Không khí kì lạ pha lẫn xấu hổ, hiệu trưởng nhịn không được ho nhẹ hai
tiếng, Bàng Mông mới ý thức được bên cạnh có người, vội vàng buông Hứa
Đồng, để ra chút khoảng cách, trong lòng không ngừng cảm thán.
Từ trước tới giờ, anh luôn là người lạnh lùng biết kìm chế, đừng nói là
chỉ một câu tình cảm, đến một ánh mắt thân thiện với người khác cũng
không từng có. Nhưng mà giờ, khi anh gặp được Hứa Đồng, lí trí dường như bốc hơi, lại ở nơi công cộng làm chuyện như vậy.
Quay đầu, anh
nhìn thấy Cố Thần khóe miệng hơi cười, khóe mắt nheo nheo đang nhìn bên
này, bộ dáng đó không hiểu vì sao làm người ta có một cảm giác kì lạ.
Hiệu trưởng đứng cạnh hắn, sắc mặt không tốt, đang cố gắng cười gượng.
Không biết làm cách nào chào hỏi, lại nghe Cố Thần mở miệng phá tan bầu không khí.
Hắn nhìn hiệu trưởng cười tủm tỉm: “Thật là trùng hợp, ở đây lại gặp được
người quen. Hiệu trưởng, còn một lúc nữa mới đến lễ khởi công, vậy không bằng ngài về văn phòng nghỉ ngơi trước, để chúng tôi tán gẫu vài câu,
sau sẽ cùng ngài cắt băng khánh thành, có được không?”
Hiệu
trưởng lập tức đáp ứng yêu cầu, xoay người rời đi, đem không gian trả
lại cho ba người trử tuổi, mặc cho bọn họ “Tán gẫu vài câu”
Cố
Thần nhìn Bàng Mông, hơi cười, “Đã lâu không thấy, học đệ!” Ngữ khí bỗng trở nên thân mật, trêu ghẹo Bàng Mông, “Còn tưởng rằng băng nghìn năm,
không biết tới thất tình lục dục, lại cũng có hồng trần phàm tâm. Chính
là …”. Hắn kéo dài giọng, ánh mắt cố tình đảo qua Hứa Đồng, nheo lại,
giống như cười khẽ: “Muốn tìm ý chung nhân, vẫn nên tìm người thành thật có vẻ tốt hơn, tìm người giảo hoạt đa đoan, chỉ sợ không kiểm soát
được, nếu như trước đây có cùng với những người khác, khi lấy về, lại có thể cùng với những người trước “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” thì
thật bất an!”
Sắc mặt Bàng Mông trắng bệch, đáy lòng có cảm giác lạnh lẽo.
Không đơn giản chỉ vì người hắn ám chỉ là Hứa Đồng. Đau là ở chỗ, anh cảm
thấy Cố Thần muốn ám chỉ với chính mình rằng, hắn cùng với người trong
lòng anh, quan hệ không phải là ít.
Anh lặng lẽ nhìn Hứa Đồng.
Cô vốn bình tĩnh, giờ phút này trên mặt đã nổi lên tức giận, cố gắng áp
xuống lấy giọng nhẹ nhàng cười nhạo: “Cố thiếu nói quả không sai! Nhưng
mà tôi thấy, người làm vợ tốt không chỉ có đủ nghi thất nghi gia, ngoài
đó, còn phải tự biết quý trọng sinh mạng của mình, không phải cứ động
một cái đã nghĩ vì người khác tự tử, nhưng mỗi lần như vậy lại vẫn có cơ hội sống sót. Đem người như vậy lấy về, không chỉ làm cho cả nhà vẻ
vang mà còn có thể làm cho người làm chồng mở mặt a!”
Cố Thần ha ha cười, “Có lý! Quý trọng sinh mạng là điều trọng yếu!”
Hắn vừa nói, trong đầu lại hiện lên cảnh vừa rồi cùng Bàng Mông hôn môi.
Nói đến đây, đã muốn dừng lại, nhưng lại nhìn thấy hai cánh môi kia vừa bị
người khác hôn qua, trong lòng hắn trào lên một cơn tức giận, không muốn bỏ qua như vậy, tiếp tục nói: “Dao Dao, để tôi nói cho em một việc: em
gái em đúng là rất phù hợp với điều kiện đó, có thể cùng với Cố gia sống chết, cho nên tôi mới cùng cô ta đính hôn!”
Hứa Đồng cười duyên
trào phúng đáp trả hắn: “Cố thiếu thật có tình! Ngài không biết nghĩa cử cao đẹp này của ngài, nhận lấy em gái tốt của tôi, không biết đã cứu
vớt được bao nhiêu đàn ông không chịu được kích thích của hành vi tự sát đâu!”
Cố Thần đem ánh mắt dừng lại trên mặt Hứa Đồng, lông mày
đột nhiên nhíu lại, nhưng tươi cười trên mặt lại càng đượm, “Dao Dao,
chúng ta cũng thật có duyên, thường không hẹn mà gặp!”. Hắn thong thả
tiến đến gần Hứa Đồng cùng Bàng Mông, nhìn chậm rãi giống như dặn dò:
“Dao Dao, vị học đệ này đối với người khác phái không có kinh nghiệm,
không giống như tôi, vì vậy không cần làm cậu ta đau lòng!”
Hắn
lại tiến thêm hai bước, khoảng cách càng gần, hơi cúi đầu, cười đến vui
vẻ, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe rõ, thì thầm, “Thật
không ngoan, một lần nữa để cho gặp được cùng người khác như vậy, tôi
mất hứng cũng sẽ có người gặp rắc rối không nhỏ đâu!”
Hắn nhỏ nhẹ thể hiện tức giận cùng uy hiếp, trên mặt ý cười đậm đà, nhưng đi vào mắt Hứa Đồng, lại có một tia sắc lạnh cảnh cáo.
Hứa Đồng lập tức nhận ra, hắn không phải là nhất thời mới nói vậy. Cảnh cáo uy hiếp này hắn nói ra, rất thật.
Thật buồn cười, chính hắn đã có vị hôn thê, dựa vào cái gì yêu cầu người khác vì hắn thủ thân như ngọc?
Vốn định mở miệng phản bác lại, hắn đã quay đầu nhìn về phía Bàng Mông.
Vỗ bả vai Bàng Mông, ân cần chu đáo giống như học trưởng, lại như cũng
không để ý quan hệ của hắn với Hứa Đồng, thân thiết nói: “Học đệ, phải
để tâm một chút! Dao Dao cũng không phải ngây thơ, mà giảo hoạt đến làm
cho người khác phải đau đầu, quả thực là tiểu hồ ly, làm người ta vừa
yêu lại vừa hận!”
Hắn giống như tự nhiên nói ra, nhưng lại vô hình thể hiện quan hệ hắn và cô thực ra không phải là bình thường.
Bàng Mông nhìn Cố Thần, chậm rãi nhăn lại mi tâm, dường như có dao ở bên
trong, ẩn nhẫn đau đớn, “Học trưởng, mặc kệ trước đây thế nào, sau này,
chỉ mong có cơ hội để tôi có thể yêu thương cô ấy!”
Anh nói, ánh
mắt từ trên người Cố Thần chuyển về phía Hứa Đồng. Hứa Đồng hơi giật
mình, hình như nháy mắt có cảm động, nhưng trong tức khắc lại không phục tư thái bình tĩnh lạnh lùng.
Mà Cố Thần, tươi cười bỗng dưng
cứng lại. Tuy rằng hắn rất nhanh làm cho mình trở về bộ dáng giễu cợt
thong dong, nhưng trong tươi cười lúc này, cũng phát ra tức giận cùng
lạnh lùng.
“Học đệ”, hắn lại tủm tỉm tha thiết dặn dò, “Tin tưởng anh, Dao Dao không thích hợp với cậu, cậu tốt nhất nên tìm người ngoan
ngoãn nghe lời mới đúng!”
Bàng Mông vẫn kiên định, “Tôi chỉ yêu cô ấy!”
Nghe anh nói vậy, hai tròng mắt Cố Thần tối lại.
Miệng hắn tuy rằng vẫn uốn thành một đường vòng cung, nhưng cho dù ai nhìn
thấy bây giờ đều rõ ràng, mỉm cười trên mặt hắn lúc này không còn tự
nhiên như trước.
“Cứ nghe đi!”, hắn vỗ vai Bàng Mông, lại nhẹ
nhàng vuốt lại cravat trên áo, nhẹ giọng: “Tôi sẽ giúp cậu giới thiệu
một cô gái thích hợp!”
Không cho Bàng Mông có cơ hội nói tiếp, Cố Thần đã lướt qua người anh, đi về phòng hiệu trưởng.
Trước khi rời đi không quên liếc qua Hứa Đồng, cô ta thản nhiên cười nhạo, đuôi lông mày khẽ giương tràn ngập giễu cợt.
Bộ dáng không coi ai ra gì này thật làm cho người khác phát điên. Nếu
không phải đang có chuyện quan trọng, hắn thật muốn tiến lên bắt cô ta
vất cái biểu tình đó xuống, thật làm người khác tức giận.
●︶3︶●
Đến phòng hiệu trưởng, trong lòng Cố Thần không nhịn được vẫn nghĩ đến cảnh vừa rồi Hứa Đồng cùng Bàng Mông hôn nhau. Trong lòng vẫn không khỏi tức giận.
Không thể tưởng tượng được, hắn lại nhiều lần như vậy nhìn lầm, cứ tưởng là dịu dàng đáng yêu, lại không ngờ kì thật là tâm cơ
tính toán. Mới cùng nhau một phen dây dưa, bị hắn phát hiện lại chạy tới cùng Bàng Mông tro tàn lại cháy.
Ngẫm lại thấy thật buốn cười,
hắn cùng Bàng Mông ở nước ngoài, là hai người tuyệt đối phong độ, lại
hoàn toàn lạnh lùng, có thể nói là không thể bị người khác tiếp cận chân tình, nay lại bị cô gái giảo hoạt kia đùa giỡn. Thật là đáng buồn.
Hắn từ trước đến nay, làm việc quyết đoán, xuống tay không lưu tình. Nay có phải hay không quá mức nhân từ? Luôn nghĩ sẽ dạy dỗ cô ta, lại luôn ở
thời điểm cuối cùng vì bộ dáng đáng thương kia tác động mà lung lay, vì
thế liền dừng lại, làm chính mình thất bại, để cô ta đùa bỡn.
Có phải hay không hắn rốt cuộc phải xuống tay?
Cố Thần lấy di động ra, lúc này đã tức giận đến mức nghiên răng nghiến lợi.
Lúc bắt đầu gọi, trong lòng vẫn oán hận suy nghĩ, nhất định phải dạy dỗ cô
một lần, để cô biết, hắn đối với cô không phải là không giống những
người khác.
Điện thoại rất nhanh có người nhấc máy. Từ microphone truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, “Cố tổng, ngài có chỉ thị gì sao? Nghi
thức đặt móng sắp bắt đầu, ngài nên mau chóng đến phòng hiệu trưởng.”
Cố Thần day day mi tâm, thản nhiên nói: “Đợt tới nói tôi phải đi công tác
làm cho Chương gia đổi lịch, tổ chức tiệc sinh nhật vào hai ngày tới,
gọi điện thoại tới đó, nói cho họ, hai ngày sau, tôi sẽ đến dự tiệc!”
Trợ lí kia nhanh chóng đáp ứng.
Trong nháy mắt, lúc cúp máy, chính hắn lại bắt đầu hối hận, quyết định vừa rồi đưa ra có chút vội vã.
Như vậy, chẳng lẽ hắn là cùng ai đó so đo sao? Vì một người nào đó cùng
người khác hôn môi, hắn liền quyết định tham dự tiệc sinh nhật của vị
hôn thê này sao? Hắn là người luôn biết tự kìm chế, nhưng gặp phải người mà hắn ghét nhất kia, không biết vì sao lại trở thành như vậy.
Khẽ than nhẹ, chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Bắt đầu từ bao giờ, hắn
lại trở nên ngây thơ như vậy. Hắn lại dùng tay day day mi tâm, hắn nói
cho chính mình: Chẳng qua là muốn chinh phục thôi, từ giờ về sau dù thế
nào cũng nhất quyết không thể so đo.
●︶3︶●
Ánh mắt Bàng Mông nhanh chóng hướng mặt Hứa Đồng.
Từ lúc hai người thân mật, anh lặng lẽ nhìn biểu tình của cô.
Khi anh buông ra, anh hi vọng có thể nhìn thấy cô thẹn thùng hai má ửng đỏ. Nhưng mà không có, trừ bình tĩnh lạnh nhạt, trên mặt cô cái gì cũng
không xuất hiện. Chỉ là im lặng, sắc mặt không hề thay đổi.
Sau đó cùng Cố Thần nói chuyện, lại bắt đầu biến chuyển.
Có lẽ ngay chính cô cũng không phát hiện, lúc cùng Cố Thần đối chọi gay
gắt, trên mặt biểu tình không thể kiềm chế được, nhưng cảm xúc này, lại
sáng lạn đầy sức sống.
Trong lòng anh dậy lên một tia chua xót.
Anh cùng Cố Thần đều là những người trầm tĩnh lạnh lùng, ở trước mặt người
khác, không dễ dàng gì bộc lộ cảm xúc thật. Nhưng hôm nay, cả hai người
giỏi khống chế chính mình này lại cùng đối chọi gay gắt, nhất định không chịu lùi bước. Tuy rằng trong lúc đó bọn họ đều duy trì vẻ mặt tươi
cười thoải mái, nhưng trừ bọn họ ra, những người bên ngoài đều có thể
thấy rõ ràng, trong lúc đó, hai người đã sớm đánh mất bình tĩnh.
Bàng Mông trong lòng đau đớn.
Như vậy nghĩa là sao?