Sau hơn 15 phút, cuối cùng xe
Phong cũng tới .
-Làm gì lâu vậy?_Bảo tới đây đã
gần 10 phút.
-Hắn ta có làm gì cậu không?_linh
hỏi ngay khi Lâm vừa xuống xe.
-Ko, mình ko sao hết.
-Tôi có làm gì đâu, ngược lại tôi
mới là mới là người bị cô ta “ làm gì nè”_Vừa nói Phong vừa xoa xoa lưng và
vai.
-Cái đó là do anh biến thái.
-“Biến thai”, vậy là anh đã làm gì
Lâm của tôi rồi._linh nổi giận, từ người cô tỏa ra luồng khí dày đặc.Phong toát
mồ hôi, ko biết giải thích thế nào.
– Được rồi Linh, vào thôi, mẹ tớ
đang đợi._Lâm kéo tay Linh đi.
– WHAT “ mẹ tôi”, vậy đây là…._Phong
và Bảo há hốc, ngạc nhiên.
-Là nhà tôi.
-…..
“ Ko ngờ được ra gặp mặt mẹ vợ sớm
hơn tưởng tượng”_bảo nháy mắt.
“ ….”
Bảo và Phong bước vào quán.
Ngay khi vào, mùi bánh đã sộc vào
mũi 2 người ngay. Công nhận thơm thật.
-Về rồi à_Một giọng nói trong trẻo
bên trong vang lên, người đó đứng lên, chầm chậm bước ra.
“ Đe… đẹp quá”_Phong, Bảo
-Mẹ, đây là bạn con, Phong và Bảo._Lâm
giới thiệu cho mẹ biets về 2 người con traui đi sau mình.
-Oh, đây là lần đầu tiên con dẫn
bạn nam về quán đó. Chà, đẹp trai ghê._bà cười nhẹ, nhìn Phong và Bảo một lượt
từ đầu đến chân.
-Mẹ, mẹ đang chảy nước miếng
kìa._Lâm lấy cái khăn giấy cho mẹ mình.
-À à, cô xin lỗi._Mẹ lâm xấu hổ,
cầm giấy.
– Ko sao ạ._ “Hức…”
-Thông cảm, “ mẹ” mỗi lần thấy
trai đẹp là vậy_ Linh lên tiếng giải thích.
-Vậy trong 2 cháu ai là bạn trai
Lâm vậy_Mắt mẹ Lâm sang hẳn khi nhắc đến việc này._Là cháu à_ Mẹ Lâm nhìn sang
phia Bảo.
-A, dạ không ạ, cháu đang theo
đuổi Linh ạ_ Bảo cười.
Ô, cháu thẳng thắng ghê, Linh nhà
cô ko dễ đổ đâu, xem ra cháu phải vất vả rồi.
-Dạ, cháu sẽ cố gắng, hì hì._Phong
gãi gãi đầu “ dạ, việc này khó như lên trời dzậy đó cô, hức”
-Vậy bạn trai Lâm là cháu ak??_Lần
này bà mới nhìn qua Phong.
– A, dạ cháu………._Phong định nói
cháu cũng mong như vậy thì bj Lâm ngắt lời.
-Đó là bạn con, giữa bọn con ko có
gì đặc biệt đâu._Lâm phủ nhận._Mẹ à, bọn họ chắc cũng đói rồi.
“ Tội nghiệp, bị từ chối ngay
trước mặt “mẹ vợ” kìa, xem ra “ bít cửa” rồi”
-À, cô quên mất, mấy cháu ngồi đi,
cô sẽ mang ra ngay._Mãi nói chuyện phiếm, mẹ Linh quên khuấy.
-Các cậu qua đây đi, định đứng đó
tới bao giờ._Linh nhanh chóng chọn một bàn ăn.
-Mẹ Linh tràn đầy năng lượng nhỉ,
nhìn cũng vui tính nữa._Bảo nhận xét.
-…., hừm._Lâm lạnh lùng ko trả
lời.
-“ Hức, Lâm khó bắt chuyện quá,
Phong, bộ cậu có sở thích quái dị này à”
– Được rồi Lâm, con làm gì khắt
khe quá vậy. Con qua kia lấy mấy cái dĩa dùm mẹ đi.
-… Dạ._Lâm đứng lên qua bên chỗ để
dĩa.
– Các cháu thong cảm nhé, trông
Lâm vậy thôi chứ thực ra nó rất tốt, chỉ là ko thể hiện ra thôi.
– Dạ bọn cháu biết nên ko để ý đâu
ạ._ Phong biết điều đó mà.
-Phải rồi Linh, dạo này Lâm có gì
bất thường ko.
-Dạ ko, Lâm vẫn bình thường, sao
vậy mẹ?_Linh thắc mắc.
-Ko, tại con bé ko nói gì với mẹ
thôi._Bà nhìn lâm vẻ lo lắng.
-Không sao đâu, mẹ đừng lo, Lâm có
bọn con bên cạnh mà.
-Uk, nhờ các cháu nhé.
-Dạ
.
.
.
– Dĩa đây, mọi người ăn đi._Lâm mang mấy cái dĩa tới, hơi
ngạc nhiên vì mọi người vẫn chưa ăn cái gì hết.
– Quên mất, ăn thôi.
Lâm chắp tay, nhắm mắt.
-Itadakimasu.
Nói xong Lâm mở mắt rồi ăn bánh
như bình thường.
-Gì vậy/_Bảo xoay qua hỏi Linh khi
thấy Lâm làm vậy.
-Là tiếng nhật, nghĩa là mời mọi
người ăn._linh giải thích.
Lâm, cô thích tiếng nhật à_ Phong
hỏi cô, anh muốn biết nhiều hơn về cô nữa.
-…. Tôi thích_ Lâm nghĩ có nói
cũng chẳng mất mát gì.
-Bánh mẹ Lâm làm ngon quá _ Bảo
vừa ăn đã thích ngay.
– Dĩ nhiên, mẹ làm là số dzách._
Linh tự hào.
-Hì.._ Lâm cười.
“ Là nụ cười đó”_ Phong bất giác
đỏ mặt.
–
Này, ăn xong đi đâu ko?
–
…Công viên đi._Linh đề nghị
–
Ba người đi đi, tôi ko đi.
–
Tại sao_ Phong quay phắt lại.
–
Tôi còn pahir phụ mẹ tôi bán hàng.
–
Ko sao, co cứ đi đi._mẹ Lâm muốn con mình được vui vẻ.
–
… dạ- Lâm đành miễn cưỡng đồng ý, cô ko muốn mẹ cô lo
lắng thêm nữa.
–
Các cháu chăm sóc Lâm dùm cô nhé.
–
DẠ.