em đã trở về.”
“Hai ngày trước?”
“Trước. . . Mấy ngày thôi…”
“Mấy ngày trước thôi sao?”
“Được rồi, là một tuần.”
Vết cười trên môi Viên Hi Hành mở rộng — anh đã sớm biết.
“Cửa hàng giấy viết thư Viên” đối diện “Cửa hàng hoa Tinh Tinh”, cửa sổ của
phòng anh hướng về hai phòng của hai chị em. Đầu tuần trước, anh đang
đọc sách, nghe được đối diện truyền đến thanh âm bính bính bang bang,
Ương Tê là công chúa nhỏ, sẽ không đạp sàn nhà bang bang như vậy, chỉ có một người, Thẩm Ương Nại.
Anh biết cô đã từ Bình Đông trở lại,
chỉ là cô gái nhỏ không biết có chuyện gì nên không được tự nhiên, vẫn
im lặng chuyện mình trở về, anh nghĩ thầm, nói không chừng các bạn hàng
xóm cho đến bây giờ vẫn cho là người mỗi buổi tối giúp cha Thẩm đem hoa
mang vào là Ương Tê đấy.
“Em vừa phỏng vấn xong.” Ương nại tựa hồ ở nơi rất ồn ào, vẫn hắng giọng nói chuyện, “Chị Ương Tê nói công ty
anh ở gần đây, anh ăn cơm chưa, bụng em rất đói, ra ngoài ăn một bữa cơm nhé ?”
“Em ở đâu ?”
“Newyork Newyork.”
“Chờ anh mười lăm phút.”
Kết thúc cuộc gọi, phụ tá Hoàng Lệ Đình vừa lúc cầm cà phê của anh đi vào — mặc dù cô cũng sắp kết hôn, nhưng đối mặt với anh thì trên mặt không tự chủ xuất hiện biểu cảm sùng bái, “Viên luật sư, cà phê của anh.”
“Cứ để đó trước đi, trở lại tôi sẽ uống.” Viên Hi Hành đứng lên, cầm bóp
da, chìa khóa, điện thoại di động, “Tôi có việc muốn ra ngoài, ăn xong
bữa trưa mới trở lại, khách hàng tìm tôi, xin họ lưu lại số điện thoại,
người trong công ty tìm, nói họ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là
được, cứ như vậy đi.”