Bội Hòa! Bội Hòa! Bội Hòa!
Trời vừa tờ mờ sáng là Bội Cầm lại phải giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng hét dồn dập của mẹ. Nàng vội thay áo nhanh chóng chạy qua phòng của mẹ.
Bà Tố Trinh đang ngồi trên giường, mắt mở trừng trừng, hai tay giữ chặt lấy chân không ngớt gọi, đúng hơn là bà đang la to trong cơn mê loạn:
– Bội Hòa! Con đến rồi đấy à? Mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với con. Bội Hòa! Con trai của mẹ. Con hãy đến đây. Đến đây đi con! Mẹ chờ đợi con từ bao lâu nay mà sao con cứ bỏ mẹ đi biền biệt.
Bội Cầm bước tới cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay khẳng khiu, nhăn nheo chỉ còn da bọc xương của người, lay mạnh:
– Mẹ ơi mẹ! Mẹ hãy tỉnh lại đi, con đây mà. Mẹ làm sao thế? Mẹ cần gì cứ nói với con.
Bà Tố Trinh có vẻ ngần ngừ một chút, hình như bà hơi tỉnh lại. Bà nhìn Bội Cầm, như không biết Cầm là ai.
Cầm đặt tay lên vai mẹ, nhỏ nhẹ:
– Mẹ nằm xuống nhé, nằm xuống nghỉ cho khỏe đi, nha mẹ?
Bà Tố Trinh đẩy mạnh tay Cầm ra:
– Mày là Bội Cầm phải không?
– Vâng.
Bội Cầm nói, hơi rùng mình. Giọng nói của mẹ sắc lạnh, khô không khốc. Giọng nói như vậy thường báo hiệu cơn giông bão sắp xảy đến:
– Mày vào phòng tao làm gì thế?
– Mẹ đang gặp ác mộng – Bội Cầm giải thích – Con nghe tiếng hét của mẹ nên chạy qua đây.
– Tao đã hét thế nào?
– Mẹ! – Bội Cầm không muốn nhắc đến chữ Bội Hòa, nên ngập ngừng, nhưng rồi lại cười nói – Con cũng không nghe rõ nữa.
– Vậy thì lúc vào đây mày có thấy Bội Hòa không?
Nữa rồi, lại lắc đầu… Bội Cầm bàng hoàng.
– Không… Không có… Không thấy.
– Tại sao mày trả lời một cách lúng túng như vậy? Bà Tố Trinh trừng mắt – Mày giấu giếm điều gì thế? Mày đã đuổi Bội Hòa đi phải không? Tao biết mà, mày ghét cay ghét đắng thằng Bội Hòa từ nhỏ…. Vì nó là con trai… Nó học giỏi, lãnh phần thưởng nhiều hơn, năm nào nó cũng hạng nhất. Tao yêu nó hơn mày, nên mày ghét nó phải không? Tao biết mày đâu có thương nó, mày không muốn thấy nó trong nhà này mà!
– Mẹ ơi, mẹ! – Bội Cầm đau khổ. Nàng bất lực nhìn mẹ lảm nhảm. Biết là mẹ không nghe nhưng phải giải thích – Mẹ đã biết là con không hề ganh ghét em con…con yêu nó… Không ai trông thấy nó mà chẳng yêu nó được… Nó thông minh, đẹp trai, học giỏi. Lẽ nào con lại ghét nó ư?
– Vậy mày đem giấu nó ở đâu chứ?
– Mẹ.
– Nói đi! Mày đã đem nhốt nó ở đâu? Ở đâu?
– Sao em cứ hành hạ con Bội Cầm mãi thế?
Ngoài cửa có tiếng ông Vĩnh Tú vọng vào.
Bội Cầm quay sang nhìn thấy cha đang bước vào. Mái tóc ông bạc trắng cả… Ông bước tới bên vợ, ôn tồn:
– Thằng Bội Hòa nó đã chết rồi… Anh đã nói cho em biết chuyện đó lâu rồi, sao em không nhớ?
– Chết rồi ư? Bà Tố Trinh run rẩy, mắt bà mở to – Nó chết rồi! Chết rồi! Bội Hòa… Ai? Chúng mày… Chúng mày đã giết nó… Chúng mày đã cưa nó ra làm đôi… Đúng rồi…đúng rồi, chính chúng mày đã giết nó.
Giọng nói của bà thật đau khổi, nó nghẹn ngào nức nở như tiếng kêu vô vọng trong bóng tối.
Ông Vĩnh Tú đưa tay lên chặn lại, ông không muốn lối xóm nghe thấy, ông nói:
– Đừng hét nữa Tố Trinh! Em nghe anh nói nè! Bội Hòa đã chết vì chứng ung thư xương. Bác sĩ Chung đã phải cắt bớt chân của nó, định cứu sống nó nhưng không cứu được… Ai cũng đã làm hết khả năng của mình. Nhưng trời đã muốn vậy…em phải chấp nhận thôi. Em đừng giày vò, hành hạ Bội Cầm nữa. Nó vô tội, nó không liên quan gì đến nguyên nhân dẫn tới cái chết của Bội Hòa… Chúng ta đã mất một đứa con trai, đừng để mất thêm đứa con gái. Em cứ trách Bội Cầm mãi. Trách một cách vô lý. Bội Cầm đâu có trách nhiệm gì trong cái chết của Bội Hòa chứ?
Bà Tố Trinh đẩy chồng ra và lại hét:
– Chính nó… Chính nó đã nguyền rủa, nó đã đố kỵ và ganh ghét… Vì nó biết tôi thương Bội Hòa… Bội Hòa mới chết…
– Đừng la lớn nữa – Ông Vĩnh Tú bụm miệng vợ lại – Em đừng vì hiểu lầm mà trút tội cho Bội Cầm… Bội Cầm thương yêu em nó như chúng ta đã thương yêu.
– Ui da!
Ông Tú chợt thét lên:
– Tại sao em lại cắn anh? Buông ra! Tố Trinh… Em điên rồi ư?
Bội Cầm xông tới. Nước mắt ràn rụa. Những lời của cha đã làm nàng cảm động. Lâu lắm rồi… Phải nói là chưa bao giờ cha nàng để lộ tình cảm của người với con. Ông nghiêm khắc, lạnh lùng. Lúc nào giữa hai cha con đều có khoảng cách, nhưng mà bây giờ… Không hiểu sao cha lại nói điều đó? Phải chăng trong tận cùng nỗi khổ đau, con người thường không giấu kín hoặc gìn giữ điều gì. Hay là vì cha không muốn những lời trách móc oan ức của mẹ làm Cầm đau khổ.
Bội Cầm khóc, khóc một cách thoải mái. Và qua làn nước mắt Cầm lại thấy cha bị mẹ cắn. Cắn không nhả, cắn thật đau. Cầm xông tới, không đắn đo gì nàng cạy miệng bà Tố Trinh:
– Mẹ! Mẹ nhả ra đi… Đừng cắn cha nữa. Lỗi ở con cơ mà. Tại sao mẹ lại cắn cha?
Đột nhiên, bà Tố Trinh buông chồng ra, rồi thẳng tay giáng cho Bội Cầm một cái tát đau điếng.
Bội Cầm loạng choạng ngã về phái đầu giường. “Rổn”, ly và bình nước để trên bàn rơi xuống đất vỡ tan. Và Cầm ngã ập theo. Cầm chỉ cảm thấy nhói đau ở cánh tay và bắt đầu thấy máu chảy. Máu chảy thật nhiều. Bội Cầm choáng váng nghe tiếng hét của cha:
– Tố Trinh, bộ em định giết luôn đứa con gái còn lại chăng?
– Hả? Bội Cầm, Bội Cầm,con có sao không?
Ông Vĩnh Tú cúi xuống đỡ Cầm. Giọng nói như nghẹn lại. Cầm vội gượng đứng dậy, nàng ôm lấy tay, nói:
– Không, không sao đâu cha ạ. Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi… Cha đừng lo, không có gì hết. Cha lo cho mẹ đi, để tự con lo liệu được.
Ông Vĩnh Tú đẩy con gái ra, định xem xét vết thương nhưng Bội Cầm đã chụp lấy chiếc áo ngủ đắp lên không để cha nhìn thấy. Nàng cố gượng cười, mặc dù lúc ấy tay tê buốt.
Sau cảnh đổ vỡ nhất là khi nhìn thấy máu, bà Tố Trinh hình như tỉnh lại đôi chút. Bà ngồi thẳng lưng, mắt mở trừng trừng nhìn các mảnh vỡ trên đất, nhìn Bội Cầm… Bà lẩm bẩm rất tỉnh táo:
– Bội Cầm, Bội Cầm! Con mới té ư? Có sao không, đến đây mẹ xem… Ồ! Hình như có máu… Có máu…
Bội Cầm bối rối. Cầm nghi ngờ thái độ trầm tĩnh lo âu của mẹ nhưng Cầm vẫn nói:
– Không sao đâu, chẳng sao đâu mẹ. Mẹ nằm xuống ngủ đi nhé. Để con dọn dẹp.
Bội Cầm cúi xuống định dọn, nhưng ông Vĩnh Tú đã can ngăn:
– Để cho cha, con đi rửa vết thương và xức thuốc vào. Hôm nay con có giờ dạy chứ?
– Dạ có! – Bội Cầm nhìn vào đồng hồ – Chết rồi! Đã bảy giờ, nếu không ra đón xe buýt sợ sẽ trễ tiết thứ nhất mất.
Bội Cầm vội quay sang cha nói:
– Con không chuẩn bị kịp thức ăn sáng cho cha, một chút nữa cha nhờ chị người làm lo hộ nhé. Bây giờ trễ giờ con rồi. Con phải xức thuốc và đi ngay.
Hai tháng nay nhờ số tiền lương hậu hĩnh của luật sư Thanh trả cho việc dạy kèm ở tư gia, Bội Cầm, đã kiếm được người làm, phụ công việc cho cha. Bà này, mỗi buổi sáng tám giờ đến và mãi tám giờ tối mới về nhà. Bà lo công việc lặt vặt trong nhà.
Bước vào phòng tắm, Bội Cầm mở vết thương ra, vết đứt vừa sâu lại vừa rộng. Phần áo ngủ đắp lên đấy bị ướt đẫm máu. Cầm lấy bông và băng vải ra quấn vội vết thương xong, thay áo bước ra ngoài. Hối hả vậy mà cũng gần tám giờ sáng.
Rời nhà, Cầm thẳng bước về phía trạm xe buýt.
Trời nóng quá. Mùa hè ở đây, vừa mới sáng là mặt trời đã leo lên tận mái nhà. Cái nắng như muốn thiêu đốt hết mọi vật. Nắng chói chang đã làm Cầm hoa mắt. Nàng sửa lại chồng sách trong tay, tựa lưng vào cột đèn nghỉ một chút cho đỡ mệt. Có một cái gì đó làm đầu như nặng ra, làm cơ thể như chao đảo, toàn thân nàng mệt mỏi một cách kỳ lạ. Cầm chưa lấy lại được thăng bằng, thì chợt có tiếng rú của xe tăng tốc độ. Quay lại, nàng đã thấy chiếc xe gắn máy lái bởi một người đàn ông trẻ đang lao thẳng về phía nàng. Cầm giật mình muốn tránh. Nhưng không kịp. Thôi rôi! Hôm nay quả là ngày xui xẻo – Cầm nghĩ. Chiếc xe thắng két một tiếng rồi nó dừng lại chỉ cách Cầm có mấy phân. Cầm bàng hoàng chưa kịp nhìn kỹ thì có tiếng cười.
– Sao thế? Giật mình ư? Làm gì mặt mày tái mơ tái mét vậy? Sợ à?
Cầm úp những quyển sách vào ngực, nhìn kỹ thì ra là Ngô Tùng Siêu. Mấy ngày nay, không hiểu sao sáng nào, Cầm cũng gặp Siêu. Có lẽ vì Công ty Xây dựng của cậu ấy ở gần đây. Thỉnh thoảng Siêu cũng đến nhà đòi đưa Cầm đi làm, nhưng Cầm nghĩ, con gái mà ngồi sau xe con trai kỳ quá, nên cứ khăng khăng từ chối. Siêu cũng không ép. Nhưng mỗi lầm Cầm đi ra trạm xe buýt, thì Siêu cũng chạy chầm chậm theo một quãng.
– Bậy thật! – Bội Cầm không vui nói – Cậu cứ làm như trẻ con không bằng, tôi tưởng sắp gặp tai nạn đến nơi!
– Xin lỗi nhé! – Siêu cười nói. Nụ cười của anh chàng rất tự nhiên. Nắng như lấp lánh trong ánh mắt – Cầm không tin tưởng tài nghệ lái xe của tôi ư? Không lẽ tôi có thể đụng cầm được à?
Rồi nhìn vào đồng hồ, Siêu nói:
– Hôm nay chắc Cầm trễ giờ mất rồi.
– Thật vậy ư?
Bội Cầm bối rối bước nhanh, cố tranh thủ tới trạm xe buýt càng nhanh càng tốt.
– Nếu bây giờ mà Cầm còn ở đây chờ xe buýt nữa thì chắc là phải trễ thật. Thôi lên đay, bảo đảm chỉ mười phút sau là Cầm sẽ đến trước cổng trường ngay.
Bội Cầm nhìn Siêu, hơi do dự. Siêu thấy vậy vội kéo cánh tay Cầm về phía xe.
– Ui da!
Bội Cầm bất giác hét lên, vì Siêu vô tình nắm trúng cánh tay đau của nàng:
– Làm sao thế?
Tùng Siêu, tái mặt, buông lỏng cánh tay Cầm ra. Chàng đã nhìn thấy vết máu loang ra cả áo. Siêu kéo Cầm đến gần, kéo tay áo lên cao. Máu rịn ra ngoài lớp băng vải. Siêu rùng mình, chưa kịp phản ứng thì Cầm đã lảo đảo nói:
– Tùng Siêu… Tôi… Tôi sắp ngất xỉu đây!
Siêu giật mình nhảy xuống xe. Một tay đỡ tay Cầm, tay kia kéo xe vào sát lề đường. Chàng thấy không thể chậm trễ được, vội vẫy tay gọi taxi.
Kéo Cầm lên xe, Siêu nói như ra lệnh:
– Lên nhanh, tôi đưa Cầm đến bệnh viện.
Cầm lưỡng lữ:
– Nhưng tôi còn phải lên lớp.
– Không lên lớp liếc gì cả.
Siêu hét và đẩy Cầm lên taxi.
Ngồi tựa lưng vào nệm mà Cầm vẫn thấy choáng. Tứ chi đau nhói. Đau đến chảy nước mắt được. Tuy vậy nàng vẫn không quên chiếc xe gắn máy của Siêu ở vệ đường:
– Cậu Siêu!
– Gì thế?
– Còn chiếc xe, cậu chưa khóa… Coi chừng bị mất trộm đấy.
– Mặc nó!
Siêu nói và leo lên xe ngồi cạnh Cầm. Chiếc xe lướt nhanh.
Có lẽ anh chàng đang giận ta, Cầm nghĩ ta đã làm anh ta trễ giờ mất. Cầm biết công việc của Siêu khá quàn trong. Kiến trúc sư mà! Có lẽ những bản vẽ kia vẫn còn để trong cốp xẻ Cầm thở dài:
– Cậu Siêu! Thật có lỗi, tôi đã làm cho cậu bị trễ giờ đến sở – Bội Cầm cố giữa vẻ bình thản nói.
Máy điều hòa không khí trong taxi khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
– Thật ra thì vết thương không nặng lắm đâu, cậu hãy để tôi xuống xe đi dạy, khỏi phải đến bệnh viện làm gì.
Siêu quay lại quắc mắt:
– Cô nó ít một chút có được không? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?
– Tôi bị té.
– Cha mẹ của Cầm không hay biết gì ư?
Siêu nói, nhưng rồi chợt nhớ ra hoàn cảnh của Cầm nên ngưng lại.
Cầm thì tựa đầu vào ghế. Lúc này có cái gì bềnh bồng trong đầu, khiến nàng cảm thấy buồn ngủ… Tối qua không ngủ được, sáng nay lại chưa ăn gì, rồi lại gặp chuyện…bị thương… Hèn gì chẳng yếu, chẳng mệt mỏi sao được. Cầm chợt thấy muốn có một chỗ nào đó nằm nghỉ một lúc, có lẽ khỏe hơn chứ bây giờ không phải chỉ có một sự mệt mỏi ở thể xác, mà còn cả ở tinh thần.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một bệnh viện, Cầm được đưa vào trong.
Ngồi trước mặt bác sĩ, Cầm mới nhớ ra, nói với Siêu:
– Tôi không có mang tiền theo.
– Đừng lo, tôi có đây.
Siêu nói nhanh. Bác sĩ đã mở lớp băn vải lộn xộn của Cầm ra, ông chau mày. Vết thương thật rộng, đang rỉ máu. Ông quan sát kỹ rồi nó với Siêu:
– Thế này làm sao cô ấy không đa cho được? Còn mấy mảnh thủy tinh li ti nằm trong vết cắt này. Bác sĩ nói, rồi bảo Siêu – Cậu ra ngoài ngồi chờ một chút, chúng tôi cần một khoảng thời gian để rửa vết thương và gắp các mảnh chai ra. Có lẽ còn phải khâu thêm khoảng mười mũi. Rất tiếc. Rất tiếc. Cánh tay đẹp thế này mà phải mang sẹo…
Siêu bước ra khỏi phòng tiểu phẫu. Như vậy là Cầm không thể lên lớp sáng nay rồi. Chàng vội gọi dây nói đến trường của Cầm xin phép, rồi lại gọi sang Công ty Xây dựng xin nghỉ cho mình.
Siêu ngồi ở phòng chờ. Hơn một tiếng đồng hồ sau, mới thấy Cầm bước ra với bác sĩ.
Siêu được dặn dò:
– Mai nhớ đưa cô ấy lại thay băng. Một tuần lễ sau tháo chỉ. Còn thuốc thì bốn giờ uống một lần. Nếu tối không bị sốt thì coi như không oó gì đáng sợ nữa. Còn nếu sốt thì làm ơn gọi điện thoại cho tôi nghen.
Bác sĩ ghi cho Cầm số máy với một đống thuốc uống. Ông ta còn nói thêm:
– Cô cần phải nghỉ ngơi, nhớ không nên để va chạm thêm vào vết thương. Cũng không nên đụng nước. Bằng không vết thương mà sưng tấy lên thì cái sẹo nó nở ta ra đấy, liệu hồn. À! Cũng phải đề phòng cả nhiễm trùng nữa đấy.
Tùng Siêu trả tiền viện phí xong, hai người bước ra ngoài.
Mặt Cầm vẫn xanh xao, có lẽ Cầm đau lắm.
Siêu nghĩ và nói:
– Tôi xin phép cho Cầm nghỉ hôm nay, thành thử đừng phải bận tâm gì về chuyện dạy dỗ nữa. Bây giờ để tôi đưa Cầm về nhà nhé?
– Thôi khỏi cần! – Cầm nói nhanh – Tôi không thể về nhà bây giờ, làm thế cha tôi sẽ lo lắng.
Cầm nhìn quanh rồi nói tiếp:
– Cậu Siêu, cậu biết nơi nào có thể ngồi lâu được không? Tôi càn tìm một chỗ ngồi đến tan dạy mới về nhà.
Siêu nhìn nàng không đáp, chàng vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Mười phút sau, họ đã có mặt ở một quán ăn Tây có tên là “Lan Tâm”. Chọn một góc vắng, họ ngồi xuống. Ánh sáng vừa phải, ghế nệm êm, khung cảnh thoải mái khiến Cầm thấy dễ chịu.
Trên tường là một bức họa lớn, vẽ một thiếu nữ cưỡi ngựa. Trên bàn tay một chậu thủy tinh, trên có đóa hoa hồng tươi màu đỏ. Bội Cầm ngồi tựa lưng vào ghế, chưa bao giờ Cầm bước chân vào nơi sang trọng như vầy. Có chăng chỉ một lần… Đó là lần cuối cùng chia tay với Lâm Duy. Nhưng chỉ là ở một quán cà phê nhỏ… Cầm còn nhớ Duy đã nắm chặt đôi tay nàng với những lời thề thiết tha:
– “Tối đa là hai năm, Bội Cầm! Hai năm nữa anh sẽ trở về. Dù có thi đậu hay không thi đậu, anh cũng phải trở về, anh không thế sống xa em. Bội Cầm… Em hiểu không, cứ nghĩ đến cảnh sống mà thiếu em, anh buồn muốn chết”.
Còn, còn nhiều nữa, Duy đã nói với nàng những lời mật ngọt như vậy.
Thế mà… Hai năm đã trôi qua… Không phải hai năm. Bây giờ đã bốn năm rưỡi… Duy không quay lại, Duy cũng không chết mất. Chàng đã cưới vợ. Tất cả những lời thể non hẹn biển trở thành những lời nói chơi.
Chuyện trăm năm như một ảo ảnh… Tình yêu! Tình yêu! Tình yêu là gì? Phải chăng chỉ là cái mà các nhà văn múa bút để lừa gạt người đọc thôi? Và giữa thời đại tên lửa này, cuộc sống thay đổi đến độ chóng mặt thì tìm đâu ra một tình yêu chung thủy? Cầm thầm nghĩ.
Chợt nhiên, Bội Cầm cảm thấy có hai hàng nước mắt lăn xuống má.
Trên bàn, trước mặt có ly cà phê đen. Ly cà phê đã nguộ mang ra từ bao giờ thế? Bội Cầm ngẩn ra. Rồi nàng lại thấy có người kéo ghế đến ngồi sát bên cạnh nàng. Nắm lấy cánh tay không bị thương của nàng… Một giọng nói thanh niên, một giọng nói trẻ và ấm:
– Có đau lắm không? Có cần uống thuốc giảm đau không? Bác sĩ nói là Cầm sẽ thấy nhức nhối lắm, uống chứ?
Bội Cầm giật mình, nàng như mới tỉnh giấc…quay trở về thực tế sau giấc mộng xa xăm. Cầm mở to mắt. Nàng phát hiện ra Siêu đã kéo ghế từ vị trí đối diện đến bên cạnh nàng. Anh chàng đang nhìn nàng với đôi mắt to. Đôi mắt có chút lôi cuốn và đang nhìn nàng rất lạ. Lâu lắm rồi, Cầm cũng đã gặp ánh mắt giống như vậy. Đúng rồi! Ánh mắt của Duy, Bội Cầm giật mình, hoàn toàn trở về thực tế.
– À, cậu Siêu – Cầm nói, với một chút luống cuống, cố rút tay ra khỏi tay Siêu nhưng không được – Tôi khỏe lắm, không thấy đau đơn gì cả. Cậu yên tâm.
Và Bội Cầm lại cố rút tay ra nhưng vẫn không được. Siêu nhìn trừng trừng vào mắt Cầm, giọng nói của cậu ta có gì đó đổi khác:
– Đừng nên thế! Tại sao lúc nào Cầm cũng như muốn trốn lánh tôi? Tại sao vậy? Giữ khoảng cách để làm gì? Không cho tôi cái diễm phúc được chăm sóc chiều chuộng Cầm à?
Trời đất! Bội Cầm bối rối. Chuyện gì sắp xảy ra đây? Không, không được. Hôm nay xảy ra bấy nhiêu chuyện, đủ rồi. Đầu óc như muốn nổ tung rồi. Không thể suy nghĩ, phân tích gì được nữa. Mọi thứ đang đau. Ta không có quyền nghĩ khác được.
– Cậu Siêu, cậu nên tỉnh táo một chút nào! – Bội Cầm nói, lưỡi như cứng ra, môi như khô lại – Cậu còn trẻ tuổi! Tôi lúc nào cũng coi cậu như em… Cậu biể đấy, nếu Bội Hòa còn sống, nó cũng bằng cỡ tuổi cậu.
– Nhưng tôi đâu phải là em của Cầm? – Siêu nói nhanh. Mặt đỏ hẳn. Giọng nói có vẻ xúc động – Cầm cao lắm là lớn hơn tôi hai tuổi thôi! Khoảng cách thời gian như vậy đâu lớn lắm? Bội Cầm, đừng hòng nói với tôi là Cầm không hoàn toàn hiểu vì sao tôi cứ tìm cách xuất hiện trước nhà của Cầm. Cũng đừng cho rằng, hoàn toàn không hiểu vì sao tôi cứ quan tâm lo lắng, cứ tìm mãi lý do để gần gũi Cầm… Tôi đã nói với Cầm rằng…
– Đừng! Đừng… Bội Cầm hoảng hốt, cố rút tay ra và thu người vào ghế – Cậu đừng làm tôi sợ, cậu Siêu, cậu còn trẻ… Có thể cậu chưa hiểu được cậu đang làm gì… Hãy quên đi, cậu Siêu. Đừng nói đến chuyện đó nữa, bằng không… Một ngày nào đó cậu lớn lên, cậu trưởng thành, cậu sẽ thấy hối hận về những gì cậu vừa nói với tôi.
Tùng Siêu mở trừng trừng đôi mắt. Rồi tự nhiên nhắm nghiền lại. Hình như cậu ta đang cắn nhẹ môi. Siêu ngả người ra sau một chút. Đã có một khoảng cách nhỏ. Khuôn mặt Siêu không còn đỏ nữa mà tái đi. Lập tức Bội Cầm hiểu ra. Nàng đã khiến cho Siêu thấy tổn thương, Siêu bị chạm tự ái. Bội Cầm bối rối, đặt tay mình lên tay Siêu, Cầm nói như giải thích phân bua:
– Cậu thấy đó cậu Siêu… Cậu không hiểu được tôi đâu. Và nàng tiếp – Tôi bây giờ già rồi. Tôi không xứng đáng với cậu nữa.
– Thôi đừng nói gi hết! – Siêu cắt ngang.
Khuôn mặt chàng có nét giận hờn của trẻ con, chàng hất tay Cầm ra rồi thọc tay vào tóc với cái vẻ nũng nịu con trẻ trông rất dễ thương.
Siêu vừa lắc đầu vừa nói – Tôi hiểu rồi. Cầm không coi tôi ra gì cả, Cầm cho tôi là một đứa con nít, chưa trưởng thành, chưa biết suy nghĩ. Chưa bao giờ tôi nhận ra điều ấy và thấm thía như lúc này.
– Không phải vậy đâu, hoàn toàn không phải – Bội Cầm vội vã nói. Nàng cũng không hiểu mình tại sao lại nói như vậy.
– Không phải là sao? – Siêu buông tay xuống nhìn thẳng Cầm – Có nghĩ là Cầm không coi tôi là đứa con nít phải không? Tôi dù sao cũng hai mươi bốn tuổi rồi. Tôi cũng đã đi làm, đã có một vị trí trong xã hội nhất đinh. Nói tóm lại, tôi đã trưởng thành, đã có nghề nghiệp, có trình độ và nhận thức rõ ràng những gì mình đang làm. Vậy thử hỏi còn gì nữa, Cầm hãy cho biết đi! Thế nào mới gọi là trưởng thành nữa chứ?
Siêu nhíu mày suy nghĩ. Đôi mắt chàng như van lơn, như cầu khẩn nhìn Cầm.
– Cầm hãy nói đi! Lúc Cầm nói chuyện tình yêu với Lâm Duy đó, bấy giờ hắn bao nhiêu tuổi?
Đừng! Trái tim Cầm như kêu gào! Đừng nhắc đến cái tên Lâm Duy… Đừng tàn nhẫn như vậy! Cầm mở to mắt. Nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở – Cậu Siêu! Cậu biết không? Chính vì có chuyện Lâm Duy mà tôi không muốn lầm lỡ, không muốn xa chân một lần nữa. Cậu không hiểu đậu cậu không hiểu sao… vì sao, tôi lại sợ tuổi trẻ như vậy. Và vì sao… Vì sao tôi lại già thế này. Tất cả cũng chỉ vì tình yêu, vì nỗi đau. Đầu óc Bội Cầm lúc này lan man bao suy nghĩ.
Bất giác nàng nói:
– Cậu Siêu này! Bội Cần nói rất khẽ – Thuốc giảm đau cậu để đâu, cho tôi. Tôi cảm thấy đau quá, đau quá…
Lập tức, ngón đòn khỏa lấp được hữu hiệu ngay. Siêu gác mọi chuyện qua một bên, vội vã tìm trong đống thuốc ra viên thuốc Cầm cần. Siêu nhìn Cầm. Viên thuốc được uống ngay với nước lọc. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Cầm, Siêu chợt như hối hận. Lòng chàng buồn rười rượi. Đúng ra không nên, không nên nhắc đến tên Lâm Duy. Cầm đang bị đau vết thương ở tay, ta đành lòng nào lại nhắc đến vết thương ở tim nàng. Rõ thật tàn nhẫn!
– Bây giờ cậu hãy cho tôi nghỉ một chút nhé – Bội Cầm tựa đầu vào ghế nói. – Chuyện kia để hôm khác sẽ bàn đến, lúc nào tôi khỏe, tôi không còn đau, chúng ta sẽ có dịp bàn lại.
– Lỗi tại tôi cả – Siêu nói nhanh – Cầm nói đúng, tôi rõ ràng chưa trưởng thành. Tôi còn ích kỷ ngang ngạch… Chưa biết cách chiều chuộng, chăm sóc.
Và Siêu có vẻ đau khổ về những gì mình làm không đúng lúc đã qua.
Bội Cầm ngồi đấy yên lặng. Trong phút giây nàng chợt thấy lòng mình thoáng một chút xúc động, nhưng nàng vẫn im lặng.
QUỲNH DAO
Hãy Hiểu Tình Em
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ