Kỳ thật cũng khó trách Miêu Nghệ sẽ hỏi Khâu Dạng đã liên lạc với Việt Sở chưa, bởi vì hai người đã từng cùng một nhóm, ai nấy đều thấy được quan hệ giữa Khâu Dạng và Việt Sở tốt biết bao nhiêu.
Việt Sở đến từ khoa phát thanh và dẫn chương trình, cả người rất có tự tin cùng mị lực, hơn nữa còn luôn có bộ dạng ôn ôn nhu nhu, trong bốn năm đại học từng nhận qua không ít lời tỏ tình, nhưng cô ấy đều nhất nhất cự tuyệt.
Khâu Dạng cùng Việt Sở quen biết có chút ngoài ý muốn, lúc đó câu lạc bộ của trường đang chiêu sinh người mới, Khâu Dạng dừng lại trước tấm biển của câu lạc bộ nhiếp ảnh, có chút do dự không dám tiến lên, nàng khi đó chưa có camera, kỹ thuật nhiếp ảnh cơ hồ không có, nhưng nàng đối nhiếp ảnh là có chút hứng thú, chỉ là vừa mới bắt đầu có chút tự ti, vì thế liền ở kia rối rắm cùng do dự.
Việt Sở lúc ấy đã học năm tư, bận rộn rất nhiều việc, nhưng cô ấy là chủ nhiệm cũ của câu lạc bộ nhiếp ảnh, lúc tuyển sinh mới được mời ngồi trong văn phòng.
Cô ấy thấy Khâu Dạng, chủ động dò hỏi tình hình, rồi sau đó liền dẫn Khâu Dạng tiến vào báo danh, toàn bộ hành trình rất có kiên nhẫn, không ngừng mà cổ vũ Khâu Dạng.
Vì thế đối với Khâu Dạng mà nói, sau khi nàng bước chân vào đại học gặp được người tốt đầu tiên chính là Việt Sở.
Nàng có số điện thoại Việt Sở, thêm WeChat Việt Sở, ngẫu nhiên sẽ bị Việt Sở kéo theo cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Việt Sở đều nói với mọi người Khâu Dạng như là em gái của mình.
Khâu Dạng vẫn luôn biết ơn lúc ấy được Việt Sở chiếu cố, bởi vì Việt Sở khi đó là tia sáng hiếm hoi trong thế giới của Khâu Dạng, chiếu vào thế giới nhỏ hẹp u ám của nàng, làm nàng cảm nhận được sự ấm áp.
Lý do cho sự rạn nứt của mối quan hệ giữa hai người không quá phức tạp.
Trước khi Việt Sở tốt nghiệp tụ họp rất nhiều, có một ngày uống rất nhiều rượu, cô ấy gọi điện thoại cho Khâu Dạng và nhờ Khâu Dạng đi đến đón cô ấy.
Khâu Dạng tới địa điểm đó, liền thấy Việt Sở ngồi xổm bên đường, không còn bộ dạng tự tin ngày thường nữa.
Cô ấy thoạt nhìn có chút chật vật, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Khâu Dạng, như là một con vật đang bị lạc.
Khâu Dạng đỡ cô ấy dậy, mới vừa đứng vững liền nghe thấy Việt Sở dùng giọng điệu khẩn cầu hỏi chính mình: “Dạng Dạng, chị ôm em một lát được chứ?”
“Được.” Khâu Dạng sửng sốt, nhưng sẽ không từ chối, bởi vì Việt Sở giống như là chị gái của nàng vậy, đối xử với nàng thực sự rất tốt.
Việt Sở ở ven đường ôm chặt nàng, cái ôm này không có bất kỳ tạp niệm nào.
Mà Việt Sở lại mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, Khâu Dạng không bao lâu liền nghe thấy tiếng khóc nức nở vang ở bên tai, liền giơ hai tay buông thõng hai bên vỗ vỗ lưng Việt Sở.
Cũng là đêm đó, Khâu Dạng mới biết được nguyên nhân Việt Sở đối xử tốt với mình.
Việt Sở thẳng thắn thú nhận với Khâu Dạng rằng đôi mắt của Khâu Dạng giống với đôi mắt của một người nào đó, chỉ là người đó chưa bao giờ nhìn cô ấy giống như Khâu Dạng.
Hiện tại nói nói được trắng ra, đó chính là Việt Sở coi Khâu Dạng như một người thế thân.
Lúc Khâu Dạng biết chuyện này, nói không khiếp sợ đương nhiên là giả, nàng kỳ thật năng lực tiêu hóa không kém, nhưng cảm thấy chính mình vẫn là cần một chút thời gian.
Nàng cho rằng Việt Sở đối tốt với nàng là bởi vì con người nàng, trên thực tế là từ trên người nàng thấy bóng dáng người khác, cái này làm cho nàng nhất thời không thể chấp nhận được.
Sau đêm đó, họ không còn gặp lại nhau nữa.
Việt Sở cảm thấy hổ thẹn với Khâu Dạng, cũng không biết phải gửi tin nhắn cho Khâu Dạng như thế nào, cô ấy chỉ viết một bức thư cho Khâu Dạng vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, bên trong là lời xin lỗi của Việt Sở, cùng với những lời chúc tốt đẹp cho Khâu Dạng.
Tính ra đã gần sáu năm trôi qua, Khâu Dạng đã sớm đem chuyện này suy nghĩ cẩn thận, bất luận lúc ấy Việt Sở thực sự đối xử tốt với nàng là vì lý do gì, thì điều nàng cảm thấy mới là điều quan trọng nhất.
Nàng đối Việt Sở thật sự cảm kích, là Việt Sở khiến nàng dần dần tự tin, là Việt Sở nói cho nàng có thể nóng nảy, là Càng Sở đã bảo nàng phải tự lập về tài chính để có thể thoát khỏi xiềng xích của gia đình.
Tuy nhiên Việt Sở không thể vượt qua cảm giác tội lỗi, những tin nhắn Khâu Dạng gửi trong vài năm qua đều nhận được phản hồi rất nhạt nhẽo, ngẫu nhiên còn sẽ nhận được câu “Xin lỗi”.
Vì thế Khâu Dạng đã biết, nàng không liên hệ Càng Sở kỳ thật mới là tốt nhất.
Người trong miệng Việt Sở nói kia là ai đối Khâu Dạng không quan trọng, nàng cũng không rõ lắm sau này Càng Sở có qua lại với người đó không, nàng chỉ là hy vọng Việt Sở có thể sống tốt, ngay cả khi đến Kinh thành học tập và làm việc trên thực tế đối với Việt Sở mà nói là đang muốn trốn tránh mọi chuyện.
Nhưng Khâu Dạng vẫn là chân thành mong ước Việt Sở có thể vui vẻ.
Khâu Dạng nhớ lại quá khứ, và so sánh các cuộc điện thoại một lần nữa, một bên hoảng hốt đồng thời lại một bên cảm thấy nhẹ nhàng: “Việt học tỷ.”
“Em rất hoan nghênh chị trở về, chị đừng hiểu lầm em như vậy.”
“Dạng Dạng, lúc trước chị……”
Khâu Dạng hiếm khi cắt ngang người khác nói chuyện, giọng điệu nàng khẳng định: “Lúc trước chị đối xử với em rất tốt, chị không cần tự trách như vậy.”
Việt Sở trầm mặc vài giây, mới “Ừm” một tiếng: “Ngày mai có thời gian sao? Dạng Dạng.”
“Có.”
“Vậy cùng nhau ăn bữa cơm, có thể chứ?”
“Được.”
Sau khi cuộc trò chuyện chấm dứt, Khâu Dạng nhìn chằm chằm di động, thất thần một lát.
Nàng lúc trước đã từng thỉnh thoảng tìm kiếm các đài radio của Việt Sở trên mạng, đặc biệt là lúc Đào Tư Nhàn “bận rộn”, nàng sẽ đeo tai nghe nghe radio đêm khuya của Việt Sở.
Nàng không phải là người nghe trung thành lắm, khả năng một năm cũng nghe hai ba lần.
Nàng cho rằng Việt Sở sẽ ở Kinh Thành mãi mãi, không nghĩ tới Việt Sở sẽ trở về.
Nhưng hiện tại Việt Sở từ Kinh Thành từ chức đã trở lại, tính ở Vân Thành phát triển sự nghiệp, mà nàng cùng Việt Sở chắc chắn sẽ không thể trở lại trạng thái tốt như trước đây.
Khâu Dạng nhớ lại quá khứ trong đầu, nàng nâng lên tay tới xoa xoa giữa mày.
Lúc này Việt Sở đã gửi địa chỉ và thời gian cùng nhau ăn cơm vào ngày mai, lúc đó là hai giờ chiều, lại là ở nhà hàng Tân Hào.
Khâu Dạng phản hồi chữ “Được” rồi gửi qua.
Thẩm Nịnh Nhược trở về sau khi ăn cơm cùng Khâu Dạng, lại bắt đầu nổi lên cơn buồn ngủ, tối hôm qua cô ngủ cũng không tệ lắm, nhưng hai ngày trước bởi vì công việc bận rộn, cô không thể nào ngủ ngon, cuối tuần thời gian nghỉ ngơi rất khó đến, cô muốn đem tinh lực trở về.
Diêu Dao tỉnh lại không bao lâu đã tới cửa, lúc tới mang theo túi mỹ phẩm của chính mình, còn có một bộ váy màu đỏ tinh xảo để mặc.
Thẩm Nịnh Nhược lười biếng mà lột quả quýt, còn chưa bỏ một miếng vào miệng, cô có chút không hiểu nói: “Cậu không quen nhìn người khác nhiều như vậy, sao lại coi trọng Việt Sở như vậy?”
“Đó là đương nhiên.” Diêu Dao cầm gương đi ra, cô ấy đã thay cái váy đỏ kia, liền ngồi ở trên thảm, trang điểm trước mặt Thẩm Nịnh Nhược.
Diêu Dao tinh tế mà chuốt mi cho chính mình: “Họ Việt chạy lâu như vậy, nhất định là bởi vì ở Kinh Thành làm ăn không tốt nên mới quay trở về, hôm nay mình muốn ở trước mặt làm cô ta một phen lóa mắt.”
“Mấy năm nay mình sống rất tốt, cùng cô ấy không giống nhau, đem cô ta ném đi thật xa, cho cô ta biết được khoảng cách giữa mình và cô ấy chênh lệch lớn như thế nào.”
Thẩm Nịnh Nhược đuôi lông mày giương lên, không nói gì tự mình ăn xong quả quýt.
“Cậu nhìn xem đã cân xứng chưa?” Diêu Dao đem mặt chuyển hướng sang Thẩm Nịnh Nhược, vẻ mặt có chút lo lắng, “Mình nhớ rõ họ Việt lông mày rất đẹp, đều không cần vẽ, mình tất không thể thua ở lông mày.”
Thẩm Nịnh Nhược: “……”
Thẩm Nịnh Nhược: “Cân xứng, yên tâm đi.”
Đối với ân oán tình thù giữa Việt Sở và Diêu Dao, Thẩm Nịnh Nhược kỳ thật vẫn tương đối hiểu biết, đơn giản chính là Diêu Dao lúc trước ở tuổi dậy thì phát hiện chính mình đối Việt Sở có cảm giác rất khác, vào buổi chiều ngày thứ năm, Diêu Dao đã chặn Việt Sở ở cửa lớp để tỏ tình.
Việt Sở từ chối.
Từ đó Diêu Dao nhìn Việt Sở chỗ nào cũng đều không vừa mắt.
Bất quá Thẩm Nịnh Nhược bây giờ không còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện của Diêu Dao và Việt Sở, cô cầm lấy cái trống bỏi trên bàn trà, lung lay hai cái, âm thanh ù ù lọt vào tai cô rõ ràng, vang vọng cả phòng khách.
Thẩm Nịnh Nhược nhớ tới bộ dạng đáng thương Khâu Dạng tối hôm qua, và một phần nào đó trong lòng cô cũng mềm đi một cách khó hiểu.
“Cậu nói……” Thẩm Nịnh Nhược lại thử mở miệng, “Mình có thể giữ cô ấy bên người được bao lâu?”
Diêu Dao kẽ mắt cho chính mình động tác tạm dừng một chút, có chút ngoài ý muốn cùng kỳ quái ngữ khí: “Như thế nào a? Nhược Nhược, cậu sẽ không có tâm tư khác đối với em gái này đó chứ?”
“Không có.” Thẩm Nịnh Nhược phủ nhận, “Mình chỉ là cảm thấy ở bên cạnh cô ấy rất thoải mái, hơn nữa cô ấy hiện tại cũng cần mình, mình muốn cho cô ấy mau chóng thoát khỏi mối tình cũ.”
“Mau chóng thoát ra và có một cuộc sống mới sao?”
“Vậy cậu đã bao giờ nghĩ về cuộc sống mới mà cậu có thể cho cô ấy chưa?”
Thẩm Nịnh Nhược nắm chặt cán trống bỏi, nghe Diêu Dao hỏi như vậy, mí mắt cô thấp thấp, nhấp cánh môi trương trương: “Mình không thể.”
Diêu Dao giương mắt nhìn qua, liền thấy vẻ mặt cô đơn của Thẩm Nịnh Nhược, Diêu Dao lại chậm rãi thu hồi ánh mắt, vài giây sau tự hỏi, nhẹ giọng nói câu: “Vậy xem cô ấy khi nào có thể bay đi, cậu liền thả cô ấy đi thôi.
Thẩm Nịnh Nhược buông trống bỏi xuống, xoa xoa chính mình giữa mày: “Mình cũng nghĩ như vậy.”
Lúc ban đầu là bởi vì nhìn thấy ảnh chụp Khâu Dạng và Đào Tư Nhàn ôm nhau, bắt đầu đối với bộ dạng sau khi thất tình của Khâu Dạng sinh ra tò mò, Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới đi theo Khâu Dạng đến Tây Thành.
Cô lúc ấy không có suy nghĩ dư thừa nào, và diễn biến hiện tại là không thể đoán trước.
Chỉ là cùng Khâu Dạng tiếp xúc một thời gian lâu, khiến cho Thẩm Nịnh Nhược ý thức được một chân tướng, đó chính là Khâu Dạng rất tốt, là một người rất đáng lui tới.
Nội tâm Khâu Dạng thuần khuyết và trong sáng, ngay cả khi nàng bị tổn thương, nàng vẫn còn khao khát được sống, mặc dù sẽ có lúc nàng nản lòng, nhưng phần lớn nàng vẫn có đôi mắt kiên định.
Thẩm Nịnh Nhược rất ngưỡng mộ Khâu Dạng, cô cũng chân thành mà hy vọng Khâu Dạng sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng bây giờ cô rất ích kỷ, muốn Khâu Dạng cùng mình tiếp tục dây dưa, cho đến khi củ sen của nàng bị cắt ngắn mới thôi.
Thẩm Nịnh Nhược nhấp đôi môi, cô ninh mày suy nghĩ một lát về Khâu Dạng, sau đó cô lấy điện thoại ra và tìm thấy bức ảnh Khâu Dạng cô đã lén chụp ở Tây Thành.
Cô sau khi do dự một lúc lâu, cô lưu bức ảnh này vào một album ẩn.
Triệu Minh Phân gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược vào lúc 6 giờ tối: “Tiểu Thẩm a, cháu đã xuất phát chưa?”
Thẩm Nịnh Nhược đã đồng ý với Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh đến nhà ăn cơm, cô không quên, lúc nhận điện thoại đang chuẩn bị ra cửa.
“Lập tức xuất phát, dì Phân.” Thẩm Nịnh Nhược cười cười.
“Được!” Triệu Minh Phân thanh âm trung khí mười phần, “Dì còn gọi điện thoại cho Tiểu Khâu, con bé nói sắp tới, thật tốt a.”
Thẩm Nịnh Nhược sửng sốt: “Vậy ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cháu đi đón cô ấy, cháu và cô ấy tiện đường.”
“Vậy cháu hỏi con bé đi?”
“Được.”
Thẩm Nịnh Nhược còn chưa có khoá cửa, liền gọi điện thoại cho Khâu Dạng: “Chị đến đón em.”
“Thẩm tổng giám.”
“Chị không phải tài xế.”
Khâu Dạng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng từ chối.
“Ngày hôm qua sao em không nói với chị như thế?” Thẩm Nịnh Nhược lại bắt đầu bắt bẻ lời Khâu Dạng.
Khâu Dạng bất đắc dĩ: “Được rồi.”
Thẩm Nịnh Nhược lái xe qua, thuần thục mà đem xe ngừng ở cửa tiểu khu Khâu Dạng sống, Khâu Dạng đã đợi vài phút.
“Có nhớ chị không?” Lúc sau lên xe, Khâu Dạng liền nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược cười hỏi nàng.
Nếu là lúc trước, Khâu Dạng tuyệt đối sẽ nói không có.
Nhưng lần này nàng đã suy nghĩ khác.
2
“Ừm.” Khâu Dạng lên tiếng, không dám nhìn vào mắt Thẩm Nịnh Nhược.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng giám: 5555