Mặc dù Lâm cứ khăng khăng nghĩ rằng những cảm giác khó chịu hôm đó là vì Lâm ko muốn mất đi người bạn thân là Phong nhưng dạo này cô cảm thấy chính bản thân cô cũng rất lạ. Hằng ngày nghĩ về Phong nhiều hơn, khó chịu nếu nhớ lại ngày Phong cười với Tề Huyên, ở đâu cô cũng vô thức tìm kiếm hình bóng của Phong.
-Lâm, thì ra cô ở đây à
Lâm giật mình khi nghe thấy tiếng Phong gọi mình đột ngột . Bất giác tim cô đập liên hồi “Lâm, mày bị gì thế, chỉ là gọi tên thôi mà”
-Có chuyện gì à_Lâm nói nhưng ko quay mặt về phía Phong
-Này, thái độ gì thế hả, nói chuyện mà ko nhìn thẳng là bất lịch sự lm biết ko hả_Phong nói_Tôi đói bụng quá, đi ăn với tôi đi_Phong ko chờ câu trả lời của Lâm mà cứ thế kéo cô đi.
Lâm bất ngờ trước hành động của Phong, đến khi định thần lại thì tay cô đã nằm trong tay Phong rồi, cô muốn vùng ra nhưng ko thể được, sao cô lại ko thể và….ko muốn vùng ra cơ chứ.
-Lâm , cô ngồi xuống đây đi, tôi sẽ ra mua cho_Phong nói rồi buông tay Lâm ra, chạy biến trong dòng người đông nghẹt
Lâm hơi hụt hẫng khi Phong đột nhiên buông tay cô ra, cô cứ nhìn theo bóng Phong mãi.Cô tự hỏi cảm xúc này là sao, từ trước đến nay cô chưa từng có. Nó khiến cô hồi hộp và nao núng khó tả.
-Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế, đồ ăn của cô nè_Trong lúc Lâm lơ đễnh thì Phong đã quay lại lúc nào, anh dúi vào tay cô một cái bánh bông lan socola, anh vẫn còn nhớ hương vị mà cô thích.
-Cảm ơn_Cô lí nhí
-Làm gì khách sáo thế, mà dạo này cô lạ lắm đó, bộ cô ko khỏe ak_Phong vừa nói vừa giơ tay định sờ đầu Lâm
Lâm thấy tay Phong sắp chạm trúng mình thì bối rối, cơ thể cô tự động hất tay Phong ra khi tay Phong còn đúng 1cm là chạm vào trán cô.
Phong tròn mắt trước hành động của cô, cô từ chối lời quan tâm của anh dành cho cô.
Lâm lúng túng, biết mình vừa làm Phong tổn thương
-A..xin lỗi, tôi ko sao đâu
-Ko phải lỗi của cô, là tôi tự nhiên quá.
Rồi 2 người ko nói gì nữa, ko khí càng lúc càng căng thẳng và ngột ngạt hơn
-A, Phong, cậu cũng ăn đây à, tớ ngồi đây được ko_ Và người lên tiếng phá vỡ bầu ko khí đó là Tề Huyền,
-Ukm, cậu ngồi đi_Phong cười nói
-Vậy tớ ngồi nhé_Huyền ngồi xuống bên cạnh Phong_Đây là bạn gái cậu à_Bây giờ Huyên mới để ý đến Lâm
-Ha ha, giống lắm ak, rất tiếc là ko, đây là bạn của tớ, tên là Lâm_Phong nói, anh sợ Lâm khó xử liền phân bua
Lâm ko nói gì, chỉ nở nụ cười xã giao với Tề Huyên
– Cậu nói vậy tức là tớ vẫn còn cơ hội làm bạn gái cậu phải ko_Huyền cười hỏi thẳng Phong, ko hề tỏ vẻ ngại ngùng hay e dè.
– À, ờ….chuyện này_Phong lúng ta lúng túng liếc qua Lâm, anh ko muốn làm Huyên đau như anh, vì anh biết cảm giác đó rất đau.Dù là con nhà giàu nhưng anh ko hề kiêu ngạo, trái lại còn suy nghĩ cho người khác rất nhiều.
– Tôi ăn xong rồi, 2 người cứ từ từ mà ăn đi, tôi có việc đi trước, xin phép_Lâm đứng bật dậy, cô bỏ đi ngay khi Phong chưa kịp nói gì.
Huyền nhìn thấy ánh mắt của Phong cứ nhìn Lâm một cách rất dịu dàng, trìu mến,1 cách nhìn mà từ trước đến nay anh chưa nhìn cô hay nhìn bất kì một người con gái nào khác như vậy.
-Phong, cậu thích Lâm phải ko_Huyền hỏi
-Hử_Phong ngạc nhiên nhìn Huyền, bộ anh dễ bị nhìn ra thế ạk
-Ánh mắt của cậu, cách nhìn của cậu đối với cô ấy đã nói lên điều đó
-….ukm, Tớ thích cô ấy_Phong cười nói, một nụ cười hạnh phúc, đối với anh được thích Lâm là cả một hạnh phúc.
-…Vậy à, nhưng tớ sẽ ko chịu thua đâu_HUyền cũng đứng dậy bỏ đi. Phong ngơ ngác nhìn theo, mà thôi, chuyện ấy ko quan trọng, quan trọng bây giờ là phải giải quyết xong hết đống đồ ăn này đã.
Huyền qua lớp 11a2 tìm gặp Lâm ngay sau đó. Cô muốn biết Lâm thực ra là như thế nào mà khiến Phong thích đến vậy, và cô đã hẹn Lâm lên sân thượng nói chuyện.
-Cô tìm tôi có chuyện gì_Lâm khoanh tay đứng hỏi Huyên
-HÌ, tôi có vài chuyện tò mò muốn biết thôi_Huyên cười nói
-Nói thẳng vào vấn đề đi_Lâm nhíu mày
– Vậy tôi ko khách sáo, cô là gì của Phong_Huyền nói thẳng ko vòng vo nữa mất thời gian
-Ý cô là sao, tôi và Phong là bạn.
-Thực sự chỉ có vậy
-Thế cô muốn tôi trả lời thế nào.
-Ha ha,, cô thực sự thú vị. Thế cô có thích Phong ko.
-Rốt cuộc là cô muốn gì._Lâm thực sự khó chịu
-Hì, tôi chỉ muốn nói nếu cô ko thích Phong thì làm ơn hãy tránh xa cậu ấy ra.
-Nếu tôi nói tôi ko muốn thì sao
-Tùy cô thôi, nhưng nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ khiến Phong hết yêu cô._Huyên tự tin nói
-Nếu cô làm được thì cứ việc, chỉ cần đó là điều Phong muốn tôi sẽ ko cản.
-Được, vậy cô cứ chờ tin vui từ tôi đi nhé, tôi đi trước đây
Lâm ko xuống ngay mà đứng đó nhìn cảnh vật xung quanh một lúc lâu rồi mới chậm rãi bước xuống
“Mình có thích Phong ko nhỉ, cảm giác thích một ai đó thực ra là như thế nào….”
___Mấy ngày sau tại lớp 11a2, trường LUCIA SCHOOL_____
-Này, Linh, Hân, cảm giác thích một người nào đó là như thế nào_ Lâm kéo Linh và Hân vào một góc hỏi
-Hử, chị Lâm thích ai rồi ak_Hân ngạc nhiên nói
-Lâm, cậu đọc truyện nhiều thì đáng lẽ mấy cái này cậu phải hiểu rõ chứ._Linh mỉm cười, xem ra cô đã đoán đúng
-Tớ muốn biết người từng trải có cảm giác như thế nào, truyện nhiều kiểu lắm
-Cảm giác của em ấy à: tim mình sẽ đập liên hồi khi người đó gọi tên mình, luôn nghĩ về người đó, luôn muốn ở bên cạnh người đó_Hân nói cứ như mình là chuyên gia của máy chuyên này
-Để coi: luôn tìm kiếm hình bóng người đó, khó chịu khi người đó tỏ ra thân thích với người khác giới, sao, cậu có những cảm xúc như vậy ko_Linh hỏi
-……_Lâm ko nói gì, bỏ chạy ra khỏi lớp, chẳng lẽ cô thích Phong thật sao
Cô chạy mãi, đến 1 khu vườn nhỏ trong trường , cô thấy có bóng của một người rát quen thuộc….cô nhíu mày nhìn kỹ hơn thì phát hiện đó là Phong và …Tề Huyên. Cô nép ở gần đó quan sát. Huyền nói cái gì đó nhưng cô ko nghe rõ, đang cố lắng tai nghe được chữ nào hay chữ ấy thì ngay lúc ấy, đập vào mắt cô là hình anh Huyên lao tới ôm lấy Phong.
“Thịch..thịch…”, tim Lâm nhói lên, cô lấy tay che miệng để cô ko phát ra lời nói, tim cô càng đau hơn khi Phong ko hề Phản kháng mà cũng ôm lại lấy Huyên..giống như là một cặp tình nhân đang tình tứ.
Cô ko muốn nhìn thêm nữa, cô bỏ chạy khỏi đó. Cô chạy, cố ngăn nước mắt ko rơi nhưng vô ích, lí trí cô thì nói vậy nhưng con tim cô thì lại làm ngược lại, những giọt nước mắt của cô rơi càng lúc càng nhiều hơn, nó trong và sáng lấp lánh như pha lê, rồi rơi xuống đất….vỡ tan
Vấp…phịch
Vì ko để ý đến xung quanh nên cô vấp ngã, cô khóc nhiều và to hơn, ko phải vì cô đang bị trầy xước mà vì tim cô đang rất đau, rất khó thở.
Cô ôm lấy ngực mình, nó chỉ có phản ứng như thế với Phong, nó chỉ đập nhanh và nhói lên đau đớn vì Phong…..Hình như cô thích Phong thật rồi….ko, ko phải là hình như nữa mà là chắc chắn, chắc chắn cô đã thích Phong, thích rất nhiều, nhiều đến mức hơn cả những gì cô tưởng tượng. Cô ko thể lầm được vì con tim cô đã nói cho cô biết như vậy.Linh….đây chính là điều mà cậu ám chỉ phải ko, cậu đã biết rằng hình bóng Phong đã len lỏi vào tim tớ, đã biết từ lâu rằng …tớ đã thích Phong phải ko……
____________________
Mọi người, chắc mình phải thất hứa rồi, viết xong truyện này chắc mình sẽ ko viết truyện HUYỀN VŨ – nàng công chúa của tôi. nữa * cúi đầu tạ lỗi*, cảm ơn vì các bạn đã ủng hộ suốt thời gian qua. À thêm 1 cái nữa, khả năng hơi lớn là truyện…..sad ending nha , ns chung là cũng chưa biết nữa, làm vậy cho hấp dẫn^^)