Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 51



Huyên nắm chặt tay nó khi nó bước lên bậc thềm. Mọi người đều đã tập trung đông đủ ngoài bên ngoài ngôi nhà, chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa kia và bước vào trong nhưng ai cũng đều cảm thấy do dự. Gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh, rít qua từng kẽ hở của bức vách tạo nên âm thanh u u đầy đáng sợ. Đột nhiên… “Rầm!” – Cánh cửa mở tung, gió từ ngoài lùa vô ào ạt. Chúng nó hét lên thất kinh: “Aaa!”, tay chân đã bắt đầu cứng đờ như hóa đá. “Đừng lo, chỉ là gió mạnh đập cửa thôi.” – Phong vội trấn an cả bọn. Cả đám như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Phong đi tiên phong bước vào trong trước, bọn nó lẽo đẽo theo sau. Căn nhà sặc mùi ẩm mốc và bụi bặm khiến nó hắt xì hơi mấy cái liền.

– Ai mang theo bật lửa không? – Vân quay sang hỏi bọn nó.

– Có đây! – Zen vội móc trong ba lô ba, bốn cái bật lửa đưa cho mọi người. Căn phòng sáng bừng lên sau khi được châm nến, giờ đây nó có thể quan sát kĩ cả căn phòng. Đây là tầng dưới của tòa nhà, hình như là phòng khách, có một bộ sô fa cũ nát bụi phủ dày được đặt ở giữa căn phòng. Lơ lửng trên đầu, trước mặt bọn chúng là những tấm “lưới” mạng nhện giăng đầy mọi nơi. Đang tập trung quan sát căn phòng thì Zen nghe thấy có tiếng hét thất thanh bên cạnh, khiến cả đám giật mình ngoảnh lại.

– Khanh, cậu làm sao vậy? Trông sắc mặt cậu yếu lắm! – Phong hoảng hốt đỡ Khanh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ cũ gần đó sau khi đã lau chùi sạch sẽ. Đó là lần đầu tiên nó thấy cậu ta quan tâm đến người khác như vậy, đây là Đặng Duy Phong mà nó từng quen biết sao?

Sắc mặc Khanh lúc này tái hắn đi, cô bạn không ngừng đưa tay ôm ngực, cơ thể co giật liên hồi, khuôn miệng liên tục phát ra những tiếng ho khù khụ không dứt, hơi thở khò khè, ngắt quãng, đầy nặng nhọc.

– Lấy giúp… tớ… cái… ba lô… – Từng lời nói ngắt quãng được Khanh thốt lên đầy yếu ớt.

Mọi người cuống cuồng tìm ba lô của Khanh và đưa cho bạn ấy, Khanh vội lục trong túi và lấy ra một ống hít, vật thường dùng cho những người bị mắc bệnh hen suyễn, không lẽ…?

– Tớ bị bệnh hen suyễn, xin lỗi đã khiến mọi người phải lo lắng. – Khanh nở nụ cười gượng gạo yếu ớt sau khi đã hồi phục sau cơn bệnh bộc phát.

Phong cầm lấy tay Khanh, khuôn mặt cậu vẫn còn chưa hết lo sợ vì sự việc mới xảy ra.

– Sao cậu không nói cho tớ biết? Đáng ra phải ở nhà chứ theo đến đây làm gì? Cậu biết là tớ đã lo lắng thế nào không? Nếu cậu có mệnh hệ gì thì sao?

Mặc dù trong giọng nói của Phong chứa đựng sự giận dữ, nhưng đằng sau đó là tất cả sự quan tâm, lo lắng của cậu ta dành cho người con gái ấy.

– Ngày mai chúng ta trở về! – Sau một thoáng im lặng, Phong tuyên bố.

– Sao lại về, vừa mới đến mà? – Cả bọn đồng loạt phản đối.

Vẫn giữ thái độ kiên quyết, Phong đáp:

– Ai muốn ở lại thì cứ viêc, tôi và Khanh sẽ về. Tình trạng sức khỏe của cô ấy hiện nay không thể tiếp tục cuộc đấu được.

– Hừ, không chịu được sao ban đầu không ở nhà luôn đi, còn theo tới đây làm gì cho vướng tay vướng chân. – Thiên bất mãn lên tiếng, câu nói bâng quơ của nó cũng đủ để cho tất cả mọi người trong căn phòng này đều nghe thấy.

– Cậu vừa nói gì hả? – Khuôn mặt Phong đỏ bừng, đôi bàn tay nắm chặt lại nghe răng rắc, cậu ta định xông vào nện cho Thiên một trận nhưng may là bọn nó đã kịp thời can ngăn.

Zen biết Thiên không cố ý làm người khác tổn thương, nhưng cái tính thẳn thắn quá đáng của nó đúng là gây ra biết bao phiền phức. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Khanh bèn nhẹ nhàng cất tiếng:

– Xin lỗi vì đã gây ra bao phiền phức cho mọi người… khụ… khụ… tớ không sao đâu, có thể tiếp tục được mà. Phong đừng lo quá, Khanh bị thế này quen rồi, đừng để vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người.

Sau một phút trầm ngâm, Phong cũng đành phải nhượng bộ:

– Thôi được, nhưng nếu cảm thấy không ổn thì cậu phải nói đấy nhé!

– Ừ, tớ biết rồi.

Cuối cùng thì mọi việc cũng đã được giải quyết êm đẹp. Nó cũng cảm thấy ái ngại cho sức khoẻ của Khanh, nhưng thật lòng nó cũng không hề muốn cất công đến đây rồi lại về một cách vô ích, hy vọng rằng Khanh sẽ không sao.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.