Tình yêu giống như một cơn sốt, nó sinh ra và tắt ngấm mà không đếm xỉa đến dự can thiệp dù là nhỏ nhất của ý chí
Stendhal
Họ không hề trao đổi với nhau dù chỉ là một lời nói hay một ánh mắt trong suốt đoạn đường đi xuống. Họ đã trải qua một khoảnh khắc tuyệt vời nhưng phép màu đã tan biến và giừo là lúc phải quay trở lại mặt đất, trở lại cuộc sống thực tại đằng sau lớp màu tô vẽ.
– Tôi đưa cô về nhá? – anh đề nghị khi họ bước ra phố trong bầu không khí giá lạnh.
– Không, cảm ơn anh, – cô nói lí nhí.
– Cô ở khách sạn nào?
– Điều đó có can hệ gì tới anh.
– Có lẽ cô nên cho tôi xin số điện thoại, biết đâu…
– Biết đâu thế nào ? – cô cắt ngang và chống tay lên hông.
– Không có gì, cô nói đúng.
Anh nhìn cô lưu luyến. Hơi nước phả ra từ miệng cô và anh thấy cô lúc cáu kỉnh trông lại càng đẹp hơn.
Anh bắt đầu thấy oán trách bản thân vì đã nói dối. Nhưng đó lại là vũ khí duy nhất mà anh tìm được để khỏi liều mình mạo hiểm mà lại không phải lừa dối cô.
– Thôi, chào anh! – cô vừa nói vừa chuẩn bị quay gót. – Xin gửi lời chào thân thiện tới vợ của anh!
– Khoan đã… – anh bắt đầu tìm cách níu kéo cô.
– Anh đừng cố công : tôi không bao giờ ngã vào vòng tay những người đàn ông đã có gia đình.
– Tôi rất hiểu.
– Anh chẳng hiểu gì cả. Anh là người…thật quá lắm.!
– Cô không có quyền phán xét tôi, – anh tự về.- Cô chẳng biết gì về cuộc sống của tôi, cô còn chưa biết tôi…
– …và tôi không muốn biết anh thêm nữa.
– Tốt lắm, dù sao cũng cảm ơn vì buổi hôm nay.
– Cảm ơn anh đã đâm phải tôi, – cô đáp lại với giọng châm biếm. – Tôi mong sau này anh sẽ lái xe cẩn trọng hơn một chút…
Thôi nhé!
– Cảm ơn cô vì lời khuyên.
– Chào anh.
– Vâng.
Juliette quay lưng và vội vàng đi về phía cửa xuống tàu điện ngầm gần đó nhất.
Không bao giờ chấp nhận người đàn ông có gia đình: đó là quy tắc bất dịch. Cô có thể không có tiền, không con cái, không có nghề nghiệp thực thụ, không có người đàn ông nào trong đời. Nhưng cô có những giá trị. Và cô vẫn thường bấu víu vào những giá trị đó mỗi khi gặp sóng gió.
Sam bừng tỉnh. Anh chạy theo cô vài mét và túm lấy cánh tay cô.
Khi cô gái quay lại, Sam thấy những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trên đôi má lạnh toát của cô.
– Cô nghe tôi đi, tôi thành thật xin lỗi vì buổi tối hôm nay lại kết thúc tồi tệ như vậy. Tôi thấy cô thực sự …rất đáng yêu và, nói thật lòng, từ cả thế kỉ nay tôi không hề cảm thấy dễ chịu như vậy khi ở bên cạnh bất kì ai.
– Tôi tin chắc vợ anh sẽ hài lòng lắm nếu biết được!
Cô đang cố chống đỡ, nhưng cùng lúc, cô lại cảm thấy bối rối trước vẻ chân thật mà cô cảm nhận được trong giọng nói của anh.
– Từ biệt nhau như vậy không hay chút nào, – Sam khẳng định.
– Buông tôi ra! cô vừa hét vừa vùng vẫy.
Những người qua đường quay lại nhìn họ và ném cho Sam những ánh mắt phản đối. Một viên cảnh sát mặc đồng phục bước lại gần, quyết tâm giải quyết cuộc tranh cãi đang diễn ra.
– Được rồi! Được rồi! Đi mà lo chuyện của các người ấy! Sam vừa nói vừa lùi lại vài bước.
Anh chàng trông xe đưa cho anh chùm chìa khóa chiếc 4×4 mà anh ta vừa lái tới. Viên cảnh sát yêu cầu anh khởi động xe để khỏi làm tắc nghẽn giao thông. Sam nhìn cô gái người Pháp đang đi xuống phố.
– Juliette! – anh hét lên, nhưng cô không quay lại.
Đừng để cô ấy bỏ đi! Hãy tìm ra cách gì đó, giống như trong các bộ phim ấy… Cary Grant sẽ làm gì để giữ Grace Kelly lại nhỉ? George Clonney sẽ làm gì để giữ Julia Roberts?
Anh chịu chết không thể biết được.
Thế là anh đưa hai mươi đôla tiền boa cho cậu trông xe rồi lượn một đường liều lĩnh để xe chạy đúng chiều. Anh lái hơi ngoằn ngoèo một chút cuối cùng cũng đuổi kịp Juliette. Anh hạ kính xe và nói:
– Hãy nghe tôi, sự thật duy nhất trên trái đất này là chẳng bao giờ cso thể biết được ngày mai sẽ ra sao…
Cô làm như không nghe thấy nhưng anh vẫn cứ tiếp tục:
– Chỉ có hiện tại là đáng giá. Tại đây và lúc này.
Những lời nói của anh bị gió và tuyết cuốn đi.
Cô bước chậm lại và nhìn anh bằng vẻ tò mò pha lẫn giận dữ.
– Anh có gì để đề nghị tôi, tại đây và lúc này?
– Chỉ một ngày và một đêm thôi. Và tuân theo hai điều kiện: không gắn bó và không một câu hỏi nào về vợ tôi. Cuối tuần này cô ấy không ở Manhattan.
-Anh xéo đi.
Bị những lời nói này làm tổn thương, anh không năn nỉ nữa và buồn bã bỏ đi trong bóng tối.
Cô nhìn anh đi xa dần và đột nhiên nhớ ra cô thậm chí còn chưa biết anh sống ở đâu.
° ° °
Sam đã làm hỏng tất cả và anh cảm thấy mình thật tội nghiệp. Dù tuyết vẫn tiếp tục rơi, anh cứ để cửa sổ mở, hy vọng không mấy tin tưởng rằng gió quất vào mặt sẽ khiến anh quên được Juliette.
Suốt chặng đưởng về nhà, anh chẳng nghĩ tới điều gì khác ngoài việc lái xe thận trọng đúng như cô đã khuyên anh…
Juliette vẩy tay thạt mạnh để chặn một chiếc taxi ở góc giao nhau giứ số 45 và All Star Café.
– Cho tôi tới bệnh viện St. Matthew, – cô vừa nói vừa ngồi vào chiếc ghế đã bị lún.
– Ở đâu vậy? – anh chàng tài xế trẻ tuổi có lớp da màu hồng và đầu chít khăn hỏi.
– Cứ cho xe chạy đi, tôi sẽ chỉ đường cho anh, – cô ra lệnh và không để mình bị bối rối bởi một anh chàng vừa đặt chân lên đất này và biết thành phố chẳng hơn gì một vị khách du lịch vừa tới hôm qua.
Sam về đến Greenwich Village và may mắn tìm được một chỗ đậu xe chỉ cách nhà chưa đầy trăm mét, trong một khu phố với những tòa nhà nhỏ có mặt tiền mầu nâu và bậc thềm bằng đá.
Anh sống trong một căn nhà xinh xắn hai tầng gác xây bằng gạch, ngay phía sau quảng trường Washington, trong một con phố nhỏ lát đá hoa dọc theo những chuồng ngựa cũ nay đã thành những căn hộ đẹp đẽ mà rất nhiều ngừơi dân thành phố New York mơ ước.
Căn nhà với vẻ đẹp kín đáo này trước thuộc về chủ một phòng tranh nổi tiếng ở phố Mercer. Ba năm trước đây, Sam đã chữa khỏi bệnh cho con trai ông ta và để cảm ơn anh, ông cho anh thuê với giá phải chăng. Sam thấy căn hộ này sang trọng quá mức song hồi đó, anh chấp nhận thuê để Federica có thể dặt xưởng vẽ của cô trên tầng.
Khi anh mở cửa căn nhà vừa lạnh lẽo vừa buồn tẻ của mình, một ý nghĩ thoáng lóe lên và đột nhiên, trong khoảnh khắc, khuôn mặt rạng rỡ cỉa cô gái người Pháp rọi sáng cả mê cung đầy những suy tư tối tắm của anh.
– Hãy chờ tôi ở đây, tôi không vào lâu đâu.
Chiếc taxi đã đưa Juiette đến tận cổng chinh bệnh viện. Cô gái tiến về phía những cánh cửa tự động bằng bước chân quả quyết. Cô có phải là một nghệ sĩ tài năng đích thực không? Cô sẽ biết ngay bây giờ. Nếu đúng, cô sẽ moi được địa chỉ của Sam Galloway. Vào thời kì hoàng kim của mình, hẳn ai đó như Meryl Streep, nhưng cô đang hơi phải lòng và trong trường hợp này, điều đó chắc chắn sẽ có ích.
Juliette nhìn đồng hồ, hít một hơi rồi như nín thở tiến vào bệnh viện.
Vừa bước lại gần bàn tiếp tân, cô ngẩng đầu lên, cô ý đứng thật thẳng và hất tóc ra phía sau. Trong giây lát, cô đã tạo cho mình dáng vẻ rất kiểu cách và quý tộc . Một trong những kiểu dáng mà người ta chỉ có thể có được hoặc do bẩm sinh hoặc do là một diễn viên giỏi.
– Tôi muốn gặp Sam Galloway, xin vui lòng, – cô yêu cầu bằng giọng vừa lịch sự vừa kênh kiệu.
Nhân viên tiếp tân kiểm tra lịch trực dù đã biết trước câu trả lời :
– Xin lỗi, thưa bà, bác sĩ Galloway kết thúc ca trực cách đây ba tiếng.
– Thật phiền phức, – Juliette đáp bằng giợng bực bội, – chúng tôi đã hẹn nhau ở đây cơ mà.
Juliette rút điện thoại di dộng ra và làm ra vẻ bấm số.
– Điện thoại anh ta tắt mắt rồi, – cô giải thích với người nhân viên như muốn cô ta làm chứng cho mình.
Rồi cô lục túi, rút ra một tập giấy và phe phẩy chúng để không có ai có thể nhìn thấy nội dung bên trong.
– Các hợp đồng này sẽ chẳng bao giờ ký kịp được, – cô làm ra vẻ tuyệt vọng.
– Bà không thể chờ sao?
– Không, việc này gấp lắm. Sáng sớm mai tôi phải gửi đi rồi!
– Quan trọng đến vậy sao?
– Giá mà cô hình dung được…
Cô nhân viên nhíu mày vẻ quan tâm.
Lúc đó, Juliette hiểu cô và gần như chiếm phần thắng. Cô xích lại gần hơn một chút rồi nói bằng giọng đầy tự tin:
– Xin phép cho tôi tự giới thiệu trước đã: Juliette Beaumont, tôi là luật sư…
Sam đã nhóm lò sưởi. Tuyết rơi ở New York là chuyện thường tình song chính cơn bão mới khiến cảm giác tăng gấp bội. Trong khi căn hộ ấm dần lên, anh bác sĩ cởi áo măng tô, áo vest và giũ tóc.
Phòng khách là căn phòng dễ chịu nhất trong nhà, một phàn nhờ vào khung cửa kính tròn nhìn xuống phố. Đồ đạc chắp vá khiến căn phòng có vẻ nhẹ nhàng. Trong một góc phòng, cái máy hát chạy bằng điện cũ kỹ được đặt cạnh cây dương cầm từ những năm 1930 lấy ở nhà thờ, đối diện với chúng là chiếc tràng kỉ bằng da cũ. Tuy nhiên, có thể một thứ sẽ khiến một vị khách bất ngờ ghé thăm cảm thấy ngỡ ngàng: trên tường tất cả các khung ảnh đều trống. Bởi lẽ Sam đã gỡ bỏ toàn bộ các bức tranh và ảnh của Federica. Chỉ còn trơ lại các bộ khung trau chuốt toát lên vẻ bí ẩn và ma quái. Sam đưa mắt nhìn một lượt những đĩa hát cũ mua thnh lý tại Grey Market : Bill Evans, Duke Ellington, Oscar Peterson… Giọng Juliette vẫn vảng vất trong đầu anh và hướng anh về một thứ gì đó thật nhẹ nhàng: You are so beautifull to me do Joe Cocker hát vào thời kì khởi nghiệp.
Anh đặt đĩa hát lên máy và nặng nề buông mình xuống tràng kỉ.
Anh nhắm mắt, mệt mỏi đến mức anh biết mình sẽ không chợp mắt nổi. Vả lại thời gian vừa rồi, anh hiếm khi ngủ được đến mức chẳng muốn chui mình vào tấm ga mát rượi. Anh nằm dài vài giờ trên tràng kỷ – hoặc trên một chiếc giường bệnh viện trong những đêm trực ca – và cứ thế, bồng bềnh nửa tỉnh nửa mê cho tới khi trời sáng, rồi lại bắt đầu một ngày mới, gần như không hề nghỉ ngơi.
Những dư âm của buổi tối, được tiếng nhạc đưa đẩy, trôi nổi trong tâm trí anh. Song sự mệt mỏi khiến anh không thể tỉnh táo suy nghĩ. Liệu anh nên lấy làm mừng vì đã nghe theo lí trí hay nguyền rủa mình vì đã phá hỏng tất cả? Vừa tự đặt cho mình câu hỏi đó, anh vừa nghĩ tớ cha Hathaway, một vị linh mục đặc biệt từng đồng hành cùng anh thời niên thiếu và ngăn không cho một vài đứa trẻ ở Bed-Stuy – trong đó có anh – bước qua ranh giới xã hội đen. Hiểu rất rõ bản chất con người ông, ông vẫn thường nhắc đi nhắc lại: “con người không thể chống lại cám dỗ, vì thế mà con người phải tránh xa nó.”
Đột nhiên, giọng hát của Joe Cocker rè rè đứt quãng như thể căn nhà vừa trải qua một cơn địa chấn nhẹ. Sam bừng mở mắt: cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Anh định tiến về phía hộp cầu chì nhưng lại tự nhủ có thể điện gặp sự cố toàn hệ thống. Anh kéo toang rèm cửa ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngập trong bóng tối, Manhattan chỉ còn được rọi sáng nhờ những ngọn đèn pha ôtô và màu trắng loang loáng trong đêm của tuyết.
Sam thắp một vài cây nến lên và ném thêm một khúc củi vào lò sưởi. Rồi anh cẩn thận gỡ tấm mái kính đang oằn mình dưới lớp tuyết trắng và lạnh băng.
Đột nhiên, một làn ánh sáng quét qua trần nhà. Sam nghiêng mình ra cửa sổ. Tuyết rực sáng hơn nữa: một chiếc taxi vừa thả ai đó xuống đầu phố Washington Mews.
Một phụ nữ.
Dường như hơi mất phương hướng, cô bước đi trên phố, để lại sau mỗi bước chân những dấu nhỏ mà những bông tuyết rơi dày đặc vội vã lấp đầy.
Juliette run lên vì lạnh và hồi hộp. Tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết. Lạc trong bóng tối, cô hầu như không xác định nổi các số nhà. Thành thử cô cứ để bản năng dẫn đường.
Cách cô vài mét, một cánh cửa nặng nề màu xanh thẫm vừa nhẹ nhàng mở ra. Sam bước về phía cô.
Trong ánh mắt anh, cô lại thấy ngọn lửa cháy bỏng mà cô từng nhận thấy. Đôi mắt hai màu, một xanh lơ, một xanh lá, hơi pha sắc vàng rơm, rạng rỡ trong bóng đêm như hai viên ngọc bích.
Ngất ngây trước cơn phấn khích của người đàn ông không quen biết, cô hoàn toàn buông mình cho giây phút hiện tại. Vì cô biết rõ ràng rằng trong mối quan hệ, vài phút sắp tới đây sẽ là những giây phút tuyệt vời nhất, những giây phút mà người ta không bao giờ quên: thời khắc kỳ diệu ngay trước nụ hôn đầu.
° ° °
Thọat đầu, hai đôi môi khẽ lướt qua kiếm tìm nhau. Rồi hai hơi thở hòa vào nhau trong giá lạnh. Đó là một nụ hôn mơn trớn rồi trở thành gần như cắn xé. Một nụ hôn giúp người ta xâm nhập được vào chốn riêng tư nhất của bạn tình.
Không chút e ngại, tấm thân Juliette gắn cahựt vào cơ thể Sam.
Ngay lập tứ, cô cảm nhận được ở anh sự bạo liệt và tàn phá. Một sự cuốn hút chất chứa cả đam mêvà sợ hãi. Một ngọn lửa cháy bỏng, một nỗi đau tuyệt vời…
Sam kéo cô vào trong và đóng cửa lại vừa không ngừng hôn cô.
Anh giải thoát cô khỏi chiếc áo choàng, nó rơi tuột xuống đất.
Cô cởi nút áo sơ mi của anh cà quăng nó lên một trong những chiếc đèn ngủ. Đôi tay cô hơi run rẩy.
Anh cởi chiếc áo vest cho cô. Trong lúc cuống quýt, một chiếc cúc đứt tung và lăn xuống đất.
Kệ xác bộ váy của Colleen.
Cô nhận thấy một vết sẹo hình ngôi sao ngay dưới vai anh.
Anh hôn vào cổ cô trong lúc cô ngửa đầu ra phía sau.
Cô cắn đôi môi anh, rồi thuận đà, biến nó thành một nụ hôn nhẹ nhàng như để xoa dịu vết thương.
Cô giơ hai tay lên trong lúc anh cởi áo len cho cô.
Anh cởi váy của cô, để nó rơi tuột xuống theo dọc đôi chân. Cô quấn mình vào người anh.
Căn phòng chìm trong bóng tối dịu êm. Đứng dựa lưng vào tường, Juliette thoáng thấy một chiếc bàn làm việc rộng chất đầy sách. Không khách sáo, Sam khua tay và chỉ trong hai giây đã hất tung cả đống đồ trên đó.
Cô ngồi vào chỗ trống vừa được chọn. Anh lột tung đôi giày cao gót và đôi tất da chân của cô.
Anh chậm rãi đưa ngón tay trỏ mơn trớn làn môi cô trong khi cô cởi cúc quần jean của anh.
Hai má cô nóng bỏng, như có một làn máu mới đang tưới khắp thể cô. Cô cúi xuống người anh nếm vị mượt mà của làn da anh. Người anh có mùi quế.
Mắt dán chặt vào khuôn mặt anh, cầm hai tay anh và đưa chúng về phía ngực mình. Đôi tay rồi lưỡi của anh dạo một vòng quanh ngực cô ròi trượt xuống tận bụng. Anh hít làn da cí mùi oải hương của cô. Cô gắn chặt ánh mắt của mình vào ánh mắt anh. Anh vòng tay ôm gọn lấy cô. Cô quấn chặt chân quanh eo lưng anh. Anh kéo mặt cô lại gần mặt mình rồi tiếp tục hôn, Cô ngạc nhiên thấy anh vô cùng mềm mại, gần như thể anh sợ những ve vuốt của anh sẽ làm xương cô bị vỡ.
Với anh, chưa bao giờ anh có được những điều này. Trong suốt khoảng thời gian họ vấn vít nhau. xác thịt anh như nở bung. Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập trong lồng ngực và tiếng thở dồn dập của bản thân. Anh cảm thấy lạc lõng, chơi vơi, hoang mang, như thể một người đàn ông khác đã chiếm quyền kiểm soát cơ thể anh. Đồng thời, anh lại cảm thấy được là chính mình hơn bao giờ hết.
Rồi chẳng còn anh lẫn cô, chẳng còn trước đó lẫn sau đó, chẳng còn phương Bắc lẫn phương Nam. Chỉ còn sự hòa trộn giữa hai con người bị đày lên một lục địa xa lạ. Sự sôi sục trong hai tâm hồn cô đơn bấu víu vào nhau. Trên một hành tinh khác, dưới một bầu trời khác, trong một ngôi nhà nhỏ phủ đầy tuyết, ở đó, Manhattan.
Nằm dài ngang giường, Sam gối đầu lên bụng Juliette. Cô gái luồn tay vào mái tóc người tình. Cô cảm thấy dễ chịu. Thân thể cô như được thay mới, như được hổi sinh.
Hơi lúng túng, họ chẳng biết nói gì với nhau. Không mảy may nhắc tới việc mạo nhận danh tính, cô kể ngắn gọn cho anh nghe làm thế nào cô ” lần ra được dấu vết của anh”. Anh đáp lại rằng anh thật hạnh phúc vì cô đã đến. Rồi khi chẳng biết nói gì tiếp với nhau, những nụ hôn lại thế chỗ cho lời nói và cứ như vậy cũng rất tuyệt vời.
Sau đó, vẻ tò mò, cô xem lướt qua các đầu mục sách của anh, thoáng nhận thấy những khung ảnh trống, song như đã cam kết, cô chẳng hề dặt bất cứ câu hỏi nào về vợ anh.
Đến hai giờ sáng, họ cùng cảm thấy đói bụng. Trong tủ lạnh nhà anh chẳng còn gì, , Juliette liền khóac chiếc áo măng tô bất chấp trời lạnh đi đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ mở cửa thâu đếm ngay ở sau Quảng trường Washington. Chỉ vài phút sau cô đã quay lại, mang theo về một gói đầy nào bánh bagel , cream cheese, một hộp nước bưởi ép và một gói kẹo.
Cô cuộn mình trong chăn và lăn tới rúc vào người anh. Như những đứa trẻ, họ thích thú nướng những miếng kẹo dẻo được dọc một thanh kim loại dài. Rồi cô mở hộp nước quả, uống một ngụm rồi cúi người phía Sam, cho anh uống một hớp từ miệng mình.
Cuối cùng, họ thiếp đi bên nhau, lắng nghe tiếng gió bên ngoài rít lên trong bóng đêm. Họ thoáng nghe thấy, từ rất xa nhưng rõ mòn một, tiếng còi bấm và tiếng hú rất đặc trưng khiến đôi lúc người ta cứ có cảm giác như đang sống trong một thành phố bị phong tỏa.
Đến bốn giờ sáng, Sam đột ngột tỉnh giấc. Điện đã sáng trở lại và chiếc ti vi vẫn bật trong bếp lặng lẽ phát ra những hình ảnh.
Anh đứng dậy ra tắt nó. Một cách máy móc anh chuyển vài kênh và việc đó khiến anh như bị tiêm một liều thuốc thức tỉnh: bên ngoài cuộc sóng thật sự vẫn đang tiếp diễn và hiện thực hàng ngày vẫn không ngừng mang tới những lo toan, những nạn nhân và sự điên cuồng của loài người.
Một chiếc xe buýt vừa nổ tung ở đâu đó tại Trung Đông làm thiệt mạng khoảng gần hai chục người. Một đám cháy khổng lồ đã bùng lên tại một nhà tù ở Nam Mĩ. Hậu quả: một trăm ba mươi cái xác bị thiêu thành tro, vì ban quản giáo đã “quên” không mở của một số phòng giam. Trong lúc đó, ở Nhật Bản, một nhà mẫu nổi tiếng đang trình diễn bộ sưu tập trang phục mới nhất dành cho các chú chó mà nổi bật nhất là một chiếc áo choàng lông thú gắn với những viên kim cương trị giá bốn mươi lăm ngàn đô la. Trên kênh khoa học, trong khi các vi giác sư lừng danh vẫn tiếp tực bàn cãi về nguyên nhân của hiệu ứng nhà kính thì các tảng băng vẫn tiếp tục tan. Một tảng băng khổng lồ, có kích thước bằng New Jersey, lại vừa tách ra khỏi Nam Cực và trôi đi đơn độc rồi đổ và một biển nước mắt.
Vừa bị thôi miên lại vừa hoảng hốt trước những tin tức khủng khiếp đang diễn ra trên hành tinh, Sam đứng sững hồi lâu trước ti vi, như bị cuốn đi bởi một sự cảm thông được truyền qua truyền hình.
Cũng may, một đợt cắt điện mới đã giải thoát anh khỏi nỗi dằn vặt ghê gớm ấy và anh quay lại nằm xuốn bên thiên thần đang ngủ say trong gian phòng bên cạnh.