________________________
Dương Lâm chân đã bước đến cổng trường……
Chân nọ đá chân kia….
Cậu cắn môi dưới….
Cậu đắn đo…..
1.
2.
3.
Cậu chạy một mạch về phía lớp học, đến gần thì cậu chậm chân lại bước khe khẽ để tránh gây tiếng động.
____________________________________________
Bích-chan thấy bóng người lấp ló bên ngoài, mìm cười nhẹ. Đi đến bên hắn.
Hắn ngồi chống cằm xem cô nàng tính làm gì tiếp.
Khẽ cởi từng chiếc cúc, đi chậm đến.
Hắn cười nhàn nhạt.
Ngọc Hân bỗng nhảy vồ đến người hắn.
Hắn giật thót! Quắc dơ heo-_- Cô ta tính tập trận à!!!
Hai người ngã nhào xuống, cặp ngực của Bích-chan dán chặt ngực hắn. Cô ta cúi xuống dò tìm môi hắn.
A! A! A! Các người! Các người tưởng là hay lắm đúng không?! rất tình thú đúng không???
Sai hết rồi! Hắn đang khó thở đấy các cháu!! Cái cặp bưởi kia cân ra phải 1 tạ chứ ít gì!!!????
Chả khác gì lấy thịt đè người nha!!!
Chờ chờ đã!!! Cô ta hình như hôm nay ăn bánh cuốn!! Mùi tỏi kinh voãi!!! Hắn sống chết né ra!!!!
…… Hắn tĩnh tâm lại… với cô ả này, hắn không hề có tý cảm xúc nào cả….. quá nhạt nhòa… Không thể bì với xúc cảm khi ở bên cậu được…. chẳng lẽ….
__________________________________________________
Cậu thấy tiếng hắn kêu ” A” rồi tiếng bàn ghế đổ, thấy chân hai người kề sát nhau….
Đồng tử của cậu mở thật to……. Cậu không tin vào mắt mình….
Tim cậu như ngừng đập, cậu như bị rút cạn sức lực, khụy xuống nền gạch cứng ngắc…..
……….. Người cậu đổ dồn xuống, tay chân mềm nhũn, cậu khó khăn đưa tay đè ngực mình lại….
” Hộc hộc…hộc….” – Cổ họng cậu thắt lại… khó khăn hít từng ngụm khí lạnh… cậu khó chịu…. khó… khó thở quá……… Ra… ra là hắn đã chán ghét cậu đến độ này… liền nói thẳng sao phải bắt cậu nhìn cảnh này chứ?
Mọi hình ảnh vừa xảy ra cứ bủa vây quanh cậu…. nó cứ cấu xé trái tim mỏng manh cậu đến rỉ máu……
Đầu cậu quay mòng mòng…… những hình ảnh trước mắt dần chìm trong màn đen…
” DƯƠNG LÂM!!!” – Tấn Lộc vừa lúc đó đi ngang qua thấy cậu đang nằm vật trên nền hốt hoảng kinh hô một tiếng.
Hắn cùng Bích-chan trong lớp nghe thấy tiếng hô cùng giật mình, nghe thấy tên cậu, hắn đẩy cô ra, chạy vội ra hành lang……
Tấn Lộc nhẹ nhàng nâng cậu dậy, để cậu tựa trong lòng mình, tay kia vuốt vuốt lưng giúp cậu điều chỉnh hô hấp.
” Thở bằng miệng đi…. từ từ thôi…”
Tấn Lộc ngước lên liền thấy hắn cùng cô ả Ngọc Hân đi ra, thấy quần áo hai người xộc xệch liền hiểu chuyện.
Thấy mặt cậu trắng toát, môi tím lại, người hắn run lên một trận.
Hắn như người mất hồn, vô thần đưa tay về phía cậu, hắn muốn ôm cậu!
Thấy cậu không khá hơn, Tấn Lộc gạt phăng tay hắn, bế sốc cậu chạy như trốn nợ đến phòng y tế, bỏ lại câu nói lạnh ngắt.
“Hai người giỏi lắm, giờ vừa lòng chưa?!”
….. Hắn như con rối, tay bị hất ra dừng ở khoảng không cũng chẳng buồn thu lại, cứ trơ mắt nhìn Tấn Lộc bế cậu đi xa dần……
” Em…e..m xin lỗi…em..” – Ngọc Hân mím chặt môi, day day tay hắn.
Giọng nói khe khẽ bên tai của cô nàng không hề lọt tai hắn lấy một chữ…. hắn cứ đứng đực ra đó….
Cậu … cậu ta …. nhìn thấy sao?…..
Không… không thể…thế được…
Hắn lại một lần nữa hất tay cô ả, lần này mạnh hơn làm cô nàng ngã ra nền, rồi chạy thục mạng đuổi theo.
____________________________________________________
Tại phòng y tế.
” Cậu bé bị chứng khó thở tạm thời, không cần quá lo lắng…”
Nhìn mặt hai cậu thanh niên như đang nhìn mặt người thân lần cuối, y tá Ly lắc đầu, cầm lấy cặp tài liệu gõ lên đầu 2 đứa.
” A…” – Tấn Lộc, Trúc Du kêu lên một tiếng, hồn lúc này mới được kéo trở về.
” Tôi nói, hai người các cậu….”
” Cậu ta…. còn sống đượ-” – Tấn Lộc chưa kịp nói hết liền bị gõ thêm cái nữa.
” Cấm nói chen nói lấn! Tạm thời chỉ cần nằm nghỉ, lát sẽ khỏe, hai đứa ở lại trông đi, tôi có việc”
Hắn dán chặt tầm mắt lên cậu, nhìn mãi, chẳng buồn chớp mắt.
Tấn Lộc cũng nhìn cậu, chua xót một hồi…cái cậu bé này… sao có thể…..A… nhìn cái cảnh đó thì….. Tấn Lộc tức giận, kéo xách cổ áo hắn lên.
” Rốt cuộc là mày muốn điều gì?” – Tấn Lộc chỉ tay về phía thân thể non nớt mềm yếu kia ” mày muốn cậu ta tàn tạ vậy hả? Mày điên à? Máu S trỗi dậy à? Thiếu sân chơi à? thiếu à? Thiếu tao cho mày vào trại tâm thần nhé?”
” Xin lỗi…”- Giọng hắn phát ra như có như không.
” Nếu không thể đáp lại, không thể nhớ ra thì thôi kết thúc đi!”
” Xin lỗi”
” Xin…! Xin cái bà nội mày! Cậu ta đau khổ vậy vì ai hả? Cậu ta cố gắng! Cậu ta cố gắng ở bên mày! thế! Sau tất cả đây là điều mày muốn cậu ta biết đấy à???”
” Xin lỗi”
” Mày liền đi ra kia liếm giày cậu ta mà xin lỗi! Tuyệt giao đi!”
Hắn nhíu mày… thấy lạ lạ…
” Tấn Lộc…. mày thích Dương Lâm à?”
Tấn Lộc khựng lại….. nhìn về phía cậu……
” Thì… thì sao?”
Hắn nhếch môi, cười sâu xa.
Tấn Lộc dùng sức hơn.
” Đúng đấy? Tao thích nhóc đó? Thì sao? Mày ghen?”
Hắn chột dạ, song vẫn là không biểu hiện ra ngoài, cái ” Tôi” của hắn quá lớn, đè bẹp sự thật con người hắn, nuốt khan một ngụm.
” Tùy hai đứa gay chúng mày! Không quan hệ đến tao!” – Nói xong bỏ đi.
Cửa phòng đóng sập lại.
” Dương Lâm.. em….”
” Em hiểu…” – Cậu cười.. nụ cười méo mó hòa trong tiếng khóc nấc…..
Kết thúc rồi ……..
______________________________ Bạn đang �
” Chết tiệt!” – hắn ngước lên bầu trời xanh thẳm trong veo, vậy mà trong mắt hắn…. bầu trời muốn xám xịt bao nhiêu liền có xám xịt bất nhiêu……
Cười đau khổ….
Kết thúc rồi sao?……
___________________________________________________________
” Kết thúc rồi …….. ”
” Kết thúc rồi sao? ……..”
Trần thuật và Nghi vấn.
____________________________________________