Sau khi Thẩm Nịnh Nhược ăn cơm trưa liền chuẩn bị về nhà, lần này Khâu Dạng không nói muốn đi theo, mà là nói chính mình muốn ở nhà chỉnh ảnh, đã có một thời gian không đăng Weibo rồi.
Thẩm Nịnh Nhược biết Khâu Dạng bởi vì cảm thấy không tiện cùng với sợ lại kích thích đến quan hệ của chính mình và bố nên mới không đi, nhưng cô cũng không vạch trần Khâu Dạng, “ừm” một tiếng liền thò lại gần hôn hôn Khâu Dạng, lúc này mới xoay người rời đi.
Lần trước về Thẩm gia chính là sau kỳ nghỉ 1-5 kết thúc, lần này lại cách một tháng, nhưng đường về nhà tóm lại là không cho người xa lạ.
Có điều Thẩm gia này đã là mới, lúc trước Thẩm Nịnh Nhược học đại học, Thẩm Nguyên Khải liền đem đồ đạc trong nhà thay đổi một bộ, cuối cùng không còn chút hơi thở nào của mẹ Thẩm năm đó từng sống.
Sau đó số lần Thẩm Nịnh Nhược về nhà liền càng ít đi.
Sau khi Thẩm Nịnh Nhược gặp Thẩm Nguyên Khải ở bệnh viện lần trước, liền tìm cho Thẩm Nguyên Khải một người chăm sóc ông một ngày ba bữa cơm tên Gia Chính, hôm nay cô mới đến, tình cờ gặp được dì đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, thấy Thẩm Nịnh Nhược dì ấy ngẩn người, sau đó cười nói: “Cô chính là Thẩm tiểu thư sao?”
“Đúng vậy.”
“Dì vất vả rồi.”
Dì Gia Chính vội vàng xua xua tay: “Không vất vả, vậy cô cứ bận, tôi đây liền trở về.”
“Được.”
Thẩm Nịnh Nhược đóng cửa lại, nhìn phòng khách trống vắng lạnh lẽo, tràn ra một tia thở dài, cô nhìn phía cửa phòng ngủ Thẩm Nguyên Khải, đi rót cho Thẩm Nguyên Khải ly nước trước, lúc này mới đi đến trước cửa phòng Thẩm Nguyên Khải.
Cô mím môi, nâng tay lên gõ cửa.
Bên trong truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Vào đi.”
Thẩm Nịnh Nhược vặn nắm cửa đi vào trong, chỉ thấy Thẩm Nguyên Khải nhắm hai mắt dựa vào gối, đại khái ông nghĩ người vừa mới đi vào chính là Gia Chính, cũng chưa mở mắt ra liền nói: “Nếu không có việc gì thì đi về trước đi.”
“Là con.” Thẩm Nịnh Nhược đem ly nước đặt ở trên bàn, gọi đối phương một tiếng, “Bố.”
Thẩm Nguyên Khải nghe thấy tiếng cô kia một cái chớp mắt liền mở mắt ra, nhưng lại nghĩ lần trước cãi nhau đến không thoải mái như vậy, lại nhanh chóng khép mí mắt, phát ra một cái âm tiết: “Ừm.”
Thẩm Nịnh Nhược đi đến mép giường ông, điều khiến cô chú ý đến chính là cơm trưa đặt ở một bên.
Kết hợp giữa thịt, rau và súp nhìn trông rất ngon miệng, nhưng Thẩm Nguyên Khải chỉ ăn một chút.
Thẩm Nịnh Nhược lại mở miệng: “Sao lại không ăn cơm?”
“…… Không muốn ăn.” Lúc này Thẩm Nguyên Khải mới nói chuyện, nhưng mắt ông vẫn nhắm.
Thẩm Nịnh Nhược kéo ghế dựa ngồi xuống: “Còn thấy ghê tởm sao ạ?”
“Ừm.”
Thẩm Nịnh Nhược mày ninh lên: “Vậy hôm nay liền cùng con đi bệnh viện xem thử.”
Lời này vừa ra, Thẩm Nguyên Khải lập tức liền nhìn cô, đầy mặt đều viết cự tuyệt: “Bố không đi.”
“Chỉ là nhất thời chán ăn thôi. Cũng không có gì to tát đâu, đi bệnh viện nghe mùi nước sát trùng kia làm cái gì.”
Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược cùng ông đối thượng, cô có chút lo lắng nói: “Nhưng bệnh tình bố như vậy đã liên tục một thời gian rồi.”
Thẩm Nguyên Khải hừ nhẹ một tiếng: “Bố còn cảm thấy không có gì đáng kiểm tra hết.”
“Vậy con liên hệ bác sĩ tư nhân.” Thẩm Nịnh Nhược rất bình tĩnh, hơn nữa còn cầm lấy di động, ấn mở danh bạ, “Đúng lúc con có người quen.”
Thẩm Nguyên Khải: “……”
Con người Thẩm Nguyên Khải này cũng sợ đi bệnh viện: “Tuần sau, lại chờ một tuần.”
Thẩm Nịnh Nhược thu hồi di động, hướng về phía ông gật đầu: “Được.”
“Tuần sau nếu còn không thuyên giảm, bố vẫn kiên trì không đi, vậy con đã kêu bạn con tới xem cho bố.”
Thẩm Nguyên Khải trầm mặc mà trở mình, quay lưng về phía Thẩm Nịnh Nhược, thử dùng thái độ ấu trĩ như vậy biểu đạt phản kháng của chính mình.
Thẩm Nịnh Nhược chớp mắt: “Vậy bố nghỉ ngơi cho khoẻ, con đi về đây.”
“Con……” Thẩm Nguyên Khải tại hạ một giây ra tiếng, “Con gọt cho bố quả táo đi.”
Thẩm Nịnh Nhược: “Dạ?”
Thái độ cô hiện hơi lãnh đạm, nhưng vẫn nghe lời mà đến phòng khách, gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng xếp vào đĩa, lúc này mới lại vào phòng ngủ.
Thẩm Nguyên Khải đã lặng lẽ đổi thành tư thế dựa vào đầu giường, ông nhìn Thẩm Nịnh Nhược đến gần, môi giật giật, lúc này mới thử mở miệng: “Lần trước bố đã mắng cho tên Quách…… Quách Minh An một trận.”
“Bố nên sớm làm như vậy.” Thẩm Nịnh Nhược đem bàn nhỏ mở ra, đem đĩa đựng trái cây đặt lên, nghe thấy Thẩm Nguyên Khải nói như vậy, cô một chút ý tứ bất ngờ đều không có.
Hai bố con bọn họ những năm gần đây vẫn luôn không có liên lạc với nhau nhiều, hơn nữa chuyện Quách Minh An thái độ và cách xử lý của Thẩm Nguyên Khải, mới làm cho quan hệ bọn họ càng thêm cứng nhắc và gượng gạo, ở cùng một không gian đều rất giày vò.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược biết bố mình thật ra muốn nói chuyện với mình nhiều hơn.
Nhưng biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác.
Đây yêu cầu cả một quá trình.
Thẩm Nguyên Khải quay đầu ho khan hai tiếng, hoãn lại mới tiếp tục nói: “Lúc trước là do bố hồ đồ, coi trọng điều kiện bên ngoài, không chú ý bên trong, điều này tạo cơ hội cho hắn lợi dụng.”
Ông cầm lấy một quả táo, nhìn Thẩm Nịnh Nhược, vẻ mặt có chút đau thương: “Con chớ có trách bố.”
Thẩm Nịnh Nhược không lập tức liền đáp lại, mà xốc hạ mí mắt, hỏi ra vấn đề chính mình để ý: “Vậy Khâu Dạng thì sao?”
Cô biết Thẩm Nguyên Khải khẳng định biết tên Khâu Dạng.
Thẩm Nguyên Khải tâm lý đã nhiều năm không tốt lắm, sắc mặt có vẻ già hơn so với các người bạn cùng lứa tuổi một chút, nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, ánh mắt ông càng thêm tang thương, lại không trả lời câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, mà lựa chọn tách ra: “Buổi tối muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?”
Thẩm Nịnh Nhược không chịu buông tha ông, lặp lại lần nữa: “Vậy Khâu Dạng thì sao?”
“Nhược Nhược, con đừng làm bố khó xử.” Ngữ khí Thẩm Nguyên Khải thế mang theo chút cầu xin, “Bố coi như không có người này tồn tại.”
“Bố có thể xem cô ấy không tồn tại, nhưng bố cũng không thể quản con và cô ấy ở bên nhau, bố cứ làm lơ là được.”
Thẩm Nguyên Khải sửng sốt, theo sau thật dài mà thở dài: “Con để bố suy nghĩ lại.”
Thẩm Nịnh Nhược dọn ra lời lúc trước Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh nói: “Bố, lúc trước con đi vào trên đời này, bố cũng chỉ là muốn con có thể sống vui vẻ khỏe mạnh, không phải sao? Nhưng vì sao gần ba mươi năm trôi qua, suy nghĩ của bố liền thay đổi chứ?”
“Sau khi gặp được Khâu Dạng, con mới một lần nữa nhặt lên cảm xúc trước kia đã vứt bỏ, con và cô ấy ở bên nhau sẽ khiến con cảm thấy thực tự tại rất vui vẻ.”
Đôi mắt Thẩm Nguyên Khải nhắm lại khi Thẩm Ninh Nhược nói lời đầu tiên, lẳng lặng nghe Thẩm Nịnh Nhược tiếp tục nói: “Con cũng không phải đứa trẻ, chuyện của bản thân con tự con có thể làm chủ, bởi vậy con cũng không cần bố phản đối, hay ủng hộ con cũng không cần, liên quan đến chuyện của cô ấy, bố cứ làm lơ như vậy là đủ.”
Cùng Khâu Dạng ở bên nhau là chuyện của hai người các nàng, người khác và chuyện khác đều sẽ không làm Thẩm Nịnh Nhược có nửa phần ý tưởng không kiên định xuất hiện.
Thẩm Nguyên Khải như cũ không có chính diện đáp lại chủ đề này: “Bố mệt rồi, con thu bàn nhỏ lại đi, bố ngủ một lát, con cũng về đi.”
Thẩm Nịnh Nhược cũng không biết bản thân nói nhiều như vậy có tác dụng hay không, cô nặng nề mà thở ra một hơi, rồi sau đó theo lời dọn dẹp, cũng đóng cửa phòng ngủ Thẩm Nguyên Khải lại.
Cô không sốt ruột rời khỏi nhà ngay, mà ngược lại trở về phòng ngủ mình thật lâu không ở một chuyến.
Đây là nhà cô, cô cũng sẽ sống ở đây, nhưng khả năng tần suất cũng chỉ một năm một hai lần.
Dì Gia Chính sẽ đến quét dọn phòng, nhưng bởi vì cô đã lâu không ở, giường đều bị lấy vải phủ lên.
Trên bàn sách cái gì cũng không có, kệ sách ô vuông có cửa, bên trong chỉnh tề mà đặt không ít sách.
Thẩm Nịnh Nhược tùy tay mở ra một cái ô vuông, cầm một quyển sách lật lật, cái này đều là sách cô mua thời đại học, khi đó đọc sách rất chuyên chú, cũng sẽ ở bình luận ở trên sách, cô nhìn chữ viết chính mình đã từng có chút non nớt, khóe miệng nhếch lên.
Cô lại cầm hai cuốn sách chính mình trước kia cảm thấy thú vị ra, quyết định mang về cho Khâu Dạng đọc thử.
Cô không ở phòng ngủ bao lâu, liền mở cửa đi ra ngoài, tới rồi phòng khách cô lại quay đầu nhìn nhìn về phía phòng Thẩm Nguyên Khải, hai giây sau thu hồi ánh mắt, không có từ biệt.
Khâu Dạng ở nhà chỉnh sửa những bức ảnh nàng chụp ở Vi Phấn Chi Cảnh, sau khi đã đăng lên Weibo nàng liền nằm lên giường ngủ trưa, mới vừa tỉnh được mười phút, Thẩm Nịnh Nhược đã trở về.
Trước hết nghênh đón Thẩm Nịnh Nhược chính là Bình Tử ở phòng khách, đúng lúc nó đang ăn miêu lương, liền nghe thấy được động tĩnh ngoài cửa, nó tự hỏi có nên trốn đi hay không, liền thấy gương mặt quen thuộc của Thẩm Nịnh Nhược.
Bình Tử:……
Tốt, vậy nó tiếp tục ăn.
Nó vùi đầu lại ăn xong miêu lương.
Khâu Dạng từ phòng ngủ ra tới, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm trước mặt Bình Tử, vẻ mặt vô cùng cạn lời: “Ăn ăn ăn, con lại muốn mập lên rồi.”
Bình Tử không để ý tới nàng, chính mình ăn thật sự sung sướng.
Khâu Dạng ở bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm xuống dưới, cùng nhau xem Bình Tử ăn miêu lương, có lẽ cảm thấy bị nhìn chằm chằm ngượng ngùng, Bình Tử thật cẩn thận mà nhìn nhìn Khâu Dạng, không chút suy nghĩ nhanh chân liền chạy hướng về phía nhà cây cho mèo, nhanh chóng tìm được rồi một góc tương đối an toàn đợi.
Nó không muốn giảm béo, nó chỉ là ăn cơm bình thường.
Khâu Dạng cảm thấy hành vi của nó có chút buồn cười: “Mẹ lại chưa nói gì con, sợ mẹ như vậy làm cái gì.”
Thẩm Nịnh Nhược nghiêng đầu nhìn sườn mặt nàng: “Đương nhiên là sợ em giống lúc trước cắt xén miêu lương của nó kêu nó giảm béo đó.”
Khâu Dạng cùng cô đối diện, quan tâm: “Bố chị thế nào?”
“Ông ấy còn bướng hơn cả chị, không muốn đi bệnh viện, chị cảm thấy chị không thích bệnh viện, có thể là di truyền.”
Khâu Dạng chắp tay trước ngực làm cái động tác cầu nguyện: “Vậy về sau có thể không đi bệnh viện thì không đi.”
“Em đó.” Thẩm Nịnh Nhược đơn giản ngồi ở trên thảm, đem Khâu Dạng ôm lại đây, “Hôm nay chị và bố nhắc tới em, ông muốn tách đề tài, nhưng chị không đồng ý.”
“Ừm.”
“Chị nói với ông ấy không cần ông ủng hộ, cũng không cần ông phản đối.”
Khâu Dạng dựa vào người Thẩm Nịnh Nhược, nghe cô nhẹ nhàng nói cái này, cười cười: “Như vậy là tốt nhất.”
Từ sau khi cùng Khâu Nghiên gặp mặt, Khâu Dạng đối với tình thân liền xem đến càng cởi mở, đối với lời chúc phúc của Thẩm Nguyên Khải, nàng cũng không cần, nếu cứ làm lơ nàng, lại càng hợp ý nàng.
Cùng trưởng bối giao tiếp rất khó, không phải sao?
Khâu Dạng không muốn cùng Thẩm Nguyên Khải giao tiếp, nhưng đảo mắt đã tới một tuần mới, nàng lại rất muốn đến công ty.
Không vì cái gì khác, gần đây bởi vì nàng hiện tại đến công ty là đi làm công tác bàn giao, nàng mở ra đếm ngược đến ngày từ chức.
Nàng vẫn xuất hiện trong phòng họp trong cuộc họp thường kỳ buổi sáng, nhưng cũng đang giải thích nội dung công việc của mình cho một nhân viên khác đang bàn giao cùng nàng.
Văn Nguyên đại khái là cảm thấy chính mình không có mặt mũi xuất hiện trước mặt Khâu Dạng, người cũng không xuất hiện ở phòng họp.
Như vậy vừa lúc, bản thân Khâu Dạng cũng thở phào.
Nàng không có ý kiến gì với Văn Nguyên, nhưng nói đến cùng cậu vẫn là đứng về phía Khâu Nghiên, mà hai chị em bọn họ cũng không có tình cảm gì, không thấy mặt như vậy là tốt nhất.
Chỉ là làm nàng có chút ngoài ý muốn chính là, tới buổi chiều, nàng nhận được cuộc gọi từ mợ —
“Khâu Dạng!”
“Mày là cái đồ bạch nhãn lang!”